Bảy Thanh Hung Giản

Quyển 2 - Chương 28

Tào Nghiêm Hoa sợ hãi rú lên một tiếng, ném thẳng hũ tro ra ngoài. Viêm Hồng Sa mắt thấy hũ tro quăng về phía mình, da đầu muốn nổ tung, hất tay ra chắn trước thân như mất mạng tới nơi, hất xong rồi mới chợt phản ứng lại: Đó là hướng lão trai ngọc!

Lỡ như hũ tro dính trở lại, lão trai ngọc có khi nào sẽ…khởi tử hoàn sinh?

Tào Nghiêm Hoa cũng nghĩ tới đây, hiếm khi nào gã có được một lần phản ứng bắt đúng sóng như thế, đúng thời điểm then chốt, chợt thét lớn một tiếng, hai tay chống lấy mạn thuyền, thân thể phi qua mạn thuyền lao xuống dưới, một cước đạp bay hũ tro.

Chợt nghe Một Vạn Ba quát: “Hai người thần kinh à!”

Tào Nghiêm Hoa không kịp trả lời, võ công gã không tốt, thu phóng còn chưa thể tự nhiên, cả người không khống chế được, tùm một tiếng rơi xuống nước.

Viêm Hồng Sa quay đầu, thấy Một Vạn Ba đang trợn mắt như chỉ hận không thể nuốt sống bọn họ, cách đó không xa phía sau, hũ tro đang bồng bềnh trên mặt biển.

Viêm Hồng Sa chột dạ nhớ lại tình cảnh vừa rồi, Tào Nghiêm Hoa ném – cô hất – Tào Nghiêm Hoa lại đạp, người không biết còn tưởng họ đang tung qua tung lại như tung bóng chơi, bảo sao Một Vạn Ba nổi nóng, đó là hũ tro của cha hắn mà.

Một Vạn Ba không muốn phí lời với hai người họ, xoay người bơi về phía hũ tro. Tào Nghiêm Hoa bơi chó miễn cưỡng nổi trên mặt nước, giơ tay lên lau nước trên mặt, gọi với về phía Một Vạn Ba: “Tam Tam, cậu cẩn thận, đừng trực tiếp chạm vào nó, tôi vừa mới tận mắt thấy dáng vẻ nó muốn xông ra ngoài!”

Tay Một Vạn Ba đang vươn về phía hũ tro, nghe vậy cứng ngắc khựng lại, lát sau bảo Tào Nghiêm Hoa: “Lấy sào chống ra đây.”

Tào Nghiêm Hoa nghe hiểu, dùng cả tay cả chân trèo lên thuyền, phút chốc ôm sào chống ra, giúp đỡ Một Vạn Ba, chậm rãi khều hũ tro tới gần.

Một Vạn Ba và Viêm Hồng Sa cũng sũng nước trèo lên, Một Vạn Ba hỏi Tào Nghiêm Hoa: “Anh thật sự thấy thế?”

Tào Nghiêm Hoa đáp chắc nịch: “Dáng vẻ muốn xông ra, như lần trước ấy lúc Hung Giản muốn rời khỏi thân thể Sính Đình ấy, có điều lần này nó không mang hình dáng thẻ tre, mà trông giống một gương mặt…”

Nhớ tới khuôn mặt quái dị kia, Tào Nghiêm Hoa run lên một trận.

Một Vạn Ba lấy khay và thừng ra bện thành một túi lưới đơn giản, cả người nằm sấp trên bong thuyền, từ mạn thuyền thả túi lưới xuống, dưới sự trợ giúp của Tào Nghiêm Hoa, gạt hũ tro vào túi, chậm rãi kéo lên.

Tào Nghiêm Hoa và Viêm Hồng Sa cùng nín thở, một trái một phải nằm úp sấp bên cạnh hắn, thò đầu ra nhìn, Viêm Hồng Sa nỗ lực ngăn hắn lại.

“Đừng, đừng nhấc nó lên gần thế…”

Con gái thật đúng là vừa nhát gan vừa phiền phức lại vừa lắm điều, Một Vạn Ba cau mày, đang muốn vặc lại cô hai câu, bỗng nhiên phịch một tiếng, trên mặt hộp ngọc nháy mắt nhô ra một khuôn mặt cười gằn, giống như sắp đâm ra ngoài tới nơi rồi.

