Bảy Thanh Hung Giản

Quyển 1 - Chương 2

Người tới là Hoắc Tử Hồng, trên khuôn mặt quanh năm suốt tháng đều là vẻ mệt mỏi, dọc hai bên mũi là hai nếp nhăn trũng sâu, tuy đã lộ tuổi, nhưng từ mặt mày vẫn nhìn ra được, khi còn trẻ hẳn là một người phụ nữ có sắc vóc.

Thân thể bà không khỏe, cứ dăm hôm ba bữa là lại ốm một trận, hai ngày nay bị cảm mạo, ho khan không dứt, bà ở tầng trên ngó đầu ra thang, tuy có hơi không vui nhưng giọng nói vẫn tương đối dịu dàng: “Mộc Đại, lên phòng dì một chút. Còn nữa, đừng có ngày nào cũng bắt nạt…Một Vạn Ba thế.”

Bà thật ra là định gọi tên thật của hắn, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra: “Tại con cả, đặt biệt hiệu cho nó như vậy, khiến dì cũng chẳng nhớ nổi nó tên gì nữa.”

Mộc Đại vòng qua Một Vạn Ba đi lên gác, cầu thang gỗ cọt cà cọt kẹt, Một Vạn Ba nghe thấy tiếng cô vọng tới từ xa: “Có gì không đúng đâu, hắn nợ dì một vạn ba ngàn, bán mình một năm làm công gán nợ, cho dù con có thật sự bắt nạt hắn thì cũng chỉ là bắt nạt một tên đầy tớ thôi, có gì phạm pháp đâu.”

Một Vạn Ba phẫn nộ đứng bật dậy trên thang, lòng thầm mắng: Cô mới là đầy tớ, cả nhà cô là đầy tớ.

Trở lại quầy bar, khách khứa đã ra về gần hết, chú Trương rạp người lau bàn, Một Vạn Ba vào máy tính nhập sổ kiểm kê số rượu bán ra và tồn kho xong, thấy xung quanh không còn ai khác, bèn nhanh chóng lên mạng vào Tianya (*).

(*) Một trong những trang diễn đàn Internet lớn nhất ở Trung Quốc.

Mấy tuần trước hắn mở một topic, lấy tên là “Chuyện bên lề về bà chủ mụ nội thiên hạ của tôi”, trong topic, bà chủ của hắn gọi là Sâm Lâm, cao mét rưỡi có lẻ, nặng suýt soát bảy lăm cân, đối với nhân viên cay nghiệt đủ đường, Chu Bái Bì (*) tái thế cũng phải gọi bằng cụ.

(*) Chu Bái Bì là một tay ác bá địa chủ trong truyện “Nửa đêm gà gáy” của tác giả Cao Ngọc Bá. Trong truyện, Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm đã giả tiếng gà gáy vào nửa đêm để buộc họ phải rời giường sớm nai lưng ra lao động (trong khế ước bán thân có quy định: gà gáy là phải rời giường làm việc).

Tuy không phải là một topic quá hot, nhưng lượt xem và bình luận cũng tương đối khả quan.

Một Vạn Ba đăng một post mới, kể lại “đúng sự thật” chuyện xảy ra ngày hôm nay, đại để là lúc hắn rửa ly cốc trong bar, đã sẩy tay làm vỡ một cái, bà chủ Sâm Lâm liền sấn tới cho hắn một cước, hắn vô cùng căm phẫn, rống lên một câu: “Lẽ nào người làm lại không có lòng tự trọng sao?”

Vậy nhưng Sâm Lâm lại nở nụ cười gằn, trên mặt càng dữ tợn hơn: “Ăn của bà ở nhà bà, mày là đầy tớ nhà bà rõ chưa!”

Chưa gì đã có người bình luận.

“Bà chủ nhà thớt bị thần kinh à?”

“Chủ thớt phản ứng vậy là đúng lắm, đáng ra nên vả luôn một phát lật mặt.”

“Chủ thớt bỏ việc đi, tôi theo dõi thấy năng lực của chủ thớt khá lắm đó, đi đâu cũng sẽ tìm được việc thôi.”



Được nhiều người nhiệt tình an ủi và kiến nghị như vậy, tâm tình Một Vạn Ba dần tươi sáng trở lại, hắn ngâm nga một điệu dân ca, dọn dẹp lại quầy bar, lúc sau thấy có một bình luận mới, vừa liếc xem, trong lòng chợt phát rét.

