Trong phòng bếp động cơ khói dầu kêu vang ong gong, Tiểu Bạch xào rau đầu đầy mồ hôi, nghĩ Miễn Miễn lập tức về nhà, làm việc càng thêm hăng hái, động tác trên tay càng thêm lưu loát.
Lục mẹ chuyển quanh nhà một vòng, đi vào phòng bếp giúp đỡ, thấy cậu làm nghiêm túc, đột nhiên có phần đau lòng. Theo lý thuyết làm mẹ, bao giờ cũng thiên vị cho con trai mình một chút, nhưng không biết làm sao, thấy Tiểu Bạch là đã thích, nhìn thân thể cậu nho nhỏ như vậy còn vội vội vàng vàng nấu cơm vì con trai mình, chợt có điểm băn khoăn.
Lục mẹ tiếp tục động tác trên tay nói chuyện phiếm với cậu: “Tiểu Bạch, con thỏ mà Miễn Miễn nuôi ấy con có gặp qua chưa? Hôm nay mẹ tới mà chưa thấy đâu.”
Vừa dứt lời, Lục mẹ liền nghi hoặc: a? Con thỏ kia có phải hay không cũng kêu Tiểu Bạch ấy nhỉ?
Tiểu Bạch vừa định thốt ra “Con chính là con thỏ kia a”, mặt mày chợt căng thẳng đột nhiên nhớ ra Miễn Miễn nói rằng không thể nói thật, vội vàng ngậm miệng, trừng mắt đảo đảo rau trong nồi vài lượt, không được tự nhiên lắc đầu: “Con không biết ạ, chưa nhìn thấy bao giờ.”
“Úc!” Lục mẹ hỏi thăm con thỏ chẳng qua chỉ lót dạ, chủ yếu vẫn là muốn biết chuyện về Tiểu Bạch, vì thế tiếp tục hỏi, “Tiểu Bạch, con là học sinh của Miễn Miễn sao?”
“Không ạ!” Tiểu Bạch cười hì hì với bà.
“Vậy con học trường nào? Học trung học hay lên đại học?”
Tiểu Bạch sửng sốt một chút, trừng mắt nghĩ nghĩ, đột nhiên buông muỗng xào rau, lo lắng nói: “Mẹ giúp con xào một chút!” Nói xong phóng như bay lao khỏi phòng bếp tiến vào phòng ngủ.
Tiểu Bạch lén lút đóng cửa phòng, cầm lấy điện thoại trên bàn bấm bấm nhấn nhấn số di động của Lục Miễn, chuyển được cuộc gọi chưa kịp chờ bên kia mở miệng liền nhỏ giọng lo lắng gọi: “Miễn Miễn!”
Lục Miễn sửng sốt, cho là cậu xảy ra chuyện gì, nhất thời khẩn trương lên: “Tiểu Bạch, làm sao vậy?”
Tiểu Bạch vô cùng lo lắng: “Miễn Miễn, em học trường nào? Trung học hay đại học?”
“Gì?” Ngòi bút trên tay Lục Miễn rơi, vô cùng bó tay không hiểu gì cả.
“Nói mau nha! Em học trường nào?”
“Tiểu Bạch em đây chưa tỉnh ngủ hả?” Lục Miễn cười rộ lên, “Còn có trường học nào nữa? Ngồi chồm hổm đại học trong nhà sao!”
“Úc!” Tiểu Bạch hiểu ra gật gật đầu, “Cạch” một tiếng lưu loát sạch sẽ cúp điện thoại.
Cửa phòng mở ra, Lục mẹ đột nhiên xuất hiện trước mắt, làm Tiểu Bạch bị dọa sốc, hơi uốn éo đầu, vừa nãy Lục cha ngồi trên sopha xem báo chí cũng đứng cách đó không xa, đang nâng kính mắt thật lòng xem đồng hồ trên tường.
Tiểu Bạch sửng sốt một chút, theo bản năng cũng nhìn cái đồng hồ mộc mạc cực kỳ không chút giá trị kia một cái.
Lục mụ nở nụ cười cứng ngắc: “A! Tiểu Bạch a, mẹ tới hỏi hỏi chút, à này, rau đã cho muối chưa?”
Lục cha cũng quay đầu nở nụ cười hòa ái với Tiểu Bạch, lại nâng kính mắt nhìn nhìn bình hoa nơi góc tường, vô cùng nhàm chán đến đó vươn tay sờ sờ, bước thong thả vài bước rồi thản nhiên ngồi vào sopha, cầm lấy báo chí tay run rẩy, tiếp tục xem tin tức.
Tiểu Bạch gãi gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu theo sát vào phòng bếp, thấy Lục mẹ đang chuẩn bị đĩa bát dọn bàn, vội vàng chạy tới, cười tủm tỉm trả lời đáp án cho vấn đề vừa nãy: “Mẹ, con đang ngồi chồm hổm đại học trong nhà.”
“Khụ…” Tay Lục mẹ run lên, nghiêng a nghiêng, nước canh rơi…
Lục Miễn bên kia sau khi thấy Tiểu Bạch cúp điện thoại, mí mắt bắt đầu nhảy dựng lên một cách kỳ lạ, có cảm giác bất an ẩn ẩn nảy lên trong lòng.
