Chàng hết sức nói to, nhưng thanh âm vừa ra khỏi miệng đã bị gió đánh bạt đi không còn nghe thấy gì nữa.
Vi Quân Hiệp liền quay đầu lại phía sau đem lưng ra chắn gió để tiếng nói rõ hơn, rồi chàng lại kéo gân cổ lên kêu gọi hai lần nữa.
Dường như hán tử đã nghe tiếng, lão gắt lên :
- Ngươi đừng nói hồ đồ, lầm thế nào được.
Vi Quân Hiệp cực kỳ xao xuyến, vội thét lên :
- Về nhà tiểu điệt phải đi hướng bắc mới đúng!
Hán tử cũng la lên :
- Đã là bậc đại trượng phu thì bốn bề đâu chẳng là nhà? Sao còn câu nệ nam với bắc?
Vi Quân Hiệp nghe y nói vậy biết là mắc hỡm rồi. Đúng lão này không muốn để mình về nhà.
Chàng vội giật dây cương mạnh một cái để dừng ngựa. Nhưng vừa giật dây cương, con ngựa hí lên một tiếng quái gở lắc lư cổ dài ra đánh bục một tiếng, dây cương đứt liền.
Dây cương đứt, ngựa càng chạy nhanh như tên bay, nhanh đến không nhìn rõ nữa.
Vi Quân Hiệp vừa kinh hãi vừa tức giận. Chàng bỏ hai chân ra ngoài bàn đạp. Nắm chắc lấy yên ngựa rồi tung mình lên không.
Người chàng còn đang lơ lửng trên không, hán tử vội hú lên một tiếng quái dị, rồi cũng nhảy vọt lên theo từ yên ngựa mình qua yên ngựa Vi Quân Hiệp, đưa tay bắt lấy chàng ngay lúc còn ở trên không.
Vi Quân Hiệp lơ lửng trên không đang hạ mình xuống thì hán tử nắm được lưng chàng. Lập tức toàn thân chàng bị tê dại không vận dụng nội lực được nữa.
Hán tử bỏ rỗi con ngựa của y cưỡi trước, ngồi chung một ngựa với Vi Quân Hiệp, còn con kia giắt chạy theo không. Hán tử tiếp tục cho ngựa về phía nam.
Vi Quân Hiệp ngấm ngầm đau khổ mà không sao cựa quậy cho thoát được, nên chàng đành ngồi yên.
Đi chừng được nửa giờ, hán tử thốt nhiên cắp Vi Quân Hiệp tung người lên không, rồi hạ xuống con ngựa kia. Y chỉ nhô lên hạ xuống một cái là đổi ngựa. Tuy thân pháp y cực kỳ mau lẹ, nhưng đôi ngựa đương chạy như bay cũng khiến cho người trông thấy phải bở vía đến toát mồ hôi.
Đổi ngựa rồi, con ngựa nay không người cưỡi hồi lâu, bây giờ càng sung sức chạy càng lẹ hơn.
Trời xế chiều, không biết hai con ngựa đã chạy được bao nhiêu đường đất. Lúc này đang đi trên quãng đường lớn. Hai bên trồng toàn thứ cây Du cao lớn thành hàng thẳng tắp. Những cây này trông tựa hồ như vun vút chay lùi lại phía sau.
Chỉ trong chớp mắt thì đến một tòa trang viện, trông bề ngoài rất đồ sộ, hùng vĩ.
Đôi ngựa bạch đến cổng trang thì dừng lại.
Vi Quân Hiệp hít mạnh một hơi chân khí. Chàng thấy cổng trang mở rộng, bốn gã đại hán sóng vai nhau từ trong chạy ra.
Bốn gã tuổi sồn sồn ngang nhau vào cỡ ba mươi. Gã nào cũng mặc võ trang, oai phong lẫm liệt.
Vi Quân Hiệp không cần hỏi cũng biết đây là một tòa trang viện của một bậc đại hào kiệt trong võ lâm. Nhưng chàng không hiểu hán tử kia đưa mình đến đây để làm gì?
