Vi Quân Hiệp phóng ngựa đi cho tới lúc hoàng hôn thì một rừng táo lớn hiện ra tiểu muội. Trước cửa rừng, một con ngựa lớn lông xanh ngất nghểu đang nguẩy đuôi, rung bờm.
Chàng nhận ra chính con ngựa mà phụ thân chàng vẫn cưỡi thì trong bụng mừng thầm. Chàng giục ngựa chạy nhanh tới nơi, cất tiếng gọi :
- Gia gia! Gia gia ở đâu đó?
Chàng vừa gọi một câu, bỗng nghe tiếng đánh bịch một tiếng. Một bóng người từ trên cây nhảy xuống đất. Người này tuổi trạc năm mươi, nét mặt oai nghiêm khiến người trông phải kinh sợ. Người đó chính là phụ thân Vi Quân Hiệp, một đại gia khinh thường tên gọi Kim Long kiếm khách Vi Cự Phu.
Vi Quân Hiệp vội vã xuống ngựa gọi to :
- Gia gia!
Vi Cự Phu hỏi ngay :
- Té ra người vừa đi đường vừa nghe ngóng tin tức ta là ngươi đó ư? Ta cứ tưởng là Tần Lĩnh tam tà tìm kiếm ta để sinh sự. Ngươi đến đây từ lúc nào?
Vi Cự Phu nói tới đây chợt để mắt nhìn thấy chiếc Ô Vân khuyên đeo ở sau lưng Vi Quân Hiệp, rồi im bặt. Đột nhiên ông lùi lại một bước, xoay tay ra bám vào một cành táo, sắc mặt biến đổi thành hoảng hốt dị thường.
Vi Cự Phu cặp mắt trừng trừng nhìn Vi Quân Hiệp không nói gì nữa.
Vi Quân Hiệp cả kinh hỏi :
- Gia gia! Gia gia làm sao thế?
Vi Cự Phu không trả lời. Sắc mặt ông mỗi lúc một nhăn nhó hơn, trông rất khó coi. Năm ngón tay bất giác bấm mạnh vào cành táo bật lên những tiếng lách cách. Cành táo chỗ bàn tay ông bám vào nát vụn như cám bay ra tới tấp. Năm ngón tay bấm sâu vào thịt táo rắn chắc.
Vi Quân Hiệp kinh hãi, vội chạy lại gần, chàng chưa đến nơi thì Vi Cự Phu đã quát lên :
- Đứng lại ngay!
Vi Cự Phu công lực rất thâm hậu. Tiếng quát của ông nghe như sấm dậy, đập vào màng tai Vi Quân Hiệp đến ù ù.
Vi Quân Hiệp không tự chủ được, lật đật lùi lại phía sau mấy bước rồi mới đứng lại. Chàng trong lòng kinh hãi khôn tả, ngẩng đầu nhìn ra thấy phụ thân đang đứng cúi đầu xuống. Cánh tay ông bám vào cây táo đã buông ra. Cành cây hãy còn năm vết ngón tay in sau vào đến hơn một tấc.
Vi Cự Phu thốt nhiên giơ tay vỗ vào đầu mình một hồi rồi mới ngẩng lên. Sắc mặt ông tuy lợt lạt nhưng trông không đáng khiếp sợ như lúc trước.
Vi Quân Hiệp bây giờ mới thở phào một cái hỏi :
- Gia gia! Phải chăng gia gia giận con đi bừa bãi hết chỗ nọ đến chỗ kia, không theo luôn bên cạnh sư thúc? Gia gia có biết đâu rằng thân con không được tự chủ...
Vi Cự Phu khoát tay ngắt lời :
- Ngươi đi đâu?
Vừa rồi ông quát to như sấm vang nhưng bây giờ trái lại ông nói thều thào như người mệt nhọc hết hơi.
Vi Quân Hiệp vội đáp :
- Hài nhi ở Phạm gia trang mới về đây.
Vi Cự Phu hỏi :
- Con ngựa bạch này ngươi lấy ở đâu ra? Bây giờ, ngươi còn đi đâu nữa?
Vi Quân Hiệp đáp :
- Câu chuyện thật dài dòng. Thoạt tiên hài nhi gặp Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hỷ. Y bảo hài nhi đi theo vào trong một tòa cổ thành tường đỏ.
Chàng nói tới đây, rồi dừng lại không nói thêm nữa, vì chàng phát giác ra phụ thân chàng chẳng để ý nghe lời mình thuật lại mà tâm thần ông ra chiều hoảng hốt, không biết ông có sự gì lo lắng. Thậm chí chàng không nói nữa ông cũng không hay.
Vi Quân Hiệp không nhẫn nại được lại cất tiếng gọi :
- Gia gia!
Bây giờ, Vi Cự Phu mới ủa lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn chàng hỏi :
- Ngươi có biết gì không?
