“Hả, hôm nay anh không thể tới ư?” Viên Trạch cầm điện thoại đứng ngoài pub, tuy rằng còn chưa tới giờ diễn nhưng trong pub đã có không ít người đến.
“Ừm…” Bạch Trăn thở dài, “Anh cũng rất tiếc, tình huống ngoài ý muốn, vốn còn cho là hôm nay có thể kết thúc sớm một chút.”
Là ngoài ý muốn thật, số cảnh quay hôm nay không nhiều, Bạch Trăn cũng mau chóng lên dây cót, không NG bao nhiêu, một hai lần là qua hết. Nào ngờ lúc hoàng hôn diễn đôi với Zira lại gặp vấn đề. Hôm nay Zira tới kỳ kinh nguyệt, đau đến mức sắc mặt trắng bệch, đứng cũng đứng không vững. Hết cách rồi, uống thuốc xong giờ cô đang nghỉ ngơi trong phòng chờ, đợi dược hiệu phát huy mới có thể tiếp tục.
Cơn đau sinh lý này, nói không nghiêm trọng thì đau đến mức chẳng thể làm việc nổi, còn nói nghiêm trọng thì uống thuốc nghỉ ngơi một chút, dược hiệu phát huy là lại giống như chẳng hề có việc gì… Nhưng nói chung thì uống nhiều thuốc giảm đau cũng không tốt cho cơ thể, làm nữ minh tinh đâu có dễ dàng.
Cho nên Bạch Trăn thật sự không oán giận gì Zira, tình huống thường gặp. Mấy cảnh diễn còn lại đành phải kéo dài.
Chỉ có điều… lúc trước đã đồng ý với Viên Trạch sẽ chạy đến xem cậu biểu diễn, sợ là không làm được. Vốn thời gian đã rất eo hẹp, hiện giờ lại còn kéo dài, chỉ e đến khi Bạch Trăn bên này kết thúc thì buổi biểu diễn của Viên Trạch bên kia cũng xong rồi, bọn họ lại còn không ở cùng một thành phố nữa.
Vì vậy, chỉ có thể thừa dịp Zira nghỉ ngơi mà gọi điện thoại cho Viên Trạch, động viên cậu.
Ban đầu lúc biết Viên Trạch nhận lời bạn bè biểu diễn, xém chút nữa Bạch Trăn đã bật thốt ra, anh không đồng ý. Là thật sự không đồng ý, sâu trong nội tâm anh nói rằng, một chút cũng không đồng ý. Anh không hề hi vọng Viên Trạch sẽ bước lên sân khấu lần nữa, để cho nam nam nữ nữ bên dưới YY.
Nhưng Viên Trạch bên đầu kia video, dáng vẻ hưng phấn khiến Bạch Trăn không thốt ra nổi, chỉ có thể trái lương tâm mà nói anh rất chờ mong. Bởi vậy sau khi biết được thời gian Viên Trạch biểu diễn, vừa hay hôm đó anh cũng không phải diễn nhiều cảnh, liền bảo với cậu rằng, nếu thuận lợi anh có thể đến xem cậu biểu diễn.
Bạch Trăn thật sự muốn xem, nhưng nhiều hơn chính là anh không yên lòng…
Viên Trạch nói không nên, nếu như bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ, hơn nữa anh sẽ rất mệt, chạy tới chạy lui nhiều cực lắm, em chỉ diễn hai tiếng thôi, kết thúc nhanh thôi. Nhưng biểu tình trên mặt lại bán đứng cậu, bộ dạng cực kỳ mong đợi nhưng cứ phải ép buộc chính mình không được thể hiện ra, khiến Bạch Trăn rất muốn chui vào đường truyền internet mà đến thẳng trước mặt cậu, mạnh mẽ yêu thương toàn thân cậu, từ ngoài vào trong!
Ai ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế… Bạch Trăn biết Viên Trạch nhất định rất thất vọng, tuy rằng chưa từng hứa nhất định sẽ đến xem, nhưng…
“Chuyện đó không còn cách nào… Cũng chẳng phải buổi diễn quan trọng gì, hát đại một chút thôi, anh tới em còn phải lo lắng xem anh có bị phát hiện không, ha ha…” Giọng nói Viên Trạch nghe thật bình tĩnh, nhưng Bạch Trăn biết vẻ mặt cậu nhất định rất khiến người ta muốn ôm cậu vào lòng an ủi.
