Bảy Thanh Hung Giản

Quyển 2 - Chương 7

Ký ức về con rối dây câu tưởng chừng như đã phai mờ, lúc này lại xộc lên đỉnh đầu, nhịp tim Mộc Đại tăng lên dữ dội, vô thức lùi lại hai bước, bỗng va phải một người.

Cô quay phắt đầu lại như bị điện giật.

Là La Nhận, anh không nhìn cô, tầm mắt phóng lên cao, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Em cũng thấy?”

Thì ra là La Nhận đã biết rồi, Mộc Đại yên tâm hơn đôi chút, chợt nghĩ đến điều gì: “Bác Trịnh…”

“Tôi đẩy bác ấy ra ngoài rồi, trong nhà không có ai.”

Sính Đình ở đây, La Nhận sớm đã hiểu rõ, căn nhà này không thể nào chỉ dựa vào khóa móc, cũng dự đoán được rằng cái phong ấn kim mộc thủy hỏa thổ chắp vá tạm thời của họ không thể hoàn toàn yên tâm được.

Vậy nên anh đã lắp một hệ thống tia hồng ngoại cảm ứng nhiệt để giám sát, vốn chỉ xuất phát từ tính cẩn thận, không nói với bất kỳ ai, ngay cả với đám Mộc Đại cũng không nói, mỗi ngày đều kiểm tra, đã thành thói quen.

Nhiệt độ cơ thể con người khá cao, khi trên màn hình xuất hiện những đường nét cảm ứng nhiệt mơ hồ đầy quen thuộc, khi người đó từ từ mở nắp thùng ra, con ngươi anh chợt thít chặt lại.

Chuyện lo lắng nhất rốt cuộc vẫn xảy ra.

Chẳng lẽ, trừ phi thật sự chết đi, nếu không Hung Giản sẽ không bao giờ rời khỏi chủ thể, sau khi cảm nhận được sự tồn tại của Sính Đình, lại một lần nữa tìm tới, ám lên Sính Đình?

Nếu quả thật là vậy, Sính Đình còn cơ may nào thoát khỏi vận rủi này lần nữa không? Thực khiến người ta phải tuyệt vọng.

La Nhận gọi điện cho Thần Côn, giọng nói không sao giữ được bình tĩnh: “Tôi vừa mở thùng ra xem, miếng da người vẫn còn trong đó.”

Câu trả lời của Thần Côn như một chậu nước giội thẳng xuống đầu: “Củ Cải Nhỏ, có phải cậu hiểu sai gì rồi không? Hung Giản không phải là da người.”

Đúng vậy, Thần Côn từng nói, đó là một thế lực bất tường.

Là Sính Đình nghe được lời triệu hoán từ cõi u minh mà dẫn lại ma quỷ lên mình.

Mà, cũng như lời lão nói, núi không tìm anh, anh tìm núi, dù đã coi chừng Sính Đình thì Hung Giản vẫn sẽ lựa được một thời khắc lơ là, một buổi đêm khi tất cả mọi người đều đã ngủ say chẳng hạn, tìm tới Sính Đình.

Có thể vây khốn Hung Giản, chỉ có lồng Phượng Hoàng Loan.

La Nhận kẹp miếng da người ra ném xuống đất, sũng nước, bị ngâm đến trắng bệch, lặng ngắt không chút động đậy, chỉ còn là một mảng da sắp thối rữa.

Trong không trung dường như có một khuôn mặt vô hình đang cười dữ tợn với anh, nói: Sao nào? Lừa được ta sao? Ta đã quay lại rồi đây.

Mộc Đại rất lo lắng cho anh: “La Nhận?”

Tâm tư La Nhận quay trở lại hiện thực: “Em về trước đi, tôi sẽ xử lý tốt.”

Dừng một chút, lại thêm một câu: “Sẽ không giống như lần trước đâu, em yên tâm đi.”

***

Mộc Đại thất hồn lạc phách quay trở lại quán bar.

Bác Trịnh đang ở đây, ngồi bên một cái bàn, một mình chơi với bàn cờ bằng gỗ hoàng dương, có chút buồn tẻ bày bố trận cờ. Chú Trương đầy hứng khởi đứng xem bên cạnh, bác Trịnh mời: “Làm một ván không? Thằng nhóc thối La Tiểu Đao đuổi tôi ra ngoài, nói cái gì mà về càng muộn càng tốt.”

