Tô Phá Nguyệt vừa chăm chú nhìn Đỗ Nhạc vừa động não suy nghĩ, vấn đề hiện tại chính là làm thế nào để Đỗ Nhạc biến nàng thành nữ nhân của hắn mà không phải là muội muội hay gì gì đó. Đỗ Nhạc vừa bước chân ra cửa, Tô Phá Nguyệt đã gọi hắn lại, lý do duy nhất chính là bụng nàng đã sôi réo rắt lên rồi, có thực mới vực được đạo, Tô Phá Nguyệt quyết định tạm gác mọi chuyện sang một bên để lấp đầy cái bụng rỗng của mình:
" Ca ca, muội đói bụng."
Đỗ Nhạc vừa quay đầu lại đã thấy khuôn mặt nhỏ nũng nịu gọi ca ca là hắn, môi nhỏ chúm chím, hai má vì sốt mà ửng hồng, khi nói còn có chút thở gấp, đột nhiên hắn cảm thấy Manh Manh ngày nào giờ đã trưởng thành, xinh đẹp hơn xưa, còn có... vài phần quyến rũ nữa. Hắn giật nảy vì suy nghĩ quái gở của mình, ngơ ngác nhìn nàng rồi lại sực nhớ ra rằng muội muội của hắn đang đói bụng, hắn ôn nhu sờ đầu nàng, nhẹ nhàng nói:
" Manh Manh ngoan, để ca ca đi lấy cháo cho muội."
Nói xong hắn vội vã quay lưng chạy mất không để ý rằng khuôn mặt xinh xắn của vị muội muội kia đang dần chuyển sang màu đen. Lí do nàng đổi màu như thế chính là vì lúc nãy nàng nhìn thấy trong mắt hắn xẹt qua một tia lửa đỏ cộng thêm trực giác chuẩn xác của mình, nàng khẳng định đó chính là hoả dục, với trí nhớ siêu phàm nàng chắc chắn vừa rồi nàng chỉ gọi hắn một tiếng ca ca mà thôi, ngoài ra chẳng làm gì cả, nếu có thì chính là do thần kinh hắn quá nhạy cảm.
Trong lúc nàng còn đang nghĩ liên miên thì Đỗ Nhạc đã quay lại, trên tay hắn là một tô cháo còn bốc khói nghi ngút, mùi hành cộng thêm một ít thịt bò và quả trứng trần hoà quyện với nhau.
Bởi vì Đỗ Nhạc là phu tử duy nhất trong thôn nên thường được người dân ở đây tặng quà kính lễ, nhà cũng chỉ có hai anh em nên tư sản cũng gọi là dư giả, đủ dùng. Mặc dù không phải ngày nào cũng được ăn thịt nhưng ít ra trong trường hợp này vẫn có một chút thịt bò để ăn.
Hắn ân cần ngồi xuống ghế, tay đặt tô cháo lên bàn rồi nhẹ nhàng nâng nàng dậy, mặc dù cách đến mấy lớp vải nhưng nàng vẫn cảm nhận được độ nóng trong lòng bàn tay hắn, thân thể nhạy cảm của nàng liền bị hắn hâm nóng, vào lúc này nàng cũng chẳng dám trách hắn lúc nãy quá dục vọng nữa rồi bởi vì hiện tại nàng cũng đang nếm trải cái cảm giác đó.
Hắn xắn tay áo, bưng tô cháo lên, từ từ múc một muỗng, miệng thổi gió cho bớt nóng rồi mới đút cho nàng, hai mắt nàng chăm chú nhìn vào bàn tay đang bưng tô cháo của hắn, vì cháo quá nóng nên tay cũng bắt đầu đỏ theo, mặc dù hắn không nhăn mày hay thể hiện bất cứ điều khó chịu nào nhưng nàng vẫn cảm nhận được, giống như là chính nàng đang bưng tô cháo ấy chứ không phải hắn, có lẽ là do cả hai quá tâm linh tương thông chăng???
Nghĩ là làm nàng đột nhiên xé ống tay áo ra, giằng lấy tô cháo của hắn để xuống bàn, trước sự kinh ngạc của hắn từ tốn dùng vải quấn lấy tay hắn, mặc dù nàng quấn không được đẹp cho lắm nhưng nói chung là vẫn có tác dụng giảm nóng đi, xong xuôi nàng đặt tô cháo về lại trên tay hắn, nhân lúc hắn ngây người tọng thẳng vào mồm hắn một muỗn đầy cháo, không để hắn thốt ra lời nào đã giành nói trước:
" Huynh một muỗng, ta một muỗng."
Đỗ Nhạc im lặng xúc cháo cho nàng, nghe theo nàng hắn một muỗng, nàng một muỗng, mặc dù ngoài mặt hắn không thể hiện điều gì nhưng bên trong đã là sự rung động lớn, hắn cũng không biết rằng cảm giác của mình đối với muội muội đang bắt đầu có sự thay đổi.
Cả hai cứ duy trì tình trạng anh im tôi lặng cho đến khi ăn hết tô cháo, nhìn thấy trong tô còn một còn lại một quả trứng trần, Đỗ Nhạc vừa định đút cho muội muội của mình thì bị nàng ngăn lại. Một câu ngắn gọn phát ra từ miệng nàng:
" Huynh một nửa, ta một nửa."
Vừa nói xong nàng dứt khoát cắn một nửa miếng trứng trên muỗng, dưới ánh nhìn của nàng hắn bắt buộc phải ăn hết nửa miếng còn lại, không biết vì sao chỉ ăn có một miếng trứng mà tim hắn tự dưng đập nhanh hơn, cảm giác miếng trứng trần cũng ngọt hơn bình thường, hắn bật dậy, vừa quay người định bước chân thì lại quay ngược trở về, rót nước cho nàng uống, lau miệng cho nàng xong xuôi mới quay ra đi tiếp, chưa để hắn nhấc chân lên nàng đã phun ra một câu khiến hắn đứng sững: