Bé Nhân Ngư Cậu Ấy Siêu Ngoan

Chương 1



Tháng 7 trời mưa lâm râm, xuyên qua vườn cây có một căn biệt thự an tĩnh, bên trong truyền ra tiếng trách mắng, âm thanh to đến mức như muốn át cả tiếng mưa.

" Làm càn! "
Một ông cụ râu bạc trắng đứng trước sofa, tay cầm gậy chống lưng gõ mạnh xuống đất: "Đang là thời điểm nào? Mà cậu còn muốn đến trường?"
Người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh ông đứng dậy, mềm giọng thuyết phục:" Ba đừng tức giận! Niên Niên chỉ thuận miệng nói qua loa như vậy thôi, bên trường học con đã xin nghỉ xong rồi.

Trong thời gian này nó sẽ không đi đâu hết, chờ qua kỳ động dục rồi lại trở về."
Nghe bà nói như vậy, sắc mặt ông mới dễ nhìn một chút, ánh mắt đưa về phía cháu trai đang ngồi trên ghế sa lon: " Nghe thấy chưa? Trong thời gian này không được trở về trường học."
Dung Niên - người đang bị khiển trách thì ôm chiếc gối cá khô nhỏ ngồi trên ghế, cúi đầu không lên tiếng.

Không được đi học thì việc học sẽ bị chậm trễ, mà bị chậm trễ thì sẽ không được vị trí đứng đầu.

Tóm lại, cậu muốn vị trí số một, đối với người cố chấp như Dung Niên, cậu cảm thấy vô cùng không vui.

Thấy cậu không để ý đến mình, ông nội ho vài tiếng để lôi kéo sự chú ý của cậu.

Nghe thấy tiếng ho khan của ông nội, mặc dù trong lòng không vui nhưng cậu vẫn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, non nớt lên, uỷ khuất nói:
" Con biết rồi, con sẽ không đến trường học nữa"
Ông nội nhìn đôi mắt đen nhánh ướt sũng cùng với viền mắt hơi đỏ của cậu, trong lòng mềm nhũn, suýt chút nữa không giữ biểu tình uy nghiêm trên mặt:
"Chuyện này, ông cũng không bắt con nghỉ học, mà ông muốn nói rằng, trong thời gian này con không được ra ngoài."
Ông nói chậm lại, kiên nhẫn giải thích với cậu:
" Nhóc con à, người cá chúng ta phải đi tìm bạn tình để giải quyết nhu cầu thể xác."
"Vốn dĩ, người cá mới thành niên như con đáng lẽ không phải đi tìm bạn tình nhanh như vậy.


Đột nhiên kỳ động dục của con tới sớm như vậy, đến ông cũng bất ngờ!"
Đang nói chuyện thì Dung Niên nhăn hàng lông mày lại, ông nội tưởng cậu lại muốn kháng nghị thì...!
Vài giây sau, mọi người ngồi trong phòng khách nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Niên đỏ lên, đôi chân vốn đang bình thường đột nhiên biến thành đuôi cá màu xanh.

Chiếc đuôi màu xanh lam, vẫn còn lấp lánh ánh sáng, xinh đẹp vô cùng.

Dung Niên nhìn khuôn mặt khó xử của mọi người, ôm lấy chiếc đuôi nóng rực, khóc thút thít:
"Ông nội, con khó chịu!"
Ông cụ làm sao chịu được tiếng khóc của cháu trai mà mình đặt trên đầu quả tim, quay đầu gọi anh hai cậu - Dung Trì đến:
" Còn đứng ở đấy làm cái gì? Không thấy Niên Niên đang khó chịu à?"
Dung Trì là cháu trưởng của Dung gia, năm nay anh 28 tuổi, cầm quyền toàn bộ sản nghiệp to lớn của Dung gia, trong mắt người ngoài anh là một trong số những người không dễ trêu chọc.