Nếu không thể chạy tới ôm lấy cậu, chỉ còn cách tán gẫu với cậu nhiều thêm một chút.
Khoảng thời gian này quan hệ hai người không tệ lắm, từ đợt làm hòa sau trận cãi vã kia, mỗi lúc nhàn rỗi Bạch Trăn thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn báo tin cho cậu, gọi điện thoại cho cậu, mặc dù không chuyên cần như mấy ngày đầu, nhưng… dù sao Viên Trạch vẫn rất vui vẻ. Cậu vui vẻ thì Bạch Trăn cũng yên tâm rồi.
Xung quanh càng lúc càng ầm ĩ lên, Viên Trạch cúp điện thoại, người càng ngày càng nhiều, cậu cũng phải vào chuẩn bị trước thời gian.
Vừa nãy giả bộ cười đến mức khóe miệng đều đau đớn, Viên Trạch sờ sờ khóe miệng ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy thành viên khác trong ban nhạc đang ôm lấy từng người bạn vừa nói vừa cười dẫn vào pub.
Trái tim đột nhiên hơi nhảy lên một chút. Viên Trạch có thể cảm nhận rõ nhịp tim đập của chính mình. Trong nháy mắt kia tất cả tiếng ầm ĩ xung quanh đều tan biến hết, chỉ còn dư lại tiếng tim đập của cậu, từng tiếng từng tiếng, càng lúc càng nhanh…
Không chào hỏi với thành viên khác, Viên Trạch gần như chạy vọt vào phòng nghỉ rót một ly nước lạnh, cũng không cần biết có làm tổn thương cổ họng không, cứ như vậy nốc thẳng xuống.
Tim vẫn đập rất nhanh, thậm chí đến nắm tay cũng bắt đầu run rẩy.
Làm sao vậy? Mình đây là thế nào… Sao có thể chứ…
Đã từng biểu diễn đến mức quên luôn cả bản thân mình, đây là — hồi hộp?!
Hồi hộp?! Mẹ nó, sao có thể hồi hộp được, kể chuyện cười quốc tế hả?
Nhưng mà không cần biết trong nội tâm tự an ủi ra sao, Viên Trạch đều thấy không có tác dụng, nhịp tim của cậu vẫn đập rất nhanh như trước, lần này cả người đều bắt đầu run rẩy. Cậu ngã ngồi trên ghế, đầu óc trống rỗng.
Muốn nhớ lại tình huống biểu diễn hồi trước, nhưng trong đầu chỉ xuất hiện hình ảnh Quý Phong và các thành viên khác luôn đứng bên cạnh cậu, dùng ánh mắt cổ vũ cho cậu, cùng với đám đông dưới sân khấu điên cuồng hô tên cậu.
Nhưng mà, ở đây bây giờ…
Những thành viên không mấy quen thuộc, khác giả bên dưới hoàn toàn xa lạ, không ai biết cậu là ai, không ai quan tâm đến cậu. Giọng hát của cậu… có thể chinh phục bọn họ không?
Dựa vào đâu… Viên Trạch gặp phải trở ngại, không ngờ bản thân đến tình huống nhỏ như vậy cũng không hold được, có lẽ sẽ bị chính mình trước kia cười chết mất.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, thật sự quá hồi hộp, sắp phải lên sân khấu rồi. Dưới tình trạng này, cậu lên sàn rồi còn có thể phát ra âm thanh ư?
“Tiền bối Viên, có kinh nghiệm gì chia sẻ không, em lo lắng quá phải làm sao bây giờ?” Tay trống đi về phía Viên Trạch, cậu lại đột nhiên đẩy cậu ta ra xông ra ngoài.
“Tôi đi gọi điện thoại.”
Lần thứ hai lao ra khỏi pub, Viên Trạch lấy di động ra. Lúc nhấn gọi cú điện thoại này đi, trong đầu cậu toàn là hình ảnh ngày diễn tập hôm đó, Hạ Thiên ngồi dưới sân khấu, hắn cứ nhìn cậu, nhìn cậu chăm chú như vậy, ánh mắt ấy khiến Viên Trạch trấn tĩnh lại, vuốt ve nỗi bất an của cậu.
