Bé Nhân Ngư Cậu Ấy Siêu Ngoan

Chương 48



Thấy không có ai trả lời tin nhắn, cuối cùng Lục Cận Ngôn dứt khoát gọi điện thoại qua.

Chuông di động vang lên rất lâu, Dung Niên mang theo đôi mắt hồng như con thỏ mới mò mẫm nhặt chiếc điện thoại bị ném lăn lốc lên.

Cậu dùng sức dụi mắt, nín tiếng khóc.

Vốn dĩ là do cậu chủ động tiếp cận Lục Cận Ngôn trước, hắn không thích cậu chứng tỏ cậu vẫn chưa đủ nỗ lực.

Vì vậy, cậu không được khóc nữa, phải vực dậy tinh thần, nỗ lực thêm một chút!
Dung Niên khịt mũi, một bên thầm an ủi chính mình, một bên tiếp nhận cuộc gọi.

"Alo, Niên Niên, em có nghe thấy tôi nói gì không?"
Lục Cận Ngôn ở đầu bên kia điện thoại hỏi, hắn cứ ngỡ nơi này tín hiệu không tốt, cho nên vừa nãy Dung Niên mới không nhìn thấy tin nhắn, rồi không trả lời hắn được.

"Nghe thấy."
Vì không để Lục Cận Ngôn nghe ra giọng nói khác thường của mình, lúc nói chuyện Dung Niên chỉ nhả ra mấy chữ.

Lục Cận Ngôn ngẩng đầu nhìn trời, lúc này gió đang thổi không ngừng còn mang theo chút hơi lạnh.

Thấy mây đen trên đỉnh đầu, có vẻ như ánh nắng tinh khôi vào sáng sớm sắp bị thay thế bởi cơn mưa.

"Ừ thì Niên Niên, em xem dưới chân núi có người nào sinh sống hay không.

Nhờ một vài người tới đón tôi."
Lúc Lục Cận Ngôn nói ra câu này, tuy giọng điệu nghe có vẻ bình thản nhưng thật ra trong lòng vẫn có chút ngượng ngùng.

Lạc đường không giống như nhìn công thức của Niên Niên.

Cái đằng sau thì có thể giả vờ giả vịt nhưng cái trước....!
Nếu còn tiếp tục giả vờ, có khi hôm nay hắn đừng mong có thể ra ngoài.

Mây đen ngập trời, nếu trong núi thực sự xuất hiện cơn mưa, Lục Cận Ngôn chắc chắn đến lúc đó tìm đường ra càng khó hơn, nếu còn tiếp tục dong dài thì không phải là một ý kiến hay.

Dung Niên nghe hắn nói vậy, cậu sững sờ.

"Tìm người?" Đầu nhỏ của cậu bắt đầu hoạt động, nhảy ra một đáp án: "Ngài lạc đường?"
Lục Cận Ngôn khẽ dừng.

.

Truyện Quân Sự
Có vẻ như là đang tính xem nên dùng từ như nào thật hoa mỹ mà lời nói ra càng không phải mất mặt để đánh bóng cái từ "lạc đường" này một chút.

Nhưng suy nghĩ vài giây cũng không có kết quả.

"Ừ.....! Lạc đường." Hắn nói, còn định cứu vãn hình tượng của mình: "Địa hình nơi này vòng va vòng vèo, tôi đi nửa ngày lại bị quay về chỗ cũ."
Vốn dĩ Dung Niên còn đang rất đau lòng, nhưng trước mắt Lục Cận Ngôn bị lạc đường, cậu đành nén cảm xúc đau thương xuống.


"Ngài đừng đi linh tinh."
Cậu không rảnh lo cho công thức của mình nữa mà cũng không quay đầu chạy xuống chân núi: "Bây giờ em tới đón ngài đây!"
Cuộc gọi của hai người vẫn chưa từng ngừng một giây.

Lục Cận Ngôn nghe âm thanh khi cậu chạy, trong lòng sốt sắng: "Niên Niên, đừng chạy nhanh như vậy, tôi không vội đâu."
Hắn ở đầu bên kia điện thoại mà còn nghe được âm thanh thở dốc của bé con.

Tuy hắn không vội nhưng Dung Niên lại vô cùng sốt ruột.