Chú Trương vốn định từ chối, khóe mắt liếc thấy Mộc Đại đã về, Mộc Đại đêm nay tâm trạng không tốt, ông muốn tận lực tránh nói chuyện với cô, thế là gật đầu: “Có chứ, tôi không biết chơi, bác dạy tôi đi.”

Ai ngờ Mộc Dại cũng không ngó ngàng gì tới ông: “Bác Trịnh, Sính Đình thích chơi dây tay à?”

Bác Trịnh đang bận chia ranh giới sông Sở đất Hán, cũng không ngẩng đầu lên: “Cũng không phải, hôm nay đột nhiên muốn chơi, đầu óc không tỉnh táo mà, muốn là muốn thôi, tôi đành tạm thời mua cho một cuộn.”

Nói xong mới nhớ ra, hỏi cô: “Xảy ra chuyện gì à? Có chuyện sao?”

Lúc ngẩng đầu lên nhìn, Mộc Đại đã rời đi.

***

Trong quầy bar không tìm thấy Một Vạn Ba đâu, thay vào đó là Tào Nghiêm Hoa đang đần mặt, Một Vạn Ba luôn là như vậy, cứ hở ra là đào ngũ, tùy tiện lôi một người thế vào.

Mộc Đại không còn lòng dạ nào mà quản Một Vạn Ba đi đâu nữa, mệt mỏi dựa vào bàn đánh bóng bàn, trán nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, lạnh lẽo.

Tào Nghiêm Hoa rất chi là quan tâm: “Tiểu sư phụ, có muốn anh pha cho em một ly rượu không?”

Gã tất nhiên là không biết pha chế, chỉ nhìn qua tư thế pha rượu của Một Vạn Ba, trong lòng cảm thấy cũng không khó: Cứ pha bừa thôi, dù sao cũng chỉ khó uống, không chết người là được.

Mộc Đại lắc đầu, nói: “Có thể Sính Đình lại không ổn rồi.”

Suy nghĩ đầu tiên của Tào Nghiêm Hoa là phẫu thuật cấy da không thành công, một giây sau mới phản ứng được cô đang nói đến cái gì, kinh hãi đến độ nói không hoàn chỉnh: “Da… Miếng da kia lại quay lại rồi?”

“Ừ.”

Tào Nghiêm Hoa đánh một cái rùng mình, trong nháy mắt đó, cảm thấy như đống lọ cao ly thấp bày bên cạnh như phát ra toàn tia sáng lạnh toát.

“Vậy em ấy…sẽ…sẽ giết người sao?”

Phải, Mộc Đại gõ gõ đầu lên quầy bar vài cái.

Cô nghe thấy Tào Nghiêm Hoa la lớn với ra sau: “Tam Tam, cậu nghe thấy chưa, Sính Đình lại nhiễm rồi, cậu còn chạy đi gặp em ấy đó! Lỡ em ấy lấy dây ra xuyên cậu thì thảm!”

Tốt, Một Vạn Ba cũng nghe thấy rồi, cô đỡ phải lặp lại lần nữa, Mộc Đại quay đầu qua nhìn Một Vạn Ba.

Hắn đứng trong hành lang tối tăm ngay cạnh quầy bar, sắc mặt có chút trắng bệch, hỏi cô: “Sao…sao cơ?”

Mộc Đại cười khổ: “Chắc là do ngũ hành trận La Nhận làm không hữu hiệu nên không dùng được, nếu dùng được thì mấy người thời cổ đại đã sớm làm như vậy rồi, cũng không cần phải chờ nhiều năm như thế để đợi Lão Tử.”

Tào Nghiêm Hoa gật đầu: “Có thể cũng không phải, có lẽ thứ phong bế được Hung Giản chỉ có lồng Phượng Hoàng Loan. Nhưng lồng Phượng Hoàng Loan đã quá yếu, thông tin truyền lại cũng không rõ ràng, trời mới biết được có ý là gì, chỉ đáng thương cho em Sính Đình của tôi…”

Gã càng nói lại càng âu sầu: “Đáng thương, thật quá đáng thương.”

Giọng Một Vạn Ba vang lên mang theo một nỗi sốt ruột khó kiềm chế được: “Vậy giờ thì sao, phải làm thế nào?”

“La Nhận nói anh ấy biết phải xử lý thế nào.”

Một Vạn Ba đờ người tại chỗ hai giây, sau đó, hắn đột nhiên sải bước lao về phía cửa, càng chạy càng nhanh, lúc ra khỏi cửa, cơ hồ là guồng chân mà chạy.

***

Một Vạn Ba nắm lấy vòng gõ cửa đập ầm ầm, không ai ra mở cổng, hắn cả người nóng rẫy mồ hôi, chuyển sang cạnh cửa nỗ lực leo tường, mặt tường rất trơn, hắn không phải Mộc Đại, mấy lần gắng leo đều không thể lên được, trong lòng tức giận, lượm nửa cục gạch, rống lên gọi La Nhận, ném mạnh về phía tầng hai.

Rầm một tiếng vỡ tan, không biết là đã đập vỡ cửa kính phòng nào rồi, lát sau, hắn thấy La Nhận xuất hiện bên lan can tầng hai, rõ ràng là nhìn thấy hắn nhưng không có chút vẻ gì là định mở cổng.

Một Vạn Ba gầm lên với anh: “Mở cửa!”

Anh vẫn bất động, Một Vạn Ba thật sự tức điên, đạp vài cước lên cổng, nhưng cửa vẫn không mảy may nhúc nhích, chân hắn tê rần.

Một Vạn Ba hết đập lại đá, cuối cùng, chân chợt mềm nhũn, ngã ngồi trên bậc thang, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, thân thể không ngừng được run lên.

Sính Đình xảy ra chuyện, liệu có phải là do mình cố tình giấu giếm? Có phải không? Nếu lúc đó nói thẳng ra, tình thế bây giờ liệu có phải sẽ tốt hơn một chút?

Lúc Mộc Đại chạy tới, không ngờ cảnh tượng lại thế này, cô ngẩng lên nhìn La Nhận, ánh mắt La Nhận rơi lên người cô, bình tĩnh nhưng không hề có ý tứ gì.

Mộc Đại thoáng do dự rồi trực tiếp leo tường, nhảy xuống sân trong mở cửa cho Một Vạn Ba, Một Vạn Ba nghe được tiếng mở cổng, đứng vụt dậy, gần như xô cô ra chạy vào trong.

Sau khi đóng cửa lại, Mộc Đại lại ngẩng đầu lên nhìn La Nhận, anh vẫn giữ nguyên tư thế đó, thậm chí không nhìn cô nữa.

Tiếng bước chân lên tầng nặng nề mà hoảng loạn, sau đó là giọng Một Vạn Ba gào lên: “Anh làm gì vậy hả La Nhận? Anh làm cái gì thế, hả?

***

Cảnh tượng trước mắt, không phải là điều mà La Nhận có thể dễ dàng giải thích đơn giản được.

Sợi len màu đỏ, có khoảng mười mấy sợi, giăng ra quấn lấy một băng ghế dài, hai chân ghế ở một đầu chạm nhẹ xuống mặt đất, mà hai chân ở đầu còn lại thì nhấc lên, không khỏi khiến Mộc Đại liên tưởng đến vó chân hưng phấn muốn chạy của một con ngựa hoang.

Sính Đình nằm trên cái giường đặt trong cùng, khuôn mặt tái nhợt không chút động đậy, Một Vạn Ba lao vào, cứ nghĩ chỉ là sợi len, hắn cho rằng có thể xông tới, không ngờ sợi nào sợi nấy đều được cố định rất chắc, lúc đầu vọt mạnh vào một cái, lại như sa vào một tấm mạng nhện, càng nóng nảy càng không thoát ra được, nhưng Mộc Đại thì bình tĩnh đi vòng qua bên cạnh, không tốn chút sức lực nào cũng đến được cạnh giường.

Hai tay Sính Đình đặt trên bụng dưới, cổ tay bị trói lại bằng một cái còng bằng cao su, trên cổ chân cũng có.

Bên gối có một ống tiêm thủy tinh trống rỗng, trên tủ đầu giường là hai lọ thuốc chích bằng thủy tinh đã bẻ miệng.

“Thuốc mê loại mạnh, ức chế trung khu thần kinh, duy trì sử dụng liên tục có thể khiến con người hôn mê trong thời gian dài.

