“Nhanh nhanh nhanh, đi ra ngoài xem người, đừng lùi bước chứ các bảo bối.” Đường thắp đèn cầm trên ngón tay giữa, hắt một tia sáng trắng xẹt qua một dãy cửa sổ, “Nhanh lên.”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng buộc đèn vào ngón giữa, mỗi lần chiếu tôi đều rất muốn tát vào mặt cậu đấy.” Người bên trong dùng mu bàn tay che khuôn mặt bị đèn chiếu qua, từ trong phòng chửi bới đi ra.
Sở Tư búng tay, máy truyền tin anh đang cầm xoay một vòng, lại bị anh ném vào túi.
Anh nheo mắt nhìn nhóm người qua ánh sáng của Đường.
Mở đầu là một cô gái xinh đẹp mang trong mình dòng máu Môn Lạc Thành rõ ràng, cho dù dưới màn đêm đầy sao, làn da của cô vẫn trắng đến chói mắt, cô có mái tóc dài màu nâu sậm, cột đuôi ngựa cao phía sau đầu, mặc áo bó sát và quần quân đội, cô không ngại để lộ vết sẹo dài mười cm trên cánh tay.
Đầu tiên, cô đưa hai ngón tay giữa lên chóp mũi của Đường, từ khóe mắt nửa kiêu ngạo nửa lười biếng quét qua khuôn mặt Sở Tư trong bóng tối.
Chỉ trong chốc lát, đôi mắt xanh tuyệt đẹp của cô đột nhiên tròn xoe, “Thấy quỷ……”
Sở Tư gật đầu, “Lời thăm hỏi này tôi nhận thưa Lặc Bàng tiểu thư.”
Lặc Bàng nhanh chóng thu ngón tay lại, đứng tại chỗ xoay người, hai gót chân hợp lại, đầu ngón tay chạm vào lông mày: “Cho phép tôi làm lại. Đã lâu không gặp, trưởng quan!”
Khi cô hét lên, những người phía sau cũng lần lượt nhìn thấy khuôn mặt của Sở Tư, ngay lập tức thu hồi dáng vẻ đại gia, xếp thành một chuỗi, chân đụng vào nhau: “Đậu má!”
Trái đất đang rung chuyển.
Sở Tư: “…”
Mọi người phản ứng lại, hét lên: “Chào trưởng quan!”
Ánh mắt Sở Tư quét qua khuôn mặt của từng người 一一 Thật trùng hợp, đứng ở chỗ này năm người, đều là người anh từng huấn luyện.
“Đã lâu không gặp.” Hai ngón tay Sở Tư chạm vào xương trán, từ khi rời khỏi Huấn Luyện Doanh, anh không còn thực hiện kiểu chào quân đội này nữa.
Tát Ách · Dương đã làm ra hành động này khi mới xuất hiện, nhưng tư thế của hắn quá lười biếng, sống sờ sờ đem nghi thức quân đội thành trò lưu manh, giống như một sự nhạo báng, người được chào không ném giày vào hắn là tốt lắm rồi chứ đừng nói đáp lại.
Tròng mắt Lặc Bàng chuyển động, lại nghiêng đầu nhìn về phía Kim: “Soái ca thắt bím tóc với oắt con này là ai vậy?”
Cô vừa liếm môi vừa nói: “Làm tôi thấy đói quá, đã lâu không ăn thịt rồi, aiz……”
Kim:”……”
Gã cười gượng một tiếng, trốn phía sau Sở Tư thì thầm, “Các người sao ai cũng há mồm ngậm miệng đều là ăn thịt người vậy?”
Sở Tư nói: “Huấn Luyện Doanh mang ra toàn tật xấu, đầu sỏ gây tội chính là vị phản diện giáo tài* kia, anh tìm hắn mà oán giận đi.”
