Anh nói: “Mọi người thử nhớ lại xem, trong lớp lịch sử trung học, lịch sử từ vượn chuyển thành người, ban đầu cơ thể mọc lông, đi bằng bốn chân, não nhỏ, sau đó dần dần, đứng thẳng đi lại, não trở nên to hơn, hình dạng tròn hơn, răng nanh nguyên thủy ngắn đi – bất kể là từ ngoại hình đến cấu tạo bên trong đều biến hóa theo hoàn cảnh sinh hoạt và sự thay đổi của nếp sống.”
Một Vạn Ba có lệ ừ một tiếng, hắn tuy chưa từng đi học chính quy nhưng kiến thức thường thức này thì vẫn biết.
“Sự tiến hóa này thực chất vẫn luôn ngầm diễn ra. Có suy đoán cho rằng, trong tương lai, khi khoa học kĩ thuật phát triển đến một mức nào đó, con người không cần phải đi lại làm việc nữa, tứ chi có thể sẽ từ từ thoái hóa, não thì càng ngày càng phát triển. Nói cách khác, trong người bộ phận nào thường được sử dụng, công năng sẽ ngày càng mạnh hơn, bộ phận nào không cần dùng nữa sẽ biến mất.”
Nói đến đây, La Nhận hơi khựng lại, bỗng nghĩ đến Aoki.
Aoki từng kể với anh rằng khi còn bé, cậu ta từng trải qua cuộc phẫu thuật đầu tiên trong đời, cắt ruột thừa, La Nhận nhớ mình khi đó đã hỏi cậu, nhỏ vậy đã viêm ruột thừa rồi à?
Aoki trả lời: Không phải, bởi vì ruột thừa không có tác dụng gì lớn, lỡ bị nhiễm trùng thì lại đau muốn chết, bởi vậy nên người Nhật Bản bọn tôi có rất nhiều người từ nhỏ đã chọn cắt bỏ ruột thừa.
Một cơ quan như ruột thừa, giữ không có tác dụng gì cả, cắt đi lại chẳng gây trở ngại gì, sau này liệu có thể sẽ tự nhiên biến mất không?
La Nhận nói: “Tình huống của Hạng Tư Lan, nguyên lí thì tôi không rõ ràng lắm. Nhưng rất hiển nhiên, năng lực ảnh hưởng đến người khác của bà ta xuất phát từ trái tim, Mộc Đại lúc trước cũng đã thấy trong camera nhiệt, thứ ‘gió’ này, nguồn gốc là bắn từ tim của bà ấy ra.”
Bởi vậy nên trong các cơ quan, trái tim của ả vô cùng mạnh mẽ, ép nhưng cơ quan nội tạng khác phải thay đổi vị trí.
Một Vạn Ba lẩm bẩm: “May mà bà ta không ảnh hưởng được đến chúng ta, nếu không chắc cả đời cũng không bắt được bà ấy mất.”
Mộc Đại nói: “Nếu bà ấy càng hoàn thiện hơn, vậy thì lâu dần, người xung quanh có khi cũng không biết đến sự tồn tại của bà ấy.”
Câu này nói không thuận cho lắm, La Nhận suy nghĩ tỉ mẩn một lúc mới hiểu rõ.
Mộc Đại nói không sai, e rằng Hạng Tư Lan có thể tiến thêm một bước ảnh hưởng đến người xung quanh, khiến mình trở thành một điểm mù thị giác, nói cách khác, ả rõ ràng sống ở ngay đây, cả ngày đi qua đi lại trước mặt người khác, nhưng ai ai khi được hỏi về ả cũng đều mờ mịt đáp: Không có, chưa từng thấy người nào như thế, không có ấn tượng.
Khi đó, ả sẽ là một “người tàng hình” không cần phải tàng hình.
May mà tất cả những chuyện này không xảy ra, có lẽ sức mạnh của thanh Hung Giản này vẫn có giới hạn – La Nhận cảm thấy may mắn, cho đến giờ, dù Hung Giản lần sau so với lần trước biến hóa ngày càng kỳ lạ khó dò hơn, nhưng cũng may là vẫn có sơ hở.
Vậy nhưng…
Vẫn còn ba thanh nữa.
Hiện giờ đang ở đâu, sẽ đánh solo hay phối hợp với nhau? Tồn tại vì điều gì? Hại người vì điều gì? Tại sao không tụ họp với nhau mà tản mát khắp trời nam đất bắc?