La Nhận không biết tiến đến từ lúc nào, bình tĩnh như đang đọc thuộc lòng: “Đồng thời có thể khiến tứ chi con người không còn chút sức lực nào, sử dụng trong thời gian dài sẽ khiến bắp thịt teo lại, dùng quá liều sẽ gây tổn thương đến hệ thống thần kinh trung ương, gây nên tình trạng thiếu máu, thiếu dưỡng khí lên não, kết quả xấu nhất là không tỉnh lại được nữa.”

Trên trán Một Vạn Ba nổi lên gân xanh: “Đ*t m* anh! Vậy mà anh lại cho cô ấy dùng!”

La Nhận như không nghe thấy lời hắn, nhìn một lượt bố cục trong phòng: “Phòng này không đủ kiên cố, tôi sẽ đặt thêm hệ thống hồng ngoại thăm dò, cửa sổ và cửa ra vào đều phải gia cố lại, thực sự không ổn, bên trong đặt thêm một cái lồng tù nữa, bên cửa lồng đặt một băng chuyền, chuyền thức ăn qua đó, cố hết sức giảm bớt tiếp xúc giữa em ấy và người khác, có lẽ vì lý do an toàn, nên để em ấy hôn mê, có thể tiêm thuốc dinh dưỡng.”

Trước mắt, Hung Giản có vẻ như còn chưa đủ mạnh để có thể điều khiển người vượt nóc băng tường, nhưng vẫn có thể điều khiển người đi lại, hành động. Nếu Sính Đình hôn mê liên tục, nhưng không chết, có thể sẽ tiếp tục lừa gạt vây khốn được Hung Giản.

Đúng vậy, anh đã liều một cú nguy hiểm lớn, Hung Giản đích thực là đang ám trên người Sính Đình, nhưng nhìn theo một góc độ khác, anh cũng có thể biến Sính Đình thành một cái thùng sống để vây khốn Hung Giản.

Giọng La Nhận bình tĩnh đến gần như lãnh khốc, cánh tay Mộc Đại bất giác run lên sợ hãi đến tê dại.

Trong mắt Một Vạn Ba như phun ra lửa: “Sính Đình là người!”

La Nhận cười: “Phải, đợi đến lúc em ấy giống chú tôi đi giết người, cậu còn dám nói như thế được nữa không? Được rồi, xem cũng xem xong rồi, hai vị có thể đi được chưa? Đây là địa bàn của họ La tôi, do tôi quyết định. Còn nữa, tôi không thích bị người khác cầm đá ném bừa, cũng không thích loại bất lịch sự chưa được chủ nhà đồng ý đã tự ý mở cổng.”

Bỗng chốc phân biệt rõ ràng, đúng vậy, đây là chỗ của người ta, là chuyện nhà người ta.

Mộc Đại cảm thấy mình như bị vả cho một cái, giống như cô và bè lũ quầy bar của cô đều không được gia giáo tử tế.

Mộc Đại đẩy Một Vạn Ba: “Đi thôi.”

Lúc đi ngang qua, Mộc Đại thoáng do dự, cuối cùng vẫn hỏi anh: “Vậy anh muốn làm thế nào, cứ thế…nhốt Sính Đình vậy sao?”

Dáng vẻ khó chịu mà thận trọng của cô khiến lòng La Nhận mềm nhũn.

Giọng anh dịu đi rất nhiều: “Hy vọng trong khoảng thời gian này, tôi có tiến triển thuận lợi, giải nghĩa rõ ràng bức tranh và cái tiên nhân chỉ lối kia, không chừng những thứ đó là đang chỉ hướng lồng Phượng Hoàng Loan, mà chỉ có lồng Phượng Hoàng Loan mới có thể thực sự chế trụ được Hung Giản.

Một Vạn Ba chợt sững người.

Trong phòng bỗng lặng bặt, Mộc Đại khe khẽ thở dài, lúc định giục Một Vạn Ba đi lần nữa, hắn bỗng lên tiếng.

“Tiên nhân chỉ lối, có lẽ tôi biết chỗ đó ở đâu.”

Đón lấy ánh mắt kinh ngạc của La Nhận, hắn cười tự giễu.

“Không sai được đâu, đó là từ đường ở quê cũ của tôi, trên mái hiên đặt mười con, mà con khỉ đi cuối đó, chính là bị tôi đập rụng…”