Vi Quân Hiệp còn đang ngẫm nghĩ thì bốn gã đại hán đã ra tới nơi. Chúng đều khoanh tay thi lễ.
Đại hán đứng đầu mé tả bỗng lên tiếng :
- Triển cô nương có lòng huệ cố dời gót ngọc tới bản trang mà bọn tại hạ không được biết trước để ra đón tận ngoài xa, thật là khiếm lễ, mong rằng cô nương lượng thứ cho.
Vi Quân Hiệp nghe gã nói vậy thì ngẩn người ra, tự hỏi :
- Triển cô nương nào đâu? Hay là Triển Phi Yên cũng đến đây?
Chàng vội ngoảnh đầu trông lại đằng sau chẳng thấy một ai liền lẩm bẩm :
- Mấy gã này đui mù cả hay sao? Nếu không đui thì chắc chúng mắc bệnh điên cuồng mất trí cả rồi. Mình là chàng trai, còn lão nắm giữ sau lưng mình cũng là một hán tử đứng tuổi, có cô nương nào đâu?
Chàng chưa kịp cất tiếng hỏi, thì hán tử ngồi sau lưng chàng bỗng bật lên tiếng cười hích hích rồi hỏi :
- Phạm lão gia có ở nhà không?
Vi Quân Hiệp chợt nghe tiếng oanh thỏ thẻ ở ngay bên cạnh mình, đúng là thanh âm Triển Phi Yên, bất giác chàng thộn mặt ra.
Dọc đường rong ruổi, chàng yên trí nhiều uy hiếp mình là một hán tử đứng tuổi, em ruột Dương Phát, sao bây giờ thình lình y lại biến thành Triển Phi Yên?
Chàng vội ngoảnh cổ lại xem thì đúng lúc Triển Phi Yên đang nhìn chàng với bộ mặt trâng tráo trêu cợt.
Vi Quân Hiệp ngó đến áo nàng thì nàng vẫn mặc bộ y phục sắc tro. Tay còn đang cầm chiếc mặt nạ vừa mới lột ra.
Chàng thấy vậy không thể nín được nổi lên một tràng cười rộ.
Thực ra lúc này chàng vừa kinh ngạc vừa tức giận mà chàng phải cười thật lớn. Chàng cười ở đây là tự cười mình, vì chàng dùng mưu này, bày kế khác để mong thoát khỏi tay co gái tinh nghịch mà rút cục vẫn thấp cơ thua trí đàn bà, không sao ra khỏi sự bố trí của Triển Phi Yên. Muốn chữa thẹn cho mình, ngoài cách cười xòa, chàng không còn biết làm gì được nữa.
Triển Phi Yên nghe Vi Quân Hiệp miệng cười như nứt nẻ, mặt lộ vẻ hân hoan, nàng khẽ hỏi :
- Té ra ngươi... ngươi cũng thích ở gần ta phải không?
Vi Quân Hiệp nghe nàng hỏi vậy thì cười dở, khóc dở, không biết đáp thế nào. Nhưng trong thời gian chớp mắt này, chàng cũng cảm thấy Triển Phi Yên vui thích mình và muốn gần gũi mình luôn. Chàng phát giác ra điểm này, trong lòng không khỏi mơ màng. Chàng không hiểu đây là một điều đáng vui hay đáng buồn?
Vi Quân Hiệp là một chàng trai trẻ tuổi, đối với Triển Phi Yên, một cô gái nhan sắc mê người, dĩ nhiên chàng không thể không ao ước được. Nhưng Triển Phi Yên đã từng làm cho chàng đủ điều cay đắng, nên chàng muốn tránh xa nàng cho khỏi phiền lòng.
