Mộc Đại có hơi do dự, Tiểu Thương Hà dù sao cũng không phải ở ngay cách vách, ra cửa quẹo trái mấy bước là đến, phải bỏ công bỏ sức nghìn dặm xa xôi, ít nhiều cũng cảm thấy hơi ngại.
Thế nhưng, đi chuyến này cũng không phải chỉ để thỏa mãn bản thân, mà còn là để giúp dì Hồng tìm ra chân tướng nữa: Bà tận mắt nhìn thấy người bị đẩy rơi xuống đáy sông, tự cho là đã kết thúc, vậy nhưng thật ra mọi chuyện mới chỉ bắt đầu.
La Nhận nói với cô rằng Sính Đình trở nên khác thường, cũng là khẳng định một chuyện: Vị trí Trương Quang Hoa rơi xuống nước cách địa điểm Lưu Thụ Hải bị lật xe rất gần.
E rằng, đầu sợi dây bị tháo bung tán loạn, giờ đã thắt lại trên người Sính Đình.
Vậy nhưng, “Đoan trụ, hư trúc, phỉ đồ, trư nhục” nghĩa là làm sao?
Cô nhíu mày lẩm nhẩm đọc lại khiến Một Vạn Ba chú ý đến: “Cô chủ nhỏ, cô đọc gì vậy?”
Mộc Đại nói: “Lời bài hát thôi.”
Lời bài hát? Một Vạn Ba tin chắc là mình đã nghe thấy hai chữ “thịt heo”, đám nhạc sĩ bây giờ cũng thật tùy tiện hết sức.
Hắn mặt dày hỏi lại cả tám chữ: “Cô chủ nhỏ, cô nghe nhầm rồi thì phải, cô có nhớ thời điểm lúc Macau được trao trả lại có một bài hát tên là ‘Người con thứ bảy’ không?”
Hắn hắng giọng, hát: “Bạn cũng biết đấy, Macau nào phải tên thật của tôi.”
Mộc Đại nhìn hắn chòng chọc, thì ra Một Vạn Ba hát lại khó nghe thế.
Một Vạn Ba cũng không biết trong lòng Mộc Đại đang âm thầm dè bỉu hắn, vẫn tiếp tục giải thích với cô: “Khi tôi còn nhỏ, nghe thế nào cũng không ra, cứ tưởng lời hát là “Gốc cây chi ma thế mà cao, không thấu tỏ được chân tình tôi.” (*)
(*) Câu trên phiên âm là “Nǐ kězhī macau, bùshì wǒ zhēn xìng”, còn câu dưới là: “Yī kē zhīma gāo, bù shí wǒ zhēnxīn”. Hai câu này khi hát lên nghe rất giống nhau.
Quả thực có thể là bác Trịnh đã nghe nhầm rồi, nguyên bản không phải là tám chữ này, nhưng Mộc Đại cũng không mê nghe nhạc lắm, số bài hát cô biết thực sự rất hữu hạn, Một Vạn Ba lại nhiệt tình vỗ ngực, nói là cứ để hắn.
Tuy Hoắc Tử Hồng thả “tự do” cho hắn, nhưng chuyện phát sinh quá đột ngột, trong một khoảng thời gian ngắn, hắn thật không có dự định nào khác, nếu hắn lại tiếp tục cái nghề đi lừa đảo thiên hạ thì…
Dù sao bà chủ cũng không biết đời nào mới về, lòng nhiệt tình của hắn đối với việc kế nghiệp quán bar quả thật là có đến 200% hăng hái.
Đây là lần đầu tiên Một Vạn Ba lên Tianya không phải là để tiếp tục topic kể khổ mà là ôm thái độ khiêm tốn đăng bài xin giúp đỡ.
Quả đúng là đại ẩn ẩn vu thị, cao nhân tại thiên nhai (*), hai mươi phút sau, hắn dương dương tự đắc chạy qua khoe công.
