Bảy Thanh Hung Giản

Quyển 2 - Chương 18

Mặt trời ngả về tây, gió biển quất vào mặt, đuôi thuyền khuấy lên từng đóa bọt sóng trắng xóa, nếu không phải trong nước có thứ kia tác quái thì thật giống như đang đi du lịch.

Cũng là “du thuyền tự lái” mà, dù chỉ là một con thuyền nát.

Mộc Đại cảm thấy rất thỏa mãn.

Nhìn về phía trước, La Nhận đang đứng ở mũi thuyền gọi điện thoại, nhìn ra sau, Viêm Hồng Sa ngồi trên xe lăn, đầy hứng khởi luyện tập cách tung lưới xích.

Lưới xích quá nặng, không thể nào dùng sức người để quăng, La Nhận nghĩ ra một cách, trải lưới xích ra thành một mặt phẳng, thả xuống nước bên mép thuyền, trên lưới xuyên một sợi dây thép, nói đơn giản thì giống như sợi dây rút của túi vải vậy, lúc buông lỏng dây rút thì là một mặt phẳng, lúc cấp tốc rút lại thì hợp thành một cái túi.

Hai đầu dây thép nối với bánh tời chạy bằng điện trên thuyền, lúc cần, quay nhanh trục tời là có thể rút gọn được dây thép, lập tức sẽ bó chặt miệng túi của lưới xích bên dưới.

Viêm Hồng Sa đi đứng bất tiện, chỉ có thể ngồi một chỗ, được giao cho trọng trách làm người chạy bánh tời.

Cô nàng vô cùng hưng phấn, cảm thấy rất có ý nghĩa kỷ niệm, không ngừng năn nỉ Mộc Đại: “Mộc Đại, cô mượn điện thoại La Nhận chụp cho tôi một tấm được không?”

Cô và Mộc Đại đều không có điện thoại, điện thoại của Sáu Ngàn Rưỡi thì cô cực kỳ không muốn mượn, chỉ có thể lân la sang La Nhận.

Mộc Đại đồng ý, lại không muốn quấy rầy anh gọi điện thoại nên cứ một lúc lại ngó xem anh đã gọi xong chưa, cũng không biết là ngó đến lần thứ mấy thì La Nhận chợt vẫy tay với cô, ý bảo cô qua đó.

Mộc Đại đứng vụt dậy, chạy qua, cái còi được cô nhét vào cổ áo chạm vào da lành lạnh, hạt ngọc trai cũng lành lạnh.

Không cùng một kiểu lạnh giống nhau.

La Nhận nói: “Từ từ thôi.”

Nói từ từ, cô đã chạy tới rồi.

Mộc Đại chạy lại rồi mới phản ứng được, mất tự nhiên đến kỳ quặc, cảm thấy mình nên dè dặt một chút mới đúng.

La Nhận nói: “Tôi gọi cho bác Trịnh, Sính Đình vẫn ổn, bác Trịnh đang gắng hết sức để không phải tiêm thuốc mê cho em ấy. Quán bar cũng vẫn rất tốt, chú Trương tuyển được người rồi, có điều chỉ là lưu động, tạm thời thế chỗ cho đám bọn em thôi. Còn nữa, nghe bác Trịnh nói, có vẻ như dì Hồng của em đã gọi về cho quán bar.”

Dì Hồng? Mộc Đại kích động.

La Nhận cười: “Tôi biết em muốn hỏi gì, dì ấy chưa nói mình đang ở đâu, nhưng sợ bọn em sốt ruột nên gọi báo bình an một tiếng, cũng không nói là lúc nào thì về.”

Vậy à…

Mộc Đại vẫn rất vui, cô không tham như vậy, có tin tức là tốt rồi.

La Nhận dừng một chút: “Còn nữa là… Đoán xem hiện giờ ai đang ở nhà tôi nào?”

Ai? Ở nhà La Nhận, cả hai người họ đều quen, Lý Thản? Vạn Phong Hòa? Hay là…

Mắt Mộc Đại chợt sáng ngời.

Thần Côn?!

La Nhận cũng mừng ra mặt: “Nghe ý Thần Côn, ông ấy là muốn đến thành cổ thăm bạn bè, vừa lúc đi ngang qua Lệ Giang, ban đầu hỏi thăm quán bar, rồi từ quán bar tìm đến bác Trịnh, tới thăm Sính Đình.”

