Bảy Ngày Phiêu Lãng

Chương 17

Họ tiếp tục bước đi, băng qua cánh rừng ấy, khuân Francine giữa hai người. Dựa theo vị trí của mặt trời chiều ở sau lưng, Minerva biết họ đang đi lên hướng Bắc. Họ chưa đi ngang qua bất cứ hồ nước mênh mông nào nên cô cho rằng họ vẫn còn trên đất Anh. Xa hơn nữa thì cô không thể biết trước được. Cô cũng không chắc Colin có biết không.

Chúa ơi, thực sự là cô đã ngồi phịch xuống lề đường và tuyên bố mình không thể bước thêm bước nào nữa chỉ mới xảy ra sáng nay ư? Colin đã nằng nặc nói rằng cô có sức mạnh bên trong và cô bực vì phải thừa nhận anh nói đúng. Hiện giờ cô đã đi bộ muôn dặm đường xa hơn, chẳng có gì để ăn từ bữa tối hôm qua.

Đưa chân này lên trước chân kia đòi hỏi khả năng tập trung cao độ của cô. Cơn đói cồn cào bám sát cô từng gót chân, gặm nhấm cô từ bên trong.

"Khỉ thật." Colin dừng ngay tại chỗ. "Vậy mà tôi cứ tưởng mình ghét vùng nông thôn."

Minerva ngước nhìn. Họ đã bước vào một khoảng rừng thưa. Một vùng đồng cỏ xanh ngát, rộng lớn ở giữa khu rừng. Toàn bộ cánh đồng được trải thảm hoa chuông. Trùng trùng lớp lớp cuống hoa xanh lá cong duyên dáng, trên đỉnh được phủ đấy lớp hoa màu chàm. Ánh nắng chiếu rọi từ trên xuống và chiếu xiên qua hàng cây, tỏa lên những bông hoa ở các góc độ khác nhau. Toàn bộ cảnh tượng óng ánh cả lên.

Thật thần tiên.

Colin nói, "Thậm chí người thấy chán ngấy như tôi phải công nhận cảnh ấy đẹp mê hồn."

Minerva đói ngấu rồi, suy nghĩ duy nhất cô có mà đáp lại là, "Ngài thấy chúng ăn được không?"

Anh bật cười. Cô mỉm cười. Và cứ như thế, tâm trạng của họ đã bớt ưu phiền. Những tên cướp đường đã ở đằng sau họ. Họ khỏe mạnh, vô sự và họ vẫn còn Francine. Dạ dày cô có thể trống rỗng, nhưng niềm hy vọng thì căng tràn trong lồng ngực.

Có lẽ không phải mọi thứ đều mất.

Trong khi họ sải bước qua đồng cỏ, cô có cảm giác kì lạ như đang lướt đi trên những ngọn sóng. Có điều đây là biển cánh hoa chứ không phải biển nước mặn. Ngón chân cô vấp phải một cành cây đổ, cô hơi sẩy chân.

"Cô không sao chứ?" Colin hỏi.

Cô gật đầu. "Tôi chỉ bị phân tâm. Tự hỏi có bao nhiêu chất mùn trong phần đất này."

"Hả?"

Anh đặt bên rương của mình xuống. Minerva cũng làm tương tự.

"Ngài biết đấy," cô nói. "Mùn. Hỗn hợp đất sét và cát. Để cho đất nuôi dưỡng các bông hoa chuông này, nó sẽ..."

"Cô đang đứng ở giữa cảnh này" - anh dang rộng cánh tay để biểu lộ vẻ đẹp tráng lệ của Mẹ Thiên nhiên - "mà cô lại nghĩ về chất mùn trong đất ư? Cô dành quá nhiều thời gian nhìn chòng chọc xuống đất rồi."

Đi vòng qua rương, Colin nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất. Bằng sức mạnh dịu dàng, anh đặt cô lăn nhào xuống đám hoa chuông. Cô nằm ngửa ra, thở hổn hển và chóng mặt từ sự lộn ngược đột ngột. Từ sự gần gũi bất chợt với anh.

Anh nằm xuống bên cô. "Đấy. Nghỉ ngơi một chút. Nhìn lên bầu trời để thay đổi đi."