Thời tiết trong núi thường phải gọi là "lật mặt nhanh hơn bánh tráng."
Lúc này Dung Niên còn cảm nhận được hương vị ướt át thoang thoảng trong không khí, hiển nhiên sắp có một cơn mưa to kéo đến.

"Lục Cận Ngôn ngài đừng sợ, em xuống núi ngay đây." Dung Niên thở hồng hộc, không ngừng trấn an hắn.

Tuy đây không phải là lần đầu Lục Cận Ngôn mắc kẹt trong núi.

Nhưng Dung Niên biết đây không phải là trải nghiệm tốt đẹp gì.

Chạy xuống dưới chân núi, có lẽ là mấy hộ gia đình ấy cũng nhìn ra thời tiết xấu cho nên chả có nhà nào ra ngoài hoạt động cả, chân núi không có bất kỳ một ai.

Dung Niên tính toán thời gian.

Nếu chạy đi tìm người với cả dẫn người về đây, thì chậm nhất là phải chờ thêm hơn một tiếng, hơn một tiếng, cũng vẫn phải chạy lại lần nữa.

Không được.

Dung Niên lấy lại bình tĩnh, quyết định tự thân vận động.

"Ngài ở ngọn núi nào?" Cậu hỏi.

Lục Cận Ngôn không nghe thấy cậu tìm người, nhưng cậu vừa hỏi, như phản xạ hắn trả lời câu hỏi của cậu trước.

"Ở ngọn núi mà chúng ta từng đi qua, hướng bên phải, sau đó quay lại, đi sang ngọn núi thứ hai."
Nơi này núi kề núi, Lục Cận Ngôn lại không may đi trúng ngọn núi có địa hình phức tạp nhất.

Dung Niên rất bình tĩnh.

Cậu chạy đến ngọn núi trước mặt, ngó đầu nhìn nhìn vào bên trong.

"Bên cạnh ngài có những gì? Tả lại cho em."
Lục Cận Ngôn: "Cây, cỏ."
Dung Niên: "...."
Dung Niên nghẹn họng.

"Có loại cây gì trông khá đặc biệt không?"
Lục Cận Ngôn nhìn tứ phía, sau đó tách tách chụp mấy tấm hình.


"Tôi gửi ảnh qua Wechat cho em nhé, em xem xem cái cây đó có đặc biệt không?"
Dung Niên mở loa ngoài, sau đó ấn vào logo Wechat, nhìn mấy cái ảnh hắn gửi tới.

"Em biết mấy loại cây này." Dung Niên trả lời.

Từng mảng lớn thực vật, có vài loại cực kỳ kén chọn môi trường sinh sống, như là hoa hướng dương, từ đất đến độ thừa nhận đều vô cùng bắt bẻ.

Cho nên, dựa vào chút thông tin này cậu có thể chắt lọc rồi phán đoán sơ sơ phương hương.

Dung Niên quan sát địa hình cùng với tất cả các đồ vật liên quan đến ngọn núi ấy rồi đi vào.

Khả năng cảm nhận phương hướng của cậu rất tốt, đi qua một lần là có thể nhớ kỹ đường.

"Niên Niên."
Từ trong điện thoại truyền ra âm thanh hỏi han của Lục Cận Ngôn: "Có phải một mình em tới tìm tôi hay không?"
Vốn dĩ Dung Niên đang gật gật đầu nhỏ, nhưng gật xong mới nhận ra đang gọi điện thoại, Lục Cận Ngôn không nhìn thấy cậu gật đầu vì vậy cậu "Ừm" một tiếng thật mạnh.

"Một mình em cũng có thể tìm ra ngài."
Đối với chuyện này, Dung Niên vô cùng tự tin.

Những tấm ảnh Lục Cận Ngôn gửi tới, chỉ cần cậu nghiên cứu phân tích một chút là có thể xác định được vị trí.

Lục Cận Ngôn ngẩng đầu nhìn trời, lông mày mạnh mẽ xoắn chặt, giọng nói cực trầm.

"Niên Niên, nghe tôi nói, giờ em ra ngoài ngay lập tức.

Trời sắp mưa rồi, lúc này mà còn đợi ở đây là sẽ vô cùng nguy hiểm."
Dung Niên không thèm suy nghĩ đã từ chối: "Em không đi.

