Bé Nhân Ngư Cậu Ấy Siêu Ngoan

Chương 27



Thời điểm xuống giường, Dung Niên sờ đôi chân đang dần nóng lên của mình, âm thanh nho nhỏ tự cổ vũ bản thân: "Kiên trì thêm chút nữa thôi, sắp được gặp lại Lục Cận Ngôn rồi."
Vì vậy, không cần vội vã biến ra cái đuôi.
Xỏ dép lê rồi đi vào rửa mặt xong, Dung Niên mở tủ quần áo, chọn ra một cái áo hoodie và một chiếc quần dài*, sau khi mặc vào, Dung Niên đứng trước gương soi soi, sau khi cảm thấy hôm nay mình vẫn rất đẹp thì cậu mới ra khỏi phòng.
"Niên Niên à."
Dưới tầng, ông nội vừa thấy cậu, hai hàng lông mày liền xoắn chặt: "Cháu thật sự muốn ra ngoài ở sao? Sống ở bên ngoài làm sao thuận tiện bằng ở nhà được.

Nếu không, cháu nghĩ kỹ lại lần nữa đi."
Khi nói ra việc này vào tối qua, ông nội là người đầu tiên phản đối.
Ông cũng đã có tuổi, lúc này ông thật sự rất muốn Niên Niên ở cạnh chăm sóc ông.
Hơn nữa, Niên Niên mới quay trở về không lâu, ông thực sự rất sợ cậu lại bị mất tích lần nữa.
Đến lúc đó, trái tim già này khó mà chống đỡ nổi.
"Cháu đã suy nghĩ kỹ rồi." Dung Niên nhìn ông, âm thanh bé nhỏ nhưng vô cùng kiên định: "Cháu muốn ra ngoài ở."
Dung Trì ngồi một bên, thấy vậy liền ngoắc tay với cậu, để cậu ngồi xuống chỗ ấy.
"Ông nội, cứ yên tâm đi.

Niên Niên ra bên ngoài ở, cháu sẽ chăm sóc em ấy thật tốt."
Dung Trì lên tiếng, trấn an người ông nội mãi không chịu đồng ý cho Dung Niên dọn ra ngoài ở.
Lần này Dung Niên có thể thuận lợi dọn ra bên ngoài, đều là nhờ có Dung Trì chống lưng.
Cho nên lúc này, Dung Niên tỏ ra rất ngoan ngoãn với anh hai, thậm chí còn đem sữa Canxi dành cho nhân ngư của mình đưa cho anh hai uống.
Dung Trì: "..."
Dung Trì cật lực từ chối: "Không cần đâu, anh không xứng."
Sữa Canxi chuyên dùng cho mấy bé nhân ngư ở độ tuổi thành niên, anh đã hai mươi mấy, sắp đầu ba.

Còn uống cái loại sữa này, thật sự hơi mất mặt.
Nhưng Dung Niên cứ dí cốc sữa Canxi vào miệng anh, mời mọc: "Anh hai à, uống một ngụm đi, uống một ngụm thôi."
Dung Trì không thể từ chối được sự nhiệt tình của em trai mình, đành căng da đầu hút một hơi.
Chẹp.
Cũng khá dễ uống.
Ăn xong bữa cơm, dưới ánh mắt chòng chọc không buông của mẹ và ông nội, Dung Niên được anh hai cầm tay, dẫn ra cửa.
Phong Viên tòa nhà A tầng 8.
Ở trước cổng tiểu khu có một người đàn ông trung niên chờ họ, tự xưng là người môi giới, lễ phép tiếp đón hai người, còn dẫn hai người lên tầng tám.
"Đều đã dọn dẹp sạch sẽ hết cả rồi, lúc nào cũng có thể mang hành lý vào ở được.
"Nếu không thích loại phong cách trang trí này, đều có thể thay đổi."
"Ánh sáng, cách âm ở nơi này vô cùng tốt.

Sống ở nơi này, một chút cũng không thấy ồn ào."
"Hơn nữa, lân cận là khu công nghiệp phát triển, mặt tiền thì đối diện với khu trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố, muốn mua bất kỳ đồ vậy gì thì đều vô cùng thuận tiện."