“Ông ấy nói với tôi, cái hòm kim mộc thủy hỏa thổ mà tôi phỏng theo cũng giống, nhưng cách này vẫn có gì đó thiếu thiếu, ông ấy cảm thấy dù không có lồng Phượng Hoàng Loan thì cũng phải có thứ gì đó có thể tạm thời phong ấn được Hung Giản để Sính Đình khỏi phải chịu tội, ông ấy nói ông ấy có chút ý nghĩ, có điều còn chưa rõ ràng lắm.”

Thật là một ngày tốt lành, hôm nay nghe được toàn tin tức tốt, có phải là báo hiệu rằng chuyến đi này cũng sẽ thuận lợi mọi bề không?

Mộc Đại ra dấu muốn mượn điện thoại của La Nhận qua chụp ảnh cho Viêm Hồng Sa, vừa chụp xong đã bị Viêm Hồng Sa cướp lấy: “Để tôi xem để tôi xem, có đẹp không?”

Cô nàng vừa xem vừa lẩm bẩm: “Đến lúc đó bảo La Nhận gửi cho tôi, tôi phải chỉnh sửa một chút mới được.”

Lại lật ảnh phía trước của La Nhận ra: “Bình thường anh ta chụp cái gì vậy? Có selfie gì không?”

Bỗng chợt hưng phấn: “Nói không chừng có ảnh bán nude cũng nên đó.”

Mộc Đại cũng tò mò, nhưng không muốn thể hiện quá rõ, không thể làm gì khác đành tỏ ra thờ ơ, nhưng mắt vẫn nhìn về phía điện thoại.

La Nhận không có vẻ gì là người thích chụp ảnh, selfie cũng không có, hơn phân nửa chỉ là ảnh phong cảnh tiện tay thì chụp, hơn nữa có thể nhìn ra, anh là kiểu người không để ý tới cách thức kết cấu, chỉ tiện tay chụp mà thôi.

Viêm Hồng Sa nhanh chóng hết hứng, trả điện thoại lại cho Mộc Đại.

Mộc Đại cúi đầu nhìn lướt qua, trong lòng chợt giật nảy.

Tim cô đập thình thịch, thò tay ấn vào một bức trong đó, phóng đại lên, rồi lại phóng tiếp.

Sương mỏng mênh mông, đó là tuyến cáp treo Trùng Khánh.

Ảnh chụp cảnh sông, vừa vặn lấy cả xe cáp đối diện vào ống kính, trên mặt sông không thể nào có góc lấy cảnh như vậy, trừ phi là, chính anh vừa vặn cũng đang ở trên một xe cáp khác.

Độ phân giải của điện thoại không đủ để chụp rõ được mặt mũi trong hoàn cảnh như vậy, nhưng quần áo thì vẫn có thể nhìn được đại khái.

Nhất là chiếc áo phông mơ hồ có thể nhìn ra là in hình đầu voi.

Trên da Mộc Đại như có đốm lửa li ti, bắt đầu nổi lên từ mũi chân, chạy vụt một đường lên trên.

Lúc trả lại điện thoại cho La Nhận, cô ngoẹo đầu, nhìn La Nhận một lượt từ đầu tới chân.

La Nhận bị cô nhìn mà chẳng hiểu ra sao, bèn hỏi: “Sao thế?”

Mộc Đại đáp lại một chữ: “Ha.”

Sau đó quay đầu rời đi, có điều là với tâm trạng rất tốt, La Nhận nghe ra cô đang ngâm nga một bài hát, tuy nghe ra được giai điệu nhưng cũng chỉ là những tiếng hừm hừm ha hừm hừm ha hừm hừm ha.

Mộc Đại nghĩ, không sai, người đó chính là La Nhận.

Ngày đó, La Nhận ở đối diện, chỉ về phía cô một cái, sau đó cô vừa quay đầu lại thì bắt được Tào Nghiêm Hoa.

Mà bây giờ, cô đang ở chung với La Nhận trên cùng một con thuyền, trên cổ đeo cái còi anh đưa, cùng phải đi bắt lão trai ngọc, còn Tào Mập thì đã là đồ đệ của cô rồi, cả ngày trước mặt sau lưng đều gọi cô là: em gái Mộc Đại, Mộc đại tiểu sư phụ, em gái Mộc Đại tiểu sư phụ…

Khi đó, cô chưa từng ngờ được chuyện sẽ phát triển thành thế này.

