Mã Đồ Văn nghiêng nghiêng ngả ngả đi vào khu chung cư, chỗ này là anh ta đi thuê, gọi là khu chung cư đã là nể nang lắm rồi, trong đây hội tụ đủ loại người hỗn tạp đến từ khắp mọi nơi, nằm trong khu vực quản chế trọng điểm của đồn công an địa phương, mấy năm qua, lực lượng công an đúng là đã thu được không ít công ở khu này, tổng cộng bắt được bốn tên tội phạm bị truy nã, hòa giải được mười vụ tranh giành tình nhân có lẻ, mấy vụ trộm gà bắt chó thì quả thực là nhiều như cơm bữa.
Ngoài cổng có hai tên côn đồ đang đánh bài, trên mặt dán đầy sticker, một trong hai ngẩng lên hỏi anh ta: “Người anh em Tiểu Mã, đêm nay cậu có biểu diễn không?”
Mã Đồ Văn trả lời: “Có, đêm nay tôi hát một bài nhạc vàng hoài cổ, là ‘Bến Thượng Hải’ đó!”
Rõ ràng cũng chẳng phải thật lòng muốn nói chuyện với anh ta, Mã Đồ Văn cũng không nổi giận, còn thực sự ngâm nga “Sóng cuồn cuộn, sóng cứ trôi” suốt đường vào trong.
Mã Đồ Văn là ca sĩ hát trong quán bar, cũng không phải để kiếm cơm mà là để thỏa lòng mơ ước, không có lịch diễn cố định. Anh ta có một cô bạn gái bán bia tên là Bát Mỹ, thu nhập thì cũng ngang ngửa nhau, nhưng Bát Mỹ lại luôn tự thấy mình khá hơn anh ta, cứ gặp mặt là cằn nhằn anh ta không có chí tiến thủ, không ra dáng đàn ông.
Mẹ nó chứ, đấy là ước mơ, hiểu không hả, ước mơ đó! Mã Đồ Văn nghĩ, sớm muộn gì anh ta cũng đá Bát Mỹ đi thôi.
Đến cổng khu, trên bãi đất trống gần đó đậu một con Hummer H2, bản thân con xe này đã rất gây chú ý, trần xe lại còn lắp một dàn đèn đi săn nhìn đến là hống hách, trông hệt như một loài thú to lớn đầy nguy hiểm đang ngồi chồm hổm.
Trong lòng Mã Đồ Văn chua loét, hừ một câu: “Ngon lắm chắc?”
Hình như đích xác là ngon thật, bởi một giây sau, anh ta bỗng đổi ý, lấy điện thoại ra tách tách mấy phát tự sướng vài kiểu với con Hummer, hết hất mặt lại cúi đầu, còn mấy lần bắt chước tư thế chụp của siêu mẫu thế giới, vén cái áo may-ô lên một đoạn, lộ ra cái áo lót nham nham nhở nhở chỗ trắng chỗ đen bên trong, nhìn sao cũng không gợi lên được miếng hấp dẫn nào.
Sau đó đăng lên tường WeChat, nội dung là “Hóa ra cảm giác lái Hummer cũng chỉ có vậy, chẳng có gì đặc biệt.”
Còn cố ý gắn tag @bạn gái Bát Mỹ vào.
Đang bừng bừng đắc ý, trước mặt chợt vang lên tiếng soàn soạt, một chùm chìa khóa có móc là chuỗi hạt Kim Cang Hàng Ma lủng lẳng rủ xuống ngay trước mặt, giọng La Nhận vang lên.
“Cũng chỉ có vậy thật không, phải cầm chìa vào ngồi mới biết được.”
Mã Đồ Văn cảm thấy mình thật xui xẻo hết chỗ nói, chẳng mấy khi được ba hoa một trận, sao lại đụng trúng cái thằng này chứ?
Anh ta len lén đánh mắt nhìn La Nhận.
La Nhận năm nay hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, cao lớn điển trai, mặc chiếc jacket màu đen, ủng lính, nụ cười như có như không toát lên vẻ nhàn hạ lười biếng, nhưng phân nửa cánh tay để lộ dưới ống tay áo lại vô cùng cường tráng và trong mắt thì luôn ẩn hiện ánh nhìn sắc lẹm, khiến người ta có cảm giác anh và chiếc xe của anh đều giống nhau, tựa như một con báo săn bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nhảy ra vồ mồi.
Mã Đồ Văn chua chát: “Đừng đâm chọc tao thế được không, quen nhau từ thuở còn cởi truồng, đứng chung một chỗ chạy chung một đường, mày nhìn cái hiện tại chênh lệch này đi, thật đúng là lẽ trời khó dung mà.”
La Nhận cười: “Đợi đến lúc mày mở concert ở sân vận động tổ chim, tao chỉ có thể mua vé vào xem, đó mới gọi là chênh lệch.”
Mã Đồ Văn tức thì nguôi ngoai.
***
Căn hộ của Mã Đồ Văn loạn thất bát nháo, đĩa nhạc thì trái một cái phải một cái, dưới sàn thì ngổn ngang lon bia, bước chân mà không để ý một cái là lon nhôm sẽ lăn lông lốc ngay.
La Nhận ngồi xuống salon, tự mở cho mình một lon bia, cũng không vòng vo nói nhảm, vào thẳng chủ đề: “Buổi gặp mặt hôm nay thế nào?”
Mã Đồ Văn lấy một cái ghế ngồi xuống trước mặt La Nhận, ôm cả một bụng muốn phỉ nhổ: “Còn thế nào được nữa, tao nói với mày rồi đấy thôi, cả một phòng toàn lũ tâm thần.”
“Một lão Vạn Phong Hỏa xuyên từ thời Thanh đến, một bà thím trung niên mặt lúc nào cũng cúi gằm, chính là con mẹ tên Sầm Xuân Kiều đó, còn cả cha nội Lý Thản quái đản phát gớm nữa chứ…”
Mã Đồ Văn nhại lại giọng Lý Thản, nói: “Giả, giả.”
“Còn có một cô bé tên Mộc Đại nữa, mày biết tay em nó đeo cái gì không, cái vòng tay sợi bện gắn hình đầu mèo ấy, nhìn ngây thơ lắm, tuổi tâm hồn chắc chỉ mười tám là cùng.”
La Nhận mặt mày thản nhiên: “Họ ở đâu?”
“Đều theo Vạn Phong Hỏa đến biệt uyển Ba Thục rồi, là nhà khách của bên Vạn Phong Hỏa.” Mã Đồ Văn chợt nhớ ra cái gì, “Cơ mà cái chuyện kể nghe phát khiếp kia ấy, La Nhận này, là giả thật hả?”
La Nhận hỏi một đằng đáp một nẻo: “Mày kể lại quá trình gặp mặt cho tao nghe đi, từ lúc bắt đầu vào cửa, ai nói cái gì, vẻ mặt thế nào, gắng kể cho kỹ vào.”
May là chuyện vừa mới xong, ấn tượng cũng tạm coi là sâu, Mã Đồ Văn kể lại từ đầu tới cuối, lại hỏi lại câu hỏi ban nãy thêm lần nữa: “Này, La Nhận, chuyện là giả hả?”
“Nếu là giả thì tao trả tiền làm gì?”
“Vậy là thật sao… Thật ấy hả?” Mã Đồ Văn càng nghĩ càng cảm thấy không thể nào, “Chân người ta đang yên đang lành sao đột nhiên lại biến mất được, cả vụ dùng dây câu xuyên người nữa, nghe biến thái vãi…”
La Nhận lắc lư chìa khóa xe trước mặt anh ta: “Không lái thật hả?”
Mạch suy nghĩ của Mã Đồ Văn đột nhiên bị cắt đứt, hồi lâu sau mới phản ứng lại được câu nói của anh: “Không lái, aiz, mày có nghe tao nói gì không đấy, cái chuyện kia…”
“Tao đi đây.”
***
Lý Thản và Mộc Đại ở sát vách, vì chuyện ban sáng, ông ta dường như rất bất mãn với Mộc Đại, sắc mặt chẳng lấy gì làm dễ nhìn. Mộc Đại cũng lười để ý đến ông ta, cảm thấy một ông bác đã ngoài năm mươi mà lại như vậy, thật chẳng độ lượng chút nào.
Sập tối, Mộc Đại nghe thấy tiếng phòng bên cạnh mở cửa, qua mắt mèo nhìn thấy Lý Thản đi ra ngoài. Đợi vài giây sau cô cũng theo ra, ở cổng biệt uyển lại gặp phải Vạn Phong Hỏa, bèn gật nhẹ đầu với y một cái.
Vạn Phong Hỏa nghĩ cả nửa ngày cũng không dám chắc chắn, lát sau vào trước quầy mới hỏi nhân viên: “Cô bé kia là người hôm nay tôi dẫn vào hả?”
Cậu nhân viên không nhìn thấy: “Là từ bên phải tầng một đi ra ạ? Vậy chắc đúng rồi, chỗ đó chỉ có khách của bác ở thôi.”
Vạn Phong Hỏa hít một hơi khí lạnh, hồi tưởng lại dáng vẻ của Mộc Đại khi nãy, cô mặc áo khoác màu đen rộng thùng thình, bên trong là cái áo hai dây màu đen ôm sát, phía dưới là quần bò bó màu đen, bốt cổ thấp màu đen, thứ duy nhất sáng màu trên người là một sợi dây mảnh bằng bạc đeo trên cổ, còn hoa tai thì trông có vẻ giống hình đầu lâu.
Nhớ lại buổi sáng cả người cô bừng bừng sắc xuân, Vạn Phong Hỏa không sao tưởng tượng nổi: Sao lại có người có phong cách ăn mặc…biến hóa hai cực như vậy chứ?
***
Lý Thản đi không xa, đang ngồi trong một quán ăn vỉa hè ở gần biệt uyển, gọi hai đĩa thức ăn, một chai rượu, tự rót tự uống. Cứ đứng theo dõi một chỗ thế này trông thế nào cũng rất thiếu não, Mộc Đại bèn vờ như cũng đi ăn cơm, sau đó bất ngờ gặp mặt: “Bác Lý, bác cũng đi ăn à.”
Không để ý đến mắt Lý Thản đang trợn ngược, cô mặt dày ngồi xuống trước mặt Lý Thản, cười hì hì bắt chuyện: “Bác Lý sao lại có hứng thú với vụ án hồ Lạc Mã vậy?”
Lý Thản hỏi vặn lại cô: “Cô còn trẻ thế này, sao lại thấy hứng thú?”
“Cháu hứng thú gì đâu, là dì cháu bảo cháu tới. Dì ấy nói cặp vợ chồng nhà giáo đó họ Lý, người chồng họ Lý đó từng là thầy của dì ấy.”
Sau lưng có người ăn xong đứng dậy ra ngoài, lúc đi ngang qua người Lý Thản thì hơi lảo đảo. Lý Thản tiện tay đỡ một cái, đang định đáp lại Mộc Đại, Mộc Đại đột nhiên bộp một tiếng đập mạnh đôi đũa xuống bàn, lớn tiếng quát: “Lấy ra!”
Lý Thản giật mình, người vừa được Lý Thản đỡ thoáng run lên, quay đầu lại nhìn Mộc Đại.
Lý Thản chợt hiểu ra, vội vàng sờ tay lên túi ngực, trống không.
Ví tiền biến mất rồi.
Mộc Đại gằn từng chữ: “Nói anh đó, lấy ra.”
Tiếng ồn ào trong quán dần nhỏ xuống, ông chủ quán sợ phiền phức, cặp môi bất an mấp máy, người kia thẹn quá hóa giận, cãi gàn: “Cô nói gì đó? Bệnh hả.”
Mộc Đại đứng bật dậy. Cũng không biết vì sao, tên kia hơi khiếp sợ, lại không chịu tỏ ra yếu thế, còn đang giằng co, ngoài quán chợt vọng vào một giọng nói lạnh lùng: “Quên đi, đưa cho cô ấy.”
Là gã béo trên xe cáp.
Nếu chuyến này của bọn chúng là có tổ chức, gã béo hẳn chính là người cầm đầu. Tên kia do dự giây lát, tự tay móc ra một ví tiền màu đen, hậm hực ném về phía Mộc Đại, tay dùng ba phần lực, có ý muốn khiến cô không tiếp được phải xoay người lại nhặt.
Ai ngờ Mộc Đại thuận tay chụp một cái, vững vàng bắt được, hỏi gã: “Không thó ông nội chứ?”
Vừa nói vừa mở ví ra kiểm tra.
Người có nghề hay không chỉ cần đưa tay ra một cái là có thể biết được, tên kia thấy thế bắt ví tiền của Mộc Đại, đã hơi biến sắc, nghe cô nói “thó ông nội” là ngôn ngữ trong nghề, nhất thời hiểu ra vì sao gã béo lại nói “đưa cô ấy đi”, sau khi lúng túng đứng đực ra một hồi, hừ lạnh một tiếng đành cắp đuôi bỏ đi.
Thó ông nội, là chỉ lúc tên trộm trả lại ví tiền, tiện tay thó mất mấy tờ, ví dụ như ví trên tay hắn vốn đang nguyên vẹn tám trăm, trả về tay bạn lại chỉ còn mỗi năm trăm, do lúc trộm lúc trả chỉ cách một khoảng thời gian ngắn, người mất chưa kịp để ý ra.
Kỳ thật trong ví Lý Thản có bao nhiêu, Mộc Đại đâu có biết, vừa nói vừa kiểm tra vậy, ít nhiều cũng chỉ là ra vẻ.
Trải qua chuyện này, Lý Thản bỗng nhìn Mộc Đại với cặp mắt khác xưa, trên mặt nở ra nụ cười: “Trong ví vốn cũng chẳng có nhiều đâu, cho dù có bị thó…nội gì đấy, cũng chẳng mất bao nhiêu.”
Mộc Đại không nói gì, cô đóng ví lại đưa cho Lý Thản, hỏi ông ta: “Tấm hình trong đó, là…bạn bác?”
Lý Thản biết cô là đang nói đến tấm ảnh đen trắng nho nhỏ đã hơi ố vàng trong ví, tuy trong hình là một cô gái trẻ tuổi, nhưng theo thời gian mà suy ra, hiện giờ chắc cũng phải trên dưới bốn mươi rồi, Lý Thản gật đầu, xem như là thừa nhận.
“Cô ấy, tên là Lý Á Thanh, là con gái của vợ chồng nhà giáo họ Lý trong vụ án hồ Lạc Mã, cũng coi như là…vị hôn thê của tôi.”
Vẻ mặt Mộc Đại hơi bất ngờ, trong lòng Lý Thản có chút đắng chát: “Đã hơn hai mươi năm rồi, tôi vẫn luôn theo sát vụ án này không buông, tất cả đều là bởi vướng mắc chút chấp niệm cá nhân. Giống như dì cô vậy, cũng là vì có tình nghĩa thầy trò với thầy Lý đó thôi.”
Mộc Đại muốn cười, nhưng không sao cười nổi.
Tình nghĩa thầy trò? Trước khi xem tấm hình kia, cô cũng cho là như vậy, nhưng giờ, cô không còn nghĩ thế nữa.
Bởi Lý Á Thanh trong hình đó, gần như là giống y đúc…dì Hồng khi còn trẻ.
Lý Thản lại nói gì đó, Mộc Đại tỉnh táo lại sau phút thất thần: “Sao ạ?”
“Tôi đang nói, cô và dì cô, đều bị cái cô Sầm Xuân Kiều kia gạt rồi. Tôi có chứng cứ xác thực chứng minh, lời người phụ nữ đó…là nói dối.”