Bùi Thiên Ngân liếc qua Hàn Thần Dương, liếc qua Tôn Tiểu Uyển đang khóc rấm rứt, lại liếc qua Lâm Thục Trân đang ngồi bên khuyên nhủ, cuối cùng bình tĩnh thu lại ánh mắt trống rỗng, không nói lời nào, thậm chí một biểu cảm dư thừa cũng không có, dưới cái nhìn đăm đăm đầy lạnh lùng của Hàn Thần Dương, cô xoay người đi về phía cầu thang.
Cô đi chầm chậm từng bước một, bóng lưng gầy gò như vậy, giống như chỉ cần một trận gió thổi tới thôi liền sẽ tan biến mất. Thế nhưng bóng lưng ấy lại quật cường đến thế, khiến cho Hàn Thần Dương như bị ai rót lửa giận vào trong lòng, gương mặt anh ta đanh lại.
Người phụ nữ đê tiện không biết xấu hổ này, nói nói cười cười với tên đàn ông khác bên ngoài, vì sao cứ lúc nào ở cạnh anh ta lại im lặng giống như kẻ chết rồi vậy?
“Tôi nói cô không nghe thấy sao?”
Hàn Thần Dương siết chặt nắm đấm, rít từng chữ qua kẽ răng: “Tiểu Uyển tốt bụng hầm canh cho cô, cô nói ói liền ói, Đại tiểu thư nhà họ Bùi được dạy dỗ tử tế đây sao?”
“Anh Thần Dương, em không sao.” Tôn Tiểu Uyển bỗng nhiên mở miệng, cô ta đưa tay, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Hàn Thần Dương, mắt ngân ngấn nước, vào lúc này càng thêm vẻ thuần khiết cùng xinh đẹp: “Chị Bùi có lẽ vẫn còn giận em và mẹ. Chi bằng, ngày mai bọn em dọn đi thì tốt hơn...”
Lời nói và nước mắt của Tôn Tiểu Uyển khiến trong lòng Hàn Thần Dương thêm khó chịu. Anh ta đứng dậy, đi tới sau lưng Bùi Thiên Ngân, cầm lấy cổ tay cô.
“Xin lỗi ngay!”
“Dựa vào cái gì?”
Bùi Thiên Ngân ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào gương mặt vì đanh lại mà có chút hung dữ của Hàn Thần Dương: “Hàn Thần Dương, dựa vào đâu mà bắt tôi xin lỗi?”
Hàn Thần Dương không nghĩ tới cô sẽ hỏi vặn lại, lập tức đứng sững sờ.
“Chị Bùi, chị đừng cãi nhau với anh Thần Dương. Nếu thật là chị ghét em, em và mẹ sẽ dọn đi...”
Cách đó không xa, Tôn Tiểu Uyển lại lần nữa lên tiếng. Vẫn là nhỏ nhẹ dịu dàng như vậy, khiến người ta không nhịn được mà yêu thương.
Bùi Thiên Ngân nhìn bộ dạng không lúc nào không tỏ ra ngây thơ thuần khiết kia của Tôn Tiểu Uyển, bỗng bật cười: “Dọn đi? Nếu tôi nói tội ghét các người, các người sẽ thật sự dọn đi sao? Không đời nào? Bởi vì những lời này của các người chỉ là muốn chọc giận Hàn Thần Dương mà thôi!”
“Chị Bùi, chị...”
Tôn Tiểu Uyển sững sờ, đối với lời nói vừa rồi của Bùi Thiên Ngân không biết nên phản bác lại thế nào cho phải.
“Các người bây giờ ăn ở đây, sống ở đây. Các người đừng quên, chỗ này là nhà tôi, căn phòng này đứng tên Bùi Thiên Ngân tôi, dựa vào đâu các người không có nhà tôi nhất định phải tiếp nhận các người? Dựa vào đâu bắt tôi mỗi ngày đều sống dưới sự lừa đảo dối trá? Các người thích diễn xuất cũng được, nhưng đừng có lôi tôi vào, tôi không có hơi sức đâu hùa vào với các người cả ngày giả mù sa mưa!”
Bùi Thiên Ngân nói xong, trước mắt hoàn toàn tối sầm. Cô ta ngồi xổm người xuống, phát ra những âm thanh rên rỉ, không phân rõ là đang cười hay đang khóc.
Thân thể Hàn Thần Dương cứng đờ nhìn Bùi Thiên Ngân, anh ta rõ ràng là nên tức giận, bởi vì người phụ nữ đáng hận này lại dám hét lớn với Tôn Tiểu Uyển. Thế nhưng nghe thấy những âm thanh khóc cười lẫn lộn phát ra từ lồng ngực đó, anh ta cho dù có mở miệng, cũng nói không ra những lời trách móc đả thương người.
Chẳng biết qua bao lâu, cho đến khi những âm thanh khóc cười lẫn lộn của Bùi Thiên Ngân đã dần dần lắng xuống, Hàn Thần Dương mới lạnh lùng mở miệng: "Bùi Thiên Ngân, Tiểu Uyển không sai, là tôi dẫn cô ấy về đây ở. Cô ấy là người nhà của tôi, theo lý nên ở trong nhà tôi.”
Tôn Tiểu Uyển là người nhà của anh ta, vậy còn cô là ai? Cô là ai chứ?
Giờ khắc này, Bùi Thiên Ngân lòng như tro tàn. Cô đưa tay chậm rãi vuốt lên phần bụng còn đang bằng phẳng của mình, nhếch khóe môi cười không ra tiếng.
Hàn Thần Dương nhìn nụ cười trên khóe môi Bùi Thiên Ngân, ngực giống như bị người ta đánh lên một quyền thật đau, mí mắt phải giật giật.