Bề Tôi Trung Thành

Chương 8

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quý Minh Thư đang ở nhà nên cũng không biết, anh chồng hờ của cô lúc còn sống còn có thể chính miệng nói ra lời khen ngợi cô như vậy.


Cô đã ngủ từ sớm, nhưng trước khi ngủ lại quên điều chỉnh tăng độ ẩm, trong phòng có chút hanh khô, đang ngủ ngon lại vì khát mà tỉnh dậy.


Cô mơ mơ màng màng ra khỏi giường, mắt nhắm mắt mở đẩy ra cửa phòng, đôi chân trần bước xuống tầng dưới.


Bình thường ở Bách Tụy Thiên Hoa, trong phòng ngủ của cô có đặt tủ lạnh, đêm đến muốn dậy uống nước chỉ cần vài bước chân, tiện thật sự.


Nghĩ vậy, trong lòng cô lại thầm mắng Sầm Sâm, không hỏi câu nào đã nhét cô về đây, bản thân thì lại đi xã giao, cái đồ không phải người.


Thật không may, "cái đồ không phải người" lại đúng lúc này trở về.


Chẳng qua là Quý Minh Thư đang nửa tỉnh nửa mơ, lại khát không chịu nổi nên lúc xuống tầng cũng không để ý đến anh đang đứng ở cửa.


Tối nay Sầm Sâm uống không ít rượu, lúc xong bữa cơm đi về đã không được thoải mái lắm, nhưng năng lực khống chế của anh rất mạnh, khi say vẫn là dáng vẻ trầm tĩnh bình thản, người khác nhìn vào cũng không nghi ngờ gì.


Ở huyền quan thay giày xong, Sầm Sâm hơi nghiêng đầu, nhìn về phía bóng dáng thướt tha tinh tế đang đứng trước đảo bếp kia.


Anh đột nhiên cảm thấy, vừa rồi mình còn nói thiếu hai chữ với cái cô minh tinh cái gì đó Xu kia, "dáng người".


Ngoại hình, khí chất, bằng cấp, bối cảnh, cô ta đều không bằng Quý Minh Thư, dáng người cũng không nốt.


Sau khi kết hôn thì đây cũng không phải lần đầu tiên anh gặp được phụ nữ chủ động tới cửa, cũng không phải lần đầu tiên dứt khoát từ chối.


Đều là bình hoa, đã có một chiếc quý giá nhất đẹp mắt nhất kia, tội gì phải thu thêm thứ phế phẩm, anh cũng không phải chuyên thu mua đồng nát.


Quý Minh Thư vừa uống được nửa cốc nước đá, còn chưa kịp xoay người, đã đột nhiên phát hiện có một đôi tay vòng lên từ phía sau, khóa chặt lấy eo cô.


Cô đứng hình mất ba giây, đặt cốc nước xuống quay đầu lại, lại vừa vặn bị Sầm Sâm bắt lấy đôi môi.


Anh tiến gần từng tấc, môi răng ấm áp trằn trọc, trong hơi thở còn có mùi rượu.


Quý Minh Thư muốn giãy ra, anh lại nhấc tay đem hai tay cô bắt chéo sau lưng, giữ chặt lấy, một tay khác lại nắm lấy cằm cô giữ chặt, nụ hôn càng sâu hơn, mạnh bạo hơn.


Đệch.


Đây là bị người ta bỏ thuốc à?


Quý Minh Thư không ngừng tìm kiếm quãng nghỉ để thở dốc, đáng ra đôi chân còn được tự do, nhưng sau khi đá hai cái, Sầm Sâm dứt khoát ôm cô ngồi lên đảo bếp, nửa người dưới của anh dựa sát vào cạnh bàn, giữ chặt lấy hai chân cô, dường như có ý định làm cô ở đây luôn.


"...... Anh là biến thái à! Buông tôi ra!"


Bị hôn gần một phút, Sầm Sâm cuối cùng cũng tạm nghỉ, Quý Minh Thư nhân lúc này dùng sức duỗi chân đạp lên nửa dưới của anh, tay cũng giãy ra được, giữ mặt anh lại đẩy ra.


Sầm Sâm bị đẩy lùi về sau khoảng nửa bước, Quý Minh Thư cũng thoát khỏi sự khống chế, ngồi trên cạnh đảo bếp thở hổn hển.


Tầng một không mở đèn âm trần, chỉ có ánh sáng ấm áp từ bóng đèn vàng tỏa ra.


Trong ánh sáng mịt mờ, chiếc váy ngủ tơ lụa màu hồng xám cùng da thịt tuyết trắng của cô nhiễm lên ánh sáng nhàn nhạt, môi lại bị hôn đến lấp loáng ánh nước, cả người tựa như một yêu nữ diễm lệ lại thanh thuần, phóng ra một cái móc câu nhỏ, câu được người ta mà còn không biết.