Vi Quân Hiệp ngẩn người ra, vì chàng không hiểu sao phụ thân mình lại hỏi một câu đột ngột chẳng dính líu vào đâu cả? Chàng lắc đầu đáp :
- Gia gia! Trong đầu óc hài nhi không biết được điều chi hết.
Vi Cự Phu thở phào một cái nói :
- Trên chốn giang hồ thật là lắm chuyện kỳ bí. Ngươi mới đi bước đầu dĩ nhiên thấy việc gì cũng đáng nghi. Mau theo ta về thôi.
Vi Quân Hiệp nghe phụ thân nói mấy câu này có vẻ rất miễn cưỡng, nhất là câu ông biểu chàng phải theo ông về nhà thì chàng rất không muốn. Chàng nói :
- Gia gia! Gia gia đã bằng lòng cho hài nhi qua lại giang hồ, sao bây giờ gia gia lại bảo về nhà? Chẳng lẽ hài nhi không nên bôn tẩu nữa hay sao?
Vi Cự Phu ra chiều nóng nảy khoát tay giục luôn :
- Về đi! Ngươi phải về mà ta cũng về luôn.
Vi Quân Hiệp chưa bao giờ thấy phụ thân đối với mình lại có thái độ thất thường như bữa nay. Tuy trong lòng chàng bất mãn mà không dám nói.
Vi Cự Phu lại giục :
- Lên ngựa mau đi theo sát ta, không được cách xa!
Vi Quân Hiệp nhăn nhó đáp :
- Hài nhi biết rồi! Gia gia ơi! Còn một vật này của Triển phu nhân gửi hài nhi đưa về cho gia gia.
Vi Cự Phu quát mắng :
- Đừng nói láo! Ta không biết Triển phu nhân nào hết!
Vi Quân Hiệp vội móc trong bọc ra cái hộp ngọc nói :
- Gia gia! Triển phu nhân có dặn đi, dặn lại đưa cái hộp ngọc này về cho gia gia coi.
Vi Cự Phu gắt lên :
- Ta không biết Triển phu nhân nào cả.
Vi Quân Hiệp cũng chẳng hiểu lai lịch mẫu thân Triển Phi Yên, chàng ngẩn người ra, nói :
- Triển phu nhân này có cô con gái lớn gả cho người thủ lãnh Tần Lĩnh tam tà tên gọi Thiên Băng Địa Liệt Khổng Không Chấn.
Chàng vừa nói tới đây, Vi Cự Phu vươn tay ra chụp lấy ngực Vi Quân Hiệp.
Tay ông run lên một cái, khiến chàng sợ quá, mặt cắt không còn hột máu. Chàng nói :
- Gia gia!...
Vi Cự Phu lớn tiếng quát :
- Mi nhận biết những người đó ư?
Vi Quân Hiệp vội nói :
- Gia gia hãy nghe hài nhi trình bày...
Vi Cự Phu quát lên :
- Mau vứt chiếc hộp ngọc đó đi. Còn gì về nhà hãy nói cho ta nghe.
Vi Quân Hiệp ngơ ngác hỏi :
- Gia gia! Con chịu lời ủy thác của người ta. Vứt cái hộp ngọc này đi thế nào được? Gia gia không nhận thì sau này gặp cơ hội, hài nhi sẽ đưa đến trả lại Triển phu nhân mới phải chứ?
Vi Cự Phu hứ một tiếng, đưa tay ra giật cái hộp liệng đi.
Vi Quân Hiệp ngẩng đầu nhìn theo thì thấy cái hộp ngọc rớt xuống ngọn cây quế cao ngất, rồi nằm trên đó không rơi xuống nữa.
Chàng dở khóc, dở cười nói :
- Gia gia!...
Nhưng Vi Cự Phu, cánh tay run lên một cái đã nhấc chàng để lên lưng con ngựa bạch, còn chính ông nhảy lên con ngựa xanh. Ông nói :
- Ngươi đi theo ta!
Vi Quân Hiệp không hiểu sao bữa nay phụ thân lại gắt gỏng với chàng như vậy? Chàng nghĩ lại xem mình có lầm lỗi gì không, thì chỉ thấy có việc mình đến Phạm gia trang mà thôi, còn việc Triển phu nhân gởi mình cái hộp không có liên quan gì đến mình. Chẳng lẽ người ta đối đãi với mình niềm nở, rất lịch sự mà mình lại từ chối người ta được ư?
Vi Quân Hiệp rất buồn, chàng không hiểu tại sao phụ thân lại tức giận mình. Chàng theo sát con ngựa xanh đi về phía trước.
Vi Cự Phu đi suốt ngày, suốt đêm không ngừng. Vào quãng nửa đêm, Vi Quân Hiệp không nhẫn nại được nữa, phóng ngựa đi nhanh lên mấy bước rồi hỏi :
- Gia gia! Hài nhi e rằng sư thúc hiện giờ đang đi tìm kiếm hài nhi. Hài nhi muốn đến chỗ sư thúc để nói cho người hay.