Nếu em mà đi thì chỉ còn một mình ngài ở chỗ này."
Chẳng lẽ như vậy lại không nguy hiểm?
Bản thân Lục Cận Ngôn thì không sợ bất kỳ nguy hiểm nào, hắn tìm một nơi để tránh mưa, năng lực tự bảo vệ bản thân đương nhiên vẫn phải có.

Nhưng nếu là Niên Niên...!Hắn không yên tâm được.

"Dung Niên." Giọng nói Lục Cận Ngôn cao thêm vài âm sắc: "Nghe lời, bây giờ đi ra ngoài ngay, sau đó ngoan ngoãn ngồi trong phòng, để cho người khác tới tìm tôi."
Dung Niên tìm được nửa đường rồi, sao có thể dừng?
Lục Cận Ngôn vẫn tiếp tục giục cậu rời đi, Dung Niên trực tiếp bịt lỗ tai lại.

Đừng nghe đừng nghe, Lục Cận Ngôn đang niệm kinh.

Lục Cận Ngôn nói đến khàn cả giọng vậy mà một câu đáp lại cũng không.

"Niên Niên!?"
Hắn nói to: "Nói chuyện với tôi."
Khuôn mặt nhỏ của Dung Niên phồng lên, đương lúc đối phương dạy dỗ cậu thì cậu đã đi vào trong núi một đoạn.


Bị Lục Cận Ngôn hung dữ nên giờ cậu không vui một chút nào, nghẹn hơi nói: "Em nhất quyết không đi, ngài đứng tại chỗ chờ em, nếu trời mưa thì đi tìm chỗ trú."
"Sau đó nhớ chụp lại chỗ ngài trú mưa cho em, chụp bốn phía xung quanh nhiều nhiều một chút."
Buông vài câu dặn dò xuống, Dung Niên trực tiếp cúp máy.

Dù sao vẫn còn Lục Cận Ngôn gửi ảnh chụp, như vậy cũng đủ để tìm người.

Cậu không muốn nghe Lục Cận Ngôn hung dữ với cậu qua điện thoại.

"Đùng đùng đùng——"
Tiếng sấm đinh tai nhức óc nổ tung phía cuối chân trời, cơn mưa to tầm tã lập tức rơi xuống.

Dung Niên nhét điện thoại vào trong túi, bị ướt cũng không sợ, di động của cậu là loại đặc chế, lớp vỏ bên ngoài có khả năng cách thuỷ.

Đường trên núi toàn bùn là bùn, nay lại trộn lẫn với nước nưa nên càng khó đi hơn.

"Bịch—-"
"Bịch—-"
Dung Niên bị dập mông liên tục, cậu đau tới mức nhăn lại khuôn mặt nhỏ.

Còn bên kia.

Vừa rồi Lục Cận Ngôn cũng tìm được một con dốc ở gần đó, mỏm đá phía trước hơi nhô ra làm cho sườn dốc bị lõm vào, miễn cưỡng tránh được mưa.

Hắn nhìn màn hình điện thoại, mi tâm nhíu lại, đang bấm số, chưa kịp nói chuyện với Dung Niên thì trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn!
Là sạt lở núi.

Ở thời điểm nào đó, chỉ cần mẹ thiên nhiên hành động thì sẽ không một ai có cơ hội phản kháng.

Còn hắn cũng bị bùn đất cùng đá vụn đẩy vào sâu bên trong.

"Lục Cận Ngôn?!!"
Vừa mới tiếp nhận cuộc gọi, Dung Niên đã nghe thấy tiếng động bên kia, lập tức cả cơ thể cậu sững sờ.

Âm thanh đấy....!
Lục Cận Ngôn gặp chuyện rồi!
Bởi vì hết té ngã rồi lại dập mông, cả người Dung Niên toàn là bùn đất bẩn thỉu, khuôn nhỏ dơ dáy như mèo con kia mang theo đôi đồng tử ánh lên nỗi kinh hoàng.

Cậu chạy về phía trước, đồng thời trong cơn khủng hoảng ngoài ý muốn phát hiện vị trí xảy ra tai nạn.

Thảm thực vật cũng có thể làm tăng quá trình sạt lở đất.