La Nhận cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.
Ngẩng lên nhìn, xa xa trên đường lớn, ánh đèn pin vẽ thành một đường tròn, chắc là Tào Nghiêm Hoa đón được Viêm Hồng Sa rồi.
La Nhận bỗng nói một câu: “Thực ra tôi vẫn luôn có một thắc mắc.”
Chẳng mấy khi thấy anh có thắc mắc thế này, Một Vạn Ba và Mộc Đại đều nhìn sang anh.
La Nhận nói: “Trong truyền thuyết, Lão Tử qua ải Hàm Cốc, quan trấn ải Doãn Hỉ ngăn cản, ngăn được thành một bộ ‘Đạo Đức Kinh’, cũng xin ông dẫn thế lực hung ác vào bảy thanh Hung Giản, dùng lồng Phượng Hoàng Loan phong ấn.”
Đúng vậy, chuyện này có gì mới lạ đâu, đoạn văn này, câu chuyện trong nó, mỗi người trong số họ đều có thể đọc làu làu.
“Những câu chuyện như vậy đều có thể được lưu truyền có bài có bản. Nhưng về Hung Giản, rốt cuộc là thứ gì, tại sao lại hành ác, phải kiềm chế thế nào, tại sao lại không có bất kì chút ghi chép nào?”
Một Vạn Ba liếc anh, trong giọng nói ít nhiều nhuốm chút chế nhạo: “Theo ý anh, trên đời này còn phải có một tập sách truyền từ xa xưa, ghi chép phải đối phó Hung Giản thế nào chắc.”
La Nhận đáp: “Đúng là tôi đang hi vọng như thế.”
***
Viêm Hồng Sa theo Tào Nghiêm Hoa thở phì phò chạy tới.
Còn xách theo một túi nhựa của bệnh viện, lúc tới gần, ném về phía bên này, La Nhận quơ tay ra bắt được.
Tốt, cồn, bông, dây ống truyền, nhíp, một hàng ống kim tiêm dùng một lần, tất cả những gì dặn dò đều có ở đây, Hồng Sa thật sự là một người làm việc đáng tin cậy.
Viêm Hồng Sa than vãn: “Thứ này, người ta không chịu bán, tôi phải nói ngon nói ngọt khô hết cả mồm, còn phải đút cho không ít tiền…”
Đương nói chuyện, không nhịn được thò đầu vào nhà xem, ban nãy lúc trên đường chạy tới, Tào Nghiêm Hoa đã sơ lược kể cho cô nghe những cái trọng yếu nhất, nhưng trong lúc vội vã nói cũng không đầy đủ hết được, chọc cô nổi lòng hiếu kỳ, cũng thấp thỏm không yên.
Quay đầu lại, Mộc Đại đã vén tay áo lên, để La Nhận lấy máu.
Thế là cũng xắn tay áo, Tào Nghiêm Hoa bên cạnh ca thán: “Cứ tiếp tục thế này ai mà chịu nổi, ăn bao nhiêu thịt như vậy chỉ thấy béo lên chứ chả bổ thêm được giọt máu nào.”
Năm ống máu, đều bơm vào một lọ khử trùng, hòa vào với nhau rồi lại rút vào ống tiêm.
Cả đám vào nhà, đóng cửa lại.
Tào Nghiêm Hoa không cần dặn dò đã quen cửa quen nẻo đi tìm một cái chậu, đổ nước vào trong rồi đứng một bên đợi lệnh, tuy hai ô cửa sổ trước sau đều đã bị đập vỡ, nhưng Một Vạn Ba vẫn tận chức tận trách kéo rèm cửa sổ vào.
La Nhận bảo Viêm Hồng Sa hỗ trợ, vén tay áo Hạng Tư Lan lên, do đã bò sát trong một khoảng thời gian dài nên cánh tay của ả rất cường tráng, ấn lên còn cứng chỉ thua mỗi sắt thép, trông cứ như bắp đùi.
Mộc Đại nghĩ vẩn vơ: Đây cũng là một kiểu tiến hóa nhỉ.
Kim tiêm sắc nhọn cắm vào, chút đau đớn này chẳng thấm vào đâu, Hạng Tư Lan trừng mắt, trong mũi bật ra những tiếng xì xì.
