Bảy Thanh Hung Giản

Quyển 3 - Chương 18

Mộc Đại trông thấy, La Nhận nhìn vào cái giếng kia, sau đó lùi ra sau hai bước, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn sang cô, chậm rãi lắc đầu.

Viêm Hồng Sa bật khóc rống.

Dù có bao nhiêu sai trái, dù chính mình cũng cảm thấy nội đáng chết, nhưng khi chuyện tới trước mắt, vẫn không thể nhịn được mà khóc thất thanh.

Dù sao đó cũng là ông nội cô.

Mộc Đại cũng không biết phải an ủi Viêm Hồng Sa thế nào, chỉ ôm lấy cô không cho cô qua đó, một lúc sau, Viêm Hồng Sa thôi giãy giụa, ngồi sụp xuống đất.

Mộc Đại muốn qua xem thử, vừa dợm bước, La Nhận đã ngăn lại: “Em cũng đừng tới đây.”

Lại nói: “Đưa ống nhòm cho anh.”

Mộc Đại lấy ống nhòm một mắt ra đưa cho La Nhận, anh cầm soi xuống giếng nhìn hồi lâu, rồi buông xuống, đi lại về bên này.

Viêm Hồng Sa ngẩng đầu nhìn La Nhận.

La Nhận hơi chần chừ.

Tuy rất thảm khốc, nhưng vẫn phải cho cô một câu trả lời.

Anh nói: “Bị treo, nguyên nhân tử vong chắc là do mất máu.”

Sắc mặt Viêm Hồng Sa trắng bệch: “Là cắt yết hầu?”

Ở cổ họng đúng là máu thịt bầy nhầy, tuy nhiên…

“Không chỉ có vậy, còn rất nhiều vết thương khác.”

Trong lòng La Nhận đã có suy đoán bước đầu: Cắt yết hầu chắc là một kích trí mạng cuối cùng, nhưng trước đó, lão Viêm đã phải trải qua một khoảng thời gian giày vò đổ máu.

Có thể là vào đêm qua, buổi đêm trong núi lạnh lẽo tối đen, một mình ông ta, treo ngược trong giếng, nghe tiếng máu mình tí tách từng giọt.

Rốt cuộc là kinh hoàng đáng sợ đến mức nào, cũng chỉ có mình lão Viêm biết.

Viêm Hồng Sa thì thào: “Tại tôi cả, nếu đêm qua tôi không ngủ, không biết chừng còn có thể cứu được nội.”

La Nhận cởi súng và balo trên người xuống: “Anh xuống xem một chút.”

Do góc độ và ánh sáng mà có một số chi tiết ống nhòm nhìn không tới, chỉ có trong khoảng cách gần, dùng mắt thường mới thấy được.

Mộc Đại lo lắng: “Dưới đó có bảo khí đấy.”

“Anh xuống nhanh thôi.”

Anh vẫn không muốn để Mộc Đại nhìn thấy thi thể trong giếng, nhưng nếu mình xuống giếng, Mộc Đại nhất định sẽ ở bên miệng giếng xem, nghĩ cũng thật sự không còn cách nào khác, đành dặn cô: “Đến lúc đó nhìn anh là được.”

Mộc Đại nói: “Em cũng từng xem phim kinh dị rồi, không sợ đến mức đó đâu.”

“Nhìn thấy người thật khác với xem trong phim, người mình quen biết lại càng khác.”

Mộc Đại cũng hơi sợ thật, không tranh hơn thua với anh, Viêm Hồng Sa ngẩng lên nhìn La Nhận: “Anh cứ thế mà xuống à?”

La Nhận cúi đầu nhìn miệng giếng: “Giếng không lớn, tôi chống lên vách giếng cũng xuống được.”

Viêm Hồng Sa nói: “Đừng. Nội tôi từng nói, bảo khí rất độc, càng xuống sâu càng độc, anh buộc thừng vào đi.”

Cô cúi đầu lục tìm trong túi, lấy ra một cuộn dây thừng đưa cho La Nhận: Thừng còn mới tinh, mác nhãn còn chưa xé bỏ – hôm ấy vừa mới đào được tới giếng đã xảy ra chuyện, cô cũng không kịp xuống giếng.

La Nhận nhận lấy cuộn thừng, tính toán độ sâu của thi thể lão Viêm, một đầu thừng buộc chặt lên cây, kéo thử để xác nhận là đã chắc chắn, đầu còn lại buộc lên ngang hông.

