Võ công Vi Quân Hiệp kém Triển Phi Yên xa. Bị nàng nắm chặt cổ tay, chàng không làm thế nào được, đành phải chạy theo.
Chớp mắt hai người đã chạy được bảy, tám dặm, thốt nhiên từ trong hang núi phía trước có nhiều tiếng chim hót vọng ra.
Triển Phi Yên nghe tiếng chim hót lấy làm thích thú, cũng chúm môi hót theo. Một bên chim, một bên người thi nhau hót mãi.
Vi Quân Hiệp trong lòng nóng nảy, không nhẫn nại được la lên :
- Buông ta ra! Ngươi có buông hay không?
Triển Phi Yên chẳng nói năng gì, cứ lôi bừa chàng tiến vào trong hang.
Vừa đến cửa hang, chàng đã nghe thấy tiếng một người đàn bà, thanh âm rất dịu dàng lọt tai :
- Tam nha đầu! Người ta bảo buông ra, sao ngươi cứ giữ hoài vậy.
Triển Phi Yên đáp :
- Buông ra là gã chạy đi mất!
Người đàn bà vừa cười vừa nói :
- Tam nha đầu! Gã là ai vậy?
Triển Phi Yên la lên :
- Còn ai nữa? Dĩ nhiên là người mà mẫu thân bảo đi gọi đó!
Người đàn bà la lên một tiếng :
- Úi chà!
Dường như mụ ra chiều kinh hãi, hỏi :
- Nha đầu! Ta bảo ngươi đi mời người ta về, sao ngươi lại lôi kéo người ta như vậy?
Triển Phi Yên cười khanh khách nói :
- Con mời không được nên đành phải lôi kéo chứ biết làm sao?
Nghe Triển Phi Yên cùng người đàn bà đối đáp, Vi Quân Hiệp cười dở mếu dở. Theo lời mụ đàn bà thì Triển Phi Yên vâng mệnh mụ đi kiếm mình. Mình cứ tưởng là vận xui nên gặp phải cô gái xinh đẹp ma mãnh này ám ảnh. Bây giờ xem ra mới biết mình đã hoàn toàn đoán sai hết.
Hai người đang đối đáp với nhau, Triển Phi Yên đã lôi Vi Quân Hiệp vào đến trong hang. Ả buông Vi Quân Hiệp ra, đồng thời hất mạnh một cái.
Vi Quân Hiệp không tự chủ được, bước loạng choạng suýt nữa đập mạnh vào một gốc cây lớn. Thốt nhiên một luồng kình lực âm nhu phóng tới ngày trước mặt mình. Thiếu phụ này tướng mạo cũng bình thường, chẳng có chi khác người, nhưng mụ ra chiều hiền lành, khiến ai cũng muốn thân cận và trong lòng cảm thấy thư thái dễ chịu. Ai mới gặp mụ lần thứ nhất, đã muốn thổ lộ can trường ngay.
Vi Quân Hiệp đang lúc bực mình, coi Triển Phi Yên như kẻ thù. Thế mà chàng vừa trông thấy mụ, đã không tự chủ được, lộ vẻ tươi cười hỏi :
- Phải chăng tiền bối muốn kiếm tại hạ?
Thiếu phụ gật đầu đáp :
- Phải rồi! Người mà ta muốn kiếm chắc đúng là ngươi.
Vi Quân Hiệp nghe mụ nói vậy, tự hỏi :
- Câu chuyện này là thế nào đây?
Triển Phi Yên chạy nhanh như gió đến trước mặt mụ :
- Má má! Má má bảo con làm việc thế nào?
Thiếu phụ đưa tay ra khẽ vuốt tóc Triển Phi Yên, đáp :
- Dĩ nhiên là không tốt. Ta bảo ngươi đi mời, mà ngươi lại đi lôi kéo người ta, còn khoe hay gì nữa?
Triển Phi Yên toét miệng cười nói :
- Má má! Má chưa biết có một quãng đường hay lắm kia!
Triển Phi Yên nói tới đó, Vi Quân Hiệp mặt đỏ bừng lên, chàng la gọi để chặn lời :
- Triển cô nương!...
Chàng biết Triển Phi Yên sắp đem chuyện ả đá mình ở dọc đường ra kể với mẫu thân, nên chàng phải lên tiếng trước để ngăn trở không cho ả nói ra nữa.
Triển Phi Yên đột nhiên dừng lại, nàng hiểu ý nheo mắt cười nói :
- Ngươi phải cẩn thận nghe! Nếu còn bướng bỉnh ta sẽ nói toạc vụ này ra, khiến ngươi không còn mặt mũi nào ngó thấy ai nữa.
