Bảy Vị Thần

Chương 44: 44 Phần Thi Cuối Cùng - Hạ Băng Và Nhất Quan 1


Ra lệnh cho phép thuật, cụm từ này luôn xuất hiện trong các cuốn sách liên quan đến lý luận ma thuật, được tôn vinh là cảnh giới cao nhất mà một người có thể đạt đến ở phương diện phép thuật.

Thế nhưng, từ khi thế giới này được hình thành, chưa từng xuất hiện lấy một người có thể đạt đến cảnh giới ấy.

Tuy rằng không có bằng chứng thực tiễn, không hiểu sao tất cả mọi người, từ già trẻ lớn bé đến các nhà nghiên cứu lý luận phép thuật và nhà lịch sử học đều vững tin rằng cảnh giới ra lệnh cho phép thuật hoàn toàn tồn tại, chỉ là chúng ta không đủ xuất sắc để đạt được cảnh giới đó mà thôi.
Vậy mà bây giờ, bọn họ lại vừa mới chứng kiến điều gì đây?!
Cảnh giới tối cao ấy, cảnh giới mà không ai có thể đạt được, nay lại được thể hiện bởi một học sinh lớp mười một?!!
Mặc kệ lúc này trên khán đài có đang nổi bão đến mức nào, thân là người gây nên chuyện này Dương Minh Nhật lại không chút quan tâm.

Sau khi đẩy lui được Lưu Tộ Hinh và Vương nhị thiếu gia, anh lập tức dùng Dịch chuyển không gian chạy đến trước mặt Thần Nhã Hân.
Thần Nhã Hân lúc này đã hồi thần, nhìn thấy anh xuất hiện trước mặt, trái tim không khỏi run lên.

Tuy mấy ngày qua đã luôn tự dặn mình phải buông bỏ tình cảm này, nhưng khi nhìn đến hình ảnh anh nổi giận vì mình, lo lắng cho mình, quan tâ m đến mình, Thần Nhã Hân lại không nhịn được cảm xúc rung động.
Vì kịp thời ngăn cản mũi tên khí nên Dương Minh Nhật biết rõ Thần Nhã Hân không bị thương, chỉ là anh vẫn muốn xác nhận cho chắc chắn mà thôi.

Sau khi nhìn thoáng qua Thần Nhã Hân, anh xoay người lại đối lưng với cô.

Nhìn đối thủ trước mặt một người vẫn còn đang sững sờ, một người thì chật vật đang cố gắng đứng dậy, ánh mắt màu khói bỗng trở nên rét lạnh, tựa như ngàn vạn mũi đao sắc lạnh đang ẩn giấu phía sau sương mù, không thể nhìn thấu, không thể phòng bị, nhưng lại vì thế mà sợ hãi rét run.
“Là do các ngươi tự chuốc lấy!”
Lúc nói lời này, hai tay Dương Minh Nhật đã đưa ra phía trước, một quả cầu khí có bán kính khoảng mười centimet nhanh chóng hình thành ở giữa hai bàn tay anh.


Quả cầu khí xoay tròn với tốc độ chóng mặt, không khí từ khắp nơi xung quanh đều hội tụ vào đó, tựa như một cái động không đáy vậy.

Ngay sau đó, anh vỗ tay một cái, luồng khí khổng lồ vẫn luôn bị dồn ép trong quả cầu khí liền bạo nổ, tỏa ra xung quanh, đánh văng Lưu Tộ Hinh cùng đồng đội của cô ta lên lớp bảo hộ.

Lực ép cường hãn đến mức bọn chúng bị ấn chặt trên lớp bảo hộ, không tài nào nhúc nhích được, toàn thân xương cốt đều bị đè ép như muốn vỡ nát ra.

Bụi bặm trong sân đấu bị thổi tung mù mịt, tựa như giông tố che chắn hết tầm mắt của mọi người.

Lực lượng mạnh mẽ là vậy nhưng lại không hề có bất kỳ tiếng động nào phát ra, ngay cả tiếng gió lưu chuyển cũng không, khiến cho ai nấy trong phút chốc đều cảm thấy ớn lạnh.
Vài giây sau, luồng khí cường hãn kia dần dần biến mất, khói bụi từ từ lắng xuống.

Những người ngồi trên khán đài mặc dù vẫn khó có thể thấy được tình hình xảy ra bên trong, nhưng lại nghe được hai tiếng "bịch bịch" rõ ràng.
Dương Minh Nhật sau khi phát động tấn công thì hoàn toàn không để tâ m đến nữa, quay người đỡ Thần Nhã Hân đứng dậy.

Cũng không rõ anh làm cách nào mà tuy luồng khí kia tỏa ra xung quanh, nó lại hoàn toàn bỏ qua Dương Minh Nhật và Thần Nhã Hân.
“Ngài vẫn ổn chứ?”
“Ta ổn,” Thần Nhã Hân vui vẻ cười đáp lại, sau đó lại có chút tiếc nuối, “Ta vốn định sau khi trị thương xong sẽ gia nhập giúp anh một tay.

Không ngờ anh lại mạnh như vậy, ta còn chưa kịp làm gì hết thì trận đấu đã kết thúc rồi.”
Dương Minh Nhật mỉm cười, không đáp lời cô, chỉ khẽ nâng tay lên phất một cái.

Lượng khí bụi còn đang trôi lơ lửng bên trong sân thi đấu tức khắc như nặng ngàn cân, rơi thẳng xuống đất, để lộ ra hai thân ảnh đã bất tỉnh nhân sự đang nằm ngay dưới chân lớp bảo hộ ở phía đối diện.

Anh ngước mặt nhìn về phía ba vị giám khảo, không nói một lời.

Ba người họ bất giác cảm thấy hình ảnh này có chút quen quen, không bao lâu liền nhớ ra, không phải trận vừa rồi, Liêu Huệ Lan cũng đã nhìn bọn họ bằng ánh mắt này sao.
Tuy rằng có chút cuồng vọng lại tự đại, nhưng nói đến cùng, còn không phải vì bọn họ có vốn sao? Thân phận như vậy, thiên phú như vậy, năng lực như vậy, đối thủ cũng đã chính miệng nhận thua hoặc bất tỉnh nhân sự, bọn họ quả thật có tư cách dùng ánh mắt thúc giục lại như bình thản kia nhìn ba người họ.
“Khụ! Trận đấu thứ hai, đội Tinh Túc thắng!”
Nghe thấy kết quả, Thần Nhã Hân và Dương Minh Nhật hài lòng rời khỏi sân đấu sau khi lớp bảo hộ đã được hạ xuống, còn đội y tế thì nhanh chóng chạy vào để cấp cứu cho Lưu Tộ Hinh và Vương nhị thiếu gia.
Lúc về đến chỗ ngồi của đội Tinh Túc, Dương Minh Nhật và Thần Nhã Hân lại được chào đón bằng một trận mưa khen ngợi, không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng tươi cười với mọi người, sau đó yên vị tại vị trí của mình.
Hai màn thắng mở màn tuyệt đẹp như vậy làm cho Hiệu trưởng học viện Tinh Túc không khỏi vui vẻ hớn hở, khóe môi cứ tủm tỉm cong lên, càng khiến cho người ngồi bên cạnh ông tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Chờ đến khi sân đấu một lần nữa được dọn dẹp sạch sẽ thì ban giám khảo lại nêu tên cặp thi đấu tiếp theo.
“Xin mời Tề đại thiếu gia và Lễ tam tiểu thư lên sân đấu.”
Nghe thấy tên đối thủ, trong lòng Hạ Băng liền cảm thấy ngờ ngợ, quay sang hỏi mọi người, “Hình như là đến lượt tớ và Nhất Quan phải không?”
Sau khi nghe thấy Hàn Bội Bội và Linh Ai Dã nói không phải đối thủ của bọn họ, Hạ Băng và Nhất Quan liền hiểu, đứng dậy bước xuống khán đài.

Khi cả hai bên đều đã tiến vào trong sân đấu, lớp bảo hộ lại được thiết lập.
Trọng tài vừa tuyên bố trận đấu bắt đầu, Tề đại thiếu gia và Lễ tam tiểu thư đã xông đến tấn công Nhất Quan và Hạ Băng, cưỡng ép tách bọn họ ra.

Hạ Băng và Nhất Quan cũng không để ý, chỉ cho rằng bọn chúng làm vậy vì muốn tách tiêng hai người ra cho dễ đối phó, mà bọn họ vốn cũng có ý định một đấu một nên càng thêm không quan tâm.

Chỉ tiếc rằng, tuy hai người họ đoán không sai, lại chỉ mới đoán được một nửa.
Hạ Băng ngay vừa mới bắt đầu đã bị thế tấn công dồn dập của đối thủ làm cho bất ngờ không kịp trở tay, vì thế mà đánh mất quyền chủ động.


Trong lúc tập trung đối phó với Lễ tam tiểu thư để lật ngược tình thế, cô nhất thời quên mất không chú ý đến tình hình của Nhất Quan.

Đến lúc nhớ ra trên sân đấu không chỉ có mình cô mà còn có anh, cô mới vội vàng liếc mắt xung quanh, kiểm tra tình hình của Nhất Quan lúc này.
So với cô, tình trạng hiện tại của Nhất Quan tệ hơn nhiều.

Anh hầu như không thể phản công, chỉ có thể cố gắng chống đỡ.

Mấy lần đỡ hụt, các chiêu thức tấn công cứ thế trực tiếp đánh lên người, nếu không phải vì có thuật Hộ thể chống đỡ, hẳn anh cũng đã không gắng gượng được đến lúc này.
Bộ đồng phục trên người anh đã bị rách vài chỗ, áo sơ mi trắng loang lổ sắc đỏ, trên trán mồ hôi vã ra như tắm, đôi lông mày cau chặt không biết vì đau hay vì mệt, trông anh chật vật vô cùng.

Nhìn thấy bộ dạng anh như vậy, Hạ Băng không khỏi giật thót.
Tại sao lại thành thế này rồi? Thực lực của anh đâu có tệ đến vậy? Chỉ bằng nhiêu đó thôi sao có thể khiến anh chật vật khó khăn đến như vậy được chứ?
Hạ Băng khó hiểu trong lòng, chợt liếc mắt về phía khán đài muốn quan sát nét mặt của đồng đội mình.

Trái ngược với suy đoán của cô, sắc mặt và biểu cảm của tám người đều vô cùng bình tĩnh, trông không giống như đang giả vờ hay lo lắng.

Nếu như Nhất Quan thật sự đang ở trong tình thế bất lợi, bọn họ không thể nào có phản ứng như vậy được.
Suy nghĩ trong chốc lát, Hạ Băng rất nhanh liền nắm được vấn đề.
Hẳn là anh chỉ đang giả vờ thất thế, đợi thời cơ thích hợp sẽ lập tức phản công khiến đối thủ bất ngờ không kịp phòng thủ.

Dù sao thì với năng lực của anh, anh cũng không thể------
Hạ Băng còn đang tự nhủ trong lòng, tình thế trước mắt đột nhiên chuyển biến khiến cho não bộ cô trắng xóa, lâm vào trạng thái tê liệt không thể suy nghĩ được gì nữa.

Cô tê dại sững sờ đứng ngây ra đó, dường như đã quên mất bản thân đang ở trong một trận thi đấu.


Giờ phút này, trong mắt trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh đang được lặp đi lặp lại khiến người đau đến tê tâm liệt phế kia.
Tề tam tiểu thư tức khắc lợi dụng khoảnh khắc này tung ra một đòn, đánh văng Hạ Băng bay ra sau.

Cô lăn vài vòng trên đất, cơn đau rát do tróc da chảy máu mang lại khiến cô hồi thần.

Vừa nhận thức được đã xảy ra chuyện gì, tâm cô liền quặn thắt lại, nước mắt chảy ra như suối, khàn giọng đau đớn thét lên.
“Nhất Quan!!!!!”
Tiếng hét chói tai tựa như muốn xuyên thủng màng nhĩ của tất cả mọi người.

Cô lúc này vẫn còn đang nằm sấp trên mặt đất, máu không ngừng chảy ra từ những vết trầy xước nghiêm trọng ở khắp toàn thân cô, thế nhưng lúc này cơ thể cô đã chết lặng, tựa như không còn cảm nhận được bất kỳ đau đớn gì nữa.

Mọi giác quan đều bị tê liệt, thứ duy nhất cô có thể nhìn thấy được lúc này, chỉ có Nhất Quan.
Anh nằm ở đó, cách cô rất xa.

Cô muốn tiến đến chỗ anh nhưng lại không tài nào nhúc nhích nổi.
Anh nằm ở đó, trong vũng máu đang ngày càng lan rộng, toàn thân đều là vết thương nghiêm trọng.

Sắc mặt trắng nhợt, đôi môi tím tái, hơi thở tán loạn chỉ có vào mà không có ra.
Anh cố gắng mở mắt nhìn cô, mặc dù cả người tàn tạ một cách thảm hại nhưng đôi mắt ấy vẫn sáng trong vô cùng.

Anh vươn tay về phía cô, tựa như muốn nắm lấy cô, môi mấp máy khẽ gọi, “H--Hạ… Băng…”
Lời còn chưa dứt, Tề đại thiếu gia đã tung một quả cầu khí lớn về phía anh.
“Không!!!!!!!!!”.