Mộc Đại đứng bên miệng giếng, dù đã cố định thừng lên cây nhưng cô vẫn đưa tay ra giữ chặt lấy thừng, lại bảo Viêm Hồng Sa: “Cô qua chỗ cái cây trông chừng đi, đừng để nút thắt bị lỏng.”

Viêm Hồng Sa biết cô không muốn để mình tới gần giếng báu, không nói gì đi qua.

***

Đến lúc đó nhìn anh là được.

Nói thì nói vậy, nhưng thực tế, rất khó có thể làm được, dù sao miệng giếng cũng chỉ nhỏ có chừng đó, nhìn xuống một cái là không xót thứ gì.

Sợi dây treo lão Viêm là một sợi thừng lớn bằng dây mây xoắn lại, một đầu buộc vào tấm ván gỗ nặng trịch trước đó, bởi vậy nên thi thể lão Viêm áp sát vào một bên vách giếng,

La Nhận men theo bên kia xuống, độ sâu tính toán vừa vặn, treo ngay gần thi thể lão Viêm.

La Nhận ngẩng lên, ra dấu OK với Mộc Đại, sau đó cúi đầu nhìn quanh vách giếng một lượt.

Trên vách giếng có rất nhiều vết cào, La Nhận nhấc tay lão Viêm lên xem, quả nhiên, trong móng tay toàn là cặn bùn rêu xanh trên vách giếng.

Suy đoán của anh là đúng, lúc ông ta bị treo ngược xuống giếng thì vẫn chưa chết, còn liều mạng giãy giụa, cuối cùng mới bị cắt một dao lên cổ.

Dao? Không đúng, không phải dao, người rừng hẳn là không dùng dao.

La Nhận dằn cảm giác nôn nao xuống: Cổ họng lão Viêm máu thịt ba bét thế này, là bị cắn.

Lại vén ống tay áo lão Viêm lên nhìn miệng vết thương: Không khác suy đoán là bao, vết thương chảy máu trên người ông ta là do người rừng cào ra, vết ngang vết dọc, toàn thân sây sát, số vết cào có khi còn nhiều hơn trăm tám mươi.

Bởi vậy nên, cả quá trình từ đầu đến cuối hẳn là: Lợi dụng lúc hỗn loạn bắt lão Viêm đi, cào cấu ông ta xong thì treo xuống giếng trút máu, đợi một khoảng thời gian kha khá thì cắn đứt cổ họng ông ta.

Có điều, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Anh ngẩng đầu nhìn miệng giếng: Phát cắn cuối cùng là xảy ra ở trên giếng hay ở dưới giếng? Nếu như xảy ra ở trên giếng, vậy sẽ phải kéo sợi dây nhấc lão Viêm lên trên, cảm thấy quá phiền phức. Nhưng nếu xảy ra ở dưới giếng, người rừng phải leo xuống, không gian nhỏ như vậy, với hình thể của người rừng thì thực sự là hơi…

Tù túng.

Thấy anh ngẩng lên, Mộc Đại cúi người: “Sao thế?”

Đúng lúc đó, La Nhận đột nhiên nghe thấy tiếng Viêm Hồng Sa thét lên, đồng thời, sợi dây buộc trên hông cũng thình lình buông lỏng, trọng tâm cơ thể rơi xuống, bên trên tối sầm.

Mộc Đại cũng ngã vào.

Trong đầu La Nhận nổ ầm ầm, cấp tốc căng người dang chân tay ra chống lên vách giếng, sau khi tụt xuống năm sáu mét, cuối cùng cũng ổn định lại được.

Nhưng đáng lo hơn là Mộc Đại, dù cô biết khinh công nhưng nhất thời đột ngột, chúi đầu ngã xuống, dù có anh đỡ ở bên dưới thì vẫn bị đụng mạnh một cú.

Lúc ngẩng đầu nhìn, lại không dám vui mừng.

Cô ôm lấy thi thể lão Viêm.

Cũng phải, từ trên ngã xuống, trong lúc hấp tấp thò tay ra bắt, cũng chỉ có mình lão Viêm là vật cản.

Nhưng cũng sợ đến phát khóc.

Thử gọi cô thăm dò, cô ừ một tiếng, giọng run rẩy.

La Nhận bình tĩnh: “Mộc Đại, bên cạnh là vách giếng, đừng hoảng, xuống đây, tới chỗ anh.”

