Bảy Thanh Hung Giản

Quyển 3 - Chương 3

Đêm đã khuya, nơi ở của La Nhận vẫn còn hai căn phòng sáng đèn.

Một là phòng bác Trịnh, quán ăn đã chọn xong mặt tiền, tiếp đó là một đống những công tác khác để bận bịu, thiết kế bố cục, sửa sang nội thất, bố trí phong cách, mọi thứ đều phải lo nghĩ.

Bác cầm bút vẽ vẽ xóa xóa lên giấy, quầy thu ngân tất nhiên là phải để ở vị trí dễ thấy nhất, phòng bếp hẳn là phải tách khỏi sảnh chính, chừa ra một lối để bưng thức ăn lên. À đúng rồi còn phải dành một chỗ làm phòng vệ sinh nữa, dù sao ai cũng có ba cái gấp, khách không dùng thì mình cũng cần dùng.

Phòng sáng đèn còn lại…

Là gian phòng cách vách mà La Nhận đang trong đó, cũng chính là căn phòng để Hung Giản.

Ngoài cái bể cá kia ra, trong phòng còn có bàn ghế, một cái sofa đơn, một tấm bảng trắng có thể lau được, một máy ảnh có thể chỉnh thời gian cố định chụp tự động, trông hệt như một phòng làm việc.

La Nhận lấy mấy bức vẽ Một Vạn Ba đưa cho theo thứ tự dán lên tường, lui ra sau hai bước, cau mày nhìn.

Manh mối vẫn quá ít, nếu không để ý kĩ sẽ chỉ cảm thấy như bị mây mù che phủ, trong lòng như có một giọng nói rằng dừng lại ở đây thôi, nhưng cũng có một giọng nói khác đang tò mò: Những thanh còn lại sẽ như thế nào, sẽ hiện ra bức tranh gì đây?

Nhìn một hồi, anh xoay người sang mặt tường đối diện, ở đó dán một bản đồ Trung Quốc cỡ lớn, vị trí ải Hàm Cốc, Tiểu Thương Hà, Ngũ Châu Hợp Phố, đều lấy đinh ghim có một đầu nhựa tròn màu đỏ đính vào, mỗi đinh ghim đều buộc sợi chỉ trắng nối với những đinh ghim khác.

Nhưng nhìn sao cũng chỉ nối thành một hình tam giác tù hẹp dài.

Phía sau vang lên tiếng chụp ảnh tách một cái.

Ảnh tự động tải lên máy tính, La Nhận tới ngồi xuống, ấn lưu rồi ghép lại.

Mỗi ngày, gần như vào cùng một thời điểm, cùng một vị trí, cùng một điều kiện ánh sáng, đều chụp cùng một tấm hình.

Hiện tại có tổng cộng sáu hình, xếp thành một hàng.

Dù sao, khả năng phân biệt sai lệch của mắt người cũng có hạn, nhưng qua việc ghi lại bằng số hoá, sau đó đặt song song để so sánh như vậy, chút khác biệt dù nhỏ nhất cũng trở nên rõ ràng.

Bất kể là Hung Giản hay con phượng hoàng quấn quanh kia cũng đều đang mất đi màu sắc.

Một Vạn Ba nói không sai, chuyện này vẫn chưa kết thúc.

***

(Xin lỗi các cậu hôm trước tớ hiểu nhầm nên dịch sai ạ, phòng Một Vạn Ba và Tào Nghiêm Hoa là có một cái giường tầng, hai ông này chia nhau ra ông Ba nằm giường trên ông Hoa nằm giường dưới, chứ không phải là một giường một đệm trải dưới đất đâu hiuhiu~~)

Một Vạn Ba cũng không ngủ.

Hắn ngồi ở giường trên, cảm thấy trong lòng rất phiền muộn, nhưng phiền muộn điều gì thì bản thân hắn cũng không nói rõ được.

Tào Nghiêm Hoa ngồi ở giường dưới đang đếm tiền.

“Ba trăm, ba trăm hai, ba trăm tư, ba trăm bốn nhăm…”

Sau đó là tiếng đồng xu leng keng.

Một Vạn Ba nắm lấy thanh chắn giường trên, thò đầu nhìn xuống xem gã.

Tào Nghiêm Hoa không phát hiện chút nào, mải mê vuốt phẳng từng tờ tiền, đống xu cũng xếp theo giá trị lớn bé, đếm rất chỉnh tề.

“Tào Mập, đếm tới đếm lui cũng chỉ có mỗi chừng đó tờ, tuyệt vọng chưa?”

