Bé Nhân Ngư Cậu Ấy Siêu Ngoan

Chương 3



Sau khi nghe thấy câu nói kia của cậu, trong đầu Lục Cận Ngôn phát ra âm thanh "ầm" một tiếng, cả cơ thể của hắn có lẽ cũng bị nổ đến ngốc luôn rồi.

Dung Niên ôm chiếc gối nhỏ hình cá khô, hồi hộp chờ câu trả lời của hắn.

Nhưng đứng chờ một lúc lâu vẫn chưa thấy hắn đáp lại, cậu nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, mềm mại gọi thêm một tiếng:
"Lục Cận Ngôn!"
Nghe thấy tiếng của cậu, lúc này Lục Cận Ngôn mới hoàn hồn, hầu kết hắn lăn lăn, đôi mắt tối lại vài phần:
"Đừng trêu đùa tôi!" Hắn trầm giọng nói, hoàn toàn không tin lời thỉnh cầu vừa rồi của cậu là nghiêm túc.

Lục Cận Ngôn mở cửa ghế phụ ra, nhìn về phía cậu:
"Lên xe đi, cũng sắp muộn rồi, buổi tối ở ngoài không an toàn để tôi đưa em về."
Dung Niên vẫn đứng im không nhúc nhích, vốn dĩ chỉ có khuôn mặt bị kỳ động dục hun đỏ, bây giờ mắt cậu cũng đỏ theo luôn rồi.

"Em không về!" Âm thanh nhỏ nhẹ xen lẫn một chút oan ức: "Em nói với người là em đến nhà Cư Cư chơi, nếu ngài đưa em về họ sẽ phát hiện ra em nói dối."
Đây là lần đầu tiên cậu nói dối, chỉ vì muốn đến tìm Lục Cận Ngôn.

Nhưng bây giờ hắn lại từ chối lời thỉnh cầu của cậu.

Khuôn mặt của Dung Niên hiện lên sự buồn bã không chút che giấu, tim Lục Cẩn Niên nhói một cái, hai tay hắn nắm chặt thành quyền.

Vài giây sau, Lục Cận Ngôn hỏi tiếp:
" Vậy còn Cư..."
" Không tìm Cư Cư!" Dung Niên ngắt lời hắn, âm thanh mềm mại nhưng thái độ lại rất kiên quyết.

Lục Cận Ngôn bất lực đưa tay lên xoa xoa trán, đắn đo một lúc rồi gật đầu thoả hiệp:
"Vậy bây giờ đến nhà tôi trước, sáng sớm mai tôi đưa em về, được không?"
Dung Niên chớp chớp đôi mắt ướt sũng, cậu gật gật đầu.

Dù như nào đi nữa, đến được nhà Lục Cận Ngôn cũng coi như cậu đã thành công một nửa.

Trên đường đi.

Lục Cận Ngôn nắm chặt vô-lăng, không nhìn lung tung mà chỉ chăm chú lái xe.

Dung Niên ngồi ở ghế phụ, trong tay vẫn ôm chiếc gối nhỏ hình cá khô.

Cậu cảm thấy mình sắp bị hun nóng đến phát khóc rồi! Đuôi cá còn có dấu hiệu lộ ra bất cứ lúc nào.


"Lục Cận Ngôn!" Thấy cơ thể mình sắp không chống đỡ được nữa, Dung Niên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thanh có chút nức nở cầu xin:" Ngài đi nhanh hơn một chút được không ạ? Em muốn tắm!"
Nếu không được chạm vào nước, cậu chắc chắn sẽ không kìm được mà lộ đuôi ra ngoài.

Lục Cận Ngôn là người bình thường, cậu không muốn hắn biết mình có một cái đuôi cá.

"Được! Sắp tới rồi!"
Lục Cận Niên cau mày, phảng phất nghe được một chút âm thanh nức nở, nhưng hắn không quay đầu lại nên không thấy được biểu hiện bất thường trên khuôn mặt của cậu.

Đi được một lúc là đã tới biệt thự của Lục Cận Ngôn.