Nguyên nhân anh chỉ là " một trong số " bởi vì đứng trước anh còn có một vị tổng tài tên Lục Cận Ngôn - được mọi người truyền danh là một vị Diêm Vương sống, đồng thời hắn cũng là đối thủ một mất một còn của Dung gia, cái tên của hắn ở Dung gia cũng là một điều cấm kỵ.

Bị ông nội thúc giục, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc của Dung Trì cũng không khỏi hiện lên chút hoảng loạn.

Anh tiến lên phía trước, bế cậu em trai đang ôm đuôi lên, không đợi ông cụ ra lệnh, anh bước nhanh về phòng.

Nhanh chóng đổ đầy nước vào bể tắm lớn, anh nhẹ nhàng thả cậu vào.

" Niên Niên, đã đỡ hơn chút nào chưa?" Anh vừa hỏi vừa sờ chiếc đuôi của em trai.

Vẫn nóng đến kinh người.


Dung Niên nằm lên thành bể tắm, khẽ di chuyển cái đuôi xanh biếc, mặc dù ngâm nước lạnh vẫn không khiến cậu thấy thoải mái hơn chút nào, cơn nóng rực khiến cậu có chút không kìm được nước mắt:
"Anh hai, đuôi của em vừa nóng vừa đau!"
Nghe âm thanh nỉ non của cậu, tim Dung Trì như thắt lại, anh cố gắng đè lại sự nôn nóng của mình mà nhẹ nhàng nói với Dung Niên:
" Niên Niên, hiện tại em rất cần phải tìm bạn tình."
" Bạn...!tình? Vợ chồng?" Dung Niên lẩm bẩm, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên hỏi anh.
" Đúng vậy!"
Dung Trì gật đầu, mặc dù anh không muốn giao em trai mình cho con lợn khác nhưng sự việc này lại liên quan đến sức khoẻ của cậu, anh không thể tuỳ ý quyết định được.

" Anh hai biết, em chưa từng tiếp xúc với chuyện yêu đương, cũng chưa từng có bạn trai, chuyện tìm bạn tình phù hợp có lẽ không dễ dàng."
"Gia đình đã bàn bạc xong xuôi rồi, kể từ ngày mai, sẽ cho em đi kết thân, đương nhiên đối tượng kết thân đều đã tìm hiểu qua gốc rễ cùng chủng tộc, tất nhiên...!không có con người, đừng lo lắng nhé!"
Anh vừa dứt lời, Dung Niên đột nhiên vung chiếc đuôi lên:
"Không, không cần!"
Đằng sau khuôn mặt đỏ hồng khiến người ta kinh diễm vẫn có thể mơ hồ thấy được sự kinh ngạc của cậu, Dung Niên có chút tức giận nói:
"Em không muốn đi kết thân!"
Dung Trì cau mày: " Không kết thân thì qua kỳ động dục kiểu gì? Thời điểm tới kỳ động dục không có khả năng nhẫn nhịn mà qua được đâu."
Thấy Dung Niên vẫn còn tức giận, anh cũng nhẹ giọng lại, cố gắng khuyên nhủ cậu:
"Niên Niên bảo bối, người anh hai giới thiệu chắc chắn tốt!"
Anh nói đến miệng lưỡi có chút tê dại, nhưng Dung Niên vẫn giữ nguyên biểu tình tức giận.
Mắt thường cũng có thể thấy không khí càng lúc càng gượng gạo, Dung Trì cũng sắp vội tới mức trắng mặt.

Dung Niên đột nhiên lên tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh, cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh trai mình, nhỏ giọng hỏi: " Anh hai, anh tức giận sao?"
Dung Trì lắc đầu: "Anh không giận em! Anh chỉ là giận chính mình."
" Nếu anh biết kỳ động dục của em tới sớm như vậy.