“Trí trưởng tượng của chủ thớt phong phú ghê nhỉ, không đi viết tiểu thuyết thì phí quá. Tỉnh ngủ chưa? Ly cốc vẫn chưa rửa hết đâu nhé.”

Tài khoản kia tên là “Thiếu nợ trả tiền, đương nhiên vãi chưởng”, click vào xem, thời gian đăng ký cách thời gian hắn mở topic không lâu lắm.

Sống lưng Một Vạn Ba lạnh buốt, ngửa đầu nhìn trần nhà hồi lâu, tầng hai quán bar là chỗ ở, trên đỉnh đầu hắn là phòng của Hoắc Tử Hồng, Mộc Đại hẳn là đang ở trong đó.

Bình luận đấy…không phải là cô ta viết đấy chứ?

***

Trong phòng, Hoắc Tử Hồng đang ho dữ dội, Mộc Đại giúp bà rót nửa cốc siro bổ phế: “Thân thể đã không khỏe thì đừng có rời giường đi tới đi lui như thế, không nghỉ ngơi cho tốt đi, lại còn đi bênh vực kẻ tiểu nhân nữa.”

Hoắc Tử Hồng uống một ngụm, xoa ngực nhuận khí: “Mộc Đại, đừng bắt nạt Một Vạn Ba nữa.”

Mộc Đại kéo ghế, xoay ngược lại rồi cưỡi lên, đính chính lại lời Hoắc Tử Hồng: “Con không bắt nạt hắn, hắn vốn là tên đểu cáng, đáng ra hồi trước dì nên để ông chủ Chiết Giang đưa hắn lên đồn công an.”

Hồi trước?

Chuyện hồi trước đó, còn phải kể đến ông chủ Chiết Giang.

Khoảng hai năm trước, vị ông chủ Chiết Giang ấy cùng vài người bạn tự lái xe dọc theo tuyến đường Xuyên Tạng (*), đỗ lại nghỉ ngơi ở một vùng đồi núi gần Khang Định, tuổi đã ngũ tuần, thể trọng phát triển theo bề ngang, vừa đi vài bước lên khu vực cao hơn mặt nước biển là đã thở không ra hơi, ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi, trong lúc vô tình nhìn đoạn đường vừa đi thì tầm mắt chợt hiện lên bóng dáng “phong độ lồng lộn” của Một Vạn Ba.

(*) Tức tuyến đường Tứ Xuyên – Tây Tạng.

Có người nói khi đó, Một Vạn Ba đầu đội mũ bảo hiểm, cả người mặc đồ bó, cưỡi một chiếc xe đạp, sau xe chở một cái balo nặng mấy chục cân, vẻ mặt chuyên chú, ánh mắt kiên nghị.

Ông chủ vô cùng kinh ngạc, ở cái nơi mà ông ta đi hai bước đã thở phì phò thế này, Một Vạn Ba lại còn đèo nặng đạp xe leo dốc, tinh thần thật đáng khâm phục.

Ông ta nhanh chóng bắt chuyện với Một Vạn Ba: “Anh bạn trẻ, xuống đây nghỉ ngơi chút đã.”

Trò chuyện một lúc, ông chủ càng thêm chấn động!

Một Vạn Ba nói, ước mơ của hắn là đạp xe du lịch vòng quanh thế giới, hiện tại, hắn đã đi hết hơn hai mươi tỉnh thành Trung Quốc rồi, hắn còn lấy một lá cờ ra cho ông ta xem, trên lá cờ chằng chịt chữ ký, đều là của bạn bè quốc tế tới Trung Quốc để lại, toàn là tiếng nước ngoài. Một Vạn Ba còn tự hào chỉ vào một chữ ký nguệch ngoạc như gà bới, nói với ông ta rằng, đó là của đại sứ Bỉ ký đấy.

Sau đó lại chuyển sang kể về dự định tiếp theo của mình, đạp xe đến Tây Tạng, chinh phục đỉnh Everest, sau đó từ Tây Tạng xuất cảnh, đạp xe đến Nepal, Pakistan, Ấn Độ, nếu có thể, còn muốn đạp xe sang châu Âu nữa.

Vừa nói, hắn vừa lấy một cái màn thầu cứng quèo ra, bẻ một nửa, gắp thêm hai đũa dưa muối, ăn đến là ngon lành, sau đó rất cẩn thận mà bỏ nửa cái bánh còn lại vào túi nhựa, cất vào balo.

