Bảy Thanh Hung Giản

Quyển 2 - Chương 9

Mộc Đại lần lữa đến tận sáng hôm sau mới ấp úng nói với chú Trương chuyện muốn ra ngoài.

Chú Trương im lặng một lúc, lát sau nói: “Mộc Đại, cháu qua đây, chú muốn nói với cháu mấy câu.”

Ông dẫn Mộc Đại ra phía sau quán bar, trên khoảng đất trống xếp hai hàng ghế, cách đó không xa, Tào Nghiêm Hoa đang chạy vòng quanh, vẫn là dáng vẻ thở hồng hộc mồ hôi đầm đìa, nhưng so với bộ dạng vung chổi một cái cũng muốn sống muốn chết trước kia, quả thực là có tiến bộ.

Chú Trương bảo Mộc Đại: “Ngồi đi, ngồi đi.”

Thế này hình như chính thức quá thì phải, Mộc Đại ngồi xuống mà thấp thỏm không yên.

Chú Trương nói: “Chú Trương của cháu nhìn cháu lớn lên, nói có thể nghe không vào, nhưng cũng là vì muốn tốt cho cháu. Nếu không phải trong lòng thương cháu, cũng sẽ không nói những lời này làm cháu khó chịu làm gì.

“Mộc Đại này, cháu là được Hoắc Tử Hồng nhận nuôi, bởi tuổi tác không cách quá xa nên cháu gọi cô ấy là dì, đến con gái cũng không phải.”

Bên tai Mộc Đại ông ông, cô mơ hồ đoán được chú Trương muốn nói gì.

“Cho dù là ruột thịt, nhìn không vừa mắt, ngang bướng hư hỏng, còn có thể bị đuổi ra khỏi nhà nữa là, huống chi là vậy.” Chú Trương than một tiếng, “Cháu xem căn nhà này chút xem, mỗi cục gạch, mỗi viên ngói, đều là của bà chủ. Nói cách khác, là của người khác. Tuy giờ cô ấy bỏ đi, tất cả tạm thời là của cháu, nhưng lỡ ngày nào đó trở mặt thì sao, cháu có cái gì?”

Mộc Đại dạ một tiếng, ngầng đầu lên nhìn lớp ngói trên hiên nhà, không nói câu nào: Ngày nào đó Hoắc Tử Hồng thật sự không cần cô nữa, cô cũng chẳng có tư cách dứt áo ra đi, cô gánh quá nhiều khoản nợ, suốt bao năm nay, ăn, mặc, dùng, đều là nợ cả.

Cô không phải là chưa từng ý thức được điều này, nhưng có lẽ là do Hoắc Tử Hồng đối với cô quá tốt, vậy nên cô đã quên mất chuyện này.

“Cháu đã trưởng thành rồi, có thể đi làm, chú vẫn luôn thầm mong cháu có thể kiếm được việc làm tử tế gì đó, có thu nhập của riêng mình, trong tay có tiền, lưng mới có thể thẳng lên được. Không nói những người khác, cứ nói Một Vạn Ba đi, cà lơ phất phơ, chú nhìn nó cũng không vừa mắt, nhưng ít nhất nó cũng đang đi làm kiếm tiền.”

Phải, không chỉ Một Vạn Ba, kể cả Tào Nghiêm Hoa cũng vậy, mỗi ngày đều bận rộn chạy đôn chạy đáo đỡ đần quán bar, kiếm chút tiền ít ỏi, chỉ có mình cô, cao hứng thì rửa cái ly, ghi cái đơn, trong lòng không thoải mái liền phủi tay đi mất.

Sau khi đến Lệ Giang, ngày ngày trôi qua đều bình thản an yên, đã ăn mòn mất ký ức về những đêm bất an không thể chợp mắt của cô vài năm trước.

Nước mắt tựa hồ muốn ứa ra, nhưng cô nở nụ cười, nhịn xuống.

Chú Trương nhìn Mộc Đại chằm chằm.

Làm người dù hiền lành đơn giản đến đâu cũng vẫn có chút tâm cơ nho nhỏ, Mộc Đại không có sao, cô cũng có.

Chú Trương còn nhớ, ban đầu khi Hoắc Tử Hồng muốn nhận nuôi trẻ, cũng không phải là chọn Mộc Đại ngay, nhưng Mộc Đại rất biết điều, một mình đứng bên cạnh ngậm ngón tay, thỉnh thoảng Hoắc Tử Hồng liếc sang cô một cái, cô lập tức nhoẻn cười.