Sầm Sâm hiển nhiên đã bị câu mất rồi.


Ngón tay anh chậm rãi quét qua môi dưới, đôi mắt nhìn về phía Quý Minh Thư, đột nhiên cười khẽ một tiếng.


Quý Minh Thư cảm thấy có gì sai sai, ngồi lui về phía sau.


Nhưng cô chẳng thể trốn vào đâu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sầm Sâm tiến đến gần, chẳng cần dùng nhiều sức đã bế ngang cô lên.


"Anh làm gì vậy! Anh bỏ tôi xuống! Biến thái! Tôi có thể tố cáo anh tội cưỡng gian trong hôn nhân!"


Lúc lên tầng, Quý Minh Thư nằm trong lòng Sầm Sâm mà tay đấm chân đá, giãy dụa kịch liệt.


Nhưng vì trước giờ cô luôn kiểm soát chặt chẽ cơ thể của mình thông qua chế độ ăn uống, cũng không thường xuyên rèn luyện, có vùng vẫy kịch liệt hơn nữa, đối với Sầm Sâm mà nói thì cũng chỉ là công phu mèo cào.


"Em tố cáo đi, năm nay bác hai của em được điều về Kinh Thị* cục, em đi tố cáo với ông ấy thì tiện hơn hơn đấy." Sầm Sâm thong thả nói.


(*) Kinh Thị cục: Cục Công an thành phố Bắc Kinh


Trên người anh còn mang theo mùi rượu, cổ áo bị Quý Minh Thư kéo đến xộc xệch, anh cũng không đếm xỉa mà cười một tiếng, rất có khí chất văn nhã bại hoại.


Quý Minh Thư lại đạp hai cái, trước khi vào phòng, cô đột nhiên ngây ra ——


Lẫn trong mùi thuốc và mùi rượu, dường như còn bay tới một mùi hương ngọt ngấy quen thuộc.


Cô rất nhanh đã biết được đây là dòng nước hoa nào.


Lại cẩn thận ngửi ngửi.


Đúng là vậy rồi.


Đối với hiểu biết của Quý Minh Thư thì dòng nước hoa này thuộc dòng thiếu nữ phố hương*, đi một vòng trong trung tâm thương mại, nếu tỉ lệ ngửi thấy mùi này xếp thứ hai, vậy cái xếp thứ nhất cũng chỉ có thể là Chanel no.5. Lúc học cấp ba cô cũng từng xịt thử một lần, lúc ấy còn bị bạn bè đùa cợt là cái mùi vô cùng giống trà xanh bitch.


(*) Thiếu nữ phố hương: phố hương là chỉ loại nước hoa mà nhiều người có thể mua được, giá cả phải chăng. Thiếu nữ là chỉ hương thơm kiểu nữ tính, trẻ trung.


"Anh ra ngoài chơi cô nữ sinh thanh thuần nào à? Mùi nước hoa này ở đâu ra? Anh ra ngoài chơi con đàn bà khác rồi lại về đây chạm vào tôi, có thấy buồn nôn không?"


Trong mắt Quý Minh Thư có một sự chán ghét không thể che dấu.


Sầm Sâm đá văng cánh cửa phòng khép hờ, ném cô lên giường, rồi sau đó lại cúi người xuống, hai tay chống bên eo cô, giam cô lại trong lồng ngực của mình.


Quý Minh Thư cảnh giác mà co người về sau.


Sầm Sâm thấp giọng nói: "Mấy năm không học toán, thời gian cũng không tính được nữa à? Từ lúc đưa em về đây đến giờ mới có bao lâu, tôi lại ngắn như vậy?"


"......"


Vô liêm sỉ đến trắng trợn như thế, thật là thế gian hiếm thấy.


Quý Minh Thư cứ thế bị logic của anh  cho xoay mòng mòng, một lúc lâu sau cũng không nói được gì.


Sầm Sâm cũng thật không có thêm hành động nào nữa, anh đứng dậy cởi áo sơmi, lập tức đi vào phòng tắm.


Quý Minh Thư nhìn chằm chằm vài giây về hướng phòng tắm, lại kéo váy ngủ của mình ngửi ngửi, chỉ sợ trên người bị dính mùi thuốc lá, mùi rượu, và cả mùi nước hoa mà cô không thích.


Rất nhanh trong phòng tắm đã truyền ra tiếng nước ào ào, Quý Minh Thư chui vào ổ chăn, cẩn thận suy nghĩ một chút.


Thật ra cô và Sầm Sâm kết hôn đã lâu như vậy, đối với người kia cũng có mức độ hiểu biết nhất định.


Sầm Sâm chính là loại đàn ông tràn đầy dã tâm và tham vọng với sự nghiệp, nhưng với phụ nữ và chuyện tình cảm thì lại không có kiên nhẫn cho lắm.


