Đến bệnh viện xem Sính Đình, với Mộc Đại mà nói, đúng là chỉ “xem” mà thôi.
Sính Đình đang ngủ, mái tóc đen dài xõa ra trên chiếc gối bệnh viện trắng như tuyết, tạo nên một sự tương phản rõ rệt, trên khuôn mặt hơi ửng hồng sắc máu, như một điềm báo tốt lành: Hung Giản đã rời khỏi người, cô ấy sẽ dần dần tốt lên.
La Nhận và bác Trịnh đều đã bị bác sĩ gọi đi, nghe nói là để nghe kiến nghị về việc trị liệu. Mộc Đại một mình ngồi trông trước giường, hệt như một người chị gái thân thiết, lúc thì giúp Sính Đình dém lại chăn, lúc thì giúp cô vén lại tóc.
Cho đến khi giọng nói của La Nhận vọng lại từ đằng sau: “Đi thôi, Mộc Đại.”
Trong lòng Mộc Đại nhảy nhót, nhanh chóng đứng dậy, La Nhận nhắc cô: “Có muốn đi vệ sinh trước không?”
Cũng phải, đến lúc đó sa mạc mênh mông, tối như hũ nút, sẽ chẳng tìm ra được chỗ nào thuận tiện. Mộc Đại chạy đi, lúc tới cửa còn quay đầu lại dặn: “Chờ tôi đấy.”
Đúng là thiếu cảm giác an toàn, nói cứ như anh sẽ lái xe chạy mất vậy.
***
Trong bóng đêm vô tận, xe lại một lần nữa lái vào sa mạc mênh mông, lần này lái rất vững, không chơi tốc độ bàn thờ, cũng không lao xuống sườn dốc cụt đầu hù dọa cô nữa. Mộc Đại kéo cửa sổ xe xuống một chút, nhắm mắt hóng gió. Có lẽ là bởi hơi ấm còn sót lại của ban ngày chưa tan, cũng có thể là bởi tâm trạng không tệ, gió thổi vào mặt không lạnh như trong tưởng tượng, ngược lại còn thoải mái một cách lạ lùng.
Cho đến khi La Nhận kêu cô: “Còn hóng nữa, sáng mai dậy cả mặt toàn vết gió cắt bây giờ.”
Mộc Đại đành đóng cửa sổ lại, chợt nhớ tới điều gì, hỏi La Nhận: “Buổi tối lạc đà không đi ngủ sao?”
“Ngủ chứ, vậy nên cô sẽ phải vào đánh thức nó dậy, nếu nó dậy không nổi, cô phải dìu nó lên, còn nữa, lạc đà đang ngủ mà bị gọi dậy, tính tình sẽ rất nóng nảy, chẳng những có thể đá cô, mà còn có thể cắn cô nữa đấy. Có điều không sao, cô còn biết leo tường cơ mà.”
Mộc Đại suy nghĩ đôi chốc: “Vậy tôi không cưỡi nữa, ban ngày trở lại cũng được, tôi xem TV rồi, lạc đà lớn lên vừa cao vừa nặng, sao tôi dìu được, đến ngựa tôi còn chẳng dìu được nữa là.”
Cô tưởng thật thật à? La Nhận nén cười, một lúc lâu sau mới nói: “Không sao đâu, tôi sẽ kiếm một con lạc đà thích thức đêm.”
Mộc Đại thế nhưng lại cảm thấy rất có lý: Giống như người vậy, trong số đám lạc đà, tất nhiên là cũng có con thích thức đêm rồi.
***
Xe từ từ đỗ lại.
Chỗ này thật ra là một công viên tư nhân trong sa mạc, phục vụ các dịch vụ giải trí bao gồm nướng dê, nhảy múa quanh lửa trại, cưỡi lạc đà, còn dựng cả những căn nhà bạt đơn sơ để có thể qua đêm.
La Nhận đã gọi điện đặt trước, lúc xe đến, đã có người dắt lạc đà hai bướu đứng chờ sẵn. Mộc Đại lần đầu nhìn thấy lạc đà thật sự, vừa kinh ngạc vừa thích thú, con lạc đà này rất cao, tính cả bướu thì cũng phải đến hai mét, bộ lông màu vàng sậm, mắt cứ như mắt hai mí, lông mi cũng rất dài, dáng vẻ thực sự là rất ưa nhìn.