Trước khi bơm máu vào, La Nhận hơi dừng lại, nhắc Mộc Đại: “Tìm một mảnh vải, bịt miệng bà ấy vào.”
Mộc Đại thoáng sửng sốt, vô thức đáp: “Bà ấy đâu có nói được.”
“Hiện giờ không nói được, nhưng khó mà biết được sau khi khôi phục có thể nói lại được hay không, lỡ thảm thiết la hét, có người đi ngang qua nghe thấy, sẽ rất phiền phức.”
Đúng là nên phòng họa trước khi nó xảy ra, Mộc Đại tìm lấy một mảnh vải, vo lại rồi nhét vào miệng Hạng Tư Lan.
La Nhận bơm cạn ống.
Ban đầu, không có động tĩnh gì xảy ra, vẻ mặt Hạng Tư Lan như treo một nụ cười nhạt, con ngươi hung ác đảo qua, nhìn từng người một.
Sau đó, cánh tay được tiêm máu vào bỗng co giật như bị chuột rút.
Sự co giật này không dừng lại, lan thẳng lên vai rồi chuyển xuống, đến lồng ngực.
Trước đó La Nhận đã nói, trái tim không để trần ra ngoài mà được bao bọc bởi một lớp màng trong suốt, hiện giờ cuối cùng cũng có thể chứng minh: Vô số những đường tơ máu nhỏ như sợi tóc dần kết lại thành hình mạng nhện chằng chịt, chớp mắt đã bao trùm lên lớp màng bọc ngoài trái tim.
Vẻ mặt Hạng Tư Lan thoắt cái thay đổi, thân thể không khống chế được lung lay, trái tim bắt đầu nảy lên dữ dội, tơ máu dần dày đặc như một màn sương máu.
Mà trong màn sương máu này, dưới đáy trái tim có hình dạng như cái cốc lớn lõm xuống, loáng thoáng hiện lên một chữ sáng màu hơn mà máu.
Ngoài tim, một lớp màng mỏng dần vén lên, run rẩy, vẫn đang phập phồng theo nhịp tim đập.
Viêm Hồng Sa lấy từ trong túi nhựa ra một cái nhíp cán dài, đưa cho La Nhận.
Mộc Đại ráng sức quay đầu đi, hít thở thật sâu, Hạng Tư Lan giãy giụa quá dữ dội, cô nghe thấy tiếng ả ngã từ trên ghế xuống.
Sau đó, cô nghe thấy giọng La Nhận trầm trầm: “Xong rồi.”
Đã lấy được Hung Giản ra rồi sao? Khóe mắt Mộc Đại dò xét liếc qua chậu nước Tào Nghiêm Hoa chuẩn bị, hiển nhiên là có thứ gì đó vừa được ném vào, mặt nước dao động không ngừng, có màu máu nhàn nhạt đang từ từ tản ra.
Một Vạn Ba thò tay kéo áo Mộc Đại, hạ gióng nói: “Nhìn ngực bà ấy kìa!”
Hạng Tư Lan vẫn còn đang quằn quại lăn lộn trên mặt đất, cái động lõm trước ngực lại có dấu hiệu phục hồi như thường.
Tào Nghiêm Hoa vội bưng chậu nước sang chỗ khác, sợ bị Hạng Tư Lan lăn lộn lung tung đánh đổ.
Lo lắng trước đó của La Nhận là hợp lý, dù miệng bị nhét vải nhưng Mộc Đại vẫn loáng thoáng nghe được tiếng Hạng Tư Lan rên rỉ cơ hồ tê tâm liệt phế thoát ra giữa kẽ hở của miếng vải.
Lúc Hung Giản ám lên người, những thay đổi về cơ quan trong cơ thể ả cõ lẽ là từ từ biến hóa trong một khoảng thời gian dài, nhưng lúc khôi phục lại gần như là trong nháy mắt và rất thô bạo – các khớp xương vặn lại về vị trí cũ, một lần nữa dịch chuyển vị trí các cơ quan nội tạng.
Giống như thế nào? Giống như câu chuyện được nghe kể khi còn bé, Tôn Ngộ Không chui vào bụng Thiết Phiến công chúa, phải một quyền, trái một cước, cơn đau chưa từng có.