Nheo nheo mí mắt, chợt một ý nghĩ kinh tủng nảy ra trong đầu như tia chớp bùm bùm vang đập vào óc: Tiểu Bạch không có khả năng đi hỏi mình học trường học nào cả! Tiểu Bạch đến trường là chuyện mình bịa với mẹ! Cho nên nói, bố mẹ đến đây?!
Lục Miễn bị kinh hách nhảy dựng bút rơi xuống đất, hoang mang rối loạn nhào xuống nhặt bút, mặc áo khoác vào đi xin phép lại vội vội vàng vàng chạy về nhà, bình thường đi đường mất 20 phút, giờ hoảng loạn cuống quýt mượn bảo vệ trường chiếc xe đạp nan hoa sớm rách nát đua 5 phút về đến nhà, mà năm phút này như lửa thiêu đến mông chỉ sợ không đủ nhanh.
Lục Miễn rất hiểu rõ Tiểu Bạch, cái gì nên nói cái gì không nên nói không hiểu rõ, muốn nói dối còn phải trừng mắt nửa ngày, cái loại tính cách này, khẳng định phải lòi! Vừa nghĩ tới vừa rồi Tiểu Bạch nghe ngồi chồm hổm đại học trong nhà xong rồi cúp máy,mí mắt thầy Lục già càng nhảy dữ tợn hơn. Vạn nhất nói dối không điền được, chẳng lẽ lại thành thật nói Tiểu Bạch là con nhỏ kia? Yêu quái và vân vân, muốn bố mẹ biết, chẳng phải dọa họ chết khiếp?!
Lúc Lục Miễn mở cửa thì, thấy một nhà ba người cùng nhau ngồi sopha xem tivi, cảnh tượng hài hòa ấp áp hòa thuận, không khỏi sửng sốt.
“Miễn Miễn, anh đã về rồi!” Tiểu Bạch bay nhanh nhào tới nghênh đón anh, không coi ai ra gì vươn tay ôm cổ anh, ở bên miệng anh vô cùng vang dội ‘bẹp’ một cái.
Lục Miễn mỉm cười vươn tay ôm cậu, nhẹ nhàng nhấn bên môi cậu một chút, nhấn trong ý thức được bên trong còn có hai người già, nhất thời không được tự nhiên, ánh mắt liếc đến chỗ bố mẹ.
Bố mẹ vẻ mặt bình tĩnh nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục xem tivi, để lại cho anh hai cái gáy bình tĩnh, trong lòng lại vô cùng ăn ý đồng thời cảm thán: chậc chậc! Thanh niên thời nay, thật sự là…
“Khụ…” Lục Miễn cất chìa khóa đi vào, “Bố, mẹ, hai người tới sao không điện cho con? Sớm biết con đã xin phép không đến trường.”
Lục mẹ nghẹn một bụng nghi ngờ đang điên tiết đâu, lại không muốn bày sắc mặt cho Tiểu Bạch xem, trơ mắt nhìn con trai đã trờ về, một bụng khí hơi đã có thể xì ra, hừ lạnh một tiếng nói: “May là không gọi điện thoại.”
Lục Miễn không thể hiểu được trong nhà đến tột cùng là đang xảy ra chuyện khó tưởng tượng nào, đành phải tạm thời giả ngu than: “Ai, chết đói.”
Tiểu Bạch không biết này đó, nhanh chóng phối hợp: “Đói bụng sao? Ăn cơm ăn cơm! Em có làm mấy món đó!”
“Ừ.” Lục Miễn cười hôn một cái lên mặt cậu.
Khi ăn cơm, Lục Miễn căn cứ sách lược địch bất động ta cũng bất động,từ đầu đến cuối không hề chủ động đề cập bất cứ chuyện gì về Tiểu Bạch, ăn cơm vô cùng ngon lành, làm hại Tiểu Bạch vẻ mặt lo lắng nhìn anh, cho rằng anh đói thảm.
Ăn cơm xong Tiểu Bạch cướp việc rửa bát, Lục Miễn biết trốn không xong, đành phải kiên trì ngồi trong phòng khách, vẻ mặt bình thường như không, lúc này ở trước mặt bố mẹ cũng chỉ có thể ngoãn ngoãn ngồi, giống như thẩm phạm chờ thẩm phán.
Bà mẹ uống trà, đi thẳng vào vấn đề: “Miễn Miễn, về đứa bé Tiểu Bạch này, con có cái gì thì nói đí, đừng gạt.”
Lục Miễn tựa vào ghế sopha vẻ mặt bình tĩnh nở nụ cười, trong lòng thật sự là hận nghiến răng nghiến lợi. Mẹ mình quá độc ác! Còn tưởng rằng mẹ phải từng bước từng bước nói ra những vấn đề nghi ngờ cơ, không nghĩ tới dễ dàng ném cầu đá cho mình. Nếu cái gì cũng không nói đi, rõ ràng rất giả, xem tư thế này nhất định Tiểu Bạch lòi. Mà nói ra, nói cái gì mới có thể đánh mất sự nghi ngờ của hai người già tinh này lại là vấn đề làm cho người người đau đầu.