Mộc Đại thu tay, áp người lên vách giếng, cô vẫn run rẩy nên thi triển công phu không thuận lợi như bình thường, đến cuối, gần như là rơi xuống, ngã lên người La Nhận.

La Nhận ôm lấy cô, ghì đầu cô vào lòng mình, sau đó ngẩng lên nhìn miệng giếng.

Từ dưới giếng nhìn lên trời, chỉ là một cái miệng vuông nhỏ bé, không có ai thò đầu vào nhìn, thậm chí không có bất kì một động tĩnh gì.

La Nhận thở hắt một hơi: Hiện giờ, chỉ có lên giếng mới biết được là chuyện gì xảy ra, nhưng nhất thời, anh không dám mạo hiểm đi lên, lỡ như người còn chưa ra khỏi miệng giếng đã bị đâm cho một dao phủ đầu thì sao?

Nhìn xuống dưới, ít nhất là còn hai mươi mét nữa, cũng không thể mạo hiểm đi xuống tiếp, Viêm Hồng Sa nói, càng xuống sâu, bảo khí càng độc, La Nhận cảm thấy, bảo khí có khả năng tương tự như khí mêtan, những thứ thiên nhiên này, tính chất cũng chẳng thua gì ong vò vẽ hay kiến sát thủ, anh cũng không dám chọc vào.

Anh hỏi Mộc Đại: “Có bị thương không?”

Mộc Đại lắc đầu, không hé răng, cơ thể vẫn hơi run run.

La Nhận ghé vào tai cô nói: “Chuyến này em đi coi như cũng ngầu lắm đấy, đánh nhau với người rừng, rơi vào giếng, ôm người chết, Mộc Đại, nếu em là con trai, chỉ bằng lần trải nghiệm này thôi cũng lừa được bao nhiêu em gái rồi.”

Mộc Đại ngẩng lên nhìn anh.

La Nhận nói: “Thật đấy, trước đây, ở Philippines, anh đi bar uống rượu chưa bao giờ mất tiền, cứ đi qua ngồi xuống, nói một câu anh đây bước qua cả đống xác chết rồi là có hàng tá các cô mời anh uống rượu, mắt sáng rỡ như đèn pha.”

Mộc Đại trừng anh.

“Có điều, đối với người Malay, về mặt gu thẩm mĩ anh vẫn có chướng ngại tâm lí. Anh mà có thể khắc phục được chướng ngại này thì, Mộc Đại, giờ đã chẳng dính dáng gì tới em rồi.”

Mộc Đại phì cười, La Nhận cúi đầu, hôn nhẹ lên mặt cô, hỏi: “Còn ổn chứ?”

Cô gật đầu: “Ổn.”

Giây phút ấy trời đất đảo lộn, hoảng hốt thò tay ra vớ, cô biết đó là thi thể lão Viêm, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể ôm lấy, xác chết lạnh toát, mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi, nhất thời cả người cứng đờ.

Sau đó, La Nhận gọi cô, cô ngã vào lòng anh, thật tốt quá, vòng ôm của anh có độ ấm, có hơi thở độc hữu, có nhịp tim đập mạnh mẽ.

Cô cũng ngẩng lên nhìn miệng giếng.

Lúc đó, cô nắm sợi dây, khi thân thừng bỗng rơi giật xuống dưới, cả người cũng bị đột ngột kéo xuống theo, chỉ nghe tiếng thấy tiếng Viêm Hồng Sa thét lên.

Đã xảy ra chuyện gì? Hồng Sa thế nào rồi?

Là…người rừng sao?

***

Tào Nghiêm Hoa cảm thấy mình sắp không nằm nổi nữa rồi.

Gã kẹp chặt hai chân, hai bên má núng nính vì mắc tiểu mà run run, dùng khẩu hình hỏi

Một Vạn Ba: “Tam Tam, cậu không buồn đi vệ sinh à?”

Một Vạn Ba bất động như núi, nằm im thin thít.

Tào Nghiêm Hoa nói: Không chịu được, tôi không chịu được.

Cổ nhân có câu, người không nên chết vì nhịn tiểu.

Hôm nay, Tào Nghiêm Hoa rốt cuộc cũng hiểu được thâm ý của câu nói này: Hoặc là dũng cảm đứng lên đi tiểu, hoặc là be chết vì nhịn tiểu, dù thế nào cũng phải be một cái.

Thực sự…không nhịn nổi!