Ông chủ khuyên hắn ăn nhiều thêm một chút, vừa nói mới biết, nửa cái bánh còn lại là phần ăn cho hai bữa nữa.

Ông chủ Chiết Giang thuở thanh xuân phải sống trong cảnh đời sống thì túng thiếu tinh thần thì nghèo nàn, đợi đến khi có tiền muốn thực hiện một vài lý tưởng bốc đồng thì đã có lòng mà không có sức, rất dễ mù quáng mà nhìn thấy cái bóng của mình trong những kẻ hậu bối, nên lập tức trong đầu nảy lên ý định muốn giúp đỡ Một Vạn Ba, trên người không mang bao nhiêu tiền mặt, bèn mượn người bạn đi cùng ít đồng, tổng cộng được một vạn ba ngàn tệ.

Một Vạn Ba rất lấy làm cảm động, xin chữ ký của ông ta lên cờ, còn nói rằng: “Tôi sẽ mang lá cờ có chữ ký này của ông đến khắp nơi trên thế giới chụp ảnh!”

Nếu không phải trên núi không có cái máy ATM nào, ông chủ không chừng còn lên cơn kích động mà cho hắn thêm một hai vạn nữa.

Chuyện vốn nên dừng ở đó, ai ngờ hơn một năm sau, ở quán bar Họp Tan Tùy Duyên, hai người họ lại bất ngờ gặp lại.

Bấy giờ Một Vạn Ba đã đổi quần áo, đầu buộc khăn hoa, áo sơ mi trắng, xỏ quần bò mài, so với hình tượng bôn ba gió bụi năm nào thì quả là một trời một vực, ông chủ ban đầu không nhận ra hắn, là do Một Vạn Ba tự vạch mặt mình.

Hắn lúc ấy đang khoác lác bàn luận với đám bạn xấu gặp được ngoài đường: “Hiện giờ có rất nhiều ông chủ lớn thích tự mình lái xe theo tuyến Xuyên Tạng, đi leo núi, giàu sụ luôn. Tao kết luận lại, đám người này, bảy chữ thôi, già đầu lắm tiền mà não ngắn. Mấy lão này không thiếu tiền, lại hay nhớ nhung thanh xuân, lúc này bọn bây phải tìm được đúng trọng điểm mà bán, bán lý tưởng bán cảm tình mà khơi gợi lòng đồng cảm. Tao nói cho mà biết, có một khoảng thời gian tao thủ trên tuyến Xuyên Tạng, gặp được một cái xe biển số nội địa đi qua, mấy người đó rộng rãi lắm, cho tao một đống đồ ăn thức uống, có cả cái Red Bull gì đó nữa, sau đó tao đem đống đồ uống đấy đi bán lại kiếm lời, cũng được một khoản kha khá đấy. Đúng là ngu chết được, ấn tượng nhất là có một lão, bà nó chứ, cho tao một vạn ba luôn!”

Ông chủ Chiết Giang nọ ngồi bàn bên kia, ban đầu chỉ hóng chơi, càng nghe càng thấy sai sai, nghe đến câu cuối, tức giận gầm lên một tiếng trực tiếp bổ nhào qua cái bàn, hơn năm chục tuổi đầu rồi mà thân thủ lại lanh lẹ hệt đám thanh niên.



Mộc Đại nhìn Hoắc Tử Hồng: “Dì Hồng, có lòng tốt cũng còn phải tùy người, tên Một Vạn Ba này đáng phải vào tù, dì lại còn bỏ tiền ra cứu hắn.”

Hoắc Tử Hồng cười: “Cũng có phải bỏ ra không đâu, một vạn ba ngàn tệ, để nó làm công một năm ở quán bar, cũng bù đủ vốn mà.”

Mộc Đại gác cằm lên chỗ tựa lưng của ghế: “Dễ mềm lòng thì thôi đi, còn dẫn sói vào nhà nữa.”

“Không nên lấy ấn tượng ban đầu ra mà đánh giá người ta thế đâu, mấy ngày nay Một Vạn Ba làm việc cũng rất được mà.”

Mộc Đại cười nhạt: “Con lấy đầu ra đảm bảo luôn, hắn nhất định đã động tay động chân đâu đó rồi, không phải ở sổ sách thì cũng ở trong quầy.”

“Con người đều biết đường sửa đổi, không thể phủ định hoàn toàn người ta được. Mộc Đại, tính con có điểm này là không tốt nhất, quá khắt khe.”