Dung Niên tháo dây an toàn, cánh cửa được mở ra, Lục Cận Ngôn đứng ở bên cạnh, dáng người cao lớn và khuôn mặt anh tuấn.

Dung Niên hít hít cái mũi, vươn tay ra: "Ôm em."
Có lẽ cậu sợ Lục Cận Ngôn không đồng ý liền giải thích thêm: " Chân em có chút mềm, không đi được đường."
Trong mắt Lục Cận Ngôn thoáng hiện lên chút lưỡng lự, nhìn cậu mà không biết nên làm gì cho phải, thấy người đối diện như sắp khóc đến nơi, hắn đành cong lưng xuống bế cậu lên.

Ngay khi bàn tay vừa chạm vào da Dung Niên, Lục Cận Ngôn liền hoảng hốt:
" Dung Niên, sao người em lại nóng như vậy?"
Mặc dù cách lớp vải quần áo, nhiệt độ trên cơ thể cậu vẫn đủ khiến hắn bỏng tay.

Hắn không dám chậm trễ, bước nhanh về phía biệt thự, vừa đi vừa gọi người tới: " Dì Vương, nhanh đi gọi bác sĩ!"
Dì Vương vội vã chạy đến, không nghe rõ hắn nói gì, đang muốn hỏi lại thì nhìn thấy trong tay hắn ôm một thiếu niên, bà có chút bất ngờ:
"Tiên sinh...." Dì Vương không tin vào mắt mình, ông chủ đây là đem người về nhà sao?
Lục Cận Ngôn đang định bảo bà gọi bác sĩ thêm lần nữa, nhưng Dung Niên đột nhiên ngắt lời.

Cậu chỉ là hơi nóng chứ không phải bị ốm.

"Lục Cận Ngôn!" Dung Niên dựa người vào vai hắn, khẽ nỉ non: " Không cần gọi bác sĩ, em chỉ cần ngài thôi."
Cậu không thể đem chuyện kỳ động dục giải thích với Lục Cận Ngôn, vì vậy cậu nói ra lý do mà mình đã chuẩn bị từ lâu, Dung Niên nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của hắn, nghiêm túc nói:
"Em đã thành niên rồi, nên em có thể ngủ cùng ngài, như vậy mới có thể hết nóng."
Lục Cận Ngôn nhìn khuôn mặt đỏ bất thường của cậu, hắn dần hiểu ra.

Không biết vì nguyên nhân gì.

Tình trạng hiện tại của Dung Niên....!trông giống như bị hạ thuốc.

Nhưng thấy cậu chủ động như vậy, hắn có chút không xác định được, cậu là bị người ta hạ thuốc hay tự mình uống vào.


Dung Niên một tay ôm gối, một tay bám vào người hắn, cậu kéo kéo áo Lục Cận Ngôn: "Lục Cận Ngôn, em khó chịu muốn chết rồi!"
Đáy mắt Lục Cận Ngôn càng thêm âm trầm, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía dì Vương vẫn còn đang trợn mắt há mồm, khẽ nói:
"Không còn chuyện gì, dì đi xuống đi." Vừa dứt lời, hắn bước nhanh về phía phòng ngủ.

Bước vào phòng, Lục Cận Ngôn đặt nhẹ cậu xuống giường.

Dung Niên ném gối ôm nhỏ hình cá khô sang một bên, từ trên giường đứng dậy, quỳ gối trước mặt Lục Cận Ngôn, vẻ mặt mong chờ nhìn hắn:
"Vậy ngài sẽ ngủ với em sao?"
Lục Cận Ngôn kéo cà vạt lỏng ra, để hô hấp thông thuận một chút.

Hắn vờ như không nghe thấy câu hỏi của cậu, chỉ nói:
"Tôi đi đổ nước vào bồn tắm, em đi ngâm một chút xem có hạ nhiệt xuống không."
Hắn lại phớt lờ cậu...!
Dung Niên cau mày, Lục Cận Ngôn hết lần đến lần khác đều từ chối cậu, cậu sắp kiềm chế không nổi nữa rồi.