Một Vạn Ba hoảng sợ run tay, túi lưới mang theo hũ tro rơi tõm một tiếng xuống nước, có điều còn may, dây thừng vẫn còn trong tay.

Viêm Hồng Sa và Tào Nghiêm Hoa ban nãy đã bị dọa sợ một lần, lúc này lại bình tĩnh hơn Một Vạn Ba, Viêm Hồng Sa thậm chí còn có chút đắc ý: “Thấy chưa, tôi đã bảo cậu đừng có nhấc lên sát quá mà.”

Một Vạn Ba không để ý tới cô, bật thốt một câu: “Nhìn kìa!”

Hũ tro đang lơ lửng trên mặt nước, mặt hộp lại trở nên bình thường, hiện lên màu ngọc trắng óng.

Một Vạn Ba như có điều suy nghĩ: “Hình như cứ vào trong nước thì gương mặt đó chớp mắt sẽ không còn nữa.”

Tào Nghiêm Hoa lập tức phản ứng lại: “Hung Giản sợ nước, nó không dám trực tiếp xông ra!”

Càng nghĩ càng thấy đúng, không khỏi phát sợ: Hung Giản trước đó ở trong cơ thể lão trai ngọc, có thể nương nhờ lão trai ngọc mà đi lại tự nhiên, sau khi tách khỏi thân trai ngọc thì vội vàng tìm “nhà mới”, mình ban nãy thế mà lại còn không biết sống chết ôm hũ tro vào lòng, nếu không phải Viêm Hồng Sa kịp thời báo động thì…

Tào Nghiêm Hoa rùng mình.

Nhưng khi nó ngâm trong nước thì chỉ có thể dựa vào vỏ hộp bên ngoài bảo hộ, lỡ hộp bị vỡ mất, nó sẽ trực tiếp tiếp xúc với nước, vậy nên mới có chút kiêng kị, không dám lập tức phá hộp xông ra.

Làm sao đây? Cứ thế bọc lưới ngâm dưới biển à?

Một Vạn Ba liếc gã: “Tìm một cái chậu, xô hay thùng nước chứ sao, tạo lại một trận pháp kim mộc thủy hỏa thổ, dù không gượng được đến mười ngày nửa tháng nhưng tạm chống đỡ hai ngày thì không thành vấn đề.”

Tào Nghiêm Hoa lúc này mới nhớ ra lời La Nhận dặn trước khi rời đi: “Anh Tiểu La có bảo cậu thử khởi động thuyền đó.”

Vậy sao? Hiện trường thoạt nhìn đúng là một mớ hỗn độn, hai cái thuyền đều chết đứng ở đây, nếu thuyền không khởi động được thì đến bờ cũng chẳng về nổi.

Một Vạn Ba hỏi gã: “La Nhận biết Mộc Đại đi đâu à?”

Tào Nghiêm Hoa nói: “Trông, có vẻ như là biết…”

***

La Nhận tin chắc rằng mình đã nghe thấy tiếng còi.

Không rõ anh đã bơi bao lâu, tiếng còi cứ vang lên đứt quãng như ẩn trong màn sương sâu thẳm, nhưng anh chắc chắn rằng phương hướng không sai, theo anh không ngừng tiến về phía trước, càng lúc càng rõ dần.

Kề bên có gì đó cắt ngang, bơi lại gần mới phát hiện ra là mái chèo, La Nhận vươn tay đẩy mái chèo ra: Mộc Đại sao vậy, đến cả mái chèo cũng đánh mất?

Chỉ là, không có thời gian mà nghĩ nhiều như vậy, lại một lần nữa nổi lên mặt nước, anh cuối cùng cũng lờ mờ nhìn thấy con thuyền nhỏ lẻ loi cách đó không xa, và cả người đang ngồi trên thuyền.

Rốt cuộc cũng có thể thở phào, lúc này, đột nhiên lại cảm thấy chân tay như đeo chì, không nhấc lên nổi nữa, thân thể đau nhức mỏi nhừ, anh thầm nhủ trong lòng: Gắng thêm chút nữa, gắng thêm chút nữa là tới rồi.

Mười mét… Tám mét… Năm mét…

Rốt cuộc tay cũng chạm tới thuyền, cơ thể La Nhận hơi co giật, anh tựa trán lên mép thuyền, dữ dội thở phì phò, cánh tay từng hồi run lên.

