Bầu Trời Elderland

Chương 9: Những chuyện xa xưa (6)

Trên đài chỉ huy.

Horsan vẫn chăm chú nhìn trân chém giết đằng xa, khi Orleg trong chớp mắt biến thủ thành công dành được ưu thế, gã không khỏi tiếc nuối vì không chiêu mộ được dũng sĩ như vậy.

Đòn chí mạng cuối cùng của Orleg, một kích liều mạng của Nafar. Chớp lửa bắn ra tung tóe, Liệt Phong hóa thành ánh chớp bay đến đài chỉ huy, đại đa số người Osashu không kịp phản ứng, nhưng Horsan lại không nằm trong số này.

Ánh bạc lướt tới, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Horsan đạp chân về phía trước, cánh tay cường tráng bùng phát sức mạnh đánh bật đòn ám sát kia.

- Hừ!

Dường như phẫn nộ về hành động của tên quân đoàn trưởng kia, vệ binh bên người Horsan bất giác nắm chặt trường mâu, nhắm tới Nafar đang hấp hối ở phía xa mà ném.

Tốc độ trường mâu bị ném đi hiển nhiên nhanh hơn Nafar đang hấp hối, đã xuyên thủng cơ thể của ông trước khi ông kịp né tránh. Sức mạnh to lớn kia kéo theo Nafar, đóng đinh ông lên bức tường đá cách đó không xa.

Kế hoạch phục hưng của người Osashu, quan chỉ huy đại quân bọc hậu Horsan quan trọng nhất há lại là người bình thường. Thực lực của Horsan đã là nửa bước pháp tắc chi vực, đó là chuyện chỉ có cao tầng của tộc Aure mới biết.

Một thành viên kiêu ngạo của bộ tộc hoàng kim Bắc thảo nguyên, làm sao có thể để một tên quân đoàn trưởng nhỏ nhoi của vương quốc Adriano xúc phạm!

Horsan rời đi đài chỉ huy dưới tiếng hô to kinh ngạc, đầy sùng bái của binh lính Osashu, chỉ có Orleg vẫn đứng ở phía xa, nhìn chòng chọc vào bóng lưng đang rời đi của gã.

Trở về từ chuyến khổ luyện trên đỉnh núi tuyết Hakess, Orleg vẫn cho rằng mình là đệ nhất dũng sỹ tương lai của liên minh Osashu. Nhưng khi nhìn thấy Horsan dễ dàng chặn một sát chiêu bùng nổ bất chợt, hắn biết bản thân mình đã quá ấu trĩ. Chỉ có những người đã ở cảnh giới như hắn, mới biết một đòn khi nãy của Horsan đáng sợ đến thế nào.

Hắn khẽ thở dài, xem ra về sau còn phải nỗ lực rèn luyện hơn nữa. Quay đầu, hắn nhìn Nafar bị đóng trên tường thành mà lắc đầu, một đối thủ mạnh, đáng tiếc...

Nafar bị trường mâu đóng đinh trên tường thành khẽ nhúc nhích, híp hai mắt nhìn bầu trời. Chuyện đã không thành, suy nghĩ nhiều cũng vô ích.

Năm đó, khi được học viện sỹ quan quốc gia phân đến chiến trường, mình cũng hùng tâm tráng chí nói những lời hùng hồn. Bầu trời khi đó cũng xanh biếc một màu như hôm nay. Vật đổi sao dời, từ một thanh niên nhiệt huyết đến một quân đoàn trưởn trầm ổn, chuyện cũ đã thành mây khói trôi xa, bản thân cuối cùng vì nước tuẫn chức. Cũng là một cái chết có ý nghĩa.

Vương quốc Adriano, thế tước Turus, quân đoàn trưởng quân trấn Lydan thuộc phòng tuyến phương bắc, Nafar Yuffiel Coral, năm Sương Hoa, chết trận trong chiến dịch phòng thủ người Osashu.

...

Trên đường lớn phía sau quân trấn Lyda, Chillion cưỡi chiến mã chạy hết tốc lực về hướng phụ nữ trẻ em đào tẩu. Quân trấn Lydan phía sau đã bị khói lửa bao trùm, Chillion vẫn bất an dù đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm. Nội tâm liên tục thôi thúc, phải trốn thật xa mới có thể an toàn.

Phụ nữ trẻ em chạy nạn được thanh niên trai tráng trốn về dẫn dắt tiến lên. Nhưng khi đối mặt với nhánh rẽ tiến vào đầm lầy Hoang Mê và đường đến quân trấn khác, họ lại tranh cãi.