Triển Phi Yên thấy Vi Quân Hiệp ngẩn người ra, nàng lại túm lấy chàng khẽ đặt lên lưng ngựa, rồi nàng nhảy lên theo. Nàng để Vi Quân Hiệp ngồi tựa sát hẳn vào người mình. Vi Quân Hiệp thật tâm muốn xuống ngựa bỏ đi ngay lập tức, nhưng chàng đã biết mình muốn thoát khỏi tay nàng đâu phải chuyện dễ dàng, nên đành ngồi yên.
Chỉ trong chớp mắt, chàng bình tĩnh lại, thoáng ngửi thấy mùi thơm man mát từ trong người Triển Phi Yên tiết ra. Chàng ngồi tựa lưng vào người nàng lại thấy có một cảm giác đê mê khôn tả, khiến chàng chẳng những không muốn rời xa nàng mà chỉ lo cái phút thần tiên thoải mái được ngồi chung một yên ngựa với nàng chẳng được bao lâu. Chàng ước ao tình trạng êm dịu này trường cửu mãi mãi.
Gã đại hán đứng đầu mé tả thấy Triển Phi Yên hỏi tới Phạm lão gia, liền cười đáp :
- Triển cô nương! Phạm lão gia từ ngày treo kiếm gác bút, không tiếp khách nữa. Chẳng lẽ cô nương còn chưa nghe thấy điều đó hay sao?
Vi Quân Hiệp lẩm bẩm :
- Ủa! Té ra đây là Phạm gia trang ở Ngạc Nam, Triển Phi Yên cố tình dẫn mình đến đây để ra mắt Phạm Thư Trai. Xem thế đủ biết nàng đối với mình quả nhiên không có một ác ý nào cả. Sở dĩ nàng đem mình đến đây không ngoài mục đích muốn điều tra cho rõ căn nguyên về bức chân dung tìm thấy ở trên tường trong tòa cổ thành, có liên quan đến mình mà thôi.
Vi Quân Hiệp nghĩ tới đây, cảm thấy người nhẹ nhõm, phiêu diêu, tưởng chừng như mình đang bay bổng lưng trời.
Cảm giác này chỉ thoáng qua trong đầu óc chàng rồi tiêu tan ngay. Chàng nghĩ ngay tới những cảnh tượng phiền não cay cực mà nàng đã hành hạ chàng đến không chịu đựng nổi. Tính tình cổ quái của cô gái diễm lệ làm cho chàng áy náy không yên, ruột chàng rối tựa mớ bòng bong.
Lúc này Triển Phi Yên đã buông Vi Quân Hiệp ra rồi. Trong đầu óc chàng lại quay lộn trăm phương, ngàn kế để hòng thoát ly khỏi tay nàng, mà lòng vẫn không quyết đoán được.
Bổng nghe Triển Phi Yên nói :
- Bốn vị hảo hán! Chuyến này bọn ta đến cầu kiến Phạm lão gia là có việc rất quan trọng. Phạm lão gia dù không tiếp khách nhưng nhất định ta cũng xin vào ra mắt.
Nàng nói mấy câu này tuy vẫn giữ vẻ lịch sự, nhưng giọng nói cực kỳ cương quyết, tỏ rõ ra nàng nhất định phải được gặp mặt Phạm Thư Trai.
Bốn gã đại hán dường như đã hiểu rõ tính nết Triển Phi Yên, chúng nghe nàng nói vậy vẻ mặt ra chiều khó nghĩ, đưa mắt nhìn nhau.
Đại hán đứng đầu mé tả nói :
- Xin mời cô nương hãy vào nhà xơi nước. Tại hạ lập tức vào bẩm lão gia để xem người chỉ thị thế nào?
Triển Phi Yên nói :
- Thế thì hay lắm.
Rồi nàng từ trên lưng ngựa nhảy xuống, quay lại hỏi Vi Quân Hiệp :
- Vi công tử! Chúng ta hãy vào trong nhà này nghỉ một lúc đã.
Vi Quân Hiệp vẫn thắc mắc về bức chân dung trong tòa cổ thành, lòng chàng đã ôm mối hồ nghi, rất mong được dịp hỏi cho biết rõ. Nay đã đến Phạm gia trang, chàng liền nghĩ ngay đến câu “Đã đi xem hội, tất phải vào chùa”. Chàng liền đáp :
- Phải đó.