Lúc lâu sau, anh mới ngẩng đầu nhìn Mộc Đại.

Cô hẳn là đã khóc, vành mắt đỏ bừng, trong tay siết chặt cái còi.

La Nhận nói: “Em trôi xa thật đấy.”

Đây là nói thật, hôm nay trên biển có sóng, thuyền nhỏ sẽ không tự chủ được trôi theo dòng chảy, trên mặt biển lại nổi sương mù, tầm nhìn bị rút ngắn hơn so với thường ngày, nhưng căn cứ theo tiếng còi mà phán đoán, vị trí của cô không thể chỉ xa bình thường, hơn nữa, khoảng cách như vậy cũng không thể khiến tay chân anh nhũn ra thế này.

Em trôi xa thật đấy.

Mộc Đại nói: “Có phải em muốn trôi đâu.”

Lại nói: “Anh lên đây đi.”

Không phải không muốn lên, nhưng giờ tay chân đều không còn sức nữa, cảm thấy trèo lên thuyền cũng là chuyện khó khăn.

La Nhận nhìn cô một hồi, nói: “Em xuống đây một chút đi.”

“Em không biết bơi.”

“Không sao, không để em chìm đâu.”

Mộc Đại do dự một lát rồi cẩn thận ngồi lên mép thuyền, ôm lấy cổ La Nhận, sau đó chậm rãi dời mình xuống.

Không bị chìm, La Nhận nhanh chóng ôm lấy eo cô, cánh tay từ từ siết chặt lại, nước biển thấm đẫm áo, thật lạnh, nhưng cũng dễ cảm nhận được nhiệt độ và cơ thể anh hơn, ở trong biển cô không có điểm tựa, chỉ có thể ôm anh.

Vì sao lại bảo cô xuống?

La Nhận nhẹ nhàng ghé vào tai cô, nói: “Xin lỗi.”

Có chút không sao nói được, chỉ biết ôm lấy rồi vùi mặt vào hõm vai cô.

Anh cảm thấy thật sự có lỗi, khoảng thời gian đó, khoảng thời gian ác đấu với lão trai ngọc đó, anh thật sự đã quên mất cô.

Đoạn đường bơi tới đây, nước biển có lẽ cũng chẳng lạnh đến thế, nhưng với anh thì lại lạnh thấu xương, anh cứ tưởng tượng suốt tới khả năng đáng sợ rằng: Có khi nào không phải cô bị trôi đi mà là chết đuối rồi không?

Cô có thể đã chết đuối, cô hoàn toàn có thể đã chết đuôi, bởi vì khoảng thời gian anh quên mất cô đó đủ để cô chết đuối mấy chục lần rồi.

Lão trai ngọc quan trọng sao? Con súc sinh đó quan trọng lắm sao? Không bắt được thì đã làm sao? La Nhận hận mình lúc đó vô cùng, theo bản năng lại đem chuyện đối phó với lão trai ngọc lên ưu tiên hàng đầu.

Mộc Đại thì sao? Bị anh quên mất rồi.

Bởi vậy nên một giây đó khi nhìn thấy cô lần nữa, anh có cảm giác như tìm lại được sau khi đánh mất.

May mà, may mà cô không gặp chuyện không may, may mà giả thiết đáng sợ kia không xảy ra, nếu cô mà xảy ra chuyện gì, đó thật sự sẽ trở thành nỗi hối hận ngu ngốc hoang đường nhất trong đời anh, vì một con trai mà bỏ quên cô.

Mộc Đại thì thấy hơi kỳ quái, La Nhận vừa mới nói “xin lỗi” cô à? Xin lỗi cái gì chớ?

La Nhận nói: “Nào, lên thuyền thôi.”

Anh đỡ cô lên lại thuyền, ánh mắt và động tác đều rất dịu dàng, nghĩ bụng phải đối xử với cô tốt hơn chút nữa, tốt hơn chút chút nữa.

Mộc Đại hỏi: “Về thế nào bây giờ?”

La Nhận cười cười: “Nghỉ ngơi một lát trước đã, không việc gì phải vội, nói không chừng Một Vạn Ba sửa xong thuyền sẽ qua đón chúng ta đó. Cùng lắm thì anh đẩy thuyền bơi về.”

Nghe đến tên Một Vạn Ba, Mộc Đại lập tức nhớ tới.