Vi Quân Hiệp nghe ả nói vậy chỉ nhăn mặt cười xòa.
Thiếu phụ trừng mắt nhìn Triển Phi Yên nói :
- Ngươi đưa cái đó cho ta!
Triển Phi Yên vâng lời lấy trong bọc ra mảnh lụa vuông chừng một thước đưa cho mụ.
Thiếu phụ đón lấy từ từ mở ra.
Vi Quân Hiệp đưa mắt nhìn mảnh lụa rồi bất giác ngẩn người ra, vì trên tấm lụa đó vẽ hình một người. Người trên bức vẽ mình mặc áo dài, tay cầm cây quạt, cốt cách phong lưu. Chàng vừa nhác thấy đã nhận ra ngay chính là bức vẽ chân dung mình.
Thiếu phụ ngó chân dung trên bức vẽ, rồi lại ngó Vi Quân Hiệp. Đoạn mụ bỏ bức vẽ vào trong tay áo, bỗng một tiếng thở dài. Vi Quân Hiệp muốn hỏi thì thiếu phụ đã lên tiếng :
- Lệnh tôn vẫn mạnh giỏi đấy chứ?
Vi Quân Hiệp thấy thiếu phụ hỏi đến phụ thân mình, không đáp không tiện liền nói ngay :
- Ông già tại hạ vẫn còn tráng kiện.
Thiếu phụ hạ thấp giọng nói :
- Ông già ư?... Ta tưởng trên thực tế ý chưa già đâu, có đúng thế không?
Vi Quân Hiệp cười hỏi :
- Tiền bối có quen biết với gia phụ ư?
Thiếu phụ không trả lời lại hỏi :
- Lệnh đường là ai? Có thể cho mụ biết được chăng?
Vi Quân Hiệp đáp :
- Gia mẫu là con gái Bảo chúa Đường gia bảo ở Dự Nam.
Thiếu phụ gật đầu nói :
- Té ra là Tố Thủ tiên tử Đường Uyển Ngọc và cũng chỉ có nàng là lấy phụ thân ngươi được thôi.
Vi Quân Hiệp trong lòng lấy làm kỳ. Cứ tình hình này mà đoán thì dường như mụ biết rất nhiều về phụ thân mình, mà sao không hề thấy song thân đề cập đến mụ này trước mặt mình.
Triển Phi Yên là con gái mụ, bản lãnh đã cao cường như vậy thì bản lãnh mụ còn ghê gớm hơn nhiều. Về điểm này càng đáng nghi hơn nữa, vì mụ đã là một cao thủ võ lâm, có lý đâu song thân mình lại không nói đến bao giờ?
Thiếu phụ cặp lông mày nhăn tít lại, dường như mụ đang có rất nhiều tâm sự ưu phiền.
Triển Phi Yên đưa tay ra vỗ vai Quân Hiệp nói :
- Ngươi coi kìa! Ngươi đã làm cho mẫu thân ta buồn bực rồi đó.
Vi Quân Hiệp ấp úng :
- Tại hạ...
Thiếu phụ vội lên tiếng :
- Con nhãi kia! Ngươi đừng nói nhảm nữa. Việc này không liên quan gì đến gã. Đây là ta đang nghĩ đến một việc đã qua.
Triển Phi Yên nói :
- Má má ơi! Kẻ nào đã phũ phàng với má? Để con đi báo thù cho.
Vi Quân Hiệp nói xen vào :
- Triển cô nương! Tại hạ tin rằng trên đời không có ai dám gây cừu hận với lệnh đường.
Triển Phi Yên nghe Vi Quân Hiệp nói vậy, chắp hai tay để sau lưng hỏi :
- Sao? Phải chăng ngươi nói vì họ sợ ta hung dữ?
Vi Quân Hiệp khoát tay lia lịa đáp :
- Không! Không phải!... Cô nương chả hung dữ tí nào cả.
Triển Phi Yên nói :
- Chà! Ngươi cũng thông minh đấy!
Thiếu phụ thở dài nói :
- Con nhãi kia! Ngươi ra đi! Ta có chuyện riêng muốn hỏi Cần công tử mấy câu.
Triển Phi Yên bĩu môi, nàng không muốn bỏ đi, nhưng bất đắc dĩ phải vâng lời mẹ ra ngoài.
Vi Quân Hiệp nghe thiếu phụ bảo muốn nói chuyện với Cần công tử, chàng nghĩ mình không tiện ở đây nghe lỏm cũng vội vội vàng lùi ra phía sau. Nhưng chàng vừa cất bước, thiếu phụ nói ngay :
- Cần công tử! Ta có chuyện muốn nói với ngươi, sao ngươi lại đi đâu?