Cậu không muốn ngâm nước, có Lục Cận Ngôn ở đây, cậu không cần nước để hạ nhiệt độ nữa.

Hai ba cái liền cởi hết đồ, cậu ngẩng mặt lên, khuôn mặt non nớt bị tình dục làm đỏ, bộ dáng vô cùng câu nhân.

Lục Cận Ngôn chưa kịp phản ứng thì Dung Niên đã lao vào lòng hắn, hai tay cậu quàng lên cổ Lục Cận Ngôn, lúng túng hôn lên đôi môi mỏng.

Ấm, mềm và ngọt.

Thời khắc đôi môi của cậu chạm vào hắn, mọi sự nỗ lực kiềm chế của hắn như đang ở trên bờ sụp đổ, cuối cùng sợi dây lý trí của hắn "phựt" một cái, đứt đoạn.

" Dung Niên, tôi là ai?" Lục Cận Ngôn giữ chặt đầu cậu, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Dung Niên.

Dung Niên khó hiểu, không biết vì sao Lục Cận Ngôn lại hỏi như vậy.

Nhưng Dung Niên là cậu bé ngoan vì vậy liền ngoan ngoãn trả lời: "Lục Cận Ngôn."
Không gọi tên người khác, người Dung Niên tìm là hắn.

Tay Lục Cận Ngôn dùng lực kéo Dung Niên vào lòng, ôm cậu thật chặt rồi dán môi lên.

Nụ hôn của Lục Cận Ngôn vừa mạnh mẽ lại vừa ngọt ngào.


Dung Niên bị hôn đến choáng váng, nhưng vẫn không quên vươn đôi tay nhỏ nhắn ra cởi đồ của Lục Cận Ngôn.

Lục Cận Ngôn cảm thấy hắn sắp bị Dung Niên trêu chọc đến sắp phát điên, chút lý trí và tỉnh táo còn sót lại đều bị hắn vứt ra sau đầu.

Quần áo hai người đã được cởi hết sạch, chuẩn bị làm bước tiếp theo thì Lục Cận Ngôn bế cậu lên: " Đi tắm trước."
Dung Niên mở đôi mắt ướt nhẹp ra, gật đầu.

Trước khi làm phải tắm rửa để giữ sức khoẻ tốt.

Trong lúc tắm có chút khó khăn.

Chân Dung Niên mềm nhũn không đứng vững được, cả quá trình đều treo lên người Lục Cận Ngôn, trong lúc tắm hắn suýt chút nữa không kiềm chế được mà đè cậu ra.

Khó khăn lắm mới tẩy rửa sạch sẽ, Lục Cận Ngôn lấy khắm tắm bọc Dung Niên lại rồi ôm cậu ra ngoài
Dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, Lục Cận Ngôn cẩn thận lau người cho Dung Niên.

Cậu nằm trên giường, ánh mắt nhìn Lục Cận Ngôn đang lau người cho cậu, thấy trong mắt hắn phảng phất tình dục, người cậu cũng càng thêm khô nóng.

"Lục Cẩn Niên! Hôn em!"
Âm thanh ngọt ngào quyến rũ khiến người khác không thể từ chối cậu được.

Lục Cận Ngôn cúi xuống, làm theo ý cậu.

Dung Niên lớn lên có khuôn mặt rất dễ nhìn, ngũ quan không một chỗ nào là không tinh xảo.

Thân hình vừa mới trưởng thành trắng nõn đẹp đẽ mang theo sự trẻ trung của thiếu niên.

Lục Cận Ngôn đặt lên môi cậu một nụ hôn thành kính từ trong tim.

Dung Niên bị hắn hôn khiến cơ thể càng nóng hơn, theo bản năng cầm lấy tay của hắn.

Lục Cận Ngôn: "....."
Đang giữa thời khắc quan trọng thì hắn chợt nhớ ra một điều.

Trong nhà không có sẵn đồ để làm.