Người môi giới thực sự vô cùng hiểu chuyện, đúng mực, không quá nhiệt tình, nhưng cũng không hề xa cách.
Trong quá trình giới thiệu với bọn họ, y cũng nhận thấy Dung Niên không muốn tiếp xúc gần y, không vui vẻ gì khi đứng một chỗ với y, vì vậy y trực tiếp bảo trì một khoảng cách giữa hai người họ.
Điều này làm cho Dung Niên, người từ trước tới giờ luôn sợ hãi khi tiếp xúc với người lạ, chưa từng cảm thấy không khoẻ khi nói chuyện với người môi giới.
Đi ra khỏi Phong Viên, Dung Trì khá vừa ý nơi này, trực tiếp thanh toán tiền thuê nhà nửa năm với người môi giới.
Dung Niên thấy anh đem tiền ra thanh toán, ngay lập tức trên mặt lộ ra nụ cười.
"Anh hai!"
Cậu ôm lấy Dung Trì, dùng hết sức cọ cái đầu nhỏ lên thân hình đối phương, vui đến mức muốn xoay vài vòng: "Anh hai, anh tốt nhất, tốt nhất, tốt nhất!!"
Dung Trì xoa tóc cậu, đáy mắt xẹt qua một mảnh bất đắc dĩ.
"Hôm nay ở đây luôn à?" Anh hỏi.
Dung Niên "Ừ" một tiếng thật to: "Ở đây luôn."
Dung Trì tức giận bóp bóp mặt cậu: "Em đấy, đến lúc ở nơi này một mình rồi, chính em mới là người không thoải mái."
Lúc đó không có ai ở bên cạnh chăm sóc, có lẽ bé con chỉ kiên trì được mấy ngày.
"Nếu không sống nổi thì cứ gọi cho anh, ngay lập tức anh sẽ đến đón em về." Dung Trì dặn dò cậu.
Dung Niên ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu quyết tâm phải dọn vào đây ở, Dung Trì còn đến tận đây nhìn khung cảnh xung quanh, cảm thấy nơi này cũng không tệ, nên mới không đắn đo mà trả tiền thuê nhà.
Tuy ở khu phố phồn hoa, nhưng phòng ốc ở đây cách âm rất tốt, nếu bé con không muốn gặp người lạ, thì có thể ở một mình trong phòng.
Nếu muốn bước ra ngoài nhìn thử thì cũng có thể đi một chút.
Rất nhanh.
Dung Niên trở về sắp xếp lại quần áo, đem đồ đạc để vào trong hành lý.

Sau đó nói với mọi người rằng, sẽ nhờ bảo mẫu trong nhà đến nấu cơm cho cậu khi cậu ra ngoài, cơm nấu xong thì cậu lại quay về.
Sau khi mọi thứ được chuẩn bị xong, Dung Trì tiếp tục căn dặn bé con những điều cần chú ý đến hơn nửa đường mới miễn cưỡng buông tha.
Chờ khi Dung Trì rời đi.
Căn phòng to như vậy chỉ còn mỗi một mình cậu.
Đóng cửa lại, Dung Niên đi vào phòng tắm để tẩy rửa, đổi sang một cái áo sơ mi khác, bắt đầu không nhịn được, vội vàng gọi điện thoại cho Lục Cận Ngôn.
"Niên Niên?"
Rất nhanh Lục Cận Ngôn liền bắt máy: "Hiện tại đang ở chung cư mới thuê?"
Dung Niên đi ra phòng khách, ngồi lên chiếc sopa mềm mại, trả lời: "Đúng vậy."
"Anh hai em đâu?"
"Vừa mới đi rồi."
Dung Niên vịn vào sopa, nghĩ xem làm cách nào để mở miệng mời Lục Cận Ngôn qua đây.
Đã bốn ngày rồi.
Không có Lục Cận Ngôn thơm thơm, cũng không có Lục Cận Ngôn ôm ôm, càng không có sự thân mật khắng khít của Lục Cận Ngôn.
Cậu nghĩ, nhân ngư dù có rụt đề đến đâu thì cũng không chịu nổi.
Vì vậy, bây giờ mời Lục Cận Ngôn qua đây thì cũng không có gì quá phận cả.
Tự tìm lý do cho bản thân xong, Dung Niên nắm chặt sopa, đối diện với Lục Cận Ngôn đang ở bên kia đầu dây, cuối cùng vẫn mở lời mời.
——