Vi Quân Hiệp ngẩn người ra lẩm bẩm :
- Té ra Cần công tử là mình. Thế này thì kỳ thật!
Chàng vội nói :
- Tiền bối lầm rồi! Tại hạ họ Vi chứ không phải họ Cần.
Giọng chàng nói ra chiều khoan khoái, vì chàng tưởng thiếu phụ nhận lầm người và dĩ nhiên từ đây Triển Phi Yên không còn tìm đến mình để quấy nhiễu nữa.
Ngờ đâu thiếu phụ lại lên tiếng :
- Ngươi họ Cần cũng tốt mà họ Vi cũng hay. Có điều chắc chắn là ta không nhận lầm ngươi đâu. Khi ta quen biết lệnh tôn, có lẽ ngươi chưa ra đời. Thời gian thấm thoát đi mau thật.
Vi Quân Hiệp cười thầm trong bụng. Chàng tự nghĩ :
- Trên đời sao lại có người kỳ cục đến thế! Đã nhận lầm lại còn bảo người ta họ gì cũng được.
Chàng ngẩn ngơ một hồi rồi nói :
- Nếu tiền bối không có điều chi dạy bảo thì tại hạ xin cáo từ.
Thiếu phụ vội nói :
- Dĩ nhiên là ta có chuyện với ngươi. Ta bảo con ta đến Lý gia trang mời ngươi vì có việc nhờ cậy ngươi.
Vi Quân Hiệp là người cơ trí minh mẫn. Chàng vừa nghe thiếu phụ nói vậy biết ngay Triển Phi Yên đã kể với mẫu thân cô ta về những chuyện mình vừa gặp. Thiếu phụ thấy mình giống người mụ muốn kiếm nên mới sai co đi tìm mình về đây. Mụ có biết đâu rằng Triển Phi Yên đến Lý gia trang đã trổ tài thần thông khiến cho tòa nhà của Lý Thọ Nguyên tốn bao công phu xây cất bị hư hại về tay cô.
Vi Quân Hiệp nhăn nhó cười nói :
- Cái lối Triển cô nương ở đây đi mời người thật là kỳ!
Thiếu phụ vội hỏi :
- Sao? Chắc con ranh ấy đã gây tai họa cho ngươi phải không?
Vi Quân Hiệp đáp :
- Đâu phải cố ta chỉ gây tai họa mà thôi! Cô còn làm cho mấy tay cao thủ bậc nhất trong võ lâm từ đây không dám thò mặt đi đâu nữa.
Thiếu phụ lắc đầu nói :
- Nếu vậy thì không phải y đã gieo tai rắc họa mà còn làm một việc phúc đức nữa. Những tay cao thủ bất luận là ai bản lãnh càng cao cường càng gây nên thảm họa giết chóc để tranh giành phần thắng. Nếu họ rút lui không len lỏi vào chốn giang hồ càng đỡ gây nên sóng gió.
Vi Quân Hiệp ngẩn người ra một lúc, không biết nói thế nào. Lời giải thích của thiếu phụ tuy chỉ là một lối ngụy biện để gỡ cho Triển Phi Yên, nhưng nghĩ cho kỹ thì lại thấy mụ nói rất có lý.
Thiếu phụ trở gót đi vào. Dáng mụ đi như chảy mây bay. Mụ vừa đi vừa nói :
- Ngươi hãy theo ta vào đây. Ta có cái này giao cho ngươi.
Vi Quân Hiệp vội đáp :
- Tại hạ mới được gặp tiền bối lần đầu, đâu dám nhận đồ đưa tặng.
Thiếu phụ nói ngay :
- Ta có cho ngươi đâu? Đây là ta gửi ngươi đưa về cho lệnh tôn mà thôi.
Vi Quân Hiệp thấy không ổn. Chàng tự nghĩ :
- Mụ này tưởng mình họ Cần, mụ đã nhận lầm nhưng võ công mụ chắc cao cường lắm. Đồ vật mụ bảo mình cầm về cho người họ Cần tất võ công quý giá.
Bây giờ mụ giao cho mình, rồi đến lúc mụ phát giác ra trao lầm người, há chẳng mang tiếng cho mình là hạng người đi biển thủ ư?
Nghĩ vậy chàng khoát tay nói :
- Tiền bối! Tại hạ đã bảo tiền bối nhận lầm người. Tại hạ họ Vi chứ không phải họ Cần.