La Nhận nháy mắt với Viêm Hồng Sa, Viêm Hồng Sa hiểu ngay, đi qua kéo tay Mộc Đại nói: “Chúng ta ra ngoài hít thở không khí đi.”
Đẩy cửa đi ra, không khí mát lạnh hơn hẳn trong nhà, vậy nhưng cửa sổ đã vỡ, tiếng kêu rên vẫn lọt vào tai.
Viêm Hồng Sa kéo cô sang một bên, ngồi lên cái xe điện ba bánh.
Lo lắng nhìn cô, hỏi: “Cô ổn chứ?”
Mộc Đại cười, chỉ vào nhà: “Đó là mẹ tôi.”
“Hồng Sa, cô có ấn tượng gì với mẹ mình không? Cô có nhớ mẹ không?”
Viêm Hồng Sa lắc đầu: “Bố mẹ tôi đã mất vì tai nạn giao thông từ lúc tôi còn rất nhỏ, khi tôi còn bé, bị bạn học bắt nạt cười giễu, sẽ nhớ tới họ. Sau này thì quen rồi, cảm thấy chẳng sao cả.”
Nói xong, lại không nhịn được hỏi Mộc Đại: “Nếu bà ấy thật sự là mẹ cô, cô tính làm thế nào? Cô sẽ ở lại, sống cùng với bà ấy à?”
Mộc Đại ngẩn ra, khả năng này, cô chưa từng nghĩ tới.
Viêm Hồng Sa tự mình huyên thuyên: “Nếu cô ở lại, sau này tôi muốn gặp cô chắc không tiện tới lắm? Hay là cô đưa mẹ cô tới Lệ Giang đi?”
Mộc Đại hỏi ngược lại: “Sao tôi lại phải ở lại? Sao lại phải đưa bà ấy tới Lệ Giang?”
Viêm Hồng Sa nói: “Bà ấy là mẹ cô mà, mẹ cô không phải là trách nhiệm của cô sao?”
La Nhận đẩy cửa đi ra, thấy hai người đang kề vai ngồi sau yên xe điện ba bánh.
Mộc Đại bỗng kích động: “Sao bà ấy lại là trách nhiệm của tôi? Bà ấy đâu có muốn tôi, cho tới giờ tôi chưa từng sống cùng bà ấy!”
Viêm Hồng Sa sợ hết hồn: “Cô đừng nóng, tôi chỉ thuận miệng nói chút thôi mà.”
Cô có chút không biết phải làm thế nào, Mộc Đại nhìn cô một hồi, bỗng nở nụ cười, nói: “Không có gì, tôi hơi nóng nảy thôi.”
La Nhận nhìn sườn mặt Mộc Đại, chân mày khẽ nhíu lại, hơi khựng lại rồi ho khan một tiếng.
Viêm Hồng Sa quay đầu lại nhìn anh.
La Nhận nói: “Vào trong đã.”
***
Hạng Tư Lan đã được Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba đỡ lên giường, mồ hôi nhễ nhại, tóc tai ướt sũng, hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.
Nghe nói là giữa chừng đau quá nên ngất đi.
Trong lọ khử trùng, máu của năm người vẫn còn lại một ít, La Nhận nói: “Theo kinh nghiệm trước kia, bỏ máu vào trong chậu nước để Hung Giản, ảnh nước sẽ xuất hiện.”
Mộc Đại cười: “Không phải sẽ lại là ảnh nước liên quan đến chó đấy chứ?”
Qua mấy lần trước, quả thực cũng tổng kết ra được kinh nghiệm, ảnh nước xuất hiện trước luôn có liên quan tới chó, còn những gợi ý chân chính liên quan đến đặc trưng của thanh Hung Giản tiếp theo, phải đợi một thời gian sau mới có đầu mối ẩn hiện, hơn nữa còn rất tối nghĩa gần như khó có thể hiểu được.
La Nhận nghiêng lọ khử trùng, rót chỗ máu còn dư lại vào chậu.
Chút đỏ này ban đầu gần như nhuộm đỏ cả chậu nước, sau đó, biến thành từng tia tơ máu cực nhỏ, qua lại như thoi đưa trong nước.
Khác với lần trước, tơ máu chỉ xếp thành những nét vẽ trên mặt nước, lần này, những tia máu xen kẽ đan bện, dựng lên từ dưới đáy nước, tia ngang tia dọc, hoặc là xiên xiên.