“Bọn anh sao rồi? Lão trai ngọc đâu?”

La Nhận đáp: “Không sao, giải quyết xong rồi.”

Mộc Đại thở dài: “Làm em sợ muốn chết, lúc đó em còn tưởng em sắp chết tới nơi rồi cơ, trong đầu trống rỗng.”

La Nhận cười cô: “So với lúc anh cầm dao dí em, cái nào đáng sợ hơn?”

Mộc Đại nói: “Không giống nhau, khi đó, tuy em sợ quá bật khóc nhưng thực ra cũng không sợ đến vậy. Lần này không giống thế, em trực tiếp sợ đến không nghĩ được gì luôn…”

Cô co rụt người lại, gục đầu xuống, La Nhận mỉm cười, vươn tay ra vén tóc cho cô.

“Sau đó, không biết bằng cách nào mà em lại ở đây, sương mù thì dày, lại không nghe thấy tiếng gì, cũng không nhìn thấy đám bọn anh…”

Trong lòng La Nhận đánh thịch một tiếng, từ từ thu tay lại.

Cô vẫn còn đang thấp giọng lẩm bẩm: “Sau đó em chợt nhớ tới cái còi, em nghĩ, nếu thổi còi, có khả năng anh sẽ nghe thấy…”

Cô ngẩng mặt lên: “Sau đó, em quả nhiên nhìn thấy anh.”

La Nhận mỉm cười, nhưng lúc này đây, nụ cười có phần gượng gạo.

Anh hỏi: “Mộc Đại, em có còn nhớ lúc em rơi từ thừng xuống thuyền không?”

Mộc Đại mệt mỏi lắc đầu: “Chắc em sợ đến không nghĩ được gì nữa ấy, em chỉ nhớ em ở trên dây, sau đó lão trai ngọc bỗng nhiên bay lên, Tào Mập còn hét lên là lão trai ngọc biết bay…”

Một cảm giác quái dị dậy lên từ đáy lòng.

“Lúc anh định đụng thuyền, bảo em tránh khỏi, em có nhớ không?”

Mộc Đại tỏ vẻ nghi hoặc: “Anh định đụng thuyền à? Em không nhớ, chắc là lúc đó loạn quá, em quá hoảng sợ nên không để ý.”

“Mộc Đại, mái chèo thuyền em đâu?”

Dường như đến lúc này cô mới nhận ra không thấy mái chèo đâu: “Chắc là lúc em ở trên thừng, thuyền bị lắc, mái chèo rơi xuống nước mất rồi.”

La Nhận thầm nói trong lòng: Không phải.

Khi đó, lúc lão trai ngọc cắt về phía thừng, Mộc Đại bỗng dưng buông tay rơi xuống, trong lòng anh còn khen cô, năng lực phản ứng cấp tốc thực sự nằm ngoài dự liệu của anh.

Sau đó nữa, họ căng lại dây, muốn giúp Mộc Đại lên thừng, nhưng không biết vì sao cô lại chèo thuyền, rời xa khỏi thừng.

Giờ suy nghĩ lại, đúng là không thích hợp, động tác của Mộc Đại luôn rất nhanh.

Tiếp nữa, anh quyết định đụng thuyền, vì vậy đã bảo Mộc Đại, rời đi, rời đi, đừng tới gần.

Anh tận mắt thấy Mộc Đại chèo thuyền ra xa.

Nhưng giờ cô lại nói, cô nhớ không rõ, không có ấn tượng, chỉ nhớ là mình ở trên thừng, lão trai ngọc xoáy cắt về phía cô, sau đó thì đã là trong sương mù, trên thuyền nhỏ, không thấy mọi người đâu, đến cả mái chèo đâu rồi cũng không biết.

Chuyện này phải giải thích thế nào? Bị dọa choáng váng? Anh không tin.

Lúc đó, khi anh hô “Rời đi, đừng tới gần”, người khua mái chèo chèo ra xa, là cô sao? Nếu không phải thì là ai?

La Nhận chợt thảng thốt.

Mộc Đại nhìn anh vẻ khó hiểu, vươn tay ra vẫy vẫy trước mặt anh: “Sao thế?”

La Nhận phục hồi lại tinh thần, anh gắng sức đè nén lại bất an trong lòng, cười đáp lại cô, nói: “Không có gì.”