Tào Nghiêm Hoa ngạc nhiên nói: “Sao lại phải tuyệt vọng? Tôi đang rất nhiều hi vọng đấy nhé.”

“Tôi làm công ở hai chỗ, một là Tụ Hiền Lâu, hai là quán bar, hai ngày nữa phát tiền lương rồi.”

“Ăn ở đều ở quán bar, chú Trương không thu tiền của tôi, đỡ được bao nhiêu khoản chi tiêu.”

“Tôi theo em tiểu sư phụ học võ, tiền đồ xán lạn…”

“Em Hồng Sa đang giúp tôi bán ngọc trai, dù chỉ có một phần năm nhưng tiền về tay cũng không ít đâu…”

“Lấy tiền đầu tư vào quán ăn của bác Trịnh, tôi chính là một cổ đông nhỏ rồi còn gì!”

Gã thu lại đống tiền trải ra, lẩm bẩm: “Sao tôi lại phải tuyệt vọng chứ, càng ngày cuộc sống càng tốt hơn, tốt hơn hồi trước làm trộm nhiều, trước đây tuy tiền vào tay nhanh nhưng trong lòng lúc nào cũng nơm nớp, cứ thấy cảnh sát là muốn chạy…”

Một Vạn Ba thở dài một hơi, nằm lại lên giường, kéo chăn.

Giường dưới vang lên tiếng kẽo kẹt, Tào Nghiêm Hoa nắm lấy thanh chắn ở cạnh giường, nhổm người, thò cái đầu tròn vo ra.

“Tam Tam, tôi muốn nói với cậu hai câu.”

Một Vạn Ba liếc gã: “Nói gì?”

Tào Nghiêm Hoa nói: “Cậu điệu quá rồi đó. Điệu thành người thì không làm, cứ phải điệu thành bệnh mới chịu.”

Mẹ ông, chữ “điệu” này là để miêu tả đàn ông hả?

Một Vạn Ba phát cáu, rút cái gối dưới đầu ra định đập Tào Nghiêm Hoa, nhưng Tào Nghiêm Hoa nhanh tay lẹ mắt đã sớm rụt người xuống.

***

Đêm trước La Nhận ngủ muộn nên hôm sau mặt trời lên cao rồi anh mới dậy, trong nhà tĩnh lặng, không có một ai.

Rửa mặt xong xuôi, xuống phòng khách tầng một thì thấy tờ giấy bác Trịnh để lại.

Bác bận chuyện quán ăn, đưa Sính Đình sang quán bar rồi.

Đang nhìn, điện thoại báo có tin nhắn.

Lấy ra xem, là trong nhóm WeChat, Mộc Đại gửi, tag anh.

Em có chút việc, hai tuần nữa sẽ về.

Hai tuần nữa?

Thật đúng là càng ngày càng quá đáng, La Nhận nghiến răng.

Lại có tin nhắn, hỏi anh: “Được không?”

La Nhận nhắn lại một câu.

Chả liên quan tới anh, anh có quen em đâu.

***

La Nhận tới quán bar trước.

Quán bar buổi sáng tương đối rảnh rang, Sính Đình ngồi gần cửa sổ, trước mặt đặt một quyển sách để mở, ban đầu La Nhận nhìn từ bên ngoài, còn tưởng cô đang đọc sách, sau đó mới phát hiện ra là không phải.

Cô đang dùng mũi lật sách.

Rất nỗ lực, cái mũi xinh xắn cọ cọ lên trang sách, xem ra có thể vui vẻ tự chơi đến trưa, ánh nắng xuyên qua cửa kính, dát vàng lên tóc cô, sáng lấp lánh.

La Nhận đẩy cửa đi vào.

Tào Nghiêm Hoa la lớn: “Ấy, anh Tiểu La tới kìa!”

La Nhận lườm gã: “La lối cái cái quỷ gì.”

Anh ngồi xuống đối diện Sính Đình.

Tào Nghiêm Hoa rất chi là đồng cảm đi qua đưa cà phê cho anh: “Anh Tiểu La, tin nhắn trong nhóm tôi đọc rồi, hãy bớt đau buồn.”

Đúng là nồi nào úp vung nấy.

Cà phê bưng lên xong, gã vẫn chưa đi.

La Nhận cảm thấy kỳ quặc: “Còn chuyện gì à?”

Tào Nghiêm Hoa cười đến là rạng rỡ: “Anh Tiểu La, anh nhìn kĩ tôi xem, hôm nay tôi có gì khác không?”