(*) Đây là một câu chơi chữ. Vế đầu lấy ý từ câu “Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều”, có nghĩa là ở ẩn nơi vắng vẻ chẳng đáng nói, ở ẩn nơi thành thị tạm đáng khen, ở ẩn ngay trong triều mới là cao minh nhất, đây là một tư tưởng trong triết học Đạo gia Trung Quốc, ý nói ở ẩn không nhất thiết phải tìm nơi vắng vẻ mà ngay giữa chốn phồn hoa tục trần vẫn giữ được tâm sạch lòng yên mới là cảnh giới “ở ẩn” cao nhất. Trong vế thứ hai, “thiên nhai” là tên gốc trong tiếng Trung của diễn đàn Tianya, nhưng đồng thời cũng có nghĩa là chân trời, nơi xa cách hồng trần. Vậy nên vế “cao nhân tại thiên nhai” mang tính mâu thuẫn, vừa ứng với vế trước khi chỉ nơi tạp nham đông đúc như trên mạng ẩn chứa nhiều cao nhân (đại ẩn), lại vừa đối nghịch với vế trước khi nói cao nhân ở nơi rừng sâu núi thẳm (tiểu ẩn).
“Cô chủ nhỏ, bài hát đó gọi là ‘Đạn ca’, là một bài ca dao dân gian có từ rất lâu rồi, từ thời xã hội nguyên thủy, xã hội nô lệ ấy, nói chung là một khúc ca truyền miệng, niên đại có khi còn có trước cả ‘Kinh thi’ nữa.
“‘Đạn ca’ có tổng cộng tám chữ, ‘Đoạn trúc, tục trúc, phi thổ, trục nhục’.”
Nghĩa là: Chặt trúc trong rừng hoang, nối lại thành cung nỏ, vo đất làm đạn bắn, dùng để săn thức ăn.
Hiểu được rồi, lại càng thêm mơ hồ.
Vội vàng gọi điện thoại cho La Nhận, La Nhận cũng không kinh ngạc như trong tưởng tượng, có lẽ cũng đã tra được xuất xứ bằng cách nào đó khác, sau khi hàn huyên vài câu thì hỏi cô: “Quyết định thế nào, có qua đây không?”
Nói thế nào đây, đi thì có đủ lý do để đi, đồng thời cũng chẳng có lý gì mà phải đi, cô không phải đương sự trực tiếp như Hoắc Tử Hồng, rốt lại vẫn cách chuyện này một tầng quan hệ.
La Nhận cười: “Đến đây sẽ được bao ăn bao ở, lộ phí cũng có thể thanh toán. Cô từng đến sa mạc chưa Mộc Đại, lúc nào rảnh, có thể đi cưỡi lạc đà.”
Mộc Đại nghiêm túc sửa lại lời anh: “Có đi cũng là vì có chuyện quan trọng, không phải để đi chơi. Để tôi suy nghĩ chút đã.”
Đặt điện thoại xuống, cố gắng khắc chế một hồi, cuối cùng vẫn không kìm được mà nghĩ đến mấy chữ “sa mạc, cưỡi lạc đà”, tưởng tượng cảnh đàn lạc đà lững thững dưới ánh chiều tà, tiếng lục lạc đeo trên cổ lạc đà vang lên thong thả mà mắt không khỏi sáng ngời.
Cô đúng là chưa từng thấy sa mạc.
Một lát sau, cô ỉ ôi xin xỏ chú Trương: “Chú, cháu muốn đi xa một chuyến, tới thăm Tiểu Thương Hà, Tiểu Thương Hà ở Ngân Xuyên ấy.”
Dừng một chút rồi nhấn mạnh: “Có việc quan trọng.”
***
Quán bar vừa nhận một đợt đưa hàng rượu bia đồ uống, nguyên liệu thực phẩm mới, chú Trương kêu Một Vạn Ba cùng ra khuân đồ, vừa khuân vừa thở dài: “Biết là cô chủ nhỏ không có lòng dạ nào với việc buôn bán làm ăn… Nhưng mà đi tận Tiểu Thương Hà thì…”
Hoắc Tử Hồng trước đây vẫn thường mong Mộc Đại ra ngoài nhiều nhiều một chút để mở mang đầu óc, nhưng những nơi Mộc Đại đi phần lớn đều là thành phố lớn, như Trùng Khánh hay đại loại thế, hành trình được lên kế hoạch ổn thỏa từ trước, không sợ gặp phải chuyện gì bất trắc.
Mà Tiểu Thương Hà này, lại ở tận khu tự trị Ninh Hạ của người Hồi.
Ông hỏi Một Vạn Ba: “Cậu trước đây không phải đã từng đến Tây Bộ cưỡi ngựa sao, chỗ đó có…an toàn không?”
