Bé Con Thân Ái

Chương 46

Đêm trừ tịch là trôi qua ở nhà chính, bởi vì ngủ trễ, hôm sau tám giờ Cố Khái Đường mới rời giường. Hắn đang đánh răng thì nghe âm thanh của Đậu Tranh và Tiễu Dã trong phòng bếp, nghiêng đầu nhìn ra liền thấy Tiễu Dã ôm chân Đậu Tranh, nói với y: "Ba ba, ba ba, chơi với con đi."

Đậu Tranh đang nấu cơm, đối với con trai đang làm nũng không chút lưu tình nói: "Không thấy ba ba đang nấu cơm sao, đi qua kia đi."

Tiễu Dã không nghe, còn ngồi trên chân Đậu Tranh, giống như koala ôm cây.

Đậu Tranh lần này vô cùng kiên quyết, kéo Tiễu Dã ra, một lát sau thấy không ổn, lại uy hiếp nói: "Tránh ra."

Tiễu Dã treo giữa không trung cảm giác rất kích thích, không nhin được cười lớn, Đậu Tranh nhẹ nhàng khua chuân, thấy Tiễu Dã ôm rất chặt, vô cùng bất đắc dĩ.

Ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy Cố Khái Đường đứng ở cửa đánh răng, mắt Đậu Tranh sáng lên, như đuổi chó nói với Tiễu Dã: "Đi đi đi, qua tìm thúc phụ chơi đi."

Tiễu Dã từ trên chân Đậu Tranh đứng lên, phủi mông một cái, có chút ngượng ngùng nhìn Cố Khái Đường, nhưng rất nhanh lại mừng rỡ chạy tới, cùng hắn chào hỏi: "Thúc phụ, đã dậy rồi."

Cố Khái Đường đáp một tiếng, xoay người về phòng rửa mặt súc miệng.

Tiễu Dã đi theo phía sau Cố Khái Đường, chờ hắn rửa mặt xong, bắt đầu nói chuyện với Cố Khái Đường.

Bé con sắp bốn tuổi, đứa nhỏ tầm tuổi này sẽ thay đổi, trở nên nói nhiều, thử cùng người lớn trao đổi, nguyện vọng biểu đạt rất cường liệt.

Cố Khái Đường kiên nhẫn nghe một hồi nói: "Tiễu Dã, lần trước thúc phụ nói muốn tặng cho con bọ một sừng, con nhớ rõ sao?"

Tiễu Dã gật đầu.

"Hôm nay người ta gửi tới. Con phải chăm nó thật tốt đấy."

Tiễu Dã hô lên, ôm chân Cố Khái Đường, muốn hắn bế bé.

Cố Khái Đường vương tay xuống dưới nách Tiễu Dã, ôm lấy đứa nhỏ vào trong ngực, Cố Khái Đường dùng loại âm thanh như thở dài nói: "Tiễu Dã, con mập lên nhiều ít?"

Tiễu Dã sửng sốt.

"Nhìn con tròn tròn, như quả bóng nhỏ vậy." Cố Khái Đường xoa xoa mặt Tiễu Dã, suy nghĩ một chút, nói: "Chờ thúc phụ khai giảng xong dẫn con đi bơi được không?"

Tiễu Dã xấu hổ ôm lấy mặt Cố Khái Đường, dán vào hắn, nhỏ giọng: "Được."

"Được cái gì mà được." Đậu Tranh bước ra vừa lúc nghe thấy, không quên cùng con trai đấu vỏ môm, sau đó nhìn Cố Khái Đường nói, "Ăn cơm được rồi, Hải Đường, ăn cháo không?"

"Ăn."

Ấu trùng bọ mọt sừng và con trưởng thành khác biệt rất lớn, là một con sâu ngọ ngoại, màu trắng sữa, mập mập mềm mềm, nhìn có chút ghê tởm.

Ở siêu thị online Cố Khái Đường suy nghĩ hồi lâu nên mua ấu trùng hay con trưởng thành, sau đó vẫn quyết định để Tiễu Dã nuôi từ bé, quan sát quá trình trưởng thành của loại bọ này.

Tiễu Dã thấy ấu trùng trên mặt rõ ràng lộ ra biểu tình kinh ngạc, nói: "Cái này sao? Thoạt nhìn không giống, lớn như vầy."

Nói xong giơ tay ra định sờ. Cố Khái Đường ngăn lại, nói: "Tiễu Dã, sau này chạm vào bọ phải mang găng tay, sờ xong thì tháo ra, nếu không sẽ sinh bệnh."

Tiễu Dã gật đầu, để Cố Khái Đường mang găng tay cho mình xong, liền bốc con trùng mập mạp lên, để trước mắt quan sát.

Bé con thật sự một chút cũng không sợ.

Nghe được có người tới giao hàng, Cố Khái Mai khoan thai đi tới, cầm trong tay một miếng bánh ga tô, hỏi: "Giao cái gì tới vậy?"

Cố Khái Đường nói: "Em không thể ngồi vào bàn ăn sao?"

"Ai nha, xin lỗi nhé." Cố Khái Mai nói, "Là đồ của anh sao? Em còn tưởng của em chứ."

Tiễu Dã sung sướng giơ bọ lên, nói với Cố Khái Đường: "Chị ơi, chị xem,thúc phụ mua một con bọ một sừng cho em."

Cố Khái Đường thấy bọ trên tay Tiễu Dã, mặt tái đi, cố nén không hét lên, run rẩy nói: "Anh, anh được lắm, Tiễu Dã dễ thương của em... trở nên kinh khủng giống anh rồi!"

Cố Khái Đường uy hiếp nói: "Còn nói nữa anh bỏ trên gối em giờ."

"Không không không, xin anh đấy!"

Mẹ Cố nở nụ cười, nói: "Khái Đường, đừng chơi nữa, cơm nước xong lại uống ngụm trà đi."

Nói là uống trà, thực tế là người một nhà tụ lại mộ chỗ uống, Tiễu Dã thấy ba Cố ngồi trên sô pha xem báo, có chút ngạc nhiên xích lại.

Bé con biết ông nội thoạt nhìn rất dọa người này, nói chuyện với người khác có chút hung dữ, luôn trách móc thúc phụ, chỉ có với mình thì vô cùng thân mật, yêu thương có thừa.

Tiễu Dã ngồi trên chân ba Cố, hỏi: "Ông nội, ông xem gì vậy?"

Ba Cố đẩy kính mắt, kiên nhẫn giải thích vài câu.

Tiễu Dã nghe không hiểu, rất nhanh đã xoay người, đứng trên đùi ba Cố, lấy tay sờ kính mắt của ông.

Ba Cố cười ha ha, buông tờ báo trong tay, cùng Tiễu Dã chơi đùa.

Cho đến khi Cố Khái Đường rửa sạch tay, ngồi trên ghế, ba Cố mời ngừng cười.

Đậu Tranh rót một chén trà nóng cho Cố Khái Đường. Bởi vì Đậu Tranh là trưởng bối, hắn có chút ngượng ngùng nhận lấy, nhìn xung quanh không ai chú ý, uống xong một ngụm, hắn thấp giọng dặn dò: "Cậu nghỉ ngơi đi, với lại... rót cho ba một chén trà."

Đậu Tranh có chút khẩn trương gật đầu, ngồi trên ghế salon gần ba Cố nhất.

Ba Cố là một người đàn ông tính cách cổ quái. Đối với người mình xem trọng luôn luôn tương đối nghiêm khắc, nhưng đối với trẻ con và người ngoài thì khoan dung hiền hậu. Ông thấy Đậu Tranh muốn rót trà, vội vã đứng lên, khách khí noi: "Em ngồi xuống đi, anh tự rót."

Đậu Tranh vừa ngồi xuống, Tiễu Dã đã leo lên đùi y.

Người nhà vây cùng một chỗ, trên bàn bày đủ loại hoa quả, tivi phát tin tức, nói về chuyện cải cách pháp luật ở nước ngồi, bởi vì là chuyện Cố Khái Đường có hứng thú, không khỏi xem kỹ một chút.

Ba Cố nhìn thấy Cố Khái Đường xoay mặt với mình, thở dài một tiếng, đối nhiên vỗ vỗ đầu gối Đậu Tranh, nói: "Tiễu Dã thực sự biết nghe lời. Em xem, em và Khái Đường nhà anh tuổi chẳng hơn kém bao nhiêu, con trai đều lớn như thế, còn ngoan biết bao, thật khiến người ta ao ước."

Đậu Tranh khiêm tốn nói: "Đâu có, đâu có."

"Nếu như nhà anh cũng có đứa cháu như vậy thì tốt rồi. Em cũng có con trai rồi, Khái Đường còn chưa yêu ai bao giờ, thật là... ai..."

Đậu Tranh sảng khoái nói: "Anh muốn thì cho anh làm cháu nội. Tiễu Dã, sau này ông nội Cố là ông nội của con, nhớ nhé."

Ba Cố trợn to hai mắt, vô cùng kinh ngạc. Sau đó nghĩ tới thân phận con nuôi của Đậu Tranh, hơn nữa cha mẹ nuôi đã mất từ lâu, kinh ngạc một hồi lại nở nụ cười, ông có chút lúng túng nói: "Được, được."

Muốn xem đầy đủ tin tức trên ti vi là chuyện rất khó. Tin cải cách pháp luật ở nước ngoài được nói qua loa vài câu, tựa như cái gì cũng chưa nói.

Cho nên Cố Khái Đường nghe được lời ba Cố nói với Đậu Tranh, thầm nghĩ, lại nữa rồi. Chỉ cần ba Cố về nước lại thúc giục chuyện kết hôn, sao cũng không quên được.

May mà Đậu Tranh ứng phó kịp thời, không có chút nào kéo dài đề tài này, khiến Cố Khái Đường thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vẫn sợ ba Cố nhắc đi nhắc lại, Cố Khái Đường nâng chén lên, uống một ngụm trà, đứng lên nói: "Bọn con về đây."

Ba Cố hỏi: "Đi đâu?"

"Ba, dì giúp việc nhà thầy con nói cho con biết hôm nay thầy về. Con muốn qua thăm thầy."

"Bao giờ đi?"

"...Chiều này."

"Chiều mới đi bây giờ đã gấp!" Ba Cố cả giận nói, "Đứa nhỏ này, con làm sao vậy?"

"...Con..."

Cố Khái Đường bị ba Cố dạy dỗ một phen, hơn hai giờ chiều mới về nhà, tâm tình có chút uể oải. Bởi vậy vừa về tới tiểu khu Minh Châu, hắn đã vào nhà kho lấy đồ.

Trong này không có hệ thống sưởi, nhiệt độ thấp hơn nhiều so với phòng khách, là nơi chuyên dụng để chứa đồ. Cố Khái Đường mở đèn, dự định chọn đồ biếu Lưu Hạo Nhiên.

Vốn nói là muốn tặng rượu, bị Đậu Tranh mở ra uống tự nhiên không tặng được. Hơn nữa, Lưu Hạo Nhiên có tiền sử bệnh gan, tặng rượu không bằng tặng trà.

Cố Khái Đường đứng trong phòng chọn một hồi, đột nhiên nghe tiếng có người bước vào, còn đóng cửa lại.

Cho nên không cần nhìn cũng biết ai vào. Cố Khái Đường nói: "Đừng đóng cửa, quá rõ ràng rồi."

Đậu Tranh như không nghe thấy, tiến lại hỏi: "Cậu tìm gì trong này vậy?"

"Tôi phải đi thăm thầy hướng dẫn, muốn tìm vài thứ."

Đậu Tranh đứng bên người Cố Khái Đường, an tĩnh một chút, liền không nhịn được nói: "Tiễu Dã ngủ rồi."

Câu nói này tính ảm chí quá mạnh, Cố Khái Đường nghe được liền sửng sốt, thẳng người lên. Hắn do dự một chút, vương tay ôm Đậu Tranh.

Đậu Tranh từa trên người Cố Khái Đường, hỏi: "Cậu không vui hả?"

"...?"

"Cậu đừng nhíu mày." Đậu Tranh nói, "Tôi không muốn khiến cậu không vui."

Cố Khái Đường thở dài, nói: "Tôi đâu có không vui gì, chỉ là... tôi đang phiền não chuyện của ba."

"Ông ấy còn bắt cậu đi xem mắt sao?" Đậu Tranh dừng một chút, nói, "Tôi nghĩ, bây giờ tôi có thể dễ dàng hơn một chút để cậu đi gặp người khác, ăn một bữa cơm..."

Cố Khái Đường nói: "Không được."

Bởi vì Cố Khái Đường nói chắc như đinh đóng cột, Đậu Tranh nghe được như mở cờ trong bụng, đi tới hôn lên môi hắn. Cố Khái Đường né về phía sau một chút, biểu tình có chút cứng ngắc. Hắn không quen cùng người khác thân mật như vậy.

Đậu Tranh vô cùng hiểu chuyện, y nói: "Ha ha, đêm nay tôi muốn ngủ cùng cậu."

Miệng Đậu Tranh vô lại không phải chuyện ngày một ngày hai, Cố Khái Đường do dự một chút sờ sờ đầu y, nói: "Hôm nay không được, mai tôi có chuyện rồi."

"Bao giờ đi?"

"...Lát hẳn nói." Cố Khái Đường nói, "Tôi lần đầu tiên... yêu đường, cậu cho tôi... thêm chút thời gian nữa."

Đậu Tranh nghe Cố Khái Đường vòng vo, buồn buồn nói; "Vậy được rồi."

"...Xin lỗi."

"Cái gì?"

Cố Khái Đường suy nghĩ một hồi, hỏi: "Cậu có giận không?"

"Hả?"Đậu Tranh ngẩng đầu, nhìn vào mắt Cố Khái Đường, hỏi lại: "Sao tôi lại phải giận cậu?"

Cố Khái Đường chầm chậm nói: "... Bắt cậu chờ lâu như thế."

Đậu Tranh tin tưởng Cố Khái Đường đã biết cài gì, bằng không, sao lại dịu dàng như thế. Bởi vì không thể đáp lại đối phương, khiến đối phương chờ đợi mà xin lỗi.

Trái tim Đậu Tranh đập thình thích, y nói: "Tôi nguyện ý, chờ bao lâu cũng được."

Cố Khái Đường nghĩ... Lúc trước mình rốt cuộc nghĩ cái gì, còn sợ Đậu Tranh sẽ đánh mình nữa?

Đậu Tranh có thể ra tay với hắn sao?

Không, tuyệt đôi không.

Cố Khái Đường chưa bao giờ thỏa hiệp với bạo lực.

Hăn chỉ có thể động lòng trước yêu thương.

Nghe dì giúp việc nhà Lưu Hạo Nhiên nói, Lưu Hạo Nhiên trở về liền mở tiệc chiêu đãi nghiên cứu sinh, thạc sĩ vào tối mai, cho nên cũng mời Cố Khái Đường qua.

Tập thể tới sẽ không tặng quà riêng, Cố Khái Đường dự định tới sớm nửa tiếng, trước là tặng quà cho Lưu Hạo Nhiên, sau đó cùng đi gặp bạn.

Không ngờ lúc tới nhà thì Lưu Hạo Nhiên đã ra ngoài, Cố Khái Đường nhìn dì giúp việc tiếp đại mình, cảm thán, gặp thầy hướng dẫn một lần thật không dễ dàng gì.

Dì giúp việc nhiệt tình tiếp đãi Cố Khái Đường, mời hắn uống trà, sau đó nói: "Gần đây trường học các con không phải có bầu chọn sao? Tiên sinh vì chuyện này mà không thoải mái, cho nên hôm nay cùng phu nhân đi dạo phố, lúc này mới không ở nhà."

Cố Khái Đường bưng chén trà trong tay uống một ngụm, sau đó nói: "Thì ra là vậy, con biết rồi."