Anh đã để em tiếp xúc thật nhiều với mọi người"
Thấy anh nhận hết lỗi về mình, Dung Niên nhăn lại khuôn mặt nhỏ, ôm lấy cánh tay anh:
"Anh hai đừng tức giận nha!" Dung Niên xoa xoa cánh tay anh, ngoan ngoãn nói:
" Chuyện tìm bạn tình, anh cho em chút thời gian để thích nghi được không?"
Dung Trì nghe cậu nói như vậy cũng chỉ có thể thở dài:
" Được rồi, anh có thể cho em thời gian để làm quen với chuyện này, nhưng Niên Niên à nếu em khó chịu thì phải lập tức nói với anh!"
Cậu nhìn cái đuôi càng lúc càng nóng, buông tay Dung Trì ra, đôi mắt ướt sũng mang theo ý tứ cầu xin nhìn anh:
" Anh hai, cho em dùng điện thoại một chút đi"
Dung Trì sửng sốt.

Rất nhanh, điện thoại được anh cầm tới, một bên đưa cho cậu, một bên hỏi: "Em lấy điện thoại làm gì?"
Dung Niên nắm chặt di động, không trả lời câu hỏi của anh, thay vào đó cậu nói:
" Em muốn ngâm nước một mình, ngâm xong rồi sẽ ngủ một chút, anh hai ra ngoài được không?"
Dung Trì: "..."
Bị em trai lạnh lùng đuổi ra ngoài, trong đầu Dung Trì đột nhiên hiện lên một hàng chữ " Em trai không yêu mình nữa rồi ư? Vì sao lại đuổi mình đi?
Dung Niên liếc Dung Trì một cái liền biết trong đầu anh nghĩ cái gì, vì vậy cậu nhẹ giọng nói thêm:
"Em chỉ muốn ngủ trong nước một chút thôi, không phải không yêu anh hai nữa đâu mà.

" Được rồi!" Dung Trì đưa tay ra bóp bóp khuôn mặt mềm mại của cậu, cảm giác thật thích.

Anh đứng dậy:
"Vậy anh về phòng, có chuyện gì thì bấm chuông, anh sẽ tới thật nhanh."
"Vâng ạ!"
Sau khi Dung Trì đi, cậu thở ra một hơi, đuổi anh hai đi thật khó.

Dung Niên vội vàng cầm điện thoại lên, nhanh chóng tìm được tấm ảnh cậu chụp lén ở trong album.


Trong ảnh là một người đàn ông tuấn mỹ mặc tây trang.

Nam nhân híp đôi mắt lạnh lùng lại, thân hình hơi nghiêng, giống như đang nhìn một thứ gì đó.

Bức ảnh này là Dung Niên chụp trộm được, cậu rất quý tấm hình này, vào những lúc nhớ hắn cậu lại nhìn một chút.

Mặc dù chỉ là một bức hình.

Đuôi cá càng lúc càng nóng, Dung Niên nhịn không được đành phải vươn tay, sờ chỗ nhô lên dưới lớp vảy.

Cậu tưởng tượng mình gặp nam nhân trong bức ảnh, ý thức dần mơ hồ, ảo giác hoà trộn hiện thực khiến cậu thấy nam nhân nhìn về phía cậu, đôi môi mỏng xinh đẹp khẽ mở, phun ra hai chữ:
"Niên Niên"
Vảy của Dung Niên run lên một cái.

Vài giây sau, khô nóng trong người cậu bớt đi một chút, cậu nằm nhoài lên thành bể, úp mặt vào tấm ảnh, khẽ nỉ non:
" Lục Cẩn Ngôn, thật muốn đi tìm ngài!"
Trong lúc động dục, cậu không muốn ai đến gần cậu hết.

Cậu chỉ muốn Lục Cẩn Ngôn thôi.
—————————
Lời tác giả:
Niên Niên đỏ mặt nói: " Tui mới không phải vài giây nhá!"
_(:з" ∠)_
Thuộc tính của Niên Niên: ngoan ngoãn, lễ phép, manh sủng
Gỡ mìn: Không phải cường công, cường thụ (x3)
Câu chuyện của tiểu nhân ngư thích thầm tổng tài sau đó ngọt ngào yêu nhau.