Cô muốn sờ thử, nhưng lại sợ bị đá. La Nhận vỗ nhẹ một cái sau đầu cô: “Ừm, đã đặc biệt chọn một con thích thức đêm rồi, sẽ không đá cô đâu.”
Mộc Đại nín thở, chậm rãi vuốt vuốt lạc đà, bộ lông có cảm giác khá thô ráp, hô hấp ngưng lại, trong đôi mắt trong veo thậm chí còn phản chiếu lại hình bóng cô, cứ như bước vào một thế giới khác, lồng Phượng Hoàng Loan hay bảy thanh Hung Giản gì gì đó, trong nháy mắt đều bị ném hết ra sau đầu.
Giống như ý của một bài thơ mà cô yêu thích, mưa như trút nước ập xuống đầu, ô chẳng có, vẫn không quên khom người cúi xuống, ngửi lấy mùi cây lá đẫm nước mưa rơi.
Trong cảnh ngộ không thuận lòng, vẫn luôn có những khoảnh khắc tươi đẹp.
***
La Nhận là khách quen ở đây, sau khi đặt tiền thế chấp, nhân viên yên lòng rời đi, nhưng Mộc Đại thì lại tỏ ra lo lắng, vừa đeo bọc chống cát vào chân vừa hỏi La Nhận: “Sao anh ta lại không theo chúng ta vậy? Chút nữa lỡ lạc đà nổi điên thì phải làm sao? Nó cõng tôi chạy mất thì biết làm thế nào?”
La Nhận nhìn vào mắt Mộc Đại, dịu dàng nói: “Tin tôi đi, tôi sẽ không để nó chạy mất đâu.”
“Nếu nó chạy mất, tiền thế chấp của tôi cũng bay mất luôn chứ còn à.”
***
Tối nay hẳn là buổi tối đẹp nhất trong đời từ trước đến giờ.
Nhịp bước của lạc đà rất ổn định, nhưng vó chân rộng lớn giẫm vào cát vẫn không tránh được tạo ra những lắc lư trong một biên độ nhất định, người ta thường gọi lạc đà là con thuyền trên sa mạc, chính là bởi cưỡi lạc đà cũng có cảm giác lắc lư dễ chịu như đi thuyền vậy.
Gió không lớn, thổi vào mặt khá là nhẹ nhàng, trên trời sao lưa thưa, dù đều chỉ là những cái xác nhưng vẫn là những mẩu xương đầy khả ái. Không biết có phải do quả lắc bị hỏng hay không mà lục lạc không đinh đinh đang đang vang lên liên tục mà thỉnh thoảng mới đinh đang một tiếng, ngược lại lại tăng phần văng vẳng xa xôi như đến từ ngàn xưa.
La Nhận ngồi chung với cô, trước yên treo một chiếc đèn bão chuyên dụng, tay anh nắm chắc hai đầu dây cương lạc đà, lâu lâu lại kéo nhẹ một cái để điều chỉnh phương hướng.
Anh biết điều khiểu lạc đà à?
La Nhận như nhìn thấu lòng cô: “Tôi hay tới đây, có lúc đi cùng chú, lúc thì đi với Sính Đình.”
À, bảo sao.
Mộc Đại cúi đầu, lẩm bẩm trách móc một câu: “Chẳng chịu đưa tôi đi chơi gì cả.”
“Trong sa mạc có gì cô chưa từng chơi, nói nghe xem nào.”
Thính lực của anh không ngờ lại tốt đến vậy, Mộc Đại sợ hết hồn: “Tôi chỉ nói chơi thôi mà.”
La Nhận không đáp lại ngay, một lát sau, anh cúi người xuống, tắt đèn bão đi.
Ánh sáng tắt mất, trước mắt Mộc Đại đen kịt một màu, La Nhận nói: “Chưa chơi bao giờ thì cứ đi đại đi vậy, đi tới đâu thì tính đến đó.”
Chuyện này hình như…không ổn lắm…
Đèn tắt, xung quanh tựa hồ thấp thoáng những bóng hình kỳ dị, chỉ chút âm thanh khe khẽ thôi cũng có thể khiến lòng người thấp thỏm không thôi. Càng đi càng tĩnh lặng đến đáng sợ, ngay cả tiếng lục lạc dường như cũng trở nên u ám thấu xương. Trong lòng Mộc Đại hơi hoảng, mấy lần còn cúi xuống nhìn.
Chuyện về Hung Giản xoay mòng mòng trong đầu, luôn có cảm giác như thể sẽ có một thanh trồi lên từ trong cát, bám vào chân lạc đà rồi từng chút từng chút bò lên một cách kỳ dị.
Cô hơi lo lắng cho Một Vạn Ba và Tào Nghiêm Hoa: “Bọn họ ở nhà sẽ không sao chứ?”
“Biện pháp của Thần Côn, dù không thể giam được mười ngày nửa tháng nhưng dăm ba ngày thì không thành vấn đề, với lại, cô cũng đừng coi thường hai người họ quá, nếu thật sự xảy ra chuyện, họ vẫn sẽ chạy thoát được thôi.”
“Không biết sáu thanh Hung Giản còn lại ở đâu nữa.”
La Nhận cười cười: “Chúng nếu giỏi ẩn mình thì mười, hai mươi năm cũng chưa chắc đã chịu hiện thân. Chúng ta không phải Lý Thản, không thể quanh năm suốt tháng đeo đuổi chuyện này được, mọi người ai cũng có cái bận riêng, lần sau gặp lại, không biết đã là lúc nào rồi.”
Tim Mộc Đại chợt hẫng một nhịp.
Lần sau gặp lại, không biết đã là lúc nào rồi.
Những lời này nghe sao mà đằng đẵng quá chừng, hệt như khúc nhạc dạo đầu của bài ca từ biệt vậy?
La Nhận không chú ý tới sự khác thường của cô: “Vậy nên tôi mới đưa cô đi cưỡi lạc đà đó, cũng đưa cô dạo một vòng quanh Tiểu Thương Hà một chuyến, lưu lại chút hồi ức. Ban nãy bác sĩ nói với tôi là, điều kiện chữa bệnh ở Tiểu Thương Hà dù sao cũng có hạn, ông ấy đề nghị chuyển Sính Đình đến một bệnh viện lớn hơn, một là để phẫu thuật, hai là để tiện an dưỡng sau này.”
Giọng Mộc Đại mỏng nhẹ đến mức chính cô cũng suýt không nghe thấy: “Ừ.”
“Tôi không muốn để kéo dài, ngại quá Mộc Đại, vốn đã nói là sẽ lái xe đưa cô về, nhưng mà chắc là…”
“Không sao không sao,” Mộc Đại vội lắc đầu, “Chữa bệnh quan trọng hơn, tôi về cùng Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba là được rồi.”
“Cũng được, nói chung… Rất vui được quen biết cô, Mộc Đại.”
Vui sao? Mộc Đại cảm thấy chẳng vui chút nào, cô ngẩng đầu lên ngắm sao, nếu còn cúi đầu nữa, cô sợ cô sẽ khóc mất.
***
Lạc đà dừng lại, đèn bão sáng lên, dừng ở đâu? Không biết, dù sao cũng đều là trong sa mạc khô khốc không có hơi người cả.
“Mộc Đại, xuống nghỉ ngơi một chút đi.”
Mộc Đại ừ một tiếng, máy móc xuống lạc đà, lúc chạm xuống đất, chân lún trong cát rất sâu. La Nhận vỗ vỗ lưng lạc đà, lạc đà hai bướu phun ra một làn hơi trắng, ngoan ngoãn khuỵu bốn chân xuống, giống như đang tìm một chỗ thoải mái trong sa mạc để dựa lưng.
Mộc Đại chầm chậm dựa vào nó, đầu cọ lên bộ lông thô ráp, mặt bị ma sát mà phát đau. La Nhận ngồi xuống cạnh cô, cười hỏi: “Sao đột nhiên lại mất tinh thần thế?”
