Vừa sắp xếp lại suy nghĩ, vừa chén hết một hộp KFC siêu to khổng lồ. Trần Huyên tự mình sa đọa, thò móng vuốt sang hộp KFC thứ hai: “Hồ tổng, anh cũng không phải là người?”
Sếp tổng day day huyệt thái dương, câu này quả thực nghe rất giống đang mắng chửi người, nhưng hắn vẫn gật đầu một cái.
“Wow! Vậy anh là loài gì? Hồ… Hổ đúng không?!” Trần Huyên hưng phấn hẳn, tuy rằng Corgi và Hổ chẳng lan quyên gì đến nhau, nhưng mà… Hồ tổng đẹp trai cool ngầu thế này chắc chắn là con hổ!
Vẻ mặt của sếp tổng nháy mắt bèn trở nên biệt nữu, hắng giọng mà rằng: “Cũng gần như vậy.”
“Hồi cậu vẫn còn là nhân viên thực tập, tôi quyết định cho cậu lên làm nhân viên chính thức, kỳ thực là có lý do.”
“Lý do gì?” Trần Huyên không ngờ rằng mình còn có ‘sự tích phỏng vấn’.
Sếp tổng lại tiếp tục biệt nữu: “Màn hình điện thoại của cậu.”
Màn hình điện thoại của cậu…
Mặt của Trần Huyên đột nhiên đỏ bừng, màn hình điện thoại của cậu là bóng lưng của sếp, bị hàng chính chủ nhận ra à?
Trần Huyên như ngồi trên bếp lửa, đem đống xương đã gặm sạch sẽ vứt vào trong túi rác, nhanh chóng lau miệng rồi nói: “Đến giờ làm việc rồi, tôi đi trước đây.”
Thế nhưng cánh cửa vừa khép vào lại bỗng chốc bị đẩy ra.
“Đúng rồi… Thế anh nhìn mông tôi làm gì?” Trần Huyên lắp bắp nói: “Với lại nếu anh đã biết tôi là Corgi, anh không cân nhắc đến việc làm gấu bông Corgi thật à? Lượng tiêu thụ nhất định sẽ rất tốt đấy.”
Sếp tổng: “…”
“Hồ tổng ơi?”
“Cho cậu năm giây để biến khỏi trước mặt tôi!” Sếp tổng chắc mẩm kiểu gì mình cũng bị tức chết, hắn theo đuổi như thế còn không đủ rõ ràng sao?
Chính baba của hắn đã kể rằng, thời điểm ông theo đuổi mama đã đưa bà đi làm, đưa bà đi ăn ngon, quan tâm đến sức khỏe của bà, tạo cho hai người cơ hội ở riêng với nhau…
Theo đuổi rõ ràng như thế mà vẫn không nhận ra à… đúng thật là… chó ngố!