Hắn kìm nén xúc động trong lòng, cúi xuống nói:
"Niên Niên...!hôm nay không được."
Âm thanh ngập ngừng, hắn ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu mà an ủi: " Nếu không có gel bôi trơn, em sẽ bị thương."
Dung Niên sắp khóc đến nơi, nhìn Lục Cận Ngôn chậm chạp không làm bước tiếp theo, đầu óc mơ dần hồ tỉnh táo lại.

Dung Niên bò xuống giường, lảo đảo đi về phía phòng tắm lấy nước lạnh dội lên toàn thân.
Dội nước xong, cậu lắc cái đầu nhỏ khiến nước bay tứ tung, nước lạnh làm tâm trí cậu thanh tỉnh hơn một chút.


Chân trần bước ra từ phòng tắm.

Dung Niên nhìn Lục Cận Ngôn, thấy hắn vẫn đang dõi theo động tác của cậu, bước chân của cậu càng nhanh hơn.

Mở túi sách ra, lấy những món đồ đã được chuẩn bị sẵn, cậu ôm lấy chúng nó rồi vứt hết lên giường.

Bao cao su, gel bôi trơn,...!
Thấy mọi thứ đã đủ, Dung Niên nói nhỏ: " Có thể làm được rồi!"
Hô hấp Lục Cẩn Niên dồn dập, hắn vươn tay ra chuẩn bị định đè cậu thêm lần nữa.

Nhưng lúc này Dung Niên vẫn còn chút tỉnh táo, cậu né tay hắn:
" Đợi đã!" Cậu ngẩng mặt nhỏ lên, ngồi đối diện với Lục Cận Ngôn, mềm giọng hỏi: " Lúc trước ngài đã từng ngủ với ai chưa?"
Lục Cận Ngôn ngay lập tức lắc đầu không có một tia do dự.

Nhiều năm qua hắn không hề chạm vào ai.

Dung Niên đã sớm biết đáp án này, cậu thích thầm Lục Cận Ngôn từ lâu nên rất quan tâm đến đời tư của hắn.

Việc Lục Cận Ngôn chưa từng yêu đương với ai, cậu cũng biết rõ ràng.

Nhưng khi nghe chính Lục Cận Ngôn trả lời, Dung Niên cảm thấy rất vui.

" Em cũng chưa từng ngủ với người khác!"
Nói xong, cậu lấy điện thoại ra, mở một video rồi đưa đến trước mặt Lục Cận Ngôn: " Em có xem qua chút video"
Dung Niên giống như thầy giáo mà đem kiến thức truyền dạy cho Lục Cận Ngôn: "Lần đầu tiên không có kinh nghiệm, có thể ngài sẽ làm em đau."
" Đây là những video có ích mà em chọn được, ngài xem một chút đi." Dung Niên đưa điện thoại cho hắn.

Trong điện thoại là hình ảnh hai nam nhân đang dính chặt vào nhau, thi thoảng còn phát ra âm thanh khiến người khác ngượng ngùng.

Ánh mắt Lục Cận Ngôn phức tạp, nhìn Dung Niên nghiêm túc phổ cập kiến thức sinh học.

" Trên mạng nói lần đầu ngài sẽ cảm thấy hơi áp lực, nhưng đừng lo..." Dung Niên hôn lên mặt hắn, vỗ vai hắn trấn an: " Ngủ với em rất thoải mái, chắc chắn ngài sẽ thích!"
Bị Dung Niên hôn, trong lòng Lục Cận Ngôn có chút khó diễn tả.

Hắn là người chuẩn bị làm cậu.

Nhưng cậu lại hôn hắn, dỗ dành hắn không cần phải sợ.

Tiểu gia hoả này, rốt cuộc trong đầu đang nghĩ cái gì.

Thấy cậu lại chuẩn bị dỗ dành hắn, Lục Cận Ngôn cảm thấy mình giống như một bông hoa xinh đẹp trong nhà, hắn vứt điện thoại sang một bên, lấp kín đôi môi đang trấn an mình.

Lần này, bao cao su và gel bôi trơn của Dung Niên chuẩn bị được sử dụng không hề lãng phí chút nào..