Nằm trên mặt đất gồ ghề, Minerva ngước lên nhìn đăm đăm. Nhịp tim cô đập thùm thụp trong tai và một mùi hương cây cỏ thơm tho phủ ngập các giác quan của cô. Thân cỏ và hoa chuông cao vút hơn cô, đang đung đưa theo làn gió nhẹ và tỏa vẻ yêu kiều. Trên hết thảy, bầu trời xanh sáng chói lững lờ trôi. Gần như không gợn một chút mây, để luồng hơi mỏng manh màu trắng hay biến dạng khỏi phải bắt chước mấy con thỏ hoặc rồng hoặc những con tàu ra khơi.

"Cụ thể tôi phải nhìn cái gì đây?" Cô hỏi.

"Tôi nào biết. Thường người ta thấy gì khi ngước nhìn bầu trời? Nguồn cảm hứng? Nét đẹp?" Cô nghe tiếng anh thở dài. "Nói thật là quang cảnh này luôn làm tôi sợ. Bầu trời rộng bao la. Tôi chẳng thể ngăn được cảm giác nó kì vọng vào tôi. Những kì vọng tôi đã phá hỏng." Anh lặng im một lúc. "Nó gợi nhớ đến đôi mắt cô."

Cô thúc khuỷu tay vào hông anh. "Mắt tôi màu nâu. Còn lưng tôi thì đang ướt dần. Đất này nhất định rất giàu chất mùn. Tôi chỉ cần nhìn lên bầu trời là nhận ra liền."

Cười khùng khục, anh lăn qua và lấy một chân ghìm chặt cô. "Cô là người phụ nữ đáng kinh ngạc nhất đấy, biết không."

Hơi thở của cô bị nén lại. "Ngài cũng có cách khiến tôi ngạc nhiên lắm chứ. Nhưng không phải lúc nào cũng dễ chịu."

"Nếu sự ngạc nhiên luôn dễ chịu thì trong đó chẳng có mấy điều bất ngờ."

"Tôi cho là điều đó đúng."

Anh vén một vài lọn tóc ra khỏi mặt cô, rồi tháo mắt kính của cô ra và đặt nó lên nắp rương.

Mạch đập của Minerva nhịp thình thịch khi anh chầm chậm cúi đầu xuống và hôn lên... chóp mũi cô.

Cô chớp mắt nhìn anh, gắng sức tập trung và đoán nét mặt anh. Đây là trêu chọc hay âu yếm? Cô không thể biết được. "Sao ngài lại làm thế?"

"Vì lúc ấy cô không nghĩ việc đó sẽ xảy ra. Ngạc nhiên này thuộc loại nào? Dễ chịu hay ngược lại?"

"Tôi không chắc nữa."

"Vậy thì tôi sẽ thử lại."

Anh cúi xuống và hôn lên thái dương của cô. Rồi tới cằm, quai hàm, chỗ ở giữa cặp chân mày của cô.

Môi anh lướt nhẹ qua tai cô.

Lướt xuống cổ của cô.

Chìm vào thung lũng ấm áp, giữa ngực cô.

Cô thở gấp một tiếng. "Colin."

Anh nắm lấy một nắm váy của cô và kéo phần của cô ngang bằng với phần của anh.

"Min," anh thì thầm bên tai cô. "Tôi biết nghe thật điên rồ, nhưng tôi cần nó ngay bây giờ. Ngay tại đây, ngay chính giữa toàn bộ vẻ đẹp này. Tôi cần cảm nhận được em ngay lúc này."

Khi anh rướn lên để hôn cô, cô đặt một tay lên ngực anh. "Tôi nghĩ đây không phải là một ý hay đâu."

Bàn tay anh lướt khắp người cô. "Đêm qua không tốt sao?"

Những ký ức mờ ảo của điên cuồng, nguy hiểm ấy chợt quay về ám ảnh cô.

"Rất tốt. Nhưng hơi gây hoang mang."

"Chuyện này không cần phải phức tạp." Anh ôm lấy cô. "Đây là nhu cầu thể xác. Bản năng. Giải tỏa tình trạng căng thẳng theo một cách được vui thú với nhau."

Anh hôn dọc theo cổ của cô và các tua dục vọng vốn cúp lại nay lại bung mở từng lớp. Tuy vậy...

"Tôi không..." Cô hổn hển trước một nụ hôn ham muốn khác. "Tôi không chắc mình thấy thoải mái."

"Em nói nghe cứ như chỉ từ một phía. Tôi hứa, em cũng sẽ thích nó lắm."

Cô chẳng hồ nghi điều đó.

"Chúa ơi," anh thốt lên, "Em thật mềm. Thật ấm áp, mềm mại và đáng yêu."

Minerva choáng váng với những cảm giác mạnh mẽ. Cách anh đang chạm vào cô, hôn cô, cảm giác thật tuyệt. Khoái cảm dâng lên vô cùng mãnh liệt, khiến tận sâu trong cô nhức nhối. Chẳng thể nào có cảm nhận này mà không khát khao thêm nữa.

Nhưng Colin không phải là người duy nhất sống có nguyên tắc. Anh không phải là người duy nhất có thể tạo ra quy tắc. Chỉ là cô chẳng thể chịu nổi thêm bất kì "bài học" nào hay giả vờ thêm nữa. Cô chỉ muốn điều này nếu như nó có thật.

"Trong em có rất nhiều ngọn lửa tình, Min à. Một sự đam mê hấp dẫn tự nhiên."

Một sự đam mê hấp dẫn? Cô sao?

"Cứ cho là điều đó đúng đi," cô nói, "hãy nhìn xem việc nuông chiều cảm xúc ấy đã đưa tôi vào tình thế gì đây." Bị ném ra khỏi một xe ngựa, bị cướp ở chuyến xe kế tiếp. Bị lạc trong rừng. Đói meo, hầu như không xu dính túi.

"Nó đã đưa em đến đây. Trong buổi chiều đẹp nhất để tô điểm thêm cho miền thôn dã nước Anh. Được nằm dài ra trên một tấm thảm hoa chuông lộng lẫy, ngước nhìn lên bầu trời xanh đến nao lòng."

"Cùng ngài."

"Cùng tôi."

Họ lặng im một lúc lâu. Rồi cô cảm nhận được cử chỉ của anh chợt biến đổi. Tay cô cảm giác được các cơ ngực anh căng lên. Giọng anh thay đổi.

"Tôi hiểu rồi," anh nói. "Thì ra đó là vấn đề. Không phải do khung cảnh, không phải do quan điểm về khoái lạc. Mà là do tôi. Cô nghĩ mình ở đây với nhầm người."

"Colin..."

Anh lăn khỏi người cô. "Cô thà sẻ chia tất cả chuyện này với người khác. Một người như ngài Alisdair Kent. Huyên thuyên về thành phần cấu tạo của đất và mùn mà chối bỏ một phần bản thân cô đã kêu thét tên tôi đêm qua."

Đỏ mặt, cô dò dẫm tìm mắt kính. "Không cần thiết phải tàn nhẫn như vậy."

"Không phải tôi tỏ ra tàn nhẫn gì hết." Anh bật người đứng dậy, phủi những vệt bùn đất và cỏ trên quần. "Tôi chỉ thấy thương hại cô, thế thôi. Trước giờ tôi luôn cố lôi cô ra khỏi cái vẻ bên ngoài ấy, chỉ cho cô cách tận hưởng cuộc sống. Nhưng giờ tôi có thể thấy rằng cô không muốn điều đó. Cô sẽ chết co mình trong cái lồng cứng nhưng dễ gãy mà cô đã dựng nên. Tôi hy vọng ngài Alisdair không ngại không gian sống tù túng."

"Vậy giờ tôi nên xin lỗi sao? Vì muốn điều gì đó hơn mấy 'bài học' xác thịt nhờ vào lòng bố thí của ngài à? Suy cho cùng thì đó là điều tốt nhất mà một nữ học giả vụng về như tôi có thể hy vọng đạt được. Chẳng phải sao?" Minerva chật vật đứng dậy. "Chí ít thì Ngài Alisdair còn nhớ được tên tôi."

"Có lẽ." Anh rút ngắn khoảng cách giữa họ, đứng sát đến nỗi ngực anh như đang dán vào ngực cô. "Nhưng liệu ngài ấy có hôn cô say đắm như thế, cô quên rồi à?"

Trong một thoáng bối rối, nóng bỏng, hơi thở của anh hòa lẫn cùng hơi thở của cô.

Nhưng trước khi cô kịp nghĩ ra lời trả miếng hợp lí nào, anh đã lùi lại. Anh nhấc chiếc rương lên và vác lên vai.

- Còn tiếp -