***

Thân thuyền thoáng rung lên, rốt cuộc cũng tới khu vực lúc trước gặp nạn.

Xa xa có thể trông thấy thôn Ngũ Châu, Mộc Đại nheo mắt nhìn, La Nhận đi qua, đưa cho cô một vật.

Cũng từng thấy trước đây rồi, là cái ống nhòm ngón cái một mắt siêu nhỏ.

Mộc Đại đeo ống nhòm lên ngón trỏ, đặt trước mắt nhìn đông nhìn tây, ánh mắt chợt chuyển lên bãi biển, hưng phấn đến độ suýt thì kêu lên.

Hành lí của cô vẫn còn ở đó, ngày ấy, lúc phi thân lên thuyền, cô đã tiện tay thả hành lí lên bờ cát.

Tốt, cho tới giờ, ngoài tổn thất điện thoại ra thì mọi thứ đều vẫn còn.

Lúc xoay người, Một Vạn Ba đã từ từ thả “mắt nước” xuống, thực ra xem dưới con mắt phổ thông cũng có thể hiểu được là đang thả một sợi xích sắt gắn một cái máy ảnh chụp dưới nước thô sơ, sợ máy ảnh quá nhẹ nên bên dưới có treo một quả cầu sắt có trọng lượng, xích sắt xuyên qua một bánh tời lắp ráp tạm thời đặt trên lan can thuyền để dễ dàng khống chế cự ly và ngừng ngắt.

La Nhận điều chỉnh hình ảnh nối với màn hình máy tính, nhắc nhở Một Vạn Ba đừng vội hạ xuống tiếp, dừng lại một chút để xem hiệu quả lên hình.

Hình ảnh dần dần hiện rõ.

Thế giới dưới nước tĩnh lặng khiến người ta có ảo giác như linh hồn thoát ra khỏi cơ thể, La Nhận gật đầu: “Tiếp đi.”

***

Mắt nước từng tấc từng tấc đi xuống.

Tất cả cùng tụ tập trước màn hình, theo mắt nước càng lúc càng xuống sâu, từng người cũng dần nín thở, tâm trạng cũng theo đó mà khẩn trương lên.

Mắt Viêm Hồng Sa dính chặt vào màn hình, vô thức nắm lấy cánh tay Mộc Đại, nhỏ giọng hỏi: “Mộc Đại, dưới đó có khi nào có quỷ không?”

Không biết, toàn bộ bề mặt Trái Đất, biển chiếm ba phần tư, bảy tỉ người chỉ chen chúc trên một phần tư lục địa còn lại, không ai biết dưới biển có cái gì, dù có quỷ cũng chẳng ai can thiệp được.

Viêm Hồng Sa nói trước cho mọi người phòng sẵn: “Tôi nhát gan, tôi sẽ hét lên đấy.”

Hét cũng là một cách để giải tỏa tâm trạng căng thẳng, có điều, có người hiện giờ lại không hét được…

Mộc Đại ngầm sờ sờ lấy cái còi trong cổ áo ra.

Mắt nước tiếp tục đi xuống dưới.

La Nhận dần cảm thấy không đúng, nhìn thoáng qua số liệu độ sâu hiển thị, hỏi Một Vạn Ba: “Chỗ này dù cách thôn khá xa nhưng dù sao cũng là gần biển, cậu lớn lên trong thôn từ nhỏ, trong vùng biển này có cá không?”

Mắt nước ở dưới nước, được xích sắt và quả cầu sắt kéo xuống, có lúc sẽ lấy xích sắt làm tâm trục mà đung đưa qua lại, cũng coi như có thể quan sát 360 độ không góc chết, nhưng trong phạm vi tầm nhìn lại không trông thấy một vật sống nào.

Không phải thường nói thế giới dưới đáy biển muôn màu muôn vẻ sao, sao lại giống một thế giới tĩnh mịch thế này, cá đâu, tôm đâu, sinh vật phù du dày đặc đâu?

Viêm Hồng Sa thì thào: “Vùng biển này nhìn cứ như biển chết vậy.”

Một Vạn Ba nói: “Tôi không biết, tôi nhớ hồi đó trong biển có rất nhiều cá.”

Nào chỉ có mỗi cá, hắn từng lặn xuống nước mò được cả sao biển màu lam nữa kìa.

Mọi người đều im lặng.

Mắt nước tiếp tục đi xuống.