Có à?

Tào Nghiêm Hoa ưỡn ngực, hóp bụng, cằm vừa thu lại, trên cổ lập tức chồng ba ngấn thịt.

La Nhận phì cười: “Tào Mập, anh lên cơn thần kinh gì à…”

Còn chưa dứt lời, có người từ phía sau che mắt anh lại.

Khinh công chắc chắn rất tốt, đi phía sau anh mà anh không phát hiện ra, cơ thể La Nhận căng lên, cùi chỏ tay trái hơi gập lại, đang định thụi mạnh ra sau, chợt nghĩ lại, trong nháy mắt cả người thả lỏng.

Khóe miệng anh chậm rãi cong lên.

Mộc Đại cất tiếng: “Đoán xem em là ai nào?”

La Nhận không đáp, nắng rất đẹp, chiếu lên người ấm vô cùng.

Lát sau, anh giơ tay, áp lên tay cô, nói: “Cô gì ơi, chúng ta có quen nhau lắm đâu, tôn trọng nhau chút hộ cái.”

Mộc Đại bật cười.

Phía quầy bar vọng đến tiếng Viêm Hồng Sa: “Tôi ra được rồi hả? Được rồi chứ?”

Sau đó là tiếng Một Vạn Ba không nhịn được: “Đi ra đi ra, chen vào trong này, làm gì cũng không được.”

Xem ra là trở về lúc sáng sớm, thông đồng đùa cợt anh.

La Nhận cũng không quan tâm tới Mộc Đại ngay mà nhìn Viêm Hồng Sa đang cúi người chui ra từ dưới cửa lật của quầy bar trước: “Sao lại đi cùng Mộc Đại tới đây vậy?”

“Đầu tư chứ sao, không phải định mở quán ăn à?” Cô cầm túi khoai tây chiên trong tay, nhai rôm rốp, “Nội bảo tôi phải để ý, đã làm là phải làm cho tử tế, không thể chỉ làm chơi. Nghe Tào Mập nói đã chọn xong vị trí quán rồi?”

La Nhận gật đầu: “Cách đây không xa.”

Chợt nghĩ đến điều gì, hỏi Một Vạn Ba: “Cậu ở đây lâu rồi, có biết một tiệm tên là ‘Liêm Diễm’ không?”

Một Vạn Ba đáp: “Biết chứ, chủ tiệm rất đẹp, chưa bao giờ coi ai vào mắt luôn.”

Mộc Đại nói: “Ừ đúng, mỗi lần em tới đó, cô ấy đều không ngó ngàng gì tới em.”

La Nhận nhìn cô: “Cô ấy không ngó ngàng đến em mà em còn tới tiếp?”

Mộc Đại đáp: “Đương nhiên, phải tới chứ. Cô ấy phân khách ra làm dăm bảy loại, loại như em không lọt được vào mắt cô ấy. Cô ấy đã tỏ ra ghét bỏ em thì em càng phải đến ghét bỏ lại cô ấy, mỗi lần đến đều xem cái này ngó cái kia, cơ mà cứ không mua đấy.”

La Nhận có chút dở khóc dở cười, suy nghĩ của con gái đều kỳ quặc như vậy sao?

Một Vạn Ba hỏi La Nhận: “Sao thế? Cô ấy rất khách khí với anh à?”

Coi là vậy đi, La Nhận không biết nên đáp thế nào.

Tào Nghiêm Hoa hít một hơi khí lạnh: “Đúng là hỏa nhãn kim tinh, nhìn ra được anh Tiểu La có tiền. Em tiểu sư phụ với Tam Tam bị loại ngay từ vòng gửi xe, em Hồng Sa, hay là chúng ta cũng qua đó xem thử đi?”

Gã nhao nhao muốn thử, muốn xem xem cô chủ tiệm không coi ai vào mắt kia sẽ phân loại gã và Viêm Hồng Sa thế nào.

Viêm Hồng Sa nói: “Đi!”

Hai người cứ thế ào ào bỏ đi, đúng là rảnh quá hóa rồ.

Trong quán nhất thời yên ắng, Mộc Đại ôm lấy cánh tay La Nhận, hỏi anh: “Có khỏe không?”

La Nhận không chút khách khí kéo tay cô xuống: “Không gian, cho chút không gian cái.”

Mộc Đại cười không khép được miệng, cúi đầu ôm lấy hông anh, vùi đầu vào ngực anh dụi dụi, ban đầu La Nhận còn muốn giả bộ nghiêm mặt đẩy cô ra, sau lại không nỡ, cuối cùng cũng chịu ôm lấy cô, nói khẽ: “Sính Đình đang nhìn kìa.”