Ý gì? Chú Trương từng này tuổi rồi, còn muốn đi cưỡi ngựa à?
“Cô chủ nhỏ muốn đi một chỗ gần Ngân Xuyên, tôi hơi lo, đang nghĩ có nên cho cậu theo không… Nhưng mà…”
Ông tự trấn an: “Nhưng Mộc Đại nhà chúng ta luyện võ tám năm rồi mà nhỉ.”
Trong đầu Một Vạn Ba nhanh chóng liệt kê ra hai mặt lợi hại, không, mặt lợi luôn luôn vượt xa mặt hại.
Có thể đường hoàng trốn việc, coi như là lấy công quỹ đi du lịch, nếu may mắn còn có thể xin chú Trương thêm tiền trợ cấp đi công tác, trên đường có khi nào còn gặp được gái đẹp không chừng, toàn cái tốt cả…
“Chú Trương, chú từng đến Ngân Xuyên chưa?”
“Chưa?”
Chưa đi thì dễ thôi, hắn chính là đang chờ câu này đây, Một Vạn Ba hắng giọng: “Ở đó khá loạn đấy.”
Rồi hắn miêu tả, ở đó mỗi năm đều có một vài cô gái bị mất tích, mà đến khi cảnh sát lao lực gian khổ tìm được rồi thì họ thường đều đã bị ép làm dâu ở một nhà nào đó mấy năm rồi, biết võ cũng chẳng hơn được là bao, đám lừa đảo am hiểu nhất là hoa ngôn xảo ngữ lập bẫy tính kế, thật khiến người ta khó lòng phòng bị. Mà tất cả những trò này, đều không thể thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của hắn…
Thế là, chuyện cứ vậy mà thành.
***
Mộc Đại xuống máy bay ở sân bay Hà Đông, đầu tiên là kiểm tra lại đích đến, vị trí của Tiểu Thương Hà có hơi lệch, trước phải bắt xe đến Trung Vệ, sau đó mới từ Trung Vệ đến Tiểu Thương Hà.
Lúc ở Ngân Xuyên bắt xe đến Trung Vệ, vẫn còn tạm coi là xe đến xe đi đông đúc náo nhiệt, nhưng đến bến xe Nam Giao ở Trung Vệ rồi thì chung quanh vắng vẻ hơn rất nhiều. Bên cạnh phòng đợi có một siêu thị nhỏ, mắt Mộc Đại quét tới quét lui trên giá hàng, một ý nghĩ chợt lóe lên trong lòng, tay soạt một cái giơ lên, chộp hai hộp bánh quy trước mặt lấy ra.
Người đối diện bên kia giá hàng nhanh như chớp cúi đầu xuống.
Mộc Đại ngoắc ngoắc tay với hắn qua khe hở: “Ngẩng đầu lên.”
Lát sau, Một Vạn Ba tươi cười rạng rỡ…ngẩng đầu.
Đãi ngộ của cô chủ và nhân viên trước nay vẫn luôn khác biệt, Mộc Đại đi thẳng một đường bằng máy bay, Một Vạn Ba thì phải xuất phát trước, ngồi tàu hỏa đến Ngân Xuyên.
Hắn không muốn thật sự nhắm mắt theo đuôi bám theo Mộc Đại, “đi công tác” như vậy thì có nghĩa lý gì nữa? Thời gian phải do hắn tự do nắm trong tay mới được, vậy nên hắn nói với chú Trương, cô chủ nhỏ luôn có thành kiến với hắn, rõ ràng không thể đường đường chính chính đi cùng được, không bằng âm thầm “bảo hộ” thì hơn.
Suốt một đường từ Ngân Xuyên đến đây, mọi chuyện đều rất hoàn hảo, tuy bắt hai chuyến xe khác nhau nhưng thời gian không chênh lệch mấy, nhưng từ Trung Vệ đi tiếp thì khá khó khăn, mỗi ngày chỉ có từng ấy chuyến xe, bị phát hiện chỉ là chuyện sớm muộn.
Một Vạn Ba ha ha cười hai tiếng, nói với Mộc Đại: “Chủ yếu là vì chú Trương… Chú ấy rất lo cho cô…”
May mà trong điện thoại vẫn còn giữ những tin nhắn mà chú Trương gửi đến dọc đường, chú Trương giống như một trưởng bối đứng ngồi không yên vậy, mỗi tin đều lải nhải một đống chữ lo lắng không thôi, vậy nhưng lại rất cảm động lòng người.