Một Vạn Ba nhìn mà mê mang: “Lập thể?”
La Nhận nói: “Quan trọng gì nó có phải lập thể hay không, không phải cũng đều là để xem cả thôi sao.”
Cũng đúng.
Hình ảnh dần trở nên rõ ràng, đong đưa trong gợn nước, chân thực gần trong gang tấc.
Đó là kiệu đón dâu, đội nhạc đưa dâu, bên cạnh còn có căn nhà.
Nhà kiểu cũ, giống như căn nhà lần trước từng xem, cách đây ít nhất phải hơn trăm năm.
Hai bên trái phải là người qua đường xem náo nhiệt, trẻ con nhặt dây pháo, trong phong tục Trung Hoa, đây cũng là một cảnh đưa dâu rất thường gặp.
Mà phía sau của đội đưa dâu…
Mộc Đại nhẹ nhàng thở ra một hơi, hỏi La Nhận: “Anh có thấy không?”
Thấy, đó là một con chó, núp trong một góc, mắt nhìn thẳng về phía cỗ kiệu đi xa.
Trong hình, gần như tất cả mọi người đều đi theo kiệu đón dâu, chỉ có con chó kia là đứng ngoài đám đông chen lấn, toàn thân tản mát ra một nỗi trống vắng cô đơn kì dị.
Sau đó, tròng mắt của con chó kia bỗng liếc sang bên cạnh.
Lần này quả thực là quá bất ngờ, đến La Nhận cũng không cầm được rùng mình trong lòng, Mộc Đại và Viêm Hồng Sa gần như đồng thời lùi ra sau một bước, Một Vạn Ba trong cơn da đầu tê dại đã quờ tay ra nắm chặt lấy tay La Nhận.
Chỉ có Tào Nghiêm Hoa là không nhúc nhích, lát sau, gã run rẩy quay đầu, hỏi La Nhận: “Anh Tiểu Đao, vừa nãy con chó kia…nhìn thẳng vào tôi.”
Cảnh vừa rồi đúng là rất đáng kinh hãi, nhưng phản ứng của Tào Nghiêm Hoa cũng thật sự khiến anh dở khóc dở cười.
Nên giải thích với Tào Nghiêm Hoa thế nào bây giờ, cái này cũng giống như đi xem phim 3D vậy, anh cảm thấy con chó kia nhìn anh, nhưng trên thực tế, tất cả các khán giả đều cảm thấy như vậy.
Anh nói: “Con chó kia không phải là nhìn thẳng vào anh, mà ai ai cũng bị nó nhìn…”
Nói đến giữa chừng, hơi khựng lại.
Vì phía sau vọng đến tiếng rên khe khẽ.
Hạng Tư Lan đã tỉnh lại.
Cũng không biết do đâu, Mộc Đại là người cuối cùng quay đầu lại, thậm chí, vị trí đứng cũng lệch hẳn ra sau.
Trông thấy Hạng Tư Lan đầu đẫm mồ hôi như vừa từ dưới nước lên, trong mắt ngập tơ máu, có vẻ như còn chưa hồi thần, thật lâu sau trong mắt mới hiện lên vài tia sáng.
La Nhận tiến lên trước, hỏi ả: “Bà còn nhớ tất cả mọi chuyện, phải không?”
Hạng Tư Lan ngước lên nhìn La Nhận, động tác rất gắng sức, như muốn chống lấy thành giường ngồi dậy, nhưng chỉ hơi động một cái, trước ngực đã đau đến không thể thở nổi.
Ả không thể làm gì khác, đành nằm yên trên giường, khác với vẻ hung ác khi trước, giờ đây trong mắt vô cùng cảnh giác và đề phòng.
Một lúc lâu sau, trong họng mới lục khục một tiếng, nói không rõ ràng: “Cá…ngừi…”
Sau đó ho khan, như đang hắng giọng, nhưng lúc thử lại, tiếng phát ra vẫn rất quái dị, đồng thời, có lẽ là vì dây thanh đới liên quan đến lồng ngực nên đau đến xuýt xoa, mặt nhăn nhó.
La Nhận nhẹ giọng nói: “Hiện giờ bà ấy không quen nói, chắc phải đợi hai ngày nữa.”
Ngực Mộc Đại phập phồng kịch liệt, cô bỗng đẩy La Nhận phía trước ra, bước tới cạnh giường.