"Lục Cận Ngôn, ngài có muốn qua xem phòng của em không?"
Một câu hỏi rất là bình thường, nhưng giọng điệu như thể không kiểm soát được mà phát ra chút rung động nhỏ, khiến tâm tư của cậu bị bại lộ hoàn toàn.
Yết hầu Lục Cận Ngôn xoắn chặt.
"Muốn."
Hắn nói: "Muốn đi xem nơi ở mới của em."
Càng muốn xem khuôn mặt trắng hồng của bé con nào đó.
Điện thoại dừng cuộc gọi, Dung Niên đứng dậy ra khỏi sopa, nhìn màn hình đen thui, lại nhìn cái áo mà cậu bí mật lên trên mạng mua, tự nhận là áo sơ mi được cắt may đặc biệt.
"Chắc là bây giờ trông mình rất xấu nhỉ?"
Dung Niên một bên tự nói xấu bản thân, một bên lôi lôi kéo kéo cổ áo sơ mi rộng ra.
Hiển nhiên có ý định, làm một nhân ngư xa chuyên đi lừa người.
Lừa Lục Cận Ngôn đến đây! Ngủ ngài ấy.
Mục tiêu của Dung Niên đã được xác định rõ.
Bên này, bé nhân người chuyên đi gạt người đã thành công kéo lỏng cổ áo, lộ ra bờ vai trắng trẻo.
Mà bên kia, Lục Cận Ngôn cũng không vội vã ra khỏi cửa, mà đi tắm rửa trước, đổi sang một bộ âu phục sạch sẽ gọn gàng khác, xong xuôi hắn mới ra khỏi nhà.
Trên đường, người môi giới sáng nay đem số tiền mà y nhận được từ Dung Trì, tất cả đều chuyển hết sang cho hắn.
Lục Cận Ngôn liếc mắt qua hoá đơn, liền dời tầm mắt, tiếp tục lái xe.
Không lâu sau.
Cửa vang lên tiếng gõ.
Dung Niên hưng phấn lộ ra bờ vai trắng nõn, chân đất chạy ra cửa.
"Ngài—-"
Mới vừa thốt ra được chữ "Ngài" những lời đang định nói ra đều bị nhét ngược lại vào cổ họng.
Biểu tình trên mặt Dung Niên thiên biến vạn hoá, cuối cùng...
Cuối cùng, cậu vẫn không thể kiểm soát được biểu cảm của mình, vẻ khiếp sợ đọng lại trên khuôn mặt.
"Anh hai?"
Đầu nhỏ của cậu bị ngốc luôn: "Anh, sao anh lại quay lại đây?"
Không phải vừa mới rời đi sao?
Dung Trì đứng đối diện với khuôn mặt cậu, nhìn rõ bộ quần áo cậu đang mặc, anh lập tức nhíu hai hàng lông mày.
"Anh sợ lúc chiều em ăn chưa đủ no, nên anh mang đồ ăn đến cho em."
"Với lại, đã bao nhiêu tuổi rồi, quần áo cũng không mặc cho hẳn hoi?"
Dung Trì độc thân nhiều năm nên không hiểu cái áo mà những người đàn ông khác cho là tình thú, ở trong mắt Dung Trì nó chẳng khác gì một cái áo sơ mi bình thường cả.
Anh duỗi tay, kéo vạt áo lên, cẩn thận che lại bờ vai trắng nõn của Dung Niên, xong xuôi mới bước vào trong.
Dung Niên: "..."
Dung Niên nhìn bóng lưng của anh, xong lại nhìn ra ngoài cửa.
Có chút hoảng hốt.
Rồi xong, anh hai đang ở trong nhà.