“Một Vạn Ba, cậu đừng có ngủ gật trên đường đấy, để ý Mộc Đại cho kĩ vào, dù có năng lực thế nào đi nữa thì nó vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, phải chú ý cẩn thận mấy người đột nhiên đi qua nói chuyện với nó đấy nhé, trông lưu manh thì phải đặc biệt lưu ý, mà không giống lưu manh cũng phải lưu ý, mấy tên lừa đảo giỏi cải trang lắm…”
“Gặp chuyện phải nhanh chóng báo công an đấy, đừng để Mộc Đại đánh nhau với người ta, lỡ đánh nhau thật thì cậu phải xông lên trước…”
Mộc Đại xem mà thấy lòng ấm áp. Chú Trương làm công cho dì Hồng bao năm nay, trên danh nghĩa thì là nhân viên, nhưng kỳ thật cũng chẳng kém người thân là bao. Có điều, chú Trương rõ ràng là đặt hi vọng quá nhiều vào Một Vạn Ba rồi, hắn mà biết xông lên trước sao? Chưa quay đầu chạy mất là đã cảm tạ trời đất lắm rồi.
Mộc Đại ném di động trả lại hắn, sầm mặt hỏi: “Mua vé chưa?”
Thế này là đồng ý rồi đây, Một Vạn Ba vội gật đầu: “Mua rồi.”
Lúc lên xe, Một Vạn Ba biểu hiện rất tích cực, hết xách túi hộ Mộc Đại lại tranh chỗ giúp cô, trở thành người đầu tiên cướp được chỗ ngồi, còn phủi bụi trên ghế cho Mộc Đại. Mộc Đại liếc hắn, tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng tất nhiên là hài lòng.
Một Vạn Ba thầm nhủ: Trước đây là ông đây không thích biểu hiện thôi, đã thật tâm muốn biểu hiện á, hừ hừ, thì có mà…lác mắt nhé.
Xe từ từ lăn bánh, lúc ra đến cổng bến xe, thừa lúc Mộc Đại không để ý, Một Vạn Ba nhìn ra ngoài xe, nháy mắt về phía một người đang đứng ở góc tường.
Tào Nghiêm Hoa rất ăn ý ngầm hiểu, lấy tay ra dấu okay với hắn.
***
Đường đến Tiểu Thương Hà không tốt lắm, lâu lâu lại có một đoạn xóc nảy, Mộc Đại cũng hơi bị say xe. Lúc xuống xe đã là sắp hoàng hôn, cô gọi cho La Nhận, qua điện thoại, La Nhận chỉ cô đi sao cho tiện nhất.
Mộc Đại đầy một bụng tức tối: Lặn lội đường xa đến đây, cũng không thèm ra đón một chuyến nữa, Hummer mua để làm gì, nuôi trong nhà bón cà rốt cho ăn chắc?
Có cảm giác như bị đùa bỡn, không được coi trọng vậy, thế này mà là “được mời” tới à?
Một Vạn Ba lại tiếp tục tích cực xách hành lý đi hỏi đường, hỏi xong liền vui vẻ chạy tới: “Cô chủ nhỏ, đi bên này.”
Mộc Đại ỉu xìu đi qua, may mà đường không dài lắm, La Nhận mở cửa cho họ, cười hỏi cô: “Đi đường ổn chứ?”
Mộc Đại trầm mặt ừ một tiếng, Một Vạn Ba cảm thấy La Nhận trông quen quen: “Anh, anh không phải là cái tên…”
Ấn tượng đêm đó khá sâu, Hoắc Tử Hồng thét chói tai bị người ta đẩy ngã, trong quán bar bàn tán xôn xao, cô chủ nhỏ còn đuổi theo nữa.
La Nhận như biết hắn nghĩ gì: “Đúng, chính là tôi.”
Phòng Mộc Đại đã sớm chuẩn bị xong xuôi, tuy sự xuất hiện của Một Vạn Ba là ngoài dự tính, nhưng cũng may nhà vẫn còn nhiều phòng trống, sau khi thu xếp ổn thỏa cho Mộc Đại, La Nhận dẫn Một Vạn Ba tới gian phòng ở cuối hành lang. Lúc đi ngang qua một căn phòng nọ, Một Vạn Ba tò mò quay qua nhìn ngó.
