Lý Thọ Nguyên bị Tam cô nương cầm Kim Điêu phiên cào vào mặt, tuy lão chưa bị thương, nhưng xem vẻ mặt lão ngây ra như người bị thương nặng.
Nguyên trong thời gian chớp nhoáng này, Lý Thọ Nguyên phát giác ra rằng võ công mình kém nữ lang xa. Lão nghĩ lại mấy chục năm khổ công rèn luyện mà chưa vào đâu, khiến lão chán nản vô cùng, không buồn nói gì nữa.
Nữ lang khanh khách hỏi lại :
Cái này không phải gọi là “bất cầu nhân” ư?
Lý Thọ Nguyên nhăn nhó cười đáp :
- Phải rồi! Đó là cái “bất cầu nhân”.
Nữ lang xoay người lại, Chỉ nghe đánh bộp một tiếng, nàng đã cắm cây Kim Điêu phiên xuống bàn.
Nữ lang ngoảnh lại nhìn Vi Quân Hiệp đang đứng sau lưng Viên Kiến Long mà mỉm cười.
Nụ cười của nàng khiến cho người ta phải say đắm. Nhưng Vi Quân Hiệp lại lập tức xoay mình nhìn ra phía khác. Chàng ngây người ra tựa hồ thấy ma quỷ hiện hình. Sắc mặt luôn luôn biến đổi.
Viên Kiến Long thấy nữ lang mới lộ ra một chút thủ đoạn, lão ta ngấm ngầm kinh hãi cất tiếng hỏi :
- Cô nương đến đây có việc chi? Xin nói cho chúng tôi biết.
Tuy miệng lão hỏi vậy mà trong lòng chỉ hy vọng nàng không phải là người đã nhấc cột bỏ ra ngoài chân tảng.
Nữ lang làm bộ kinh ngạc đáp :
- Ô hay! Thế ra các vị chưa biết ư? Tại hạ đã viết chữ vào cột để lại đây thôi. Bữa nay thiếu hiệp đến để tiếp thu hàng hóa.
Viên Kiến Long nghe nàng nói vậy, mặt xám ngắt lại không biết nói sao nữa.
Lý Thọ Nguyên vừa bị một vố, lão cũng ngồi ỳ ra trên ghế không nói câu gì.
Vi Quân Hiệp thấy nữ lang công nhiên nói chuyện cướp tiêu, nhưng chàng hiểu ngay là nàng cố ý đến đây để sinh sự với mình.
Chàng tức giận vô cùng, nhưng tự liệu không đánh nổi, liền quay đầu lại lớn tiếng nói ấp úng :
- Cô nương!...
Thiên Ngô lão nhân không chờ chàng nói hết, vung tay áo lên phất ra phía sau một cái. Một luồng kình phong rít lên khiến cho Vi Quân Hiệp phải dừng lại không nói thêm được nữa.
Lão cất tiếng nói :
- Cô nương tên họ là chi?
Nữ lang cười hì hì đáp :
- Thiên Ngô lão tiền bối đã hỏi đến, tại hạ không dám giấu giếm nữa. Thiếu hiệp họ Triển tên gọi Phi Yên.
Nguyên Thiên Ngô lão nhân cũng chẳng cần chú ý đến nữ lang tên họ là gì. Nhưng lão nghe nữ lang tự xưng là họ Triển, trong đầu óc lão lại điểm nhanh như chớp những tay cao thủ cả hai phái chính tà trong võ lâm hết một lượt, tuy cũng có một vài người họ Triển nhưng đường lối võ công không giống với nữ lang đang đứng trước mặt mình. Lão nghĩ rằng trong khoảng trời đất bao la bát ngát, rất nhiều dị nhân mà số người nổi tiếng giang hồ chỉ có một phần nào mà thôi. Lão suy nghĩ hồi lâu mà vẫn chẳng ra, nên không nghĩ nữa. Lão nói :
- Triển cô nương! Cô đến cướp tiêu mà sao không đến đúng lúc?
Triển Phi Yên đảo mắt nhìn quanh rồi nói :
- Tại hạ hiểu rồi! Ý Thiên Ngô lão lão tiền bối nói là sao tại hạ lại đến giữa lúc có mặt tiền bối ở đây phải không?
Thiên Ngô lão nhân đưa tay lên vuốt râu không nói gì nữa, tỏ ra lão có ý nói như vậy thiệt.
Triển Phi Yên vẫn cười hì hì nói tiếp :
- Vãn bối thường nghe người ta nói: “Cây già thì rỗng ruột”. Ha ha! Còn người già thì không biết thế nào?