Mộc Đại không nói gì, lát sau, cô bỗng nhiên cất lại tâm tình: “Tùy thôi, dì thích là được. Con vốn chỉ là một đứa nhóc được nhận nuôi, không nên cãi dì như thế, sau này con sẽ sửa.”

Hoắc Tử Hồng thoáng sửng sốt, trong lòng thở một hơi thật dài, bà đưa một tờ giấy cho Mộc Đại: “Mộc Đại, giúp dì đi chỗ này, nếu có thể thì mai xuất phát luôn.”

“Vâng.”

Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, Mộc Đại nói: “Con về phòng đây, còn phải dọn hành lý nữa.”

Tính cách của Mộc Đại vốn là như vậy, nếu là bình thường, cô nhất định sẽ hỏi, sao phải đi, tìm người này làm gì, có cần dặn dò gì không, thế nhưng khi tâm trạng không tốt, cô chỉ đáp lại một chữ: “Vâng.”

Hoắc Tử Hồng tới bên cửa, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng Mộc Đại biến mất dưới bậc thang, chú Trương xách chổi và hót rác lên quét dọn như thường lệ, lúc quét tới cửa phòng Hoắc Tử Hồng, Hoắc Tử Hồng chợt nói: “Có đôi khi, tôi thật lo cho con bé Mộc Đại này quá, nó chẳng chịu thân thiết với ai cả.”

Chú Trương loẹt xoẹt quét nhà, cũng không ngẩng đầu lên: “Chuyện bình thường thôi, khi Mộc Đại được nhận nuôi cũng đã ba bốn tuổi, ở chỗ kia đã phải chịu khổ nhiều rồi. Tôi còn nhớ rất rõ, nó bị dị ứng với đào, thế mà khi đến ở với chị, chị đưa cho nó quả đào, nó nhận luôn, cắn cả một miếng lớn.”

Hoắc Tử Hồng khe khẽ tiếp lời: “Đúng vậy, nửa năm đầu, mỗi lần ăn cơm, nó đều không dám gắp thịt, tôi nói món nào ngon, nó sẽ không động vào món đấy, vẫn còn là một đứa nhóc thò lò mũi xanh mà lại phải dè dặt nhạy cảm như thế.”

Chú Trương đứng thẳng người lên, tay phải nắm lại để sau lưng: “Thật ra cô chủ nhỏ của chúng ta hiện giờ đã khá lên nhiều rồi. Thật đấy, chị cứ đọc báo xem tin tức mà xem, cô chủ nhỏ được như vậy đã là hồi phục rất tốt rồi.”

***

Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, da đầu Một Vạn Ba tê rần, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đóng Tianya lại.

Mộc Đại trầm mặt đi qua, lúc đầu định lơ luôn gã, suy nghĩ đôi chút rốt lại vẫn dừng bước trước quầy bar, nói: “Mai tôi sẽ đi Trùng Khánh.”

“Thật sao?”

Vẻ mặt Một Vạn Ba thoắt cái sáng bừng, đồng thời hắn cũng ý thức được rằng mình tỏ ra vui sướng quá rõ ràng rồi, giọng hắn lập tức hạ xuống, vẻ mặt cũng theo đó mà chuyển thành biểu cảm thất vọng: “Không phải chứ, mấy ngày tới lại không được gặp cô rồi.”

Thật ra hắn muốn nói là: Đi luôn đi đừng về.

Mộc Đại cười cười, cười đến mức cả người Một Vạn Ba không thoải mái, hắn hiểu được hàm ý của nụ cười đó, là cảnh cáo hắn đàng hoàng lên chút.

Một Vạn Ba chột dạ liếc hai chai rượu trên kệ.

Lúc trở về phòng, Một Vạn Ba đi ngang qua phòng ngủ của Mộc Đại, xuyên qua cánh cửa để hờ, thấy trên mặt đất có một chiếc vali đang mở, bên trong một nửa sặc sỡ đủ màu sắc, băng đô rửa mặt tai mèo, áo phông in hình đầu voi, đôi bốt cổ thấp có núm tua, vòng tay gắn lục lạc vỏ sò, mà nửa còn lại thì toàn là quần áo trang sức hằng ngày, đen thui một nùi.

Trong lòng Một Vạn Ba mắng: Con đàn bà độc ác này đúng là tâm thần phân liệt.