Cô cảm thấy chuyện gặp dịp thì chơi, giải quyết nhu cầu thì có thể có, nhưng chắc không đến mức ở bên ngoài bao nuôi tình nhân, dù sao việc duy trì một mối quan hệ không chính đáng đối với anh mà nói, quá hao phí tinh lực (tinh thần và thể lực).


Nghĩ vậy, cô bỗng nhiên xùy một tiếng cười tự giễu, lại nhớ đến trước khi kết hôn Cốc Khai Dương chỉ hận rèn sắt không thành thép mà phê phán cô ——


"Yêu cầu của em đối với chồng mình thế mà chỉ có không được bao nuôi tình nhân ở ngoài, dù có nuôi cũng không được làm em mất thể diện?! Một bạch phú mỹ như em mà phải hạ thấp đến vậy sao???"


Cẩn thận nghĩ lại, thật đúng là rất thấp kém.


Quý gia Kinh Bắc đúng thật là danh gia vọng tộc, xuất thân từ một gia đình thế này, từ nhỏ cô đã gặp qua, thấy qua quá nhiều thứ, cũng biết rõ nơi nào càng phú quý thì càng che đậy nhiều điều xấu xa bẩn thỉu. Một gia đình và cuộc hôn nhân vô cùng hòa hợp ở trong cái tầng lớp này lại càng cực kỳ hiếm thấy, liên hôn gia tộc như cô và Sầm Sâm, có thể ân ái được trước mặt người khác đã không không dễ dàng rồi.


Cô đối với Sầm Sâm về cơ bản cũng coi như hài lòng, đẹp trai, khỏe mạnh, không dính người, tiền còn cho cô tiêu thỏa thích.


Trước khi ngủ cô còn đang suy nghĩ: Cứ như vậy cũng khá tốt, quãng đời còn lại cũng không cần chỉ giáo lẫn nhau, cứ vậy mà mịt mù trôi qua.


-


Rất nhanh đã đến tuần lễ thời trang Haute Couture thu đông mỗi năm một lần ở Paris, Quý Minh Thư đã sớm nhận được lời mời từ các thương hiệu.


Từ năm 8 tuổi cô đã bắt đầu xem show, đúc kết tinh hoa mà ra được phẩm vị không tầm thường, trong giới danh viện Bắc Kinh - Thượng Hải, cô cũng được coi là một nhân vật dẫn đầu xu hướng thời trang.


Trước khi xuất phát đi Paris, Quý Minh Thư đã ở nhà hì hục chuẩn bị hết một lượt.


Xem show của thương hiệu nào phải phối với trang phục của thương hiệu đó, cô không phải minh tinh, dùng để tạo dáng chụp sân bay look thì có thể lược bỏ, nhưng trà chiều look, tiệc tối look, cùng với triển lãm trang sức look mà cô thích nhất thì không thể bỏ qua.


(*) Look: ở đây không có nghĩa là nhìn. Sân bay look, trà chiều look, v.v.. đại khái là outfit bạn mặc khi ở sân bay, uống trà chiều (kiểu ngồi quán cafe hay nhà hàng ăn bánh uống trà rồi rồi chụp ảnh check in) hay gì gì đó.


Mất hai ba ngày thu xếp, Quý Minh Thư đã xếp được bảy cái vali hành lí.


Kỳ thật đối với cô mà nói, thế này còn xem như là ít rồi đấy, cô còn một cái váy đã làm xong ở xưởng Haute Couture, đến Paris chỉ cần mặc luôn rồi đi xem show là được.


Lại sắp ra ngoài đốt tiền, tâm trạng của Quý Minh Thư rất tốt, mấy ngày nay nhìn thấy Sầm Sâm cũng cười híp cả mắt.


Sầm Sâm không hiểu lắm thú vui này của bình hoa, anh chỉ biết, mỗi lần Quý Minh Thư mặt mày rạng rỡ ra nước ngoài xem show, khi trở về số lượng hành lý chắc chắn sẽ gấp bội.


Hơn nữa trong khoảng thời gian này, charge card* của anh lúc nào cũng có biến động mới, dường như đang nhắc nhở anh, chỉ riêng chuyện phá của, chỉ cần chim hoàng yến thượng đẳng mà anh cưới về này còn sống thì khó mà gặp được đối thủ.


(*) Charge card: Đây là loại thẻ tín dụng phi ngân hàng. Khác với thẻ tín dụng do ngân hàng phát hành là giới hạn chi tiêu của chúng cao hơn thẻ tín dụng ngân hàng rất nhiều, thường là không giới hạn. .


Lúc Sầm Sâm tốt nghiệp đại học, Sầm lão gia tặng một chiếc Gulfstream* cho anh làm quà, anh rất ít khi dùng đến, sau khi cùng Quý Minh Thư kết hôn, chiếc máy bay đã được cô tận dụng triệt để.