Đầu của cậu như bị chẻ làm đôi, một nửa bình tĩnh hoạt động, suy đoán tuyến đường.

Mà nửa kia lại ngập tràn trong sợ hãi.

Không biết qua bao lâu.

Lục Cận Ngôn từ từ tỉnh lại trong bóng tối, hắn thử cử động thân thể.

"A——"
Bị hòn đá đập vào người nên giờ hắn rất đau, có khi những chỗ bị đập vào đều tím xanh một mảng.

Nhưng rất may.


Ngay giây cuối cùng hắn đã kịp che chắn điện thoại, vẫn còn nguyên không bị xây xước gì, thậm chí cuộc gọi vẫn còn chưa ngắt.

Dung Niên gọi hắn một lúc lâu, một bên cuống cuồng chạy vội, một bên gọi tên hắn.

Tiếng gọi nhỏ nhắn ngập tràn âm thanh khóc nức nở, những vẫn không nghe thấy âm thanh của Lục Cận Ngôn.

"Bịch——"
Thấy vị trí sạt lở ở ngay trước mắt, cậu lại bị ngã thêm một cái.

Mông đau, trong lòng thì vô cùng hoảng sợ.

Dung Niên đứng dậy, tiếp tục tiến lên phía trước.

"Lục Cận Ngôn, Lục Cận Ngôn, có phải ngài ở bên trong hay không?" Dung Niên chạy đến nơi bị đất đá cùng bùn đất lấp kín, bàn tay nhỏ vươn ra lay lay.

Điện thoại được cậu mở loa ngoài.

Âm thanh khàn khàn khẽ vang lên: "Niên Niên, đừng khóc.

Tôi không sao hết."
Lục Cận Ngôn đáp lại cậu qua điện thoại.

Cùng lúc đó Dung Niên cũng loáng thoáng nghe được âm thanh phát ra ra từ trong nơi bịt kín mít trước mắt.

Lục Cận Ngôn ở đây.

Biết được đối phương vẫn sống, còn đang ở phía trong, cuối cùng cảm xúc hoảng loạn của Dung Niên cũng nguôi đi phần nào.

"Lục Cận Ngôn, để em đào ngài ra."
Dung Niên ném điện thoại chống nước sang một bên, bắt đầu đào người ra.

Lục Cận Ngôn nghe cậu khóc nức nở, nghe âm thanh cậu nỗ lực cứu mình, không biết sao, ở trong bóng tối, lòng hắn khẽ động, cuối cùng nói ra lời cất sâu trong đáy lòng.

"Niên Niên, chúng ta dừng lại quan hệ này đi."
Hắn không muốn cùng Niên Niên giải quyết nhu cầu sinh lý, hắn còn muốn tình cảm của Niên Niên.

Vì vậy, quan hệ hiện tại của hai người cũng nên thay đổi được rồi.

Công cụ người*...!nên thử chuyển sang chính thức thôi.

Dung Niên đang dời hòn đất, khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch, cả người giống như bị sét đánh: "Ngài, ngài không muốn em nữa sao?"
Động tác của cậu bắt đầu chậm dần, tròng mắt như phủ thêm lớp sương mù làm tầm nhìn trở nên mơ hồ.

"Lục Cận Ngôn."
Cậu nhấc bàn tay nhỏ dính đầy bùn đất lên lau nước mắt, âm thanh tràn ngập sự hoảng loạn.

"Tại sao ngài lại không cần em, chẳng lẽ là do ngủ với em không thoải mái?"
Cậu không biết níu kéo Lục Cận Ngôn bằng cách nào, chỉ có thể nghẹn ngào, bày ra những thứ mà mình tự cho rằng có thể kìm lại bước chân Lục Cận Ngôn.

Lục Cận Ngôn bị những thứ đoán già đoán non của cậu làm cho khoé môi cong cong.

"Niên Niên ngốc, nói linh tinh gì vậy?"
"Không phải tôi không cần em, cũng không phải do ngủ với em không thoải mái." Hắn phản bác từng lời từng lời Dung Niên nói, sau đó, hắn vừa nhẹ nhàng lại kiên định làm ra một chuyện lớn nhất đời mình, lần đầu tỏ tình——
"Niên Niên, anh muốn em, muốn bên em cả đời."