Về sau, Hoắc Tử Hồng nói: “Cười đến độ tôi phát ngượng.”

Cuối cùng cũng được nhận về, cô biểu hiện rất cẩn thận chặt chẽ, bảo cô làm gì cô lập tức làm cái đó, ôm cái chổi còn cao hơn cả mình để quét rác, thấy chú Trương bê cái thùng, cô cũng gắng chạy tới cùng bê, lúc nhấc lên, mặt mũi đỏ rần, lên bàn ăn lại càng rõ ràng, Hoắc Tử Hồng khen món nào ngon, cô lập tức sẽ không gắp nữa, cũng không chủ động gắp thịt.

Có một lần, chú Trương gọi cô vào bếp, múc một bát xương sườn cho cô, cô bất an hết nhìn bát lại nhìn chú Trương, cuối cùng cong khóe miệng nhoẻn cười, cực kỳ vui vẻ gắp ăn.

Thì ra không phải là không thích ăn thịt.

Sau này gần gũi hơn rồi, chú Trương len lén hỏi cô tại sao, cô coi chú Trương là người một nhà, lặng lẽ chia sẻ với ông bí mật nhỏ của mình: “Cô nuôi dạy cháu là đến nhà người ta rồi thì phải chịu khó, không được ăn quá nhiều thịt, thịt rất đắt, lỡ người ta cảm thấy cháu ăn lắm, sẽ trả cháu về.”

Ngắn ngủi chỉ có mấy câu, lại khiến chú Trương ngột ngạt trong lòng suốt một thời gian dài, đứa bé còn nhỏ như vậy, phải hạ giọng luồn cúi thế, đều là do bị buộc, nếu như sinh ra trong gia đình bình thường, là con gái yêu của bố mẹ, sẽ biết để ý cẩn thận như vậy sao?

Đôi khi ngẫm lại, cuộc đời vốn không công bằng, nếu bạn ngay từ đầu đã thiếu thốn hơn so với người khác, sẽ phải cẩn thận nở nụ cười mà kiếm lại.

Chú Trương nói: “Cháu còn nhớ cháu từng nói với chú, mẹ cháu không cần cháu nữa, cháu không muốn cũng bị dì Hồng bỏ rơi nên phải thật biết điều không? Nhưng Mộc Đại này, nếu cháu quá ỷ lại vào một người, thế nào cũng sẽ có rủi ro bị ném bỏ. Cháu phải tự đứng được bằng đôi chân của mình thì nếu một ngày bà chủ không cần cháu nữa, đuổi cháu ra ngoài, cháu mới không phải đứng dưới mưa khóc lóc mà về nhà riêng của mình, tiếp tục có mái ngói che cho được.

“Chú thấy được cháu không có hứng thú với quán bar, nhưng tự lập thế nào, cháu phải suy nghĩ cho thật kỹ, đây là chuyện đại sự trong đời. Đương nhiên, cháu vẫn có thể đi Quảng Tây như cháu muốn, chú nói với cháu những điều này, là sợ cháu chơi lớn mà không thu về được chứ không phải muốn khiến cháu mất vui.”

Thật lâu sau khi chú Trương rời đi, Mộc Đại vẫn còn ngồi trên hàng ghế, cơ thể của con người tất nhiên là từ từ mà lớn lên, nhưng suy nghĩ thì không như vậy, suy nghĩ, vào một vài thời khắc, cố ý hoặc vô tình, thậm chí là tùy tiện, được chỉ điểm về tình cảnh, như hứng lấy một tiếng sư tử hống, bỗng nhiên thấu tỏ.

La Nhận là vì Sính Đình, Một Vạn Ba là về quê, còn cô thì sao? Là để hỗ trợ? Thật đúng là người tốt mà, Mộc Đại thở dài: Quả thực, nhìn từ phương diện nào, cô đi theo cũng không ổn.

Cô ngoắc ngoắc tay với Tào Nghiêm Hoa, Tào Nghiêm Hoa hổn hển chạy qua, mồ hôi ròng ròng trên má, trông có vẻ càng thêm mập mạp.

Đúng là Tào Mập cũng giỏi hơn cô, trước đây chỉ cho gã muốn học võ là nói chơi, không ngờ lại thực sự kiên trì tập mỗi ngày.

Mộc Đại cảm thấy mình muốn hâm mộ gã.