Vi Cự Phu vẻ mặt nhăn nhó rất khó coi dằn giọng nói :
- Về đi! Về đến nhà rồi sẽ liệu.
Vi Quân Hiệp nói :
- Gia gia! Hài nhi tưởng...
Vi Cự Phu lớn tiếng quát hỏi :
- Mi có phải là con ta không? Nếu vậy thì hãy nghe lời ta.
Vi Quân Hiệp nghe phụ thân nói đến câu nghiêm trọng này thì chàng sợ run. Tay cầm cương ướt đẫm mồ hôi. Chàng vội đáp :
- Hài nhi không dám nói nữa!
Vi Cự Phu thở phào một cái, dường như đã cất được tảng đá lớn đeo nặng trĩu bên mình.
Vi Quân Hiệp đến bây giờ mới hiểu là sự tình rất nghiêm trọng. Có khi mình kiến thức hẹp hòi đã phạm lỗi lớn mà không tự biết.
Rồi chàng nghĩ kỹ lại những sự diễn biến mấy hôm nay. Kể từ ngày gặp Lao Tất Hỷ dẫn vào thành đỏ, gặp bao nhiêu việc quái dị rồi gặp Triển Phi Yên, cho đến việc Triển phu nhân giật hộp ngọc và sau cùng là việc đến Phạm gia trang được tặng Ô Vân khuyên.
Kể ra vô số việc quái dị nhưng toàn là những sự bắt buộc, không có gì là tội ở mình cả. Trong lòng chàng buồn bã mà không dám hỏi nhiều.
Mấy ngày, mấy đêm liền, đôi ngựa rong ruổi trên con đường ngàn dặm.
Một hôm, Vi Quân Hiệp thấy mình mỏi mệt quá, nằm phục xuống lưng ngựa ngủ thiếp đi. May mà con bạch mã này thật quý báu hiếm có, nó phi nhanh như thế mà mà chàng ngủ yên được, không đến nỗi rớt xuống.
Vi Quân Hiệp ngủ được mấy canh giờ. Lúc tỉnh lại nhìn ra đã thấy bức tường cao nhà mình. Chàng bất giác thở dài, vì chàng bị phụ thân hạn chế không cho ra khỏi vùng này ngoài mười dặm. Phen này đã về nhà thì khó lòng mà được trở lại chốn giang hồ.
Chuyến vừa rồi sư thúc chàng phải nói với phụ thân, chàng mới được ra đi lần nữa.
Chớp mắt, hai con ngựa đã tiến vào trong. Vi Cự Phu vẻ mặt tiều tụy. Ông xuống ngựa rồi nói :
- Theo ta vào đây!
Vi Quân Hiệp đi theo sau phụ thân vào nhà.
Bao nhiêu người trong trang thấy Vi Cự Phu về đều chắp tay thi lễ, song ông vẫn vờ như không trông thấy, cứ đi thẳng vào nhà, khiến mọi người ngơ ngác nhìn nhau, chẳng ai hiểu tại sao? Có mấy người lại theo sau Vi Quân Hiệp nhăn mặt, vì họ cho rằng chàng đã làm chuyện gì lầm lỗi để ông tức mình.
Vi Quân Hiệp chỉ nhìn họ rồi khoát tay, lắc đầu, chứ không dám mở miệng nói gì.
Vào đến nhà trong, Vi Cự Phu lại thẳng vào căn phòng Vi Quân Hiệp ở. Ông trỏ vào phòng nói :
- Ngươi vào đi! Nếu không được ta cho phép thì đừng ra khỏi cửa này một bước.
Vi Quân Hiệp cả kinh nói :
- Gia gia! Con không được ra khỏi cửa này ư? Gia gia...
Vi Cự Phu trở gót đi ra, lại dừng chân nhắc lại :
- Không cho ngươi ra khỏi cửa này nửa bước. Ta sẽ phái người canh giữ. Nếu ngươi dời khỏi đây thì đừng trách ta không bảo trước.
Vi Quân Hiệp vốn biết tính nết phụ thân mình, nói ra như gió khó lòng thu lại được. Chàng nhăn nhó cười nói :
- Gia gia ơi! Hài nhi muốn biết tại sao?...
Vi Cự Phu thở dài đáp :
- Sau này con sẽ biết! Con hãy nghe lời gia gia, con thử nghĩ coi, chẳng lẽ gia gia lại hại con ư?
Vi Quân Hiệp nhìn sau lưng Vi Cự Phu. Đây là lần đầu tiên, chàng cảm thấy phụ thân mình không oai phong lẫm liệt như một tay đại hào kiệt võ lâm làm chấn động giang hồ, mà chỉ là một ông già tiều tụy, trong lòng chàng không khỏi thẫn thờ.