Một phía cho rằng chạy đến quân trấn khác dễ dàng bị người Osashu truy kích. Nếu chọn đường đi đầm lấy Hoang Mê, đại quân Osashu nhất định sẽ dè chừng không liều lĩnh đuổi theo.

Một phía lại cho rằng nhất định phải đến các quân trấn khác tị nạn mà không nghĩ đến việc người Osashu có truy kích hay không. Chứ tiến vào đầm lầy Hoang Mê, họ chỉ có một con đường chết.

Hai bên tranh cãi không thôi, đội ngũ chạy nạn vì thế dừng lại. Lori đứng bên cạnh mẹ, lo lắng kéo áo bà, hỏi.

- Mẹ ơi, sau đó chúng ta nên chọn bên nào, anh Chillion làm sao tìm chúng ta? Hay mẹ con mình ở lại chờ anh Chillion đi?

- Con yêu, không sao đâu, lúc đó mẹ sẽ có cách.

Vợ của Auble, Lisa miễn cưỡng mỉm cười, an ủi con gái nhỏ.

Thực ra Lisa thấy rất loạn, chồng không biết sống hay đã chết, Chillion mạo hiểm đi tìm ngựa bây giờ vẫn chưa thấy tăm tích. Bây giờ đội ngũ lại vì bất đồng quan điểm mà đứng lại tranh cãi, bà không biết mình phải chọn bên nào vì cả hai đều có vẻ có lý. Mà dù chọn một, Chillion đuổi theo sau làm sao tìm được bọn họ?

Lisa tương đối tín nhiệm Chillion, đội ngũ chỉ toàn phụ nữ trẻ em, chỉ có số ít thanh niên trai tráng bảo vệ. Nếu gặp nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của họ hẳn là bảo vệ người nhà họ, như vậy ai sẽ bảo vệ mình và Lori? Chồng trước khi đi đã giao phó hai mẹ con cho Chillion, bà cũng yên tâm. Chỉ là hiện tại bà cũng không biết phải làm sao, nghe con gái hỏi cũng chỉ biết trả lời qua loa.

"Lộc cộc..."

Tiếng vó ngựa từ hướng trấn Lydan đến gần làm cả đội ngũ hoảng sợ, mọi người bắt đầu cuồng quít trốn đi, số ít thanh niên trai tráng lớn gan kết thành một cầm vũ khí chăm chú nhìn theo hướng âm thanh vọng lại.

- Hả? Cuối cùng cũng đuổi kịp! Mà chuyện gì xảy ra thế này?

Chillion cưỡi chiến mã xuất hiện trước đám phụ nữ trẻ em đang hỗn loạn và đám thanh niên kết hàng bảo vệ, ghìm ngựa lại nghĩ.

Thấy người xuất hiện là một thanh niên trẻ tuổi, phụ nữ trẻ em mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đầu lĩnh đám thanh niên trai tráng vẫn cảnh giác lớn tiếng hỏi lai lịch đối phương.

- Tôi là Chillion của nhà Auble, Lori và cô Lisa có ở đây không?

Chillion kéo dây cương chiến mã, nghe thanh niên trai tráng hỏi biết mình đa gây hiểu lầm, vội vã nói ra thân phận của mình.

- Anh! Là anh Chillion!

Lori được Lisa ôm trong lòng nghe thấy giọng nói quen thuộc lập tức kêu to, hai mắt to tròn nhìn quanh tìm kiếm Chillion.

Lisa nghe thấy giọng Chillion và tiếng con gái cũng thở phào, vội vàng chen ra khỏi đám người. Nhìn thấy Chillion cưỡi chiến mã mới yên tâm, Chillion quả nhiên không phụ tin tưởng của Auble, tìm được chiến mã đến cứu bà và con gái.

Lori nhìn thấy Chillion ở phía xa liền nhảy khỏi lòng mẹ, bàn chân nhỏ chạy đến hướng Chillion, miệng không ngừng gọi anh ơi.

Xác nhận là người mình rồi, thanh niên trai tráng mới thở phào nhẹ nhõm. Có điều không ít người đều chuyển ánh mắt đến con chiến mã của Chillion, trong lòng bắt đầu tính toán.

Nhìn thấy Lori chạy đến, Chillion lập tức xuống ngựa, một tay kéo dây cương, tay còn lại giang ra ôm lấy Lori đang nào đến. Lori đang khóc, nước mắt không ngừng chảy thấm vào áo Chillion.

Thấy được Lisa rồi, thần kinh căng thẳng của Chillion mới thư giãn.

- Cô, cháu không phụ giao phó của chú Auble, dẫn được chiến mã đến đây rồi. Cô với Lori lên ngựa mau đi, chúng ta sẽ chạy đến quan trấn khác tị nạn. Cháu luôn có linh cảm người Osashu đang đuổi đằng sau.