Có một người đang mong chờ mình, trong ánh mắt người đó toàn là mình, người đó đang chờ mình biểu diễn cho người đó. Không sai, Viên Trạch yêu thích sự mong chờ như vậy, cậu có thể chinh phục người đàn ông này, chinh phục toàn bộ sân khấu, chinh phục toàn bộ không gian.
Điện thoại reo rất lâu.
Mau nhận điện thoại đi… Mau nhận điện thoại! Tuyệt đối đừng có đang tiếp khách mà, xin anh đó!
Nhưng mà tối cuối tuần đương nhiên Hạ Thiên đang tiếp khách, lại còn đáp ứng không xuể. Hắn phải nhân lúc mượn cớ đi vệ sinh mới lấy di động ra được. Trực giác mách bảo, hắn cảm thấy vào ngày biểu diễn người kia nhất định sẽ tìm mình.
Vì vậy lúc nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, hắn liền cong khóe môi.
“Hạ Thiên!? Tốt quá, anh nhận điện thoại rồi, giúp tôi một chuyện, tôi có thể bao anh mấy tiếng không? Đến xem tôi biểu diễn đi.” Giọng nói Viên Trạch rất gấp gáp, rất hoảng loạn.
Tựa người vào tường, Hạ Thiên nhíu mày, cậu lại còn cho rằng tôi cứ gọi là tới à?
“Tôi đang tiếp khách –”
“Hả? À –! Haizz!!” Hạ Thiên nghe tiếng Viên Trạch dậm chân.
“Cho nên giá của mấy tiếng này… tăng gấp đôi.” Độ cong khóe miệng của Hạ Thiên hơi mở rộng, đáng sợ đến mức Trà Lễ đi ngang qua suýt chút đánh rơi luôn cái ly trong tay. Yêu nghiệt này làm sao thế?
“Không thành vấn đề, quá tốt rồi, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, mau tới cứu tôi, địa chỉ là…”
“Tôi biết, chút nữa đến ngay.” Hạ Thiên không chờ Viên Trạch nói xong đã cúp điện thoại. Hắn liếc nhìn Arthur, người đang sắp rời khỏi đây.
Arthur mới vừa chuẩn bị bước chân trước ra khỏi Nightwish thì khuỷu tay đã bị người ta kéo lại, lôi ngược vào.
“Giúp tôi một chuyện, tôi có việc gấp phải đi, giúp tôi tiếp đãi khách trong phòng V8 một chút.” Hạ Thiên không thèm úp mở chút nào, một mạch nói ra thỉnh cầu, chỉ có điều thái độ này nhìn sao cũng không giống đang nhờ vả người ta.
“Đừng đùa, tuần này tôi đã làm liên tục 5 ngày, 5 ngày đó! Cậu xem bây giờ chân tôi như muốn nhũn ra rồi, còn không nghỉ ngơi một ngày nữa thì tôi giảm thọ mất…”
“Tôi sẽ đưa cậu một hộp thuốc bổ thận, hôm nay cứ dựa vào thuốc mà kiên trì một chút đi, còn nữa, tôi trả thù lao cho cậu.” Hạ Thiên nói, dúi một túi thuốc nhỏ và một tấm thẻ gì đó vào túi Arthur. Hắn biết gần đây Arthur đang thiếu tiền, cho nên việc gì cũng tiếp.
Quan hệ của Hạ Thiên với Arthur không tệ, cũng chẳng phải bạn bè gì, chỉ thuần túy là đồng nghiệp thôi, ai có chuyện gì đều sẽ giúp đỡ lần nhau.
Arthur không phản ứng lại ngay lập tức, Hạ Thiên vỗ vỗ túi y, sau đó lướt qua người y ra khỏi Nightwish.
Sau lưng truyền đến tiếng rống giận dữ của Arthur, “Mịe nó, ông đây mà tàn phế cậu có nuôi cả đời không?”
Trả lời y, Hạ Thiên không quay đầu lại mà chỉ vẫy vẫy tay.