(*) Guflstream: tên một hãng máy bay


Giữa đêm ngồi chuyên cơ đi Paris, Quý Minh Thư ngủ trên máy bay đúng mười một tiếng đồng hồ, sau một giấc tỉnh dậy, Paris mới tờ mờ sáng sớm.


Ở sân bay đã có xe chuyên dụng chờ sẵn, lúc tới khách sạn, quản gia đã pha xong cafe cho cô, bị hết các kiểu bữa sáng, thư mời và quà tặng của các thương hiệu lớn cũng được xếp thành một hình trái tim.


Quản gia của phòng khách sạn đã chọn lựa xong cho cô từ lâu, hoàn toàn thỏa mãn được các yêu cầu đặt riêng trước đó của cô, thậm chí còn chuẩn bị cả những chi tiết ẩn thú vị* —— số phòng là ngày sinh của cô, trên góc của chăn ga gối có thêu tên tiếng anh của cô.


(*) Theo raw là 'trứng phục sinh' [小彩蛋]: Nghĩa của từ này chủ yếu dùng để chỉ những chi tiết thú vị trong phim mà không được để ý kỹ và thường bị bỏ qua.


Dùng xong bữa sáng ở khách sạn, Quý Minh Thư thay một bộ quần áo chuẩn bị ra ngoài dạo phố.


Lúc xuống tầng, cô chợt nhớ tới Cốc Khai Dương, thuận tay nhấn gọi video qua hỏi han.


Thân là phó chủ biên của tạp chí thời trang, tuần lễ thời trang tất nhiên không thể thiếu bóng dáng của Cốc Khai Dương, nhưng bọn họ là đi theo đoàn, đã đến từ hai ngày trước rồi.


Lúc nhận được video chat từ Quý Minh Thư, Cốc Khai Dương đang đích thân kiểm tra kiểm tra chi tiết của hàng chục bộ lễ phục được sử dụng để quay chụp.


Hai ngày này cô bận đến nỗi chân không chạm đất đầu, váng mắt hoa, thấy bên kia màn hình Quý Minh Thư đang đeo kính râm tráng gương sáng bóng, còn rảnh rỗi đi thang bộ để tiêu cơm, cái miệng lải nhải châm chọc nói: "Chị thề, về sau chị sẽ không bao giờ phê phán liên hôn hào môn của các em nữa, quả thực là quá hạnh phúc rồi!"


"Em biết không? Con sen này làm việc suốt hai ngày không được chợp mắt! Thật đấy, em không tưởng tượng nổi tập đoàn bọn chị keo kiệt đến thế nào đâu! Nói ra cũng kỳ quái thật, trước kia lúc chị còn chưa lên làm phó chủ biên, tập đoàn còn rất hào phóng, cấp bậc phó chủ biên như này đi tuần lễ thời trang* còn được sắp xếp cho phòng suite**, sao đến lượt chị lại thành phòng đơn tiêu chuẩn rồi?! Cả phòng chất một đống quần áo bừa bộn, đến chỗ đặt chân cũng không có! Còn keo thêm nữa là bọn chị ra chân cầu nằm luôn quá!"


(*) Theo raw là 'tứ đại' [四大]: tứ đại ở đây là chỉ 4 tuần lễ thời trang lớn trên thế giới là: New York Fashion Week, London Fashion Week, Paris Fashion Week và Milan Fashion Week.


(**) Phòng suite: Phòng Suite (SUT) là hạng phòng cao cấp nhất trong các khách sạn, resort tiêu chuẩn 4 - 5 sao.


"Chị nói thật, chị không muốn nỗ lực nữa rồi! Giờ có làm đồng thê hay gả cho bài vị cũng không thành vấn đề!"


Quý Minh Thư: "Này này, chị nói ai làm đồng thê, gả bài vị cơ?"


Cốc Khai Dương: "Cái này không phải em vẫn luôn miệng nói à, còn không kém chị đâu."


Quý Minh Thư đang muốn phản bác vài câu, nhưng chợt trong lúc lơ đãng lại thoáng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.


Cốc Khai Dương bên kia còn đang lải nhải mãi chưa xong, Quý Minh Thư dừng bước chân, im lặng chuyển sang camera sau, nhắm ngay vào đôi nam nữ đang check in ở sảnh lớn của khách sạn.


Cùng lúc đó, bên tai cô cũng không ngoài dự liệu là tiếng con sóc đất* Cốc Khai Dương hét lên chói tai.


________________


(*) Con sóc đất [Marmota]: là một chi động vật có vú trong họ Sóc, bộ Gặm nhấm. Chắc các bác đều biết cái meme này nhỉ :))



Giờ thì đã hiểu tại sao tác giả miêu tả vậy chưa