Thực ra Sính Đình chẳng để ý tí nào tới xung quanh, vẫn đang tự mình hăng say lật sách, chóp mũi sắp bị cọ đen luôn rồi.

Mộc Đại lúc này mới ngồi xuống, kể cho anh chuyện tới nhà họ Viêm.

Viêm Hồng Sa to gan thế nào, thực sự cứ thế gạt ông nội giấu giếm chuyện Viêm Cửu Tiêu đã chết; lão Viêm rất hài lòng với công việc hộ vệ của cô, hai vạn tệ không thiếu một xu đã gửi hết vào tài khoản của cô, còn hỏi cô có muốn cùng đi đào bảo vật không…

Trong lòng La Nhận đánh thịch một tiếng: “Đào bảo vật?”

Mộc Đại vốn không định nói ra sớm như vậy, ai ngờ nói nói một hồi lại lỡ miệng, cô nhất thời ấp úng: “Trước đó em đã nói với anh rồi mà, nhà Hồng Sa làm nghề đào bảo vật đã mấy đời rồi.”

La Nhận đáp: “Chuyện này anh biết, nhưng cùng đi đào bảo vật là có ý gì?”

***

Chuyện đào bảo vật này là tất cả những người tham gia đều có phần, càng nhiều người tham dự, phần nhận được sau khi chia sẽ càng ít, bởi vậy nên bình thường vẫn hay khống chế rất chặt nhân số, những nhà đào theo loại hình gia tộc như nhà họ Viêm sẽ càng không dẫn theo người ngoài vào, nếu không phải Viêm Cửu Tiêu “mất liên lạc”, lão Viêm chắc chắn cũng sẽ không cân nhắc đến Mộc Đại.

Theo lời lão Viêm thì, lần này đào bảo vật rất ổn thỏa.

Cái giếng kia là lão Viêm phát hiện được lúc còn chưa lấy vợ, kết nhóm đi, vì bảo khí thịnh nên nổi lòng giấu riêng, thầm ghi nhớ vị trí, chưa từng nói với ai. Hơn nữa, với chuyện đào bảo vật, chuyến thu hoạch này rất quan trọng, vì nghề đào bảo vật rất nhiều rủi ro nên người đào thường bao giờ cũng để lại một giếng không đào, giữ lại để làm chuyến thu hoạch hoàn mỹ cuối cùng.

La Nhận hỏi cô: “Ở đâu?”

“Chỉ nói là ở Vân Nam, cụ thể là ở đâu thì không tiết lộ, nói đó là quy định của người đào bảo vật.”

Không tiết lộ địa điểm cụ thể ra ngoài, tức là, anh cũng không thể đi theo?

La Nhận bật một cười khẽ: “Em quyết định rồi?”

Mộc Đại bị nụ cười này của anh dọa cho phát sợ, suy nghĩ một chút rồi rất nghiêm túc nói: “Em cảm thấy em có thể tự quyết định chuyện mình muốn làm, nhưng em sẽ nghe ý kiến của anh, nếu hợp lý em sẽ nghe lời.”

Cuộc hội thoại có vẻ nghiêm túc, đến Sính Đình cũng cảm nhận được điều đó, mũi cô vẫn đang dính trên sách, mắt đảo tía lia nhìn hai người.

Mộc Đại có chính kiến riêng cho bản thân, đó là chuyện tốt.

La Nhận nghĩ một chút: “Em muốn làm chuyện của mình, anh không phản đối, nhưng có một yêu cầu, em đi đâu, ở đâu, phải nói cho anh biết.”

“Anh có thể tin Hồng Sa nhưng anh không thể tin ông Viêm, cũng không thể tin người nơi bọn em muốn tới. Lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh không thể biết đầu tiên, cũng không đi cứu em, tình huống như vậy rất đáng sợ.”

Mộc Đại cụp mắt xuống, không lên tiếng, tựa hồ đang suy nghĩ về lời anh nói.

“Anh biết ông Viêm không cho tiết lộ địa điểm cụ thể, có thể là sợ người ta dòm ngó của cải của ông ta. Em có thể nói với ông ta, anh thật sự không thèm đống đá đó của ông ta.”

Sau cùng, anh niết cằm Mộc Đại: “Nếu em hỏi ý kiến anh, với tình hình trước mắt, anh sẽ phản đối. Tuy nhiên, quyết định là của em, anh phản đối, em vẫn có thể đi.”