Khi Hạ Thiên đến nơi chỉ cách giờ bắt đầu biểu diễn một chút, mua vé, chen vào đám đông. Viên Trạch quên chừa vé cho hắn, đương nhiên cũng sẽ không nhớ tới việc chừa chỗ ngồi.
Đông người, đèn đã tắt, tối đen một mảnh như mực.
Sau đó sân khấu sáng lên, bọn họ đã sẵn sàng, đang chuẩn bị ngay giữa sân khấu.
Trong chớp mắt bật đèn, Hạ Thiên nhìn thấy ánh mắt Viên Trạch đối diện với mình, sau đó cậu nở nụ cười, dời tầm nhìn lướt sang những nơi khác, mở miệng… hát lên.
Cái nhìn kia khiến Hạ Thiên chấn động không nhỏ, làm thể nào cậu có thể tìm được mình trong biển người như vậy? Thật sự rất đông, đặc biệt là lúc bật đèn lên, ầm một tiếng mọi người đều lộn xộn chen về phía trước, Hạ Thiên còn bị lấn vào góc tường, vậy mà cậu có thể phát hiện ra hắn?
Viên Trạch phát huy rất tốt, giọng không run chút nào, so với lúc diễn tập còn tốt hơn. Âm thành của cậu rất êm tai, chất giọng cũng rất đặc biệt, nhưng theo cái nhìn của Hạ Thiên thì lợi hại nhất vẫn là khả năng biểu diễn trên sân khấu của cậu. Kiểu nhảy chẳng có kỹ thuật gì phức tạp kia, thỉnh thoảng xoay hông một chút, hất đầu một chút, đã có thể làm người ta phát điên, khán giả phía dưới quả thật cũng điên không ít.
Cuối cùng bây giờ hắn đã hiểu rõ rồi, sức hấp dẫn của Viên Trạch mà nữ chính trong bữa tiệc sinh nhật kia nói là như thế nào.
Nếu như nói ban đầu hắn còn có thể tỉnh táo đánh giá sự hấp dẫn của Viên Trạch, thì khi bài hát nhịp chậm thứ tư bắt đầu, Hạ Thiên chẳng thể làm gì nổi nữa, đầu óc của hắn đã bị những thứ kia làm nghẽn lại.
Tiếng trống chấn động từng nhịp từng nhịp trong lòng, giọng ca trầm khàn hơn lúc nói chuyện bình thường của Viên Trạch xuyên qua giai điệu mà quét vào màng tai Hạ Thiên. Cậu đứng giữa sân khấu ngay dưới ngọn đèn, vai áo thun hơi rộng trễ xuống một bên lộ ra toàn bộ xương quai xanh. Mà bởi vậy ống tay áo bên này cũng thành dài hơn, che đến nửa cánh tay của cậu, cứ thế khoát lên micro. Cậu nhắm mắt lại, môi kề vào micro, mỗi lần hé miệng hát đều giống như muốn liếm lên đó…
Vẫn là ánh đèn mờ ảo, vẫn là tiếng trống vang dội, Viên Trạch cứ lắc mông như thế, nhảy múa không kiêng kỵ, dán lên thằng đàn ông bên cạnh, bị phụ nữ gần đó quấn lấy. Vì hơi rượu mà mặt cậu đỏ bừng, ánh mắt mê ly.
Ngày đó trên ghế dài Viên Trạch không ngừng cọ xát vào người Hạ Thiên, đầu bốc hỏa chốc chốc lại chạm vào hõm vai hắn, đôi môi mỏng mang theo hơi thở nóng bỏng phả lên cổ hắn, tiếng thở dốc bây giờ lại rõ ràng vang vọng trong đầu Hạ Thiên.
Viên Trạch mở mắt ra, cậu nhìn về phía Hạ Thiên dưới sân khấu, hé miệng lần nữa tiếp tục hát đoạn tiếp theo.
Bàn tay cầm lấy cục đá, bị cái miệng đó mút vào, cục đá nhanh chóng nóng chảy trong khoang miệng cực nóng, nước… chảy xuống dọc theo khóe miệng cậu…
Đôi mắt Hạ Thiên thâm sâu hơn, hắn có cảm giác.
Hai người vẫn đang nhìn nhau, sau đó một người dời tầm mắt.