Tào Nghiêm Hoa từ dưới đất nhảy bật dậy, xách quần chạy ra ngoài, bất chấp luôn cả việc nhìn xem người rừng đang ở đâu, đến cửa động, kéo khóa…

Hạnh phúc xiết bao, Tào Nghiêm Hoa rưng rưng nước mắt, gã muốn hát lên, bất kì bài hát nào có thể giãi bày được nỗi niềm trong lòng.

Phía sau vọng tới tiếng thở hổn hển ồ ồ.

Giai điệu tươi đẹp ngừng bặt, hiện thực cắt đứt mộng tưởng, mây cao rơi xuống đất bằng, đang tiểu cũng dừng lại, sợ hãi mà dừng.

Tào Nghiêm Hoa kéo quần lên, run rẩy quay đầu.

Đó là một người rừng, đúng vậy, thân hình mình phì mập thế này mà đứng trước mặt nó lại chỉ có thể xưng là nhỏ xinh – cả người nó đều là lông tóc vàng nâu, móng tay…hay gọi là móng vuốt thì thích hợp hơn?

Móng vuốt nhọn hoắt, cảm tưởng như chỉ cần cào đại một cái lên vách đá là đá vụn sẽ rào rào rơi xuống.

Ngực…

Đúng vậy, Trát Ma nói không sai, là một nữ người rừng.

Nó có tóc, màu nâu đen, dài đến vai, rối tung, như cỏ, đôi con ngươi màu đen, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Tào Nghiêm Hoa.

Tào Nghiêm Hoa luống cuống, lúc này, gã chỉ có thể đi vào, không thể lui, dù sao, lùi một bước cũng là vách đá thẳng đứng.

Phía sau người rừng, Một Vạn Ba vẫn đang bình thản…nằm.

Tào Nghiêm Hoa nghiêng người, dính sát vào vách đá di chuyển vào trong, người rừng cũng xoay người theo, ánh mắt không rời khỏi gã.

Tào Nghiêm Hoa cảm thấy nên nói gì đó.

Chân thành… Đúng vậy, nụ cười thân thiện nào phân biệt chủng tộc biên giới, chỉ cần dùng tim là nhất định có thể cảm nhận được.

Vì vậy, gã bèn nặn ra một nụ cười tự cho là thân thiện với người rừng.

“Người… Người có ba cái gấp, tôi đi ra, cho tiện… Tôi về, về ngay đây…”

Mặt người rừng không có biểu cảm gì, hoặc là, vẻ mặt đã bị tóc che mất?

Đúng rồi, phải nhìn vào mắt, mắt là cửa sổ tâm hồn, phải nối thông tâm hồn.

Tào Nghiêm Hoa nhìn vào mắt người rừng, cảm thấy trên thiên linh cái của mình như đang ken két mở ra một cửa sổ áp mái.

“Có…có gì…bình tĩnh nói chuyện…”

Gã tiếp tục dời bước đi vào trong, vào sâu hơn, mắt thấy cũng sắp tới được bên cạnh Một Vạn Ba rồi, trong họng nữ người rừng bỗng phát ra tiếng, sải bước đi lên…

Đây là muốn nhào tới à? Thần kinh đang gắng tự trấn định của Tào Nghiêm Hoa đứt phựt như dây đàn, khẩn trương tột độ, chính mình cũng không biết bản thân đang làm gì…

Gã xốc Một Vạn Ba lên, hét: “Hắn! Chính hắn! Hắn giả bộ ngủ! Thực ra hắn dậy từ lâu rồi!”

Loạn cào cào.

Da đầu chợt đau nhức, Một Vạn Ba nắm tóc gã giật xuống: “Tào Mập, coi như tôi đã nhìn rõ anh…”

Trượt chân một cái, cả hai cũng ngã oạch xuống.

Ngã xuống rồi, trong hang động như yên tĩnh hẳn, người rừng vẫn đứng cách đó không xa, không nhào tới, cũng không xuất hiện tình cảnh bộc phát hung tính như trong tưởng tượng.

Hình như có gì đó sai sai, Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba liếc nhau, chậm rãi ngẩng đầu.

Trên mặt người rừng vẫn không có biểu cảm gì, lát sau, nó giơ tay lên, ném thứ gì đó qua, rơi bộp xuống đất lăn vào.

Đó là hai quả…táo dại?

Từ lỗ mũi nữ người rừng bật ra hai hơi thở, bỏ đi, lần này tiếng bước chân rất nặng, giống như cố ý nện bước, lúc đến cửa động, cánh tay lông lá duỗi ra treo một cái, cả người lập tức phi xuống.

Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba vội lăn một vòng đuổi theo ra cửa động, nằm trên nền đá nhìn xuống dưới, trông thấy bóng người vàng sậm của người rừng di chuyển nhún nhảy giữa cánh rừng, thoắt cái đã không thấy tăm hơi.

Thế này là thế nào?

Đầu óc hình như có chút không đủ dùng rồi, Tào Nghiêm Hoa với tay sang đập đập Một Vạn Ba: “Tam Tam, nó cho chúng ta táo, là cho chúng ta ăn đúng không?”

“Hình như thế, nó vung tay một cái là có thể nghiền chết hai đứa chúng ta rồi, chắc không đến mức lãng phí khổ tâm dùng táo độc chết chúng ta đâu chứ.”

Tào Nghiêm Hoa cảm thấy nghĩ không thông, cũng lười nghĩ: “Không chết là được rồi, quản nó làm gì, chúng ta ăn trước đã, đã mấy bữa không ăn rồi.”

Gã chạy vào trong động, nhặt hai quả táo lên, quay lại đưa cho Một Vạn Ba một quả, Một Vạn Ba đưa tay ra nhận lấy, cầm được nửa chừng, chợt nhớ tới điều gì, mặt biến sắc, lúc ngẩng đầu lại lần nữa, ánh mắt có thể giết người.

Tào Nghiêm Hoa sửng sốt, ngay sau đó, gã cũng nhớ lại tới chuyện vài phút trước, lờ mờ, rất không chân thực, gã mong là chưa từng xảy ra.

Áp suất không khí xung quanh chợt hạ thấp xuống.

Tào Nghiêm Hoa nhìn vào mắt Một Vạn Ba.

Thường nói mắt là cửa sổ tâm hồn, hi vọng qua ánh mắt của gã, Tam Tam có thể nhìn thấy sự áy náy sâu sắc và thiện ý toát ra từ nội tâm.

Gã đưa hết cả hai quả táo cho Một Vạn Ba, lắp bắp: “Tam Tam…tất cả…đều chỉ là…hiểu lầm.”

***

Không biết có phải dưới giếng thiếu dưỡng khí hay không mà Mộc Đại bắt đầu cảm thấy choáng váng.

Cô bàn với La Nhận: “Chúng ta từ từ leo lên đi, lên gần miệng giếng một chút, nhưng đừng lên hẳn, em có thể bão nguyên thủ nhất (*), nghe động tĩnh xung quanh. Nếu người rừng ở cạnh giếng, tiếng hít thở nặng như vậy, em có thể phát hiện ra. Nếu như không có, chúng ta nhanh chóng ra ngoài…”

(*) Nguyên văn: 抱元守一, thủ nhất là một trong những phương pháp tu luyện đầu tiên của Đạo gia, trọng điểm không phải là ở luyện hình mà là luyện thần, qua đó loại bỏ tạp niệm trong lòng, bảo trì tâm thần thanh tịnh, mục đích của nó là để thủ vững tinh, khí, thần của con người, giúp bên trong không bị hao tổn, thất thoát ra ngoài, trường kỳ lấp đầy thể nội, hòa vào làm một với hình thể; tu tập thuật này có thể kéo dài tuổi thọ, thậm chí trường sinh.

“Có chắc không?”

Mộc Đại cười, cô nằm trong lòng La Nhận, thấp giọng nói: “Nhất định là chắc, em cũng sợ mà, nếu không, vừa thò đầu ra, nó ở phía trên há miệng ngoạm một phát, đầu em cũng mất…”

La Nhận cũng cười, đang cười, cơ thể bỗng chấn động, trong đầu như có đốm lửa nhỏ xíu lóe lên.

Mộc Đại nhận ra: “Sao vậy?”

La Nhận ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào thi thể lão Viêm: “Mộc Đại, chúng ta lên kia trước đã.”

Anh chống lấy vách giếng, nhanh chóng di chuyển tới bên thi thể lão Viêm, nín thở một hơi, giơ tay đẩy đầu ông ta lên, nhìn kĩ yết hầu ông.

Mộc Đại cũng đuổi lên theo, cô gắng tránh không nhìn vào máu tanh, hỏi: “Sao thế?”

“Không phải người rừng cắn, như lời em nói, miệng người rừng ngoạm một cái thì cổ lão Viêm đã đứt mất rồi.”

Trong lòng Mộc Đại đánh thịch một tiếng: “Là người?”

“Là người.”