“Tào Mập, nếu tôi muốn kiếm tiền, anh nói xem tôi nên làm việc gì?”

Tào Nghiêm Hoa còn tưởng cô muốn chế giễu mình: “Tiểu sư phụ đùa anh đấy à? Em mà còn cần kiếm tiền á? Em có cả một quán bar lớn như vậy rồi, lấy một người có tiền nữa, không phải là tiền sẽ vù vù vỗ cánh bay về phía em sao?”

Gã vừa nói vừa giơ tay lên làm động tác đập cánh, trên tay buộc thiết bản, chỉ giơ lên được với biên độ hữu hạn, đập cánh nhìn như một con ngỗng vụng về.

Vẻ mặt Mộc Đại nói cho gã biết là mình không phải đang nói đùa.

Tào Nghiêm Hoa cuối cùng cũng suy nghĩ tử tế về lời cô nói: “Tiểu sư phụ, anh cảm thấy, người thích hợp hẳn là nên vào một vị trí thích hợp, nên làm công việc có thể phát huy được nhiều nhất sở trường của mình, như anh ấy, dựa vào khả năng trước mắt của anh, thực ra anh thích hợp làm kẻ gian…”

Mộc Đại nhìn gã một cái.

Tào Nghiêm Hoa rất tự biết điều mà đổi chủ đề: “Tiểu sư phụ, võ công là nhãn hiệu của em đấy, em có thể mở lớp nhận đồ đệ, đến lúc đó anh chính là đại sư huynh…”

Nghĩ đến cảnh có một tiểu sư muội xinh đẹp như hoa nào đó gọi gã là đại sư huynh, Tào Nghiêm Hoa không khỏi tâm thần rạo rực.

Làm việc mình giỏi?

Mộc Đại như nghĩ đến cái gì.

***

Nói là đi sớm, nhưng lúc La Nhận xong xuôi, đã là buổi chiều.

Anh dặn dò bác Trịnh rất nhiều chuyện, thời gian có hạn, băng chuyền không kịp lắp đặt, nhưng hệ thống giám sát bằng hồng ngoại, củng cố lại cửa sổ các loại, không gì không cẩn thận tỉ mỉ, màn hình quan sát đặt trong phòng bác Trịnh, La Nhận dạy bác xem thế nào, lúc cần thiết thì gửi video cho anh thế nào.

Lại cho bác một số điện thoại, dặn là nếu tình hình của Sính Đình không ổn, nhất định phải gọi bác sĩ đến tiêm thuốc cho cô.

Trước trước sau sau xảy ra nhiều chuyện như vậy, dù không hoàn toàn biết nội tình nhưng trong lòng cũng rõ đến bảy tám phần, bác Trịnh đầy một bụng khó chịu, sau cùng nói: “La Tiểu Đao, xin kính nhờ cháu.”

Hai chữ kính nhờ, nặng đến ngàn cân, rốt cuộc cũng không phải là cùng một nhà, bác Trịnh thay mặt La Văn Miểu, cũng thay mặt Sính Đình, kính nhờ anh.

La Nhận nói: “Cháu sẽ cố hết sức.”

Lúc sắp chạng vạng, anh chuẩn bị sẵn sàng, lái xe đến nơi đã hẹn, Một Vạn Ba và Mộc Đại đều ở đây, nhưng chỉ có Một Vạn Ba là xách theo hành lý.

Trong lòng La Nhận khẽ động.

Quả nhiên, lúc Một Vạn Ba lên xe, Mộc Đại vẫn đứng nguyên tại chỗ, La Nhận biết cô không nói nên lời, cười cho cô bậc thang để xuống: “Tôi biết chú Trương nhất định sẽ không cho em đi mà, hai ngày nay em nhất định phải chịu khó mới được.”

Tự mình ầm ĩ muốn đi, lúc gần đến giờ thì lại thất hẹn, Mộc Đại mất mặt hết sức, nói như gắng vớt vát lại: “Nếu xảy ra chuyện gì, anh gọi điện cho tôi nhé.”

“Gọi điện mời em đến giúp một tay leo tường mở cửa sao?”

Mộc Đại cười không nổi nữa, quay sang dặn dò Một Vạn Ba: “Cậu lên đường đàng hoàng chút, đừng có giở trò, đừng có đi lừa bịp nữa đấy.”

Một Vạn Ba cười nhạt: “Cô uống nhầm thuốc à? Một đêm đã lão, làm như mẹ tôi ấy…”

Như là đang định chê cô dài dòng, bỗng nhiên lại im bặt.

