Bảy Người Chị Gái Phong Hoa Tuyệt Đại Của Tôi

Chương 30: Ăn cái rằm

Bôn an hem bọn họ thiếu chút nữa tiểu ra quần, anh quá đáng sở, sau khi Vương Thuật nói ra lão già, khi lại gọi lão già lần nữa, bốn người bọn họ thiếu chút nữa đứng lên bỏ chạy.

Gần trăm năm rồi, chưa có ai dám nói với ông cụ như vậy, lột da rút gân là nhẹ, Long Lội thật sự lo lằng thay Vương Thuật.

Ông cụ cười lạnh nói: “Tôi muốn giết cậu ta, còn cần tốn thời gian như vậy, mấy cô cậu mau cút nhanh lên.”

“Cha, chúng con còn chưa ăn cơm.” Mấy người lấy lí do không muốn đi.

Ông cụ trợn mắt, giận giữ quát: “Ăn cái rằm, cút ngay cho lão tử”

Bốn người rùng mình một cái, không báo trước bỏ đi. Không bao lâu, bà lão mang rượu lại đi vào lần nữa, đứng bên cạnh ông cụ, cẩn thận hỏi: “Lão gia, quy củ giống những. năm trước sao?”

Ừ!

Ông cụ gật đầu, bà lão nhìn qua đã ngoài 80 tuổi nói: “Lão gia, ông hãy để cậu ấy đi đi, cần gì phải bận tâm đến nữa, ông cung biết, cậu ấy đã đi hơn hai mươi năm rồi! Căn bản không thể xuất hiện lại...”

Bà lão vừa nói vừa đi đến bên cạnh Vương Thuật, cời nút áo cửa Vương Thuật, cởi áo bên ngoài ra.

“Đây là?”

Khi áo của Vương Thuật bị cởi ra, bão lão kinh sợ hô kêu. lên, sau đó nhìn chăm chẵm vào sống lưng của Vương Thuật.

Ông cụ ở phía sau, đương nhiên cũng nhìn thấy, dưới chân hơi lảo đảo, cả người lùi về sau bày tám bước, thiếu chút nữa ngồi trên mặt đất...

“Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng này.”

Cơ thể ông cụ hơi run rẩy, môi cũng run lên khó nói thành lời, vì không để cho mình ngà xuống, nghiêng người vịn lên bàn.

Một lúc sau, bà lão nói: “Lão gia, đây có phải trùng hợp. hay không?”

Ông cụ lập tức như già đi mấy chục tuổi, lưng không thể tiếp tục đứng thẳng, cật lực lắc đầu: “Không thể nào, đi xuống đo, cho tôi yên tĩnh một lát.”

“Được!” Sau khi bà lão rời đi, ông cụ nhẹ nhàng võ tay, một văn sĩ

trung niên xuất hiện, ông cụ nói: “Điều tra thân phận của cậu ta một chút."

Văn sĩ trung niên nói: “Tôi đã điều tra, nhưng không thể tra ra dấu vết gì, chúng tôi hoài nghỉ cậu ta có liên quan đến Đại La Thiên.”

“Đại La Thiên?” Ông cụ nhíu mày.

Văn sĩ trung niên nói: “Đại La Thiên, ra đơi hơn mười năm trước, rất nhanh chóng nổi tiếng, chỉ mười năm đã hình thành thế cục liên minh ba chân cùng thần quốc.

Phân bố địa vị của họ, không khác với thiên đình đông phương của chúng ta lắm.

Theo tình báo của chúng ta, rất nhiều thuộc hạ đều bị giết, ở đó cấp thấp nhất có Bát Tiên, sát thủ cap cấp có mười hai Hoa tiên tử, tuyệt thế sát thủ có bốn đại tướng.

Còn có mấy người cổ lỗ sĩ như Thái thượng lão quân, Vô cực tiên ông, Thái bạch kim tim,... hơn nữa tu vi không kém hai vị sư phó của chúng ta.

Trong đó có một ít nanhi tuyệt thế, nghe nói có một người tên là Lỗ Ban, không chỉ giỏi về kiến trúc, hơn nữa còn thông hiểu các trận pháp trong truyền thuyết.

Có một Hoa Đà tái thế, bằng xương bằng thịt.

Có một quân đội, cả ngày đeo mặt nạ, tuy không thể nhìn thấy hính dáng, nhưng lại bày mưu lập kế rất giỏi.

Đó chỉ là bề ngoài, nội bộ bên trong Đại La thiên rất thần bí, có lẽ còn có rất nhiều chuyện người ngoài chưa biết được, ví dụ như có liên quan đến tên lửa hành trình và việc sử dụng khoa học kỹ thuật đen.

Ngoài ra, bọn họ có rất nhiều nghiên cứu phát triển nông nghiệp.

Đại La Thiên vừa là tên một thế giới đen ở phương Tây, cũng là tên của người đứng đầu, nguồn gốc của Đại La Thành không có cách nào xác minh, tất cả tài liệu đều không tồn tại.

Bao nhiêu tuổi không biết. Học ở đâu tốt nghiệp trường gì, không biết. Tình trạng gia đình, không biết.

Tuy lạnh lùng, giết người, nhưng ở thế giới đen phương Tây rất có tiếng tăm, một tên thủ hạ của họ từng bị thần quốc bắt, nhưng đến chết cũng không nói ra bí mật Đại La Thiên, cuối cùng chết vì tuyệt thực.

Vì ghi danh thuộc hạ thường, Đại La Thiên tiến vào thần quốc, tàn sát 122 đại tướng của thần quốc, gần trăm viên chức, cuối cùng chúng ép vua thần quốc xuất thủ, ném cả thiên la đại võng ra, nhưng vẫn không thể bắt được.

Cuối cùng, Đại La Thiên rút lui toàn bộ.