Bổ sung thêm một điều nữa, đó là Lục Cận Ngôn đang trên đường đến đây.
Cầu trợ giúp, không biết chuyện gì sẽ xảy ra?
"Niên Niên, còn ngây người ở cửa làm gì?" Dung Trì đi đến sopa, đem đồ đang cầm trong tay để lên bàn trà, tiếp tục nói: "Bây giờ em có muốn ăn mấy thứ này không?"
Dung Niên vội vàng chạy vào.
"Không ăn." Cậu nói: "Em không đói."
"Vậy thôi, để anh cất vào tủ lạnh cho em."
Cất đồ xong, lại nhìn em trai yêu quý của mình, thực sự không nỡ.
Lúc trước Dung Niên cùng Cư Tử Dật ở ký túc xá, anh cũng không hề có cảm giác gì, bởi vì ở đấy còn có người chăm sóc cho cậu.
Nhưng mà hôm nay.
Chỉ có một mình Niên Niên ở cái chỗ này.
Anh thực sự không yên tâm.
Di động của Niên Niên bị cậu ném ở trên sopa, bây giờ mà qua lấy thì chắc chắn sẽ bị anh hai nghi ngờ.
Dung Niên chỉ có thể chờ anh hai nhanh chân rời đi, nếu anh mà không đi, mọi thứ đều toang luôn.
"Niên Niên."
Cuối cùng, Dung Trì vẫn phải mở miệng
Ngay lập tức đôi mắt của Dung Niên sáng lên, cứ tưởng là anh định nói lời tạm biệt.
Nhưng không ngờ, Dung Trì lại xoa xoa tóc cậu, ngữ khí ôn hoà: "Tối nay anh ở lại đây ngủ một đêm được không, tránh cho em cảm thấy sợ hãi."
Dung Niên: "..."
Đôi mắt vừa sáng lên của Dung Niên ngay lập tức tối sầm.
Anh hai.
Em không muốn giấu anh đâu, nhưng mà anh ở lại chỗ này càng khiến em cảm thấy sợ hơn cả.
"Em không cần đâu." Khuôn mặt nhỏ của Dung Niên phồng lên, nhìn anh hai rồi nhấn mạnh: "Em muốn ở một mình."
Dung Trì do dự nói: "Em thật sự dám ở chỗ này một mình? Không phải cậy mạnh?"
Trong lòng Dung Niên giờ đang vội muốn chết rồi.
Cậu dùng sức gật đầu: "Em không cậy mạnh."
Mắt thấy cậu có ham muốn mãnh liệt muốn ở nơi này một mình, Dung Trì đành xoa khuôn mặt nhỏ của cậu, thoả hiệp nói: "Được rồi, đêm nay anh không ở lại nữa."
Bảo không ở lại, nhưng mông lại đặt lên ghế sopa.
Nhìn qua có vẻ không muốn đi ngay.
Không còn cách nào khác, Dung Niêm đành ra đòn sát thủ, quay mặt về phía Dung Trì, nói: "Anh hai, em muốn đi ngủ."
Dung Trì liếc mắt nhìn cậu một cái, thấy hơi kỳ lạ: "Còn chưa đến 8 giờ, mà lúc này em đã muốn đi ngủ?"
Lúc còn ở nhà, trước khi đi ngủ Dung Niên còn phải đọc qua đống sách gì đó, chưa đến 10 rưỡi thì mắt cũng không thèm nhắm.
Dung Niên nắm áo sơ mi, giải thích: "Hôm nay em muốn thích ứng hoàn cảnh mới, nên muốn đi ngủ sớm."
Dung Trì nhíu mày, hậu tri hậu giác nhận ra em trai mình có điểm không thích hợp."
Anh nheo mắt lại, ánh mắt dừng lại trên người Dung Niên, đánh giá một lượt.
Sau đó đứng lên, ngữ khí tuỳ ý nói: "Được, vậy em đi ngủ sớm một chút."
"Anh đi về trước, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh."
Dung Niên nhìn anh đi ra ngoài, mắt nhìn thấy thân ảnh của anh biết mất ở cửa, lúc này mới đóng cửa lại.
Cài cửa thật kỹ.
Dung Niên nhẹ nhàng thở ra một hơi, nằm liệt trên sopa, giống như một con cá muối nhỏ.
Cá muối nhỏ nằm bất động một lát, lúc sau mới cầm điện thoại bị vứt ở trên sopa lên, gọi cho Lục Cận Ngôn.
"Ngài đi đến đâu rồi?" Dung Niên một tay cầm điện thoại, một tay nới lỏng cổ áo sơ mi.
Đem cái áo được anh hai gài lại cẩn thận, một lần nữa xoã tung ra, bả vai trắng nõn không chịu khuất phục lần nữa hiện ra.

Vốn dĩ cậu định học người trong video, lộ ra cơ bụng để quyến rũ Lục Cận Ngôn.
Nhưng mà—-
Kéo vạt áo sơ mi lên, cơ bụng tám múi thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy mỗi cái bụng trắng trắng múp múp.
Khuôn mặt nhỏ của Dung Niên đanh lại, thả vạt áo sơ mi xuống.
Thôi, nhân ngư bọn họ có cái đuôi mỹ lệ là được rồi, không thể tham lam hy vọng những thứ quá xa vời.
"Tôi đang đi đến trước cổng chung cư, em đợi thêm chút nữa rồi ra mở cửa cho tôi."
Lục Cận Ngôn nắm chặt tay lái, lỗ tai đeo bluetooth, nói chuyện với Dung Niên.
Dung Niên đáp lại "Được."
Trả lời xong, còn thuận miệng nói thêm: "Cũng may ngài đi chậm, nếu không thì ngài đã đụng mặt với anh trai của em rồi."
Lục Cận Ngôn: ".."
Mí mắt Lục Cận Ngôn không khỏi giật giật: "Anh hai em không phải đã rời đi rồi sao?"
"Anh ấy lại quay lại rồi." Dung Niên dựa vào sopa, sau khi đem áo sơ mi kéo lỏng xuống, rất có tự giác bày ra tư thế dụ dỗ Lục Cận Ngôn đến lưu lại vết tích lên người mình.
"Buổi chiều em ăn ít cơm, nên anh hai đến để đưa đồ ăn cho em."
Dung Niên giải thích xong, không nhịn được nói thêm vài câu.
"Ban đầu anh hai còn không định rời đi, muốn ở lại trông chừng em, em bảo em muốn đi ngủ thì anh ấy mới rời đi."
Ngủ?
Cái lý do này...
Bàn tay đang cầm vô lăng của Lục Cận Ngôn âm thầm tăng thêm vài phần sức lực.
"Sau khi em bảo em buồn ngủ thì anh hai em có biểu tình gì?" Ngữ khí của hắn bỗng trở nên âm trầm.
Dung Niên vẫn chưa nghe ra có cái gì không đúng, cậu ngoan ngoãn đáp lời: "Anh hai không có biểu tình gì hết, anh ấy chỉ hỏi tại sao em lại ngủ sớm như vậy, em nói, em muốn thích ứng hoàn cảnh."
Cậu đem tất cả lời đối thoại của cậu với Dung Trì nói lại hết cho Lục Cận Ngôn.
Nghe xong, Lục Cận Ngôn dừng xe, đỗ nó ở một nơi khá tối tăm, nơi không có nhiều người chú ý, xong mới tắt động cơ.
"Niên Niên, tôi tới rồi."
"Nhưng mà, có khả năng muộn một chút tôi mới lên được trên tầng."
Nếu lúc này hắn mà đi lên, chờ đến nơi, người mở cửa cho hắn không phải là Dung Niên.
Mà là—-
Dung Trì đang cầm gậy sắt.
Dung Niên khó hiểu: "Vì sao không lên luôn?"
Lục Cận Ngôn nhìn toà nhà trước mặt, nhỏ giọng nói: "Tạm thời có chút việc cần giải quyết, đừng lo, rất nhanh tôi sẽ tới."
Bên này hắn vừa cúp điện thoại.
Giữa cầu thang, Dung Trì dựa vào tường, trong tay cầm chặt gậy sắt có chút gỉ thép mà anh vừa mới tìm được.

Anh híp mắt, tựa như muốn xem ai đang định tới đây.
Bộ dáng Niên Niên sốt ruột đuổi anh đi, anh bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nằng nặc đòi tự lập, tự lập thì tự lập, trong nhà vẫn còn rất nhiều phòng có thể ở.
Nhưng không ngừng ở đấy, còn nói rằng trong điện thoại có người giới thiệu đến nơi này.
Phòng ốc ở chỗ này quả thực không tồi, nhưng mà....
Vào đêm đầu tiên ở một mình, bé con từ trước đến nay luôn ỷ lại vào người nhà, lại không đồng ý bất cứ ai ở lại chăm sóc, thậm chí ngồi ở đây một lát thôi cũng không được.
Các điểm đáng ngờ ngày một nhiều lên, Dung Trì không nhịn được mà nghĩ sâu xa.
Đang chờ, bỗng cầu thang vang lên tiếng bước chân.
Dung Trì nắm chặt gậy sắt, thả nhẹ bước chân, rồi nghiêng người..