Đoạn tung mình xuống ngựa.
Bốn gã đại hán đưa mắt nhìn Vi Quân Hiệp từ đầu đến chân, rồi ngập ngừng hỏi :
- Vị này là...
Vi Quân Hiệp vội khoanh tay thi lễ đáp :
- Tại hạ là Vi Quân Hiệp. Gia phụ là Kim Long kiếm khách Vi Cự Phu ở Lũng Tây.
Bốn đại hán vừa nghe chàng tự giới thiệu, đều tươi cười nói :
- Té ra là Vi công tử! Lệnh tôn cùng Phạm lão gia là chỗ quen biết đã lâu ngày. Mấy bữa trước lệnh tôn hãy còn ở đây chuyện trò với Phạm lão gia thâu đêm, suốt sáng. Hôm kia người mới ra đi.
Vi Quân Hiệp nghe nói vậy, trong lòng lấy làm lạ nhưng không tiện nói ra.
Triển Phi Yên lạnh lùng nói :
- Chà! Mình đến thì không tiếp. Người ta đến thì lão nói chuyện suốt đêm. Sao lại có lối đỗi đãi khách kẻ hậu, người bạc đến thế?
Bốn gã đại hán liền niềm nở đáp :
- Triển cô nương! Điều đó cô nương không nên trách Phạm lão gia. Nguyên Vi đại hiệp là bạn thâm giao của Phạm lão gia từ trước khi người treo kiếm, gác bút. Phạm lão gia chỉ tiếp hai, ba vị bạn già tri kỷ với người mà thôi.
Triển Phi Yên quay lại trỏ vào Vi Quân Hiệp nói :
- Công tử đây là con ông bạn tri kỷ của Phạm lão gia, chắc Phạm lão gia chẳng đến nỗi chối từ.
Bốn gã đại hán vội đáp :
- Hoặc giả lão gia bằng lòng tiếp kiến cũng nên. Xin hai vị hãy vào trong nhà.
Vi Quân Hiệp tiến lên hai bước hỏi :
- Khoan đã! Bốn vị vừa nói gia phụ mới ở đây ra đi hôm kia phải không?
Bốn gã đáp :
- Đúng thế! Sao Vi công tử lại ra chiều kinh ngạc? Vi đại hiệp thường tới đây luôn.
Người ngoài trông vào thì cho là Vi Quân Hiệp thấy phụ thân mình đến chơi Phạm gia trang luôn chẳng có chi quái lạ, nhưng chính lòng chàng thì lại xiết bao nghi hoặc.
Nguyên Phạm Thư Trai ở Ngạc Nam là cao thủ vào hạng nhất trong võ lâm. Ông tính tình hào hiệp, giao du rất rộng. Khi bạn hữu có việc cần đến thì dù phải phải nhảy vào đống lửa ông cũng chẳng từ. Ông là một tay đại hào kiệt, đại kiếm khách có tên tuổi.
Vi Quân Hiệp nghe tiếng Phạm Thư Trai đã lâu, chứ kình phong mới là lần thứ nhất. Nhưng trước nay phụ thân chàng chưa từng đề cập đến danh hiệu Phạm Thư Trai bao giờ.
Chàng gượng cười đáp :
- Tại hạ không có điều chi ngạc nhiên hết, chỉ rất tiếc là mình đến chậm mất hai ngày, nên không được gặp gia phụ ở đây.
Bốn đại hán cũng không hỏi nữa, trở gót đi vào.
Bên trong cổng là một lối đi lót đá xanh, thông vào trong viện. Hai bên lối đi trông toàn những cây cao lớn.
Vào hết lối đi thì đến một khu đất trống. Giữa một khu đất này dựng một tòa thạch đình.