Thiếu phụ vừa cười vừa nói :
- Ta đã biểu ngươi rồi mà! Bất luận ngươi họ Cần hay họ Vi, cái đó chẳng can hệ gì.
Vi Quân Hiệp lại hỏi :
- Sao lại không can hệ? Đã khác họ thì đương nhiên không phải là một người. Chẳng lẽ về điểm này tiền bối còn không rõ ư?
Thiếu phụ vẫn tươi cười đáp :
- Sao ta lại không rõ? Ta còn rõ hơn các ngươi nữa là khác. Ta biết cả ngươi là con ai, nhưng nói bấy nhiêu là đủ rồi. Lệnh tôn giao thiệp rất rộng. Có khi vì y phạm lỗi gì với ai nên thay họ đổi tên.
Vi Quân Hiệp bực mình nói :
- Gia phụ là một trang hảo hán đội trời đạp đất, đi không đổi họ, ngồi chẳng đổi tên.
Thiếu phụ chờ cho Vi Quân Hiệp dứt lời, rồi khoát tay nói :
- Ngươi đừng nói nhiều nữa. Phụ thân ngươi đắc tội với nhiều người...
Mụ nói tới đây ngừng lại một chút, vẻ mặt thẫn thờ, buông một tiếng thở dài, nói tiếp :
- Nhưng bất luận y đắc tội với bao nhiêu người hay làm bao nhiêu việc vô tình bất nghĩa với những ai, có một điểm đặc biệt là không bao giờ y tự biết mình cả.
Vi Quân Hiệp càng nghe thiếu phụ nói càng buồn cười, suýt nữa chàng không giữ được phải cười lên tiếng. Phụ thân chàng là Kim Long kiếm khách Vi Cự Phu đã nổi tiếng xa gần, y ghét kẻ tàn ác như mặt cựu thù. Trong võ lâm còn ai không biết tiếng?
Dĩ nhiên, một người nghĩa hiệp không thể đắc tội với rất nhiều người, tỷ như bọn ác bá, thổ hào hay bọn hung đồ hắc đạo.
Chàng cho rằng giả tỷ phụ thân mình có bị bọn côn đồ căm hận đến đâu, y cũng không chịu vì thế mà thay họ đổi tên.
Chàng phải cố nhịn cho khỏi phì cười lên tiếng, rồi buột miệng hỏi :
- Gia phụ có điều chi chưa tự biết?
Thiếu phụ lại thở dài đáp :
- Sở dĩ y không tự biết là vì tuy có nhiều người mắc lừa y nhưng không một ai căm thù y hết. Trái lại những người bị y lừa vẫn nhớ lại những ngày cùng ở với y và hy vọng còn cơ hội lại được chung sống với y sau này. Cả những người đã biết rõ... và đã tuyệt vọng, bị y coi như chiếc giày rách vứt bỏ mà vẫn không oán hận y. Vì họ nghĩ lại trong thời gian ngắn ngủi đã cùng y ân ái, rồi coi đó là một kỷ niệm mê ly, êm đềm.
Vi Quân Hiệp càng nghe thiếu phụ nói càng ngẩn người ra. Chàng vẫn yên trí thiếu phụ phê bình đây là người họ Cần nào đó mà chàng không cần biết. Theo lời mụ thì dường như mụ cũng là một trong những người bị lừa gạt. Và như vậy thì gã họ Cần kia tốt ở chỗ nào đã khiến cho mụ cảm thấy những sự khoái lạc hy hữu trong đời người?
Vi Quân Hiệp chỉ nghĩ qua vậy rồi không để tâm đến nữa. Một là vì chàng không thể quyết đoán họ Cần kia nhất định không phải phụ thân chàng thì còn có quan hệ gì đến chàng nữa.
Phụ thân chàng là người rất nghiêm cẩn, y kết bạn với ai cũng cực kỳ thận trọng. Y đã tự khắt khe với mình, lại rất nghiêm minh đối với người. Một khi nghe tin bạn nào làm điều bất chính, dù chỉ là một việc rất nhỏ mọn, y cũng tuyệt giao ngay lập tức chẳng nể nang gì. Phụ thân chàng sở dĩ rất ít bạn bè cũng chỉ vì thế. Con người mà thiếu phụ nói ra đây thật chẳng giống Vi Cự Phu chút nào.
Vi Quân Hiệp vẫn ôn tồn nói :
- Tiền bối! Tại hạ xem ra thì đúng tiền bối nhận lầm người.
Thiếu phụ nhất định cãi :
- Ta cả quyết với ngươi không lầm đâu. Ngươi hãy theo ta vào đây rồi sẽ nói.