Bảy Thanh Hung Giản

Quyển 4 - Chương 4

Lần đó ở bệnh viện, bác sĩ thông báo cho chú Trương, Mộc Đại đã tỉnh lại, ông vừa mừng vừa sợ, chân nam đá chân chiêu đi vào phòng.

Ông trông thấy Mộc Đại ngồi dậy, chăn lật sang một bên, cúi đầu, đang rút mũi kim truyền dịch trên mu bàn tay ra.

Có đôi lúc, con người đúng là có giác quan thứ sáu, chỉ từ động tác cơ thể, thậm chí còn chưa nhìn thấy vẻ mặt cô, chú Trương đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi.

Chú thử gọi cô: “Cô chủ nhỏ?”

Cô ngẩng đầu, mắt rất sáng, nhưng ánh mắt từng chút từng chút rút đi sự tươi tắn, mặt mày bình thản, mang theo vẻ mệt nhoài, nói: “Chú Trương à.”

Trong giọng nói thậm chí còn thoáng nhuốm hàm ý không kiên nhẫn.

Khuôn mặt này, vẻ mặt này, giọng nói này, chú Trương chỉ từng thấy một lần duy nhất, là trong video ghi lại, nhưng cả đời khó quên.

***

La Nhận hỏi: “Bước ngoặt là gì?”

Bước ngoặt đưa nhân cách chủ trở về, hoặc là lại một lần nữa nắm vị trí điều khiển, là gì?

Hà Thụy Hoa thoáng ấp úng, nói: “Đại khái là cân bằng bị phá vỡ.”

Vì sự tức giận của La Nhận ban nãy, bây giờ khi mở miệng, ông không khỏi bất giác nhụt chí phần nào.

Ông lấy lại bình tĩnh, giữa chừng thay đàn đổi dây là không thể, ông vẫn có cho mình sự kiêu hãnh và giữ vững quan điểm của một chuyên gia, vì vậy tiếp tục nói.

“Chúng tôi nghĩ, nếu như đối mặt với cuộc sống của một người bình thường, vậy thì Mộc Đại này hẳn là đã đủ để ứng phó.”

“Cô bé xinh đẹp, tính cách ôn hòa, dễ được lòng người nhà, tương lai cũng sẽ được lòng bạn trai, có một cuộc hôn nhân tốt đẹp, trải qua một cuộc sống hạnh phúc bình thường.”

Ông điểm vào vòng tròn viết “Mộc Đại” trên tấm bảng trắng: “Nhân cách này dư sức ứng phó.”

La Nhận ừ một tiếng.

Anh có một thói quen tốt, bất kể người trước mặt gây phản cảm, đáng ghét đến mức nào, nhưng lời lẽ có lý thì anh vẫn có thể bình tĩnh lắng nghe.

Hà Thụy Hoa nói đến say sưa: “Có thể suy ra, nếu cuộc sống vẫn trôi qua như vậy, có lẽ cả đời này, Số 2 và nhân cách chủ cũng sẽ không xuất hiện lần nào nữa.”

Câu nói này dư vị sâu xa, La Nhận chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ quái: Có lẽ cả thế giới này vốn là một bệnh viện khổng lồ, con người có thể chia ra thành hai loại, sẽ phát bệnh trong đời, và sẽ không phát bệnh.

Cái gì gọi là bình thường? Ai dám khẳng định mình bình thường? Khi khai thiên lập địa vốn chẳng có từ này, cũng chỉ là chữ do con người tạo ra, ghép vào với nhau cũng là do người ghép, gán định nghĩa, gán cách dùng, rồi cứ thế mà dùng như một lẽ đương nhiên.

Hà Thụy Hoa chỉ vào Hoắc Tử Hồng và chú Trương: “Theo những gì họ nói, trước nay chưa từng thấy Số 2 xuất hiện.”

Điều này cũng hợp lí, cuộc sống quanh Hoắc Tử Hồng và chú Trương đều phổ thông êm ả, Số 2 quả thực không cần phải xuất hiện.

Ngay sau đó giọng điệu của Hà Thụy Hoa chợt biến đổi: “Nhưng anh Trương đề cập rằng, gần đây Mộc Đại ra ngoài rất nhiều, rất giống như đã trải qua một việc gì đó – mà nghe nói lúc chuyện xảy ra, cậu đang ở cạnh cô ấy, cậu La, xin hãy thẳng thắn nói thật, có từng thấy Số 2 hay cùng kiểu với Số 2 xuất hiện bao giờ chưa.”

Trong lòng La Nhận khẽ thở dài một hơi.

“Có.”

“Một lần hay nhiều lần?”

“Tạm coi là nhiều lần đi.”

Hà Thụy Hoa than nhẹ một tiếng, trên mặt loáng thoáng hiện ra vẻ đắc ý “tôi cũng biết là vậy”.

“Cậu xem,” ông nói, “Sự cân bằng suốt tám năm chỉ có một nhân cách duy nhất làm chủ bị phá vỡ, đôi khi chúng tôi sẽ nói rằng, các nhân cách khác nhau không biết đến sự tồn tại của nhau, điều này cũng không xác đáng, bởi vì người không phải là cô lập, cô ấy có tính xã hội, biết suy luận, phân tích, hoài nghi, ngay sau đó nhất định sẽ bùng nổ cuộc chiến tranh đoạt quyền sống còn.”

“Giống như là…” Ông cân nhắc từ ngữ, “Một sáng nào đó tỉnh lại, cậu phát hiện ra nằm bên cạnh có một người giống cậu như đúc, chiếm giữ người nhà, người yêu, các mối quan hệ, tên tuổi, tài sản của cậu, cậu sẽ lựa chọn thế nào? Chung sống hòa bình với người đó sao? Không, chúng tôi từng làm một cuộc khảo sát, chín mươi phần trăm người được hỏi đều trả lời rằng sẽ chọn không từ thủ đoạn tiêu diệt cái “mình” khác đó, khôi phục lại cuộc sống trước đó.

Trong thiên tính của con người luôn tồn tại ham muốn độc chiếm, đối với người yêu là vậy, đối với bản thân càng là vậy, chỉ là đại đa số thời gian chưa từng xuất hiện một “mình” khác tranh giành tình cảm với mình mà thôi.

La Nhận hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Nếu tình hình tiếp tục chuyển biến xấu có thể sẽ dẫn đến hỗn loạn và sụp đổ, hoặc là phát điên, hoặc là…một lần nữa tái khởi động tự cứu, nhân cách chân chính nắm quyền kiểm sát sẽ đi ra chủ trì đại cục.”

Hà Thụy Hoa lại cẩn thận suy nghĩ: “Thế nhưng sự chuyển biến xấu này đòi hỏi một quá trình, bởi vậy nên tôi nghĩ, lần này nhân cách chủ của cô ấy gấp rút trở lại, có khả năng phần nào liên quan đến tai nạn giao thông mà cô ấy gặp phải.”

Dù có quan điểm cho rằng, ý thức là ý thức, thường có khuynh hướng tách hai yếu tố thể xác và linh hồn ra xét riêng, nhưng từ rất nhiều dấu hiệu biểu hiện, có thể thấy giữa hai yếu tố này vẫn tồn tại một mối liên hệ thần bí, giống như khi thân thể khỏe mạnh thì linh hồn cũng được thúc đẩy trở nên mạnh mẽ hơn, còn khi ốm đau bệnh tật thì chỉ một chớp mắt cũng có thể khiến ý chí hao mòn đến cạn kiệt.

Lượng thông tin tiếp thu quá nhiều, La Nhận cảm thấy hơi đau đầu.

Anh hỏi: “Bao giờ thì tôi có thể gặp Mộc Đại?”

Hà Thụy Hoa không đáp, chuyện này, ông khó mà làm chủ được, cần phải xem ý kiến của người nhà thế nào.

Hoắc Tử Hồng hợp thời lên tiếng.

“La Nhận, chúng tôi không thông báo với cậu câu nào đã đưa Mộc Đại đi, một mặt là vì, chú Trương nói với tôi, thời gian chung đụng giữa hai đứa còn ít, trong lòng tôi không coi cậu là người một nhà.”

La Nhận cười cười: “Có thể hiểu được.”

“Mặt khác…” Hoắc Tử Hồng cười khổ, “Chúng tôi cũng đang học, làm thế nào để…ở chung với Mộc Đại này.”

Trái tim La Nhận bất giác run lên.

“Cô ấy khác trước?”

Hoắc Tử Hồng không biết nên trả lời thế nào: “Rất…khác.”

Ít nhất thì bà chưa từng tiếp xúc với một Mộc Đại như vậy, giống như chú Trương, lần duy nhất thấy là trong video ghi hình.

La Nhận hỏi thêm một câu.

“Mấy ngày nay, cô ấy có từng nhắc tới cháu không?”

Hoắc Tử Hồng nhìn La Nhận, bà hơi do dự, ánh mắt nhìn La Nhận gần như là áy náy.

La Nhận nói: “Cháu hiểu rồi.”

***

Trước khi cho La Nhận vào gặp Mộc Đại, Hà Thụy Hoa làm công tác chuẩn bị tinh thần dự phòng trước cho anh.

Quay đi quay lại cũng chỉ có hai chữ: Phức tạp.

Nhìn bề ngoài, ca bệnh của Mộc Đại là đơn giản nhất, chỉ có mỗi đoạn video kia và một ít tư liệu ngắn về quá khứ, nhưng sự đời vốn quỷ quyệt, có đôi khi, đơn giản nhất lại là phức tạp nhất.

Nên nói thế nào nhỉ, Hà Thụy Hoa cho rằng, đối với Mộc Đại, chuyện xảy ra tám năm trước mới mẻ hệt như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng điều khác với trước kia chính là, cô lấy tuổi 23 và những gì từng trải qua để đối mặt với nó một lần nữa.

La Nhận nói: “Vậy tôi hi vọng, cô ấy có thể kiên cường hơn một chút.”

Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng: “Trong phòng không để lại đồ vật gì nguy hiểm cho cô ấy chứ, như dao hay gì đó ấy?”

Hình ảnh mũi dao nhắm ngay trước tim kia, anh không sao xóa mờ đi được.

Hà Thụy Hoa nói: “Cậu thấy khắc biết.”

***

Căn phòng được lắp đặt riêng biệt, bốn phía bao tường, có hai mặt là kính đơn hướng để tiện quan sát, đứng bên ngoài có thể nhìn thấy toàn bộ bên trong.

Cậu thấy khắc biệt.

La Nhận đã tưởng tượng ra đủ các tình huống gặp lại Mộc Đại, cô bi thương, đau khổ, bất lực, rối loạn, thậm chí là điên dại.

Nhưng hiện thực lại vào đúng kiểu mất mặt nhất.

Mộc Đại đang chơi game.

Trong phòng trang bị một thùng chơi game đấu súng cỡ lớn, thiết bị mô phỏng, bỏ xèng để sử dụng, người đứng cách màn hình game vài mét, trên cái bệ bên cạnh có súng trường súng lục các loại.

Mộc Đại đeo tai nghe, tập trung tinh thần, đứng thẳng tắp, chân trước chân sau tạo thành thế mở chéo, cầm súng, vẻ mặt lạnh nhạt, một lòng một dạ chăm chú, ánh mắt xoay chuyển theo biến hóa trên màn hình, họng súng lúc giương lên lúc chúi xuống nhưng không hề gây gián đoạn đến việc nổ súng bóp cò.

Trên cái bệ bên cạnh có một giỏ xèng.

La Nhận chuyển sang bên kia, xem cô đang chơi trò gì.

Hình như cô đang chơi trò gì đó đại loại là zombie vây thành, đủ loại zombie, từng bước thăng cấp, cấp thấp nhất động tác chậm chạp loạng choạng, cô mím môi lần lượt ngắm chuẩn headshot, sau đó, quái mọc thêm xúc tu, cánh, có khả năng phun nọc độc, ngón tay giữ cò súng của cô gần như không buông lỏng một phút nào, liên tục nổ súng.

Nhưng loại game này, bạn có thăng cấp đến mức nào đi chăng nữa thì cũng sẽ chết – thua vì dã tâm chung cuộc thu lợi kiếm tiền của nhà buôn.

Game over, cô quơ lấy một nắm xèng, lần lượt nhét vào lỗ bỏ xèng, lúc thọc tay vào đống xèng, ánh sáng màu bạc đảo quanh giữa những ngón tay.

Hoắc Tử Hồng khẽ nói: “Con bé nói, cảm thấy phiền, không muốn nói chuyện với chúng tôi, muốn tìm chuyện gì đó làm để chuyển dời lực chú ý.”

“Cô ấy còn nhớ tôi không?”

Hoắc Tử Hồng vô cùng kinh ngạc không hiểu vì sao La Nhận phải hỏi câu này: “Nhớ chứ, nhớ được cậu, Một Vạn Ba, và cả Viêm Hồng Sa mới quen nữa, con bé cũng không phải là mất trí nhớ.”

Hà Thụy Hoa đứng bên cạnh bổ sung: “Vậy nhưng tình cảm thì có khả năng không giống trước.”

Ánh mắt La Nhận rơi lên chốt cửa, màu đồng cổ, từng được vặn rất nhiều lần, mài sáng bóng.

Anh chần chừ một chốc, không đi qua ngay mà dừng lại, ngồi xuống một hàng ghế ở sau lưng.

Ánh mắt xuyên qua mặt kính đơn hướng, vẫn không rời khỏi khuôn mặt Mộc Đại.

Mỗi một cái chớp mắt, nhướng mày, hé miệng, hờn giận của cô.

Ánh mắt của người yêu là tỉ mỉ kĩ càng nhất, cũng khắc nghiệt sắc bén nhất, trên người Mộc Đại trước mắt, hoàn toàn không tìm thấy hình bóng của Cái Túi Nhỏ.

Cái Túi Nhỏ thích ôm anh, dịu dàng cùng anh hôn môi, hờn dỗi gọi tên anh, thi thoảng tuy đỏ mặt nhưng vẫn kiên định nói “Em thích anh”.

Cô gái mềm mại đáng yêu mà anh thích giống như đột nhiên bị gió lốc cuốn đi, chỉ còn lại một khung xương cứng ngắc.

La Nhận cảm thấy như bị trúng một viên đạn lạnh như băng, suốt một đường tìm kiếm cô, thời khắc này là khó chịu nhất.

Hà Thụy Hoa thở dài ngối xuống cạnh La Nhận.

Ông nói: “Cậu xem, một giây trước, cậu là người bảo vệ cô bé kịch liệt nhất, nhưng cuối cùng khi nhìn thấy, cậu cũng là người có trình độ tiếp nhận thấp nhất, giống như tình yêu vậy, bản thân vừa dữ dội lại cũng vừa yếu ớt.”

La Nhận hơi tức giận, đẻ ra anh đã ghét bị người khác phân tích dò xét.

Hà Thụy Hoa lại như quan sát không tới tâm trạng của anh: “Gặp phải tình huống này, theo trình độ tiếp nhận mà nói thì đúng là người thân cao hơn bạn bè cao hơn người yêu.”

“Bởi vì đối với người thân, máu mủ tình thâm, bất kể là xảy ra chuyện gì, dù có điên có dại, có ngu có ngốc, họ cũng đều chấp nhận.”

“Với bạn bè, ban đầu sẽ lưỡng lự, nhưng chỉ cần người này không phải đại gian đại ác, không có vấn đề gì về nguyên tắc đạo đức, miễn là nền tảng kết giao vẫn còn thì vẫn có thể tiếp tục làm bạn.”

Ông chỉ nói đến đây, không phân tích cặn kẽ sang “người yêu”.

Nhưng La Nhận hiểu ý ông, cũng hiểu ra vấn đề của mình.

Anh không thích Mộc Đại, người anh thích chỉ là Cái Túi Nhỏ mà thôi.

Mộc Đại trước mặt giống như một người xa lạ, anh không thể nào ngay lập tức chuyển dời tình cảm tiếp nhận được, thậm chí anh còn cảm thấy, đối với cô, anh có một sự phản cảm và địch ý không nguyên do.

Cảm thấy, tại cô mà cô gái của mình mới biến mất.

Trong lòng anh dậy lên một xúc động muốn phá cửa xông vào, hỏi cô: “Cô giấu Cái Túi Nhỏ đi đâu rồi?”

***

Sáng sớm, Một Vạn Ba dậy đi vệ sinh, lúc về giường ngủ lại giấc không sâu lắm, có lẽ vì ngủ không sâu nên rất nhiều ý nghĩ xoắn bện xen lẫn vào trong mộng.

Mơ thấy nữ người rừng cầm viên đá vẽ lên vách đá, hắn đứng gần đó, thấy nó vẽ cảnh tượng nó bị người dân trong thôn đánh chết, kẹt dưới đáy hố bẫy, giãy giụa trong tuyệt vọng, còn hắn trong bức vẽ thì khoanh tay, cười lạnh đứng xem.

Một Vạn Ba cuống đến độ đầu đầy mồ hôi, liên tục phủ nhận: “Không phải như vậy!”

Nữ người rừng quay sang nhìn hắn cười, hốt nhiên đổi sắc mặt, bóp lấy cổ hắn, rắc một tiếng…

Rồi mơ thấy La Nhận, Một Vạn Ba lại gần anh hỏi: “Anh tìm được cô chủ nhỏ chưa? Có phải cô ấy còn đang chữa bệnh không?”

La Nhận không đáp, chỉ tay lên trên cao, Một Vạn Ba ngửa đầu, trông thấy trên vách tường mở vô số cửa sổ, bóng dáng trong mỗi ô cửa sổ đều là của Mộc Đại, sau đó cánh cửa sổ chính giữa bị đẩy mở ra, Mộc Đại cúi đầu xuống, nhìn hắn cười sâu xa.

Tiếng pháo đùng đùng, Phượng Hoàng Lâu khai trương, không biết pháo dẫn lửa thế nào mà chỉ một lúc sau, Phượng Hoàng Lâu đã chìm sâu trong biển lửa…

“Tam Tam? Tam Tam?”

Tào Nghiêm Hoa dồn dập gọi tên Một Vạn Ba, vừa gọi vừa cầm vai hắn lắc điên đảo, động tác thô bạo, cứ như giã gạo không bằng.

Một Vạn Ba tỉnh lại lại không nghĩ đến chuyện quát Tào Nghiêm Hoa, hắn nảy sinh cảm giác may mắn vì đã tỉnh lại được từ trong ác mộng, lại cảm thấy, cơn ác mộng này có phần nào như điềm gở.

Phải đi vái Bồ tát, đốt vàng mã, hoặc là vứt giày (vứt tà) (*) mới được, không được nữa thì thả con diều, phóng vận xui đi.

(*) Giày và tà trong tiếng Trung đồng âm là [xié].

Thấy mắt Một Vạn Ba đờ ra, Tào Nghiêm Hoa giơ tay lên huơ loạn trước mắt hắn, trông như gọi hồn.

Một Vạn Ba mắng: “Dở hơi à?”

Tào Nghiêm Hoa nói: “Tôi nhìn thấy rồi?”

Một Vạn Ba chẳng hiểu ra sao: “Thấy cái gì?”

Tào Nghiêm Hoa chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Đất! Đất ấy! Cậu quên rồi hả?”

***

Mang được thanh Hung Giản thứ ba về, mọi người trong sáng ngoài tôi đều thở phào nhẹ nhõm, hệt như hồi đi học vậy, học xong một học kỳ, thi xong kỳ thì cuối kỳ, thường cảm thấy phải nghỉ ngơi một trận thật đã mới được.

Huống chi là thật sự hao tổn nguyên khí.

Mộc Đại gặp tai nạn, Viêm Hồng Sa mất người thân, những người khác cũng đều lấm lem mệt nhọc suýt mất mạng, đối với chuyện Hung Giản, nhiệt độ tất nhiên là giảm bớt.

Rốt cuộc thì vì sao lại nhất định phải đuổi theo thu hồi Hung Giản chứ? Một chuyện không đầu không đuôi, đến nay vẫn chẳng rõ đầu cua tai nheo ra sao, nguy hiểm thì cực kỳ, lại chẳng có cảm giác thành tựu gì, động lực cũng không có.

Chỉ có Tào Nghiêm Hoa, có lẽ là do chịu chứng ám ảnh cưỡng chế đặc trưng của cung Xử Nữ nên cảm thấy ngày nào còn chưa thu thập đủ bảy thanh thì ngày đó còn ăn không ngon ngủ không yên.

Bởi vậy nên, cứ rảnh rỗi là gã lại đi nhìn đất.

Đất bùn, đất cát, đất vàng, tóm được cái nào là nhìn chăm chăm cái đấy, tích cực ôm hết mấy việc quét nhà quét cửa vào người, hạ chổi phát nào là bụi đất tung bay phát đấy, sau khi bụi bặm lắng xuống, lại quét tung nó lên.

Có lần, một người khách quán bar trông thấy, hỏi Một Vạn Ba: “Nhân viên lao công này của quán các cậu chỗ này hơi có vấn đề đúng không?”

Lúc hỏi, ngón trỏ chỉ vào ót mình, lo lắng.

Còn nhắc nhở Một Vạn Ba: “Con người hiện đại bây giờ áp lực tâm lí nặng lắm, sểnh ra cái là tâm lí có vấn đề ngay, cậu đừng có dửng dưng không coi ra gì, phát hiện sớm chữa trị sớm, ngăn chặn mọi tai họa ngầm!”

Người này, tám mươi phần trăm là làm việc ở công ty quảng cáo.

Thực sự là có công mài sắt có ngày nên kim, rốt cuộc gã cũng nhìn thấy chút ít gì đó.

Một Vạn Ba lười nhác ngồi dậy.

“Thấy cái gì?”

Tào Nghiêm Hoa không biết phải miêu tả thế nào.

“Tôi vừa mới…thì là, cái lùm hoa đằng trước quán bar ấy, chú Trương từng nói muốn đổi sang loài hoa mới theo mùa, tôi nghĩ, phải xới đất trước, bèn lấy xẻng đi xúc…”

***

Mấy ngày nay, gã luyện võ vô cùng chăm chỉ, tuy hiệu quả không quá rõ ràng, nhưng ít ra thì thân thể cũng khỏe mạnh hơn, chuyện xới đất này cũng chỉ như ăn một đĩa cơm.

Gió ban mai vi vút êm dịu, du khách tốp năm tốp ba đi dạo, có một cô gái mặc váy ngắn bị gió tốc lên, gã nhìn mà trong lòng rạo rực, ngầm huýt sáo một tiếng, sau đó đạp chân lên gờ xẻng, xúc xuống.

Một Vạn Ba thực sự lười nghe mấy đoạn đệm chuyện dài dòng nhảm nhí này: “Sau đó thì sao?”

Tào Nghiêm Hoa nuốt nước bọt, tựa hồ vẫn còn sợ hãi.

“Tôi nhìn thấy một cái hang.”

Một Vạn Ba nhìn gã như nhìn ma, Tào Nghiêm Hoa lại vẫn chưa tự ý thức được, mặt rất đương nhiên.

Một Vạn Ba không nhịn nổi nữa: “Vô nghĩa vãi đái ấy ông? Ông xúc một xẻng xuống thì lại chả thấy một cái hang!”

Tào Nghiêm Hoa run lên: “Không phải.”

Là một cái hang màu đỏ sậm, như thịt vậy, có nếp da nhăn, hơn nữa còn phập phồng có nhịp độ.

Miêu tả vậy khiến tay chân Một Vạn Ba nổi hết cả da gà da vịt lên.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, hình như có gió thổi, cậu tưởng tượng được không?” Tào Nghiêm Hoa cảm thấy vốn từ của mình nghèo nàn quá sức, “Là gió từ trong cái động đó thổi ra, có mùi, thổi ra…”

Sau đó, không có sau đó nữa, cả người gã đổ mồ hôi lạnh nhìn chăm chút, chẳng qua chỉ là một xẻng xúc bùn đất bên dưới đào ra thôi, ánh nắng rọi xuống, có chút đất bùn nhẹ nhàng hạ xuống, giống như…

Giống như nơi vừa đào ra thật sự có gió từ trong lòng đất thổi lên.