Bốn đại hán nói :
- Xin hai vị hãy vào nghỉ trong thạch đình một chút, để chờ bọn tại hạ vào thông báo.
Triển Phi Yên cùng Vi Quân Hiệp tiến vào thạch đình ngồi xuống đưa mắt nhìn bốn đại hán đi sâu hun hút vào trong Phạm gia trang. Thoáng cái bốn gã đã biến vào trong bụi cây rậm như rừng.
Vi Quân Hiệp vẫn để ý theo rõi đường lối bốn gã đại hán đi vào không quay đầu ra.
Lát sau chàng nghe Triển Phi Yên hỏi :
- Vi công tử! Trong đó có cái gì hay mà công tử ngó hoài vậy?
Vi Quân Hiệp chẳng nói, mà cũng chẳng quay đầu lại.
Triển Phi Yên thở dài và ra giọng tấm tức nói :
- Ta đưa công tử tới Phạm gia trang quanh đi quẩn lại chỉ là vì việc của công tử. Thế mà công tử lạnh nhạt với ta đến... hết chỗ nói là nghĩa làm sao?
Mấy tiếng sau cùng, dòng này thê lương và ra vẻ nghẹn ngào.
Vi Quân Hiệp không tự chủ được nữa. Chàng nghĩ thầm :
- Nàng cưỡng ép mình đến đây quả là vì mình chứ không phải vì nàng. Vậy mình không thể oán trách nàng về chuyện nàng đã bức bách mình.
Nghĩ tới đó, chàng cảm thấy trong lòng bất nhẫn, liền ngoảnh đầu lại, toan nói mấy lời an ủi.
Nhưng vừa quay ra nhìn Triển Phi Yên, chàng không khỏi thở mạnh một cái. Vì chàng yên trí là hiện giờ vẻ mặt nàng đang buồn thỉu, buồn thiu. Ngờ đâu nàng đang thè lưỡi ra, hai tay để lên trán vẫy vẫy làm trò ngáo ộp dọa trẻ con.
Vi Quân Hiệp trong tâm đã chuẩn bị những câu an ủi, mà không thốt ra được nữa.
Chàng chỉ thộn mặt ra nhìn nàng một lát rồi lại quay đầu đi. Bỗng thấy Triển Phi Yên nổi lên trận cười như tiếng nhạc đồng ở sau lưng.
Vi Quân Hiệp lại quay nhìn lại. Chàng ngấm ngầm buông tiếng thở dài rồi đưa hai tay lên bịt tai lại. Nhưng Triển Phi Yên nội công cực kỳ cao thâm. Chàng bịt chặt hai tai mà vẫn không giữ được cho tiếng cười sang sảng của nàng khỏi lọt vào.
Vi Quân Hiệp lại một phen bị Triển Phi Yên trêu chọc, làm cho chàng ngồi đứng không yên.
Bỗng thấy một đại hán cao lớn đang nhô lên thụp xuống từ phía trong chạy ra ngoài thạch đình.
- Thế nào? Phạm lão gia có bằng lòng tiếp bọn ta không?
Đại hán lắc đầu đáp :
- Phạm lão gia biểu, người đã chối từ tiếp khách lạ từ lâu và người quyết không bỏ thể lệ đó. Xin hai vị trở gót đi thôi.
Vi Quân Hiệp đứng lên chuẩn bị ra đi.
Triển Phi Yên chau mày nói :
- Vi công tử! Công tử hãy ngồi xuống đã!
Nàng lại dương cặp mắt lên lớn tiếng nói :
- Phạm lão gia! Vãn bối đến đây nào chuyện phải đùa mà ta có việc gấp cần được ra mắt. Lão gia không chịu cho gặp mặt thì thôi, vẫn bối cũng chẳng là gì được lão gia, có điều là chó, gà trong Phạm gia trang không yên ổn được đâu.
Triển Phi Yên giọng nói lanh lảnh không to lắm nhưng truyền đi rất xa, không biết nó có lọt vào tai Phạm Thư Trai không?