La Nhận lặng lẽ liếc hắn một cái, trước khi lái xe, nói với Mộc Đại: “Lúc về sẽ mang cho em một sợi dây chuyền ngọc trai.”

Mộc Đại gật đầu, nghĩ chút lại nói: “Đừng đắt giá quá, đeo chơi là được, đắt quá tôi không trả nổi.”

Lái xe đi một lúc lâu rồi, La Nhận vẫn còn suy nghĩ về lời cô nói, hình như đây là lần đầu tiên Mộc Đại trịnh trọng về vấn đề đắt hay không đắt như vậy.

Trong kính chiếu hậu, Một Vạn Ba cơ hồ ngồi ngang ngồi dọc thế nào cũng thấy chán, hỏi anh: “Có thuốc lá không?”

La Nhận rất ít khi hút, nhưng bình thường vẫn mang theo, đều là mang cho người khác, anh ném một điếu cho Một Vạn Ba, như lơ đãng mà hỏi hắn: “Con thứ mười đó, sao lại đập rụng nó?”

Một Vạn Ba mở cửa sổ ra, cạch một tiếng châm lửa đốt điếu thuốc, đón gió rít mạnh một hơi, nhả khói: “Vì lúc cha tôi chết, à, tôi chưa kể với anh nhỉ, lúc cha tôi chết, lão tộc trưởng thấy được, nhưng không cứu.”

***

Lời này, là vào lúc mẹ hắn nhập liệm, hắn vô tình nghe được.

Đột nhiên mất nơi nương tựa, tang sự đều do đám người lão tộc trưởng lo liệu, trong từ đường ngoại trừ lúc cúng tông bái tổ, chỉ khi có cưới xin tang ma mới có thể mở cửa, ngắn ngủi một tháng, hắn đã vào từ đường những hai lần.

Đó là một buổi tối yên tĩnh, trăng tròn, người trong thôn ồn ào tụ tập trong sân từ đường, thi thể mẹ hắn đặt trên sạp trúc, bên trên phủ vải trắng, chỉ có mấy lọn tóc là lộ ra bên ngoài.

Đám người túm năm tụm ba bàn tán ầm ĩ.

“Thuyền đang yên đang lành, sao nói lật là lật được nhỉ…”

“Thảo nào nói phụ nữ không thể ra biển, chắc là giao long dưới đáy biển lật thuyền rồi…”

Giao long giao long, đời nào cũng nhắc đến giao long, cứ làm như có ai thực sự từng gặp vậy.

Lại có người nói: “Liên tục mấy năm nay, trai ngọc càng ngày càng hiếm, liên lụy đến thôn mình không mò được ngọc…”

Dù sao cũng chẳng phải người nhà mình chết, hai cái mạng cũng chẳng bằng mấy viên ngọc.

Một Vạn Ba ngồi xổm bên sạp trúc, trong tai ông ông toàn tạp âm, há miệng xì xầm đều là những khuôn mặt xem ra không đáng ghét thì cũng đáng giận, tố chất tâm lý của hắn dường như cương lên, bịt tai đi về phía những bài vị được thờ cúng trong từ đường, màn che bàn thờ màu vàng rủ xuống tận mặt đất, hắn vén màn lên đi vào.

Trước mắt tối đi rất nhiều, thế giới đột nhiên an tĩnh đi không ít.

Nhưng vẫn có những tiếng nói oang oang bay đến, cũng không biết là bao lâu sau, tiếng bước chân lộn xộn tiến vào, sau đó là cửa phòng cót két mở ra, mỗi lần đám người lão tộc trưởng có chuyện quan trọng cần thương nghị đều là như vậy: Những người không có phận sự thì đứng ngoài cửa, những người có tiếng nói mới có thể vào từ đường, một cái thôn bé tí mà cũng phân đẳng cấp chia thứ bậc nghiêm ngặt như thế.

Hắn nghe thấy lão tộc trưởng hắng giọng một cái: “Chúng ta bàn bạc một chút chuyện Giang Chiếu sau này thế nào đi. Dù sao cũng phải ăn cơm, đến trường, tốn không ít tiền của, theo ý tôi, cơm nước thì có thể luân phiên, mỗi nhà một bữa. Tiền ấy mà, các nhà cùng chia sẻ.”

Những người khác phụ họa đồng ý, giọng nói về cơ bản hắn đều nhận ra được, kỳ lạ là, ngoài lão tộc trưởng, những người khác đều không phải người có máu mặt gì.