Tầm nhìn càng lúc càng tối, ánh mặt trời không chiếu tới đáy biển, thông thường từ 500m trở xuống là đen thùi lùi, La Nhận liếc xem số liệu biểu thị độ sâu, nơi này gần đất liền, tầm nhìn vẫn miễn cưỡng xem được, độ sâu ước chừng chỉ khoảng 200m, rất nhanh đã tới đáy.

Có thứ gì đó dài mảnh mờ mờ chợt xẹt qua trước màn hình, Viêm Hồng Sa hét lên một tiếng: “… Cái gì vậy?”

Những người khác không bị hình ảnh hù dọa, nhưng lại bị cô làm cho sợ hết hồn.

Một Vạn Ba phát cáu: “Tảo biển!”

Có vẻ là một loại tảo biển, nhưng tảo biển vốn có rất nhiều chủng loại. Loại này lá dài và mảnh theo hình dải, theo hướng nước chảy dưới đáy biển mà chậm rãi đong đưa, thình lình xuất hiện thế này, quả thật có phần giống một điệu múa ma mị.

La Nhận nhắc nhở Một Vạn Ba, tiếp đây thả xích phải thật cẩn thận, sợ bị tảo quấn vào.

Quả nhiên, xuống thêm chút nữa, tảo biển dần dày lên, Một Vạn Ba nói: “Loại tảo này rất dài, phải hơn hai mét, có điều sắp tới đáy rồi, tảo biển là mọc từ dưới đáy biển lên.”

Vừa nói tới đây, trong hình chợt xuất hiện một vật kỳ quái.

Tròn tròn gồ gồ, lóe ra ánh kim loại, có lẽ cách mắt nước rất gần nên nhất thời nhìn không ra là cái gì, mà mắt nước lại nối với bánh tời mắc trên lan can thả xuống nước, lên xuống thì thoải mái nhưng chuyển trái chuyển phải thì không cách nào điều chỉnh được.

Một Vạn Ba đề nghị: “Hay là chúng ta dời thuyền sang vị trí khác?”

Đang định đứng dậy thì Viêm Hồng Sa chợt nói: “Nó đang động đậy kìa.”

Cũng không phải là động đậy, mà là chậm rãi xoay chuyển theo dòng nước, cảm giác sáng bóng càng rõ hơn, La Nhận lờ mờ nhìn ra được là một mặt kính, cũng đoán chừng được đó là vật gì, đúng lúc đó, dòng nước vừa chuyển, vật kia hoàn toàn quay lại.

Một đôi mắt trợn trừng của người chết!

Viêm Hồng Sa hét ầm lên, cả người bật lùi, xe lăn dưới thân bị đẩy va mạnh ra sau, Một Vạn Ba đang đứng phía sau để “không tìm đường chết thì không phải chết”, bộ phận trọng yếu bị tập kích, đau đến la to, theo đà nhảy sang bên cạnh, xe lăn không còn vật cản, nhanh như chớp lăn ra sau, đụng vào cánh cửa buồng lái, cùng lúc đó, bên tai La Nhận vang lên tiếng còi bén nhọn.

Chính là tiếng của cái còi anh đưa cho Mộc Đại, đặc điểm âm thanh chính là cao và nhọn, thuận lợi cho việc xuyên qua tiếng sóng gió trên biển, dễ dàng cầu cứu.

Nhưng tiếng còi vang lên bên tai lúc này nghe quá chói rồi!

La Nhận vô thức bắt lấy thân còi, dùng tay bịt miệng còi lại tắt tiếng đi, nói: “Thổi nữa tin tôi tịch thu không.”

Mộc Đại nhìn anh, trề môi ra như làm sai chuyện gì, môi chạm vào mu bàn tay anh, dường như có một tia điện từ vị trí đó vụt một cái, nhanh như chớp kích thẳng vào tim.

La Nhận vội buông tay, lòng mắng: Mẹ kiếp.

Cái còi rơi xuống treo lủng lẳng, lỗ thổi in lại hình môi nhàn nhạt ươn ướt, La Nhận lập tức dời mắt đi.

Một Vạn Ba đau muốn chết, vẫn còn đang xuýt xoa nhảy cà tưng, Viêm Hồng Sa đột nhiên òa khóc gọi một tiếng: “Mộc Đại!”

Hai tay cô chống trên xe lăn, muốn tiến lên phía trước, nhưng không biết có phải là do dùng lực không đúng hay không mà bánh xe chỉ quay tròn một cái rồi không nhúc nhích.