Nàng vừa dứt tiếng, bỗng nghe một thanh âm ồm ồm do một lão già quát lên :
- Quân này thật lớn mật!
Tiếng quát dường như ở ngay nóc thạch đình vọng xuống. Nhưng Vi Quân Hiệp ngửng đầu trông lên thì ngoài sương mù dày đặc, chàng chẳng thấy chi hết, chàng trông ra xa cũng không thấy một gian phòng ốc nào, tưởng chừng như thanh âm lão này ở xa hàng hai, ba trăm dặm vọng tới.
Vi Quân Hiệp sợ run bắn lên, nhưng Triển Phi Yên cười lên như nắc nẻ nói :
- Lão gia đã mở miệng, chẳng lẽ lại còn giấu mặt ư?
Thanh âm lão già kia đột nhiên vọng lại ra chiều bực tức :
- Dẫn hai tên đó vào đây ngay!
Đại hán vội nói :
- Vâng!
Rồi quay lại nói với Triển Phi Yên cùng Vi Quân Hiệp :
- Mời hai vị đi theo tại hạ.
Triển Phi Yên không ngờ mình mới nói khi lão vào câu mà lão đã thay đổi ý kiến. Nàng lấy làm thích thú vô cùng, liền bảo Vi Quân Hiệp :
- Vi công tử! Nào, chúng ta vào xem!
Vi Quân Hiệp không nói gì với nàng, trở gót đi luôn.
Triển Phi Yên chạy đến bên chàng, khẽ bảo :
- Vi công tử! Công tử đường đường là nam tử hán, là đại trượng phu, mà sao lại có cử chỉ hẹp hòi như con gái. Dù công tử có bực mình đi nữa, thì cũng phải bực mình theo kiểu anh hùng hào kiệt mới được chứ?
Vi Quân Hiệp nghe nàng nói vậy bất giác mặt đỏ bừng lên. Chàng tự nghĩ :
- Rõ ràng là nàng trêu chọc mình, nhưng nàng nói câu gì cũng có lý.
Vi Quân Hiệp gượng cười đáp :
- Thôi cô nương đừng nói nữa! Chúng ta hãy vào ra mắt Phạm đại hiệp đã.
Triển Phi Yên hỏi :
- Vậy công tử không oán hận ta nữa chớ?
Vi Quân Hiệp đáp :
- Triển cô nương! Cô nương đã biết rõ tại hạ không có lý gì oán trách cô nương được, hà tất cô còn phải hỏi?
Lát sau, hai người đã trông thấy mấy gian nhà cỏ ở phía trước.
Trước những căn thảo đường này có một cây thông già, cành là rườm rà. Dưới gốc cây, một ông già tướng ngũ đoản đang ngồi trên một tảng đá lớn.
Ông già mình mặc áo xanh. Cặp mắt ông không mở to mà cũng không nhắm hẳn. Những tia sáng rực từ trong cặp mắt hé mở chiếu ra bốn mặt. Ông đang ngồi phe phẩy cây quạt.
Triển Phi Yên vội vàng chay đến trước mặt, thi lễ rồi nghiêm trang nói :
- Phạm lão gia! Thuở còn nhỏ, vẫn bối đã được gặp lão gia một lần, tính ra đến nay đã mười năm rồi. Thế mà tinh thần lão gia vẫn quắc thước như xưa.
Ông này chính là Kiếm Thư Song Tuyệt Phạm Thư Trai, tiếng tăm lừng lẫy khắp nơi.
Phạm Thư Trai vẫn uể oải phe phẩy cây quạt nói :
- Ngươi bất tất nịnh ta như vậy! Vừa rồi ngươi đã nói gì?
Triển Phi Yên cười đáp :
- Phạm lão gia! Lão gia đã là một bậc đại anh hùng, một tay đại hào kiệt nổi tiếng võ lâm, sao còn đi chấp nhất với hạng trẻ nít. Vãn bối suốt ngày đêm tới đây một việc cần được lão gia chỉ giáo cho.