Cô thấp giọng đáp: “Mệt.”
Không muốn nhìn La Nhận chút nào, không muốn nhìn anh tươi cười sảng khoái như thế, nói về tương lai hạnh phúc như vậy: Sính Đình được phẫu thuật, thuận tiện cho Sính Đình an dưỡng, sẽ khá hơn, càng ngày càng chuyển biến tốt hơn.
Mũi cô cay cay, nói: “Tôi muốn về Vân Nam, phải dọn hành lý, chúng ta về thôi.”
Nói xong, chống tay lên yên cưỡi đứng dậy, mới đi được hai bước, cánh tay chợt bị kéo lại, cả người không giữ được thăng bằng, ngã ngồi trở về.
La Nhận nắm chặt tay cô, giọng nói có chút khó hiểu: “Sao tự dưng lại không vui thế này?”
Sao cứ nhất định phải hỏi chứ? Mộc Đại mù mờ, nghĩ chút rồi nói: “Thì cưỡi lạc đà hơi mệt thôi…”
“Không phải mệt, không phải lạnh, không phải tại gió lớn, sao lại không vui?”
Còn hỏi nữa à!
Mắt Mộc Đại đỏ lên: “Là bạn bè, nghe nói sau này không còn gặp nhau nữa, có chút buồn bã là chuyện thường tình mà…”
“Cô không cần phải cứ mở miệng ra là lại nhấn mạnh ‘là bạn bè’, ‘đứng ở lập trường của một người bạn’ thế đâu, tôi biết cô là bạn tôi.”
Mộc Đại tủi thân vô cùng: “Vậy phải nói thế nào chứ, đều tại anh chẳng có chút tình người nào hết, nói đến chuyện không gặp lại mà làm như vui vẻ lắm vậy, người bạn nào nghe mà chẳng mất vui chứ. Anh còn dám hỏi tôi tại sao nữa à!”
Cô lại nhấn mạnh “người bạn” thêm lần nữa.
La Nhận hít một hơi thật sâu: “Được, để tôi đổi chủ đề.
“Cô còn muốn gặp lại tôi à?”
Gió chừng như đột nhiên ngừng thổi, ánh đèn bão dịu dàng đến mơ màng, cảm giác này lại tới nữa rồi, cái cảm giác như lúc bị anh vuốt tóc.
Mộc Đại cắn môi, hồi lâu sau mới hỏi: “Vậy anh còn muốn gặp tôi không?”
“Muốn.”
Ồ… Mộc Đại cúi đầu, lại một hồi lâu sau mới nói: “… Tôi cũng muốn.”
“Nếu tôi nói không muốn thì sao?”
Lần này cô đáp lại rất dứt khoát: “Vậy tôi cũng không muốn.”
La Nhận bật cười, một lúc sau, anh thả vào lòng bàn tay Mộc Đại một xâu chìa khóa.
“Thật ra tôi đã bao trọn một ngôi nhà ở Lệ Giang, tôi đang nghĩ xem nên trả lại hay tiếp tục thuê đây. Nếu mọi người đều muốn gặp lại nhau, vậy thì Lệ Giang cũng là một nơi thích hợp để Sính Đình an dưỡng.
“Tất nhiên, nếu cô không muốn gặp lại tôi thì phiền cô trả lại nhà giúp tôi vậy. Ngôi nhà đó cách quán bar của dì Hồng nhà cô không xa, là bạn bè, giúp nhau chuyện này cũng không có gì quá đáng đâu nhỉ.”
…
***
Trong phòng bệnh, bác Trịnh bận rộn thu dọn đồ đạc. La Nhận đã dặn dò, sẽ sớm chuyển viện cho Sính Đình, những thứ vừa mang đến phòng bệnh hôm trước cũng dọn hết lại mang về.
Đang thu thập, trước mắt chợt lóe lên ánh vàng.
Đó là?
Bác Trịnh dụi mắt, từ từ đi tới trước giường Sính Đình, nơi ấy, trong tay cô, tựa hồ đang cầm một thứ gì đó, lộ ra một đoạn…dây trang sức vàng kim cực nhỏ.