Chillion nói ý nghĩ của mình với Lisa, giục bà và Lori nhanh chóng lên ngựa. Thấy mẹ con Lori an toàn rồi, nhưng trong lòng anh vẫn không cách nào yên tâm.

- Này thằng nhóc! Sao con ngựa này trông giống ngựa của chú tao vậy, có phải mày nhân lúc hỗn loạn trộm lấy không? Bây giờ phải cảm ơn mày rồi.

Chillion đỡ mẹ con Lori lên ngựa, một thanh niên bỗng hét lên trước mặt anh.

- Kruger! Ai bảo đấy là ngựa của chú mày? Đây rõ ràng là chiến mã của anh trai tao!

- Cái gì? Đây không phải ngựa của em trai tao à?

Mấy thanh niên trai tráng dồn dập nhảy ra tranh giành chiến mã, Chillion nhìn bốn năm thanh niên không ngừng tiến lại gần, tức giận rút trường kiếm treo bên hông ngựa ra.

- Nói hưu nói vượn! Chiến mã rõ ràng là chiến lợi phẩm của chú Auble đưa cho tao, mở to mắt ra mà nhìn! Trên yên ngựa có dấu ấn của người Osashu!

Bị trường kiếm chỉ vào mặt, đám thanh niên trai trnag vẫn không lui lại, mà càng hùng hổ chĩa vũ khí về phía Chillion.

- Lúc tao ở tiền tuyến sao không nghe Auble có chiến công như vậy? Rõ ràng mày nói bậy.

- Không sai! Tao cũng chưa nghe nói.

- Còn dám chĩa vũ khí vào chúng tao! Chúng tao hoài nghi mày là gian tế người Osashu! Mau giao ngựa ra đây! Bằng không đừng trách chúng tao không nhẹ tay!

- Hừ! Nói không chừng Auble cũng là gian tế, nhất định là mày và Auble thông đồng dẫn người Osashu làm Lydan thất thủ!

Bị vu hại như vậy, Chillion không khỏi tức giận. Cả đám phụ nữ trẻ em chạy ạn cũng xông tới, trong mắt chứa đầy cảnh giác làm anh đau cả đầu.

- Ba em không người xấu! Anh Chillion cũng không phải người xấu! Là mấy người muốn bắt nạt mẹ góa con côi chúng tôi.

Lori ngồi trên ngựa thấy tình huống như vậy nhất thời hoảng loạn khóc thét lên.

Lisa cũng bưng mặt khóc rưng rức. Bây giờ bà đã biết, con chiến mã này đã mang đến quá nhiều ý đồ xấu. Chồng mình ở tiền tuyến chém giết bị vu hại là gian tế, hai mẹ con bà làm sao chịu nổi.

- Tao với chú Auble không phải gian tế! Đám đào binh nhát gan chúng mày không có tư cách nói như vậy! Lúc chú Auble ra sức chém giết bảo vệ sinh tử Lydan, bọn mày lại làm gì? Chẳng lẽ muốn dùng cách cướp giật này để báo đáp ân nhân đã cứu người nhà chúng mày à?

Chillion tức đỏ cả mặt chỉ kiếm vào đám thanh niên mà chất vấn. Anh không ngờ thiên tân vạn khổ tìm được ngựa đến đây lại gặp cục diện này. Anh hoàn toàn quên mất độ ích kỷ của những kẻ đang đối diện sống chết, vì sinh tồn, họ sẽ không từ thủ đoạn nào.

- Hừ! Ít nhất tao cũng đã xông ra chiến trường! Mày thì sao? Thằng được Auble che chở mà không ra chiến đấu như mày có tư cách gì mà nói.

- Không sai! Tao ở trên chiến trường chém giết rồi chạy về cũng coi như đã tận sức, mày làm được gì? Chỉ biết nghĩ cách chạy trốn.

- Thằng nhóc chưa mọc lông! Mau giao ngựa ra đây! Bằng không đừng trách chúng tao!

Lời của đám thanh niên khiến phụ nữ trẻ em bàn luận sôi nổi, thậm chí có người ồn ào hưởn ấm. Tay Chillion siết chặt kiếm như muốn chảy máu, bị đám thanh niên bức bách, anh đã sắp mất hết lý trí.

"Rầm rầm...rầm rầm..."

Mặt đất bỗng nhiên rung lên không ngừng, hơi thở ngột ngạt từ phương xa truyền đến, cả đám người đều dừng lại, ánh mắt trôi về phía bình nguyên.

- Kị binh người Osashu đuổi đến rồi! Tất cả chạy mau!

Không biết ai hét lên câu này, cả đám người lập tức rơi vào hỗn loạn càng lớn!