Hỏi thẳng ả: “Bà có nhớ hai mươi năm trước mình có một đứa con gái, sau đó bà đứa nó đến trại trẻ mồ côi không?”
Hạng Tư Lan thoáng sửng sốt, chân mày hồ nghi nhíu lại, ánh mắt không rõ quan sát cô.
Mộc Đại nói: “Tôi biết bà không tiện nói, cũng không tiện cử động, bà chỉ cần nháy mắt là được, có, hay không có?”
Hạng Tư Lan vẫn chưa trả lời, Mộc Đại cắn môi, cứ thế nhìn ả chằm chằm.
La Nhận tiến lên, nói: “Mộc Đại, chuyện này không vội hỏi…”
Mộc Đại vẫn nhìn Hạng Tư Lan: “Có hay không, nháy mắt một cái thôi cũng khó lắm à?”
Hạng Tư Lan giật giật khóe miệng, vẻ mặt cứng lại, mắt cuối cùng cũng nháy một cái.
Trong lòng La Nhận khẽ thở dài một hơi.
Mộc Đại lại nở nụ cười rộ.
Cô nói: “Ồ, vậy thì đúng rồi. Tôi đến để nói với bà một tiếng, sau này, con bé đó đã chết trong trại trẻ mồ côi rồi.”
La Nhận ngẩn ra, Viêm Hồng Sa thất thanh: “Mộc Đại, không phải là cô…”
Mộc Đại không nghe hết, dường như cũng không có ý định nghe, xoay người đi ra ngoài cửa.
La Nhận gọi cô: “Mộc Đại!”
Cô không nghe, càng đi càng nhanh, La Nhận không còn cách nào khác, thấp giọng nói: “Các người đợi ở đây.”
Anh đuổi theo, thấy dáng hình gầy yếu của cô đi xuyên qua ruộng lúa, quần áo cọ vào cây lúa, phát ra những tiếng xào xạc.
La Nhận gọi cô: “Mộc Đại!”
Lần này, cô dừng lại, sau đó chậm rãi xoay người.
Gió thổi qua, mái tóc dài của cô bị hất tung, có vài lọn tóc phất qua bông lúa.
La Nhận đi tới, giúp cô gỡ tóc ra khỏi bông lúa.
Hỏi cô: “Có phải đã nhớ ra gì rồi không?”
“Nhớ ra vì sao bà ấy lại đưa em đi.”
Tay La Nhận khựng lại.
“Vì sao?”
Mộc Đại cười.
Nói: “Khách của bà ấy càng ngày càng đối xử tốt với em, mua kẹo cho em ăn, cho em tiền, gọi em là bé con.”
Gió không lạnh, nhưng trên tay La Nhận dần nổi lên từng cơn lạnh run.
Ánh mắt Mộc Đại lướt qua anh, nhìn về căn nhà có tia sáng hắt ra của Hạng Tư Lan cách đó không xa.
Những người đó, cô thậm chí còn không phân biệt nổi ai với ai.
Sẽ thân thiết xoa đầu cô, cho cô tiền, nói “Ừ, cầm đi mua kẹo đi”, ôm cô vào lòng, bất kể cô có phản cảm chán ghét bao nhiêu.
Mẹ đứng bên cạnh, cười, đôi lúc lại nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, cũng chưa từng làm gì đắc tội khách.
Sau đó thì đến buổi sáng ấy.
Sáng hôm đó, cô bị Hạng Tư Lan đánh thức từ rất sớm, ngồi bên bàn nhỏ uống nước cơm, đồ ăn trong đĩa xuất hiện một quả trứng hiếm thấy, vàng ruộm, hình bầu dục.
Cô vừa uống, vừa len lén nhìn quả trứng, lặng lẽ nuốt nước, ánh mắt nhanh chóng xẹt qua, rồi lại nhanh chóng thu lại.
Cho đến khi Hạng Tư Lan nói: “Cho mày ăn đấy.”
Vui đến run người, lập tức cầm lên ăn, bàn tay nhỏ nhắn dính đầy dầu.
Sau đó, mẹ dắt cô ra cửa, cầm theo vài quả đào thật to vừa rửa xong, về sau mới biết, đó là hành lý duy nhất.
Cô cầm tay Hạng Tư Lan, hỏi: “Mẹ, chúng ta đi đâu thế?”