Sau khi quyền chủ tịch ủy ban Kháng chiến - Hành chánh Nam bộ Phạm Ngọc Thuần trình bày vấn đề cần thiết phải giải thể lực lượng Bình Xuyên, các chỉ huy Bình Xuyền đều ngơ ngác đến sững sờ.
Ai cũng bán tín bán nghi. Có lẽ chỉ một mình Bảy Viễn là biết mà thôi.
Bảy Viễn liền nói:
- Ðây là vấn đê quan trọng, chúng tôi cần phải hội ý đêm nay rồi sáng hôm sau sẽ cho quý anh biết ý kiến.
Ðêm đó Bảy Viễn, Sáu Ðối, Mười Trí, Tư Hoạnh họp tại nơi Bảy Viễn đóng quân.
- Ð. mẹ, mình đã biết trước là cộng sản chơi kế "điệu hố ly sơn" mà mình vẫn bị mắc mưu như thường! Mình cứ thắc mắc mãi, thằng Tám Nghệ với cha Bảy Trấn lại nở lòng nào hại mình?
Mười Trí lắc đầu:.
- Hai cha đó không hại anh Bảy đâu. Theo tôi biết, hai cha đó cũng thật tâm muốn mời anh Bảy về Nam bộ gặp Nguyễn Bình một lần để giải quyết những lủng củng, bất hòa giữa hai bên. Tám Nghệ thì tôi không rành bằng anh Bảy, nhưng Bảy Trấn thì tụi mình quá biết ở Bến Tranh, Dầu Tiếng, khi ba đứa "chém vè" sau vụ Nam kỳ khởi nghĩa.
Sáu Ðối sốt ruột:
- Nam bộ giải thể Bình Xuyên, mình tính sao đây?
Tư Hoạnh cũng nóng nảy:
- Tôi không đồng ý giải thể Bình Xuyên. Gia tài có một cái tên mà giải thể sao được? Bộ cha người ta sao?
Bảy Viễn cười gằn:
- Các cha chớ nóng. Ở đây không ai chịu cho tụi nó giải thể hay giải tán gì ráo. Ðể nguyên thì chơi, còn dẹp bỏ thì đường ai nấy đi. Mình cũng có móng có mỏ, sợ gì chớ?
Mười Trì đấu dịu:
- Ðó là tụi mình nói với nhau; còn sáng mai anh Bảy nên lựa lời mà nói cho êm. Còn nước còn tát. Cố nói sao cho mấy chả không giải thể Bình Xuyên là được.
Bảy Viễn cho anh em ai về nhà nấy rồi gọi Tư Sang, Năm Tài tới:
- Nguyễn Bình một hai tố tụi bây là nhân viên Phòng Nhì, đòi tao giao nộp tụi bây cho nó. Tụi bây phải nói thiệt cho tao biết để tao liệu.
Tư Sang và Năm Tài đều tái sắc, quỳ xuống ôm gối, giọng ỉ ôi:
- Nguyễn Bình nói đúng đó ông Bảy. Hai anh em tôi là nhân viên Phòng Nhì do hai ông Lâm Ngọc Ðường và Tư Thiên giới thiệu vô Chi đội của ông Bảy.
Bảy Viễn kêu lên:
- Vậy sao? Ð.mẹ tình báo Nguyễn Bình hay thiệt! Bây giờ tao phải làm sao đây? Giao nộp tụi bây cho nó, có nên không? Mà không nộp thì rắc rối lớn? Ngày mai tao ăn làm sao nói làm sao với Nguyễn Bình đây?
Năm Tài run như thằn lằn đứt đuôi:
- Ông Bảy giao tụi tôi cho nó thì kể như đời tụi tôi tàn rồi. Chi bằng ngay đêm nay tôi sẽ biến và đưa một tiểu đội về thành. Ngày ra đi tôi có hỏi ý ông Tư Thiên, ổng nói nếu suôn sẻ thì thôi, còn đúng là mắc kế thì tôi phải cấp tốc về ngay báo cáo để sắp xếp cho ông Bảy đưa hết Liên khu Bình Xuyên về thành.
Bảy Viễn giật mình:
- Tao chưa nghĩ tới chuyện đó đâu. Nếu tao không nhận chức Khu trưởng Khu 7 thì tao rút quân về Rừng Sác. Tội gì phải về Sài Gòn (cười). Tao ra đi có hẹn "một ra đi là không trở về". Nay không lẽ nửa chừng, không ra cơm mà cũng chẳng ra cháo gì lại muối mặt trở về, bà con Phú Thọ coi tao ra cái đách gì hả mậy?
Năm Tài uốn lưỡi Tô Tần:
- Ông Bảy ơi, ông đã mắc kế Việt Minh mà không biết sao? Họ mời ông Bảy xuống đây phong Khu trưởng Khu 7, nhưng lại giải thể tổ chức Bình Xuyên. Tôi hỏi ông Bảy: giữa hai chức Khu trưởng với Tư lệnh Bình Xuyên, cái nào lớn hơn cái nào? Khu trưởng Khu 7 còn dưới quyền Nam bộ, còn Bình Xuyên thì dọc ngang trên đầu còn có biết ai!
Bảy Viễn gật gù. Năm Tài nói tiếp:
- Biết mình trúng kế rồi thì phải hành động ngay. Tôi cấp tốc ngay đêm về thành báo động, ngày mai ông Bảy rút quân. Hẹn gặp tại vùng Phú Lâm -Bình Chánh, sẽ tùy cơ ứng biến.
Bảy Viễn thở ra, lắc đầu rồi khoát tay:
- Thôi mày đi trước dọn đường. Ðể tao xem ngày mai ra sao sẽ tính tiếp.