Tựa vào bức tường phía sau, Hạ Thiên hơi di chuyển chân tìm một vị trí tương đối thoải mái cho mình, từ đầu tới cuối tầm mắt hắn vẫn không hề rời khỏi người đang đứng giữa sân khấu kia. Bây giờ nhiều người như vậy, tối như vậy, chỉ cần không bị tứ chi người khác đụng vào thì sẽ chẳng ai phát hiện tình trạng của hắn.
Hơn nữa, rock and roll mà, cho dù có hưng phấn cũng rất bình thường.
Cho nên Hạ Thiên không hề kiềm nén chính mình, lại càng không kiêng kị mà nhìn Viên Trạch chằm chằm, nhìn mắt của cậu, mũi của cậu, môi của cậu, cằm của cậu, hầu kết của cậu, xương quai xanh của cậu, vòng eo vô tình lộ ra của cậu, hạ thân… của cậu…
Dục vọng ùa đến rất mãnh liệt, ý nghĩ muốn tiến vào thân thể cậu có chút không khống chế nổi, lý trí sớm đã bị tiếng nhạc dữ dội phá sập…
Đến bài cuối cùng, Viên Trạch đã thay áo thun bằng một áo ba lỗ đen bình thường, tóc cậu gần như ướt đẫm toàn bộ, gương mặt cũng toàn là mồ hôi, những vẫn hoàn toàn không cảm thấy mệt, nhảy lên, phạm vi hất đầu rất lớn, vì động tác quá kịch liệt nên áo cậu cũng chuyển động theo, thường xuyên lộ ra điểm trước ngực.
Hạ Thiên không có cách nào suy nghĩ, chỉ dùng tầm mắt lộ liễu nhất thị gian người kia vô số lần, nhưng hoàn toàn không đủ, hắn không vừa lòng.
Bởi vì nhìn quá chăm chú nên lúc Viên Trạch càng thêm hưng phấn, người khác có thể không phát hiện được, nhưng Hạ Thiên lại lập tức phát hiện ngay, tên nhóc kia lúc hưng phấn thiếu chút nữa không thèm hát mà trực tiếp hét lên.
Cho nên, rất tự nhiên, Hạ Thiên thuận theo tầm mắt Viên Trạch mà phát hiện trong góc đám đông, một người đàn ông cao lớn đeo kính râm.
Khác với ánh mắt thỉnh thoảng mới nhìn về phía mình, từ khi bắt gặp Bạch Trăn rốt cuộc ánh mắt Viên Trạch không còn rời khỏi người anh nữa, mãi đến tận khi buổi biểu diễn kết thúc.
Ánh đèn tối lại toàn bộ, đây không phải ánh đèn báo hiệu kết thúc, cho nên đám đông liền bắt đầu xì xầm bàn tán, tiếp tục mong chờ. Quả nhiên chỉ chốc lát sau đèn đã sáng lên lần nữa, nhưng lần này trên sân khấu lại là một nhóm nhạc khác.
Sau khi phát hiện người trên sân khấu không phải người làm mình thấy hứng thú, tầm mắt Hạ Thiên liền tự nhiên nhìn về phía Bạch Trăn, cũng rất tự nhiên nhìn thấy chàng trai mặt áo đen kia trực tiếp nhào vào ngực anh.
Vì đứng trong góc, ánh đèn lại tập trung trên sân khấu, cho nên sức chú ý của đám đông đều nằm ở đó, không ai phát hiện bọn họ trong bóng tối, trừ Hạ Thiên.
Bạch Trăn ôm lấy Viên Trạch, sau đó ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt Hạ Thiên.
Trên sân khấu nhóm nhạc mới đã bắt đầu biểu diễn, âm nhạc như vỡ tổ vang lên, pha tạp với tiếng thét chói tai của đám đông, đề-xi-ben nổ tung. Nhưng Bạch Trăn và Hạ Thiên đều không hề bị cái ồn ào này cướp đi sự chú ý, bọn họ cứ yên lặng nhìn nhau như vậy.
Mãi đến tận khi — Hạ Thiên giơ chén rượu lên, làm ra một động tác chúc mừng bọn họ, nở nụ cười uống một hơi cạn sạch chất lỏng trong ly.