Dừng một chút, lão tộc trưởng lại nói: “Bà thì sao, Giang Lục, bà phát biểu ý kiến xem nào.”

Ồ, Giang Lục, là một bà lão rất có tiếng trong thôn đó.

Giang Lục cuối cùng cũng lên tiếng, vậy mà lại không phải để xoi mói gì: “Bỏ tiền bỏ sức thì tôi không có ý kiến. Nhưng trong lòng tôi thì thấy…không ổn, ông nói ông hại chết người, nhưng trước mặt con hắn thì lại đổi giọng nói khác!”

Lão tộc trưởng lớn giọng quát dừng lại: “Thối lắm! Là chính hắn ngã xuống!”

Giang Lục bị lão tộc trưởng quát như vậy, giọng nói nhất thời thấp xuống một quãng tám: “Tự mình ngã xuống thì không sai, nhưng lúc hắn vùng vẫy trong nước, mấy người chúng ta đều…thấy cả…”

Lại có người bước ra hòa giải: “Không phải đã nói rồi sao, khi đó, có cứu cũng chưa chắc đã cứu được, hơn nữa…”

Giọng người đó chợt hạ xuống: “Cũng không phải là hy sinh không… Chúng ta đã giành được vùng biển này rồi còn gì…”

Đầu óc Một Vạn Ba trống rỗng.

Một lúc lâu sau đó hắn chỉ mải nghĩ cẩn thận xem chuyện gì đã xảy ra: Cha rơi xuống nước, đột nhiên bị rút gân, lúc giãy giụa, mặc dù hiện trường hỗn loạn nhưng lão tộc trưởng và cả mấy người khác đều nhìn thấy, nhưng lúc ánh mắt giao nhau đã lặng lẽ đạt thành một giao dịch như vậy, hoặc là bởi có lòng riêng tính toán nên lưỡng lự, chuyện đã không thể nào cứu vãn được nữa.

Hai thôn giành biển, dù rơi xuống nước cũng nhất định là bị người thôn khác đẩy xuống, xảy ra án mạng, thôn bên cạnh tất nhiên không muốn gánh trách nhiệm, dáng vẻ kiêu căng bị đả kích lớn, vùng biển này rốt cuộc vững vàng vào tay thôn Ngũ Châu.

Giọng lão tộc trưởng kích động: “Lúc đó chưa chắc đã cứu được, hơn nữa! Cũng đâu phải là chết vô ích, trở thành công thần của thôn Ngũ Châu chúng ta, chúng ta chăm sóc Giang Chiếu cho thật tốt, cũng là để lão Giang đầu có thể nhắm mắt yên lòng.”



Cuộc nói chuyện không tiếp tục nữa, bởi cửa từ đường đột nhiên bị người khác đập đùng đùng, giọng nói không nhịn được vẻ kích động: “Tộc trưởng! Lão trai ngọc lên phơi trăng! Dọc bờ biển, hơn mười con liền!”



Theo truyền thuyết, trai ngọc nuôi trân châu ở tầng đáy nước rất sâu, mỗi khi trăng tròn, lại mở vỏ sò hứng lấy ánh trăng, hấp thụ tinh hoa ánh trăng, hóa thành hình hài linh hồn của trân châu.

Thôn Ngũ Châu gọi cảnh tượng đó là lão trai ngọc phơi trăng.

Nhưng mấy năm nay, trai ngọc càng ngày càng ít, cảnh này cũng càng ngày càng hiếm, người có tuổi cũng rất ít khi thấy được, chứ đừng nói đến là “hơn mười con liền”.

Tiếng bước chân huyên náo chạy ra ngoài, từ đường vốn đang ầm ĩ cãi vã, đột nhiên tĩnh lặng như một tòa thành chết.

Một Vạn Ba chui xuống dưới màn che màu vàng ra ngoài, bước cao bước thấp ra sân từ đường, trong sân vắng tanh, không biết là ai chạy vội đã kéo theo tấm vải trắng phủ trên người mẹ hắn lệch xuống, già nửa khuôn mặt mẹ hắn lộ ra ngoài, khóe miệng hạ xuống, nhưng càng nhìn lại càng giống như đang nở nụ cười quái đản.

Một Vạn Ba đứng trong cái sân vắng lặng, bỗng nhiên nghển cổ lên mắng: “Đ*t m* mày ấy mà phơi trăng!”