Cửa phòng lạ quá, trên cửa chống trộm sao lại để trống một khoảng như thế, thiết kế trông như hàng rào vậy…
Quay đầu lại lần thứ hai, sau hàng rào bỗng xuất hiện khuôn mặt của một cô gái. Cô mặc áo len cao cổ màu trắng, trên mép cổ áo lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, tóc dài buông thẳng, mày mảnh như khói, sóng mắt tựa hồ nước không đáy…
Cô ấy là ai? Bạn gái La Nhận sao? Chẹp, vận khí phải tốt đến mức nào mới có được cô bạn gái xinh đẹp nhường này nhỉ? La Nhận nhất định là không tốt với cô ấy, nếu không sao ánh mắt cô ấy lại u oán vậy chứ? Đúng vậy, nhất định là không tốt với cô ấy, nếu không bọn họ từ xa tới là khách, La Nhận làm sao cũng nên giới thiệu đôi bên một phen mới phải…
Từ hành lang đến phòng, chỉ ngắn ngủi chừng mười giây mà sóng triều trong lòng Một Vạn Ba chập chùng chỉ e là đã bằng cả một tháng.
La Nhận mở cửa, nói với Một Vạn Ba: “Đến rồi.”
***
Mộc Đại nằm trên giường một hồi, nhiệt độ ở đây so với Vân Nam thấp hơn nhiều, vừa lạnh vừa hanh, trên môi khô róc, mặt giường lành lạnh, khí lạnh lập tức xuyên vào quần áo.
La Nhận vào phòng giúp cô bật điều hòa, hỏi: “Không thoải mái à?”
Cô vẫn giữ tư thế nằm sấp: “Ừ.”
La Nhận kéo ghế đến ngồi xuống cạnh giường, dừng một lúc rồi nói: “Vốn định đi đón bọn cô, nhưng bác Trịnh đưa Lý Thản đi bệnh viện rồi, hai ngày nay trạng thái của ông ấy không tốt lắm, Sính Đình ở đây không thể không có người trông, vậy nên không đi được, cô đừng để bụng.”
Là vậy à, Mộc Đại lập tức cảm thấy mình rất keo kiệt, dù sao La Nhận ở đây cũng có chuyện quan trọng hơn mà, không đúng, sao anh lại nói là “Cô đừng để bụng”? Anh nhìn ra rồi sao?
Mộc Đại còn chưa kịp hỏi, La Nhận đã lại hỏi cô: “Tối muốn ăn gì? Đùi dê nướng nhé?
“Hôm nay đông người, có thể nhờ bác Trịnh nhóm một đống lửa trong sân, nướng đùi dê. Dê Ninh Hạ không giống với ở nơi khác, được nuôi thả ở các hồ muối trong sa mạc, ở đó có đến hơn hai mươi loại thảo dược sinh trưởng hoang dã, được thiên nhiên nuôi dưỡng, vậy nên thịt dê không có vị tanh. Ở Tiểu Thương Hà có một tiệm rất ngon, ướp đùi dê rất được, có thể mua luôn bây giờ. Đến lúc đó chỉ cần để bác Trịnh quết mật ong lên là có thể bắc lên lửa nướng ngay…”
Mộc Đại nghiêng đầu nhìn La Nhận nói, nãy giờ vẫn chỉ chăm chú quan sát anh. So với những lần gặp gỡ trước, trông anh mệt mỏi hơn rất nhiều, vành mắt đen thẫm, dường như đã mấy ngày trời chưa được nghỉ ngơi bữa nào yên ổn.
Mộc Đại có chút áy náy, cảm thấy cơn hậm hực vô danh của mình ban nãy rõ là vô nghĩa, cô ngồi dậy khỏi giường, lúng túng nói: “Ăn đại cái gì đó là được rồi, không cần phải phiền phức như vậy.”
“Không phiền, từ xa tới là khách mà.”
Dừng một chút, nói tiếp: “Nhân dịp cô tới, để mọi người cùng làm một bữa thật ngon đi, mấy nay chẳng ai có lòng dạ ăn được bữa nào ra hồn cả.”