(*) Phản diện giáo tài: tấm gương xấu
Cách nói chuyện nghe có vẻ không thiện lương này là cách nói yêu thích của Tát Ách · Dương, năm đó ở Viện điều dưỡng hắn lây truyền cho một đám bạn chung phòng bệnh. Sau khi vào Huấn Luyện Doanh, lại lây truyền cho đồng đội cùng kỳ, không cẩn thận liền như vậy đời đời truyền thừa xuống dưới.
Sau đó, không ai biết nguồn gốc từ đâu, vì cái tên “Tát Ách · Dương” là vết nhơ duy nhất trong Huấn Luyện Doanh đặc biệt, thành một từ cấm được tránh trong hơn một thập kỷ từ cao tầng đến các giới học viên.
“Vị này……” Đường chỉ vào Kim, nói được hai từ đã mắc kẹt.
“Kim · Phí Cách Tư” Kim chu đáo báo cáo tên của mình, sau đó vỗ nhẹ đầu Cây lau nhà nhỏ, “Đây là con gái của tôi.”
“Thật là một cô bé xinh đẹp, trông không giống anh.” Đường khen một câu.
Kim: “…” Huấn Luyện Doanh các người có ai nói tiếng người được không vậy?
“Vị Phí Cách Tư tiên sinh này bị gai độc đâm vào mông, có lẽ sẽ khóc trong đau đớn nếu đứng như thế này. Lặc Bàng, giúp lấy ít thuốc đi.” Đường nói, nhìn quanh cẩn thận, dẫn mọi người đi về phía phòng lớn nhất, “Chúng ta vào rồi nói đi.”
Sở Tư theo ánh mắt của cậu nhìn xung quanh.
Nơi đặt căn cứ này được bao quanh bởi các lớp cây cao, cành lá rụng chằng chịt đan chéo nhau, cứ thế tạo thành tổ ấm tự nhiên, lơ lửng trên đầu, nửa bao quanh căn cứ.
Ngoại trừ những cây có thể được giải cứu này, không có sinh vật sống xung quanh.
“Đây là nhà ăn của chúng tôi, kiêm phòng họp và phòng khách, nếu có khách.” Đường giới thiệu ngắn gọn, “Hướng bên kia theo thứ tự lần lượt là tôi, Kiều Nhĩ, Lặc Bàng ở giữa. Phía xa là Lưu Hoàn và Cái Y. Bên này là phòng điều tra. “
Trong nhà ăn kê mấy cái ghế thấp lõm cứng, giữa mấy cái ghế có một cái bếp điện đa năng, trên đó đặt một cái nồi rất xấu xí, không biết bên trong đang nấu cái gì.
Mọi người lung tung ngồi xuống ghế dựa, Lặc Bàng đi qua mấy gian phòng, cầm lấy hộp thuốc, bĩu môi nói với Kim: “Đi thôi, đến chỗ cái rương cạnh tường nằm xuống, cởi quần ra.”
Kim:”???”
“Đợi đã, đợi đã, tốt hơn là cậu nên ngồi xuống ghế đi, đưa thuốc với nhíp cho tôi, thỉnh thoảng cậu có thể coi mình là con gái không hả.” Kiều Nhĩ với khuôn mặt như trẻ con, vội vàng chạy tới can thiệp và ân cần dẫn Kim đi, miễn cho Kim trước mắt bao nhiêu người cởi quần xấu hổ.
Ngay khi cửa phòng đóng lại, Lặc Bàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Sở Tư, hướng Sở Tư nói: “Trưởng quan, căn cứ này mới vừa xây không lâu, cũng ít phòng, để Đường với Kiều Nhĩ dọn vào sau, Lưu Hoàn và Cái Y cũng chung phòng, để dọn hai phòng cho ngài trước, chờ tích cóp đủ nguyên liệu, mở rộng thêm vài phòng sẽ thoải mái hơn nhiều.”
“Các cậu sao lại ở chỗ này?” Sở Tư hỏi xong lại bồi thêