Chương 7
Sếp tổng nhìn Trần Huyên nhỏ hơn mình nửa vòng cánh tay, cứ ngỡ mình bị lãng tai: “Cậu béo ở điểm nào?”
Trần Huyên nhất thời chẳng biết trả lời ra sao, vành tai đỏ ửng, vụ này làm sao nói ra khỏi miệng được?
Sếp tổng cũng không ép buộc cậu, trực tiếp gọi nhân viên phục vụ đến, gọi tất cả mấy món Trần Huyên vẽ ra.
“Chờ một chút!” Trần Huyên muốn ngăn cản hành động của hắn: “Đây là phần ăn của hai người đó.”
Sếp tổng nhíu mày: “Mấy ngày rồi cậu không ăn cơm?”
Trần Huyên im re không dám trả lời.
Chờ sếp tổng ăn cá tuyết phi lê xong, phần ăn hai người kia cũng vừa được bưng tới, xếp đầy một bàn trước mặt hai người.
Mùi hương bay tới chóp mũi Trần Huyên, cậu không nhịn được mà nuốt nước bọt, lại quen tay lấy bút chì ra.
Bây giờ thì sếp tổng cũng đã hiểu, đây không phải hành vi do tâm huyết dâng trào, mà là thói quen đã hình thành phản xạ.
Ngón tay hắn gõ gõ mặt bàn: “Không ăn xong thì đừng hòng rời khỏi đây.”
“Buổi trưa phải dập vân tay.” Trần Huyên kháng nghị.
“Thật à?” Khóe miệng của sếp tổng nhếch lên: “Nhưng tôi không cần.”