Trong chớp mắt, Mộc Đại chợt nghĩ tới một người.

Viêm Cửu Tiêu!

La Nhận hiển nhiên cũng nghĩ đến, anh đánh cái rùng mình, ánh mắt một lần nữa chuyển tới màn hình máy tính. Đó là một cái mũ lặn, có thể suy ra, Viêm Cửu Tiêu mặc đồ lặn, đội mũ lặn, sau lưng hẳn là còn đeo bình dưỡng khí nữa.

Y đứng dưới đáy biển?

Một Vạn Ba nửa khom người, vẻ mặt đau đớn đề nghị: “Hay là dịch thuyền cách ra một chút đi, mắt nước phải cách ông ấy đủ xa thì mới nhìn rõ được.”

***

Thuyền dời sang phải chừng hai mét, khoảng cách xa hơn, góc nhìn cũng lớn hơn, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ toàn cảnh.

Viêm Hồng Sa hít mũi, nước mắt ròng ròng không ngừng được, bỗng xoay đầu sang phía khác. Mộc Đại ôm lấy cô, chính mình cũng tay chân luống cuống, không thể làm gì khác ngoài vỗ vỗ lưng cô như dỗ dành con trẻ.

Cô cũng không dám nhìn, chỉ thỉnh thoảng liếc lại một cái, nhưng dù chỉ vài cái liếc mắt thôi, hình ảnh in vào đầu cũng không dễ xóa nhòa.

Phản ứng của cánh đàn ông thì bình tĩnh hơn rất nhiều, Mộc Đại nghe thấy La Nhận phân phó Một Vạn Ba: “Thả, tiếp tục thả, dừng.”

Rồi nói: “Xem đi.”

Mộc Đại lại trộm liếc một cái, khe khẽ thở phào, trong màn hình ít nhất cũng không thấy mặt người nữa rồi.

La Nhận bật đèn chiếu điều khiển từ xa gắn kèm theo mắt nước lên, dưới nước, chút ánh sáng này quả thực không nhằm nhò gì, nhưng nói thế nào đi chăng nữa thì có vẫn còn hơn không.

“Nhìn chân ông ấy đi, là bị tảo biển quấn, tảo biển sinh trưởng tự do, dù loạn rối thế nào cũng không có khả năng trói chặt chân một người như vậy.”

Đến cả Viêm Hồng Sa cũng tạm thôi khóc, ngẩng đầu lên nhìn màn hình.

La Nhận nói không sai, dưới chân Viêm Cửu Tiêu bị quấn dày đặc, thoạt nhìn cứ như là trói bằng băng vải.

Tảo biển không có khả năng mọc thành như vậy.

Viêm Hồng Sa run rẩy lên tiếng: “Tôi không biết chú tôi có dẫn bạn theo không, có phải có người…”

Có phải có người cũng đeo bình dưỡng khí xuống dưới, trói chú cô dưới đáy biển không? Nhưng không nghe chú cô nói là có người đồng hành, hơn nữa, làm vậy mất rất nhiều công sức, động cơ là gì, mục đích là gì mới được chứ?

La Nhận nói: “Chưa chắc là do người làm. Trước đó tôi có tìm hiểu một số tin tức về trai ngọc, có một tin còn nhớ rất rõ, kể là có người bắt được con trai lớn, đào một cái ao nhỏ trong sân để nuôi, kết quả là con trai sổng mất. Chủ nhân sau khi bắt được về thì thấy trên vỏ nó buộc một sợi dây, ai ngờ đến hôm sau, ông ta lại phát hiện ra con trai đang quấn chặt dây chuẩn bị chạy trốn.”

Giọng anh bỗng hạ xuống thật thấp: “Cô cho rằng, nó lại không biết làm sao?”

Mộc Đại dường như trông thấy cảnh con trai biển to lớn kia đang hé vỏ, như một cái cặp kẹp lấy một đầu tảo biển, men theo hai chân Viêm Cửu Tiêu, chậm rãi di chuyển chân rìu, đi vòng quanh y, một vòng, lại một vòng.

Cô cho rằng, nó lại không biết làm sao?


Cho những ai không biết, trong từ điển tiếng Việt, “tời” là thiết bị hình trụ tròn, có trục quay, trên trục có cuốn dây, dùng để kéo vật nặng.