Thiên Ngô lão nhân cười lạt đáp :
- Người ta thường nói: “Con nghé mới sinh không biết sợ cọp” quả là có lý.
Triển Phi Yên đột nhiên rung tay đánh véo một cái, một tia ánh sáng loáng đột nhiên vút tới trước mặt Thiên Ngô lão nhân.
Nữ lang ra tay rất mau lại đến nỗi Thiên Ngô lão nhân bản lãnh tuyệt luân cũng không kịp nhìn ra là nàng đã dùng thứ khí giới gì để công kích mình. Đồng thời nàng cất giọng sang sảng nói :
- Như vậy tiền bối thử xâm phạm đến nghé con xem sao?
Thiên Ngô lão nhân khẽ ngửa người về phía sau, phất tay áo lên chụp lấy ánh bạc.
Bỗng nghe đánh cách một tiếng. Lão đã hạ tay áo xuống mặt bàn. Làn sáng bạc cũng thu lại.
Mọi người chỉ thấy trong tay Triển Phi Yên nắm một ngọn ngân trùy bằng đầu ngón tay. Cây ngân trùy chỉ chìa ra ngoài một đoạn chừng bốn, năm tấc, còn một phần bị tay áo của Thiên Ngô lão nhân đè xuống mặt bàn.
Triển Phi Yên thoáng lộ vẻ kinh hãi, nhưng nàng trấn tĩnh lại được ngay. Nàng hạ thấp cổ tay xuống thì thấy trong tay áo Thiên Ngô lão nhân đặt xuống mặt bàn, bên trong lúc nhúc dường như có bốn, năm con chuột chui rúc trong đó.
Nàng ngẩn người ra, giật mạnh một cái, mà vẫn không nhúc nhích.
Thiên Ngô lão nhân quấn giữ được cây ngân trùy của đối phương rồi rút tay về định lôi Triển Phi Yên lại gần. Tay phải lão rút về thì đồng thời lão vươn tay trái ra định nắm lấy Triển Phi Yên.
Lão tưởng Triển Phi Yên lớn mất đến đâu cũng không dám giữ chặt khí giới mà không buông ra. Có điều lão vẫn nương tay không muốn làm cho Triển Phi Yên bị thương để khỏi kết mối thâm thù với sư trưởng của nàng.
Kể ra Thiên Ngô lão nhân tính toán không lầm. Nhưng lúc lão rút tay phải về, Triển Phi Yên vẫn đứng yên không nhúc nhích mà cũng không để lão lôi mình về phía trước.
Thiên Ngô lão nhân thấy vậy cũng hơi rùng mình. Tuy lão biết võ công nữ lang rất cao cường, song thủy chung lão vẫn chẳng quan tâm cho lắm. Bây giờ lão kéo mạnh mà nàng không nhúc nhích mới bắt đầu kinh hãi. Lão vội vận động chân khí, tăng cường nội lực.
Lần này Thiên Ngô lão nhân ra sức giật mạnh hơn, song Triển Phi Yên lại hoàn toàn không phản ứng. Thiên Ngô lão nhân dùng sức quá mạnh không ngờ đối phương đột nhiên nới tay ra rồi nhảy xổ về phía trước. Lão hốt hoảng ngửa người về phía sau. Chiếc ghế lão ngồi xiêu đi kêu răng rắc rồi gãy ra từng mảnh. Thiên Ngô lão nhân biết rằng nếu mình ngã ngửa xuống đất thì mất thể diện to. Lão không vung tay áo để để cuốn Triển Phi Yên mà chỉ vung tay trái ra đánh dứ một đòn xuống đất. Chưởng lực vừa phóng ra chống người lão lại lơ lửng trên không.
Nhưng Triển Phi Yên thân pháp nhanh như gió đã lao qua đầu lão.
Giữa lúc nàng băng mình qua, thì khí giới kỳ dị nàng cầm tay cũng lướt qua đầu Thiên Ngô lão nhân và đã dứt đứt một nắm tóc bạc của lão.
Thiên Ngô lão nhân vừa đứng thẳng người lên, Triển Phi Yên đã nhẹ nhàng tung mình ra xa hơn trượng quay lại thi lễ nói :
- Cám ơn tiền bối đã nương tay.
Thiên Ngô lão nhân thấy trong tay Triển Phi Yên cầm nắm tóc bạc, bất giác ngây người ra như tượng gỗ.
Lão tự biết nếu mình đem mây chục năm công lực ra mà chiến đấu thì Triển Phi Yên hãy còn nhỏ tuổi dù công lực nàng cao đến đâu, mình vẫn thủ thắng một cách dễ dàng. Thế mà này vì một chút sơ suất để nàng chiếm được thượng phong.
Thiên Ngô lão nhân là người có địa vị cao cả, tự nhiên không muốn đánh nữa. Lão ngây người ra một lúc rồi buông tiếng thở dài. Lão phất tay áo một cái. Người lão chuyển động như một cơn gió thoảng qua. Thân hình cao lớn trang nghiêm đã ra khỏi nhà đại sảnh. Chỉ trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Thiên Ngô lão nhân đi khỏi rồi, mọi người trong nhà đại sảnh ngơ ngác nhìn nhau.
Triển Phi Yên cười hì hì nói :
- Thiên Ngô lão nhân đi rồi, Tử Kim đao cùng Lý Trang chúa sao không chuẩn bị động thủ với tại hạ? Viên Thần Kiếm! Tiền bối bị thương chưa khỏi. Món hàng này nhất định bị tại hạ cướp đi rồi.
Vi Quân Hiệp cả giận gầm lên :
- Còn ta đây chưa chết đâu.
Triển Phi Yên la lên :
- À. Tại hạ quên mất còn Vi thiếu hiệp nữa. Xin lỗi! Vi thiếu hiệp muốn liều chết để giữ hàng chăng?
Vi Quân Hiệp không nói gì nữa. Chàng rút kiếm ra khỏi vỏ đánh soạt một tiếng rồi nhảy xổ lại đâm luôn.
Triển Phi Yên lùi lại một chút vung cây ngân trùy lên.
Vi Quân Hiệp tuy phóng kiếm ra nhưng chưa dùng hết sức. Chàng thấy cổ tay rung lên một cái. Thanh kiếm của chàng bị cây ngân trùy của đối phương giữ chặt. Rồi một luồng đại lực ập đến. Người chàng run lên bắn vọt ra ngoài đại sảnh.
Viên Kiến Long thấy vậy cả kinh, lão tung chín lưỡi kiếm nhỏ ra phóng tới Triển Phi Yên.
Triển Phi Yên không cần nghênh địch, chỉ cười khanh khách rồi tung mình lui khỏi nhà đại sảnh nhanh như chớp.
Viên Kiến Long lạng người đi rượt theo.
Triển Phi Yên đột nhiên dừng lại cười nói :
- Tiền bối khỏi phải đưa chân!
Nàng vừa nói vừa chắp tay thi lễ.
Viên Kiến Long bỗng thấy một luồng đại lực ập đến trước ngực. Lão không tự chủ được, lùi lại luôn mấy bước.
Triển Phi Yên vẫn giật lùi ra xa hơn thì vừa lúc gặp đúng lúc Vi Quân Hiệp đang rớt xuống. Nàng giơ tay nhẹ nhàng đón lấy.
Vi Quân Hiệp vung kiếm dùng hết sức mạnh chém vào đầu Triển Phi Yên.
Triển Phi Yên rụt đầu lại.
Thanh Kim Long kiếm lướt qua đầu nàng. Nếu Vi Quân Hiệp không thu thế kiếm về lập tức thì nhát kiếm cơ hồ rớt xuống vai mình đến bị trọng thương.
Triển Phi Yên nắm được Vi Quân Hiệp rồi, cả cười nói :
- Viên tiêu đầu! Tiêu đầu bất tất phải kinh hãi! Tại hạ chỉ muốn nói với gã vài ba câu thôi.
Viên Kiến Long ngẩn người ra không biết nói sao. Y đã thấy cả Thiên Ngô lão nhân cũng bị nàng dùng tiểu xảo trêu tức khiến lão ta không cáo từ bỏ đi thì mình còn làm gì được. Y đành giương mắt nhìn nàng cắp Vi Quân Hiệp đem đi.
Vi Quân Hiệp giãy giụa hoài, nhưng Triển Phi Yên chỉ một tay nắm lưng chàng giơ lên cao, nên chàng lơ lửng không đặt chân xuống đâu để lấy đà được. Chàng căm giận đến cực điểm, lớn tiếng quát :
- Ngươi muốn gì ta?
Triển Phi Yên đáp :
- Ngươi cứ yên lòng, ta chỉ hỏi mấy câu thôi!
Vi Quân Hiệp nói :
- Vậy ngươi để ta xuống.
Triển Phi Yên nói :
- Được rồi.
Vi Quân Hiệp không ngờ nàng nói sao làm vậy. Đột nhiên người chàng đứng xuống đất mà cảm thấy ngại ngùng không biết làm sao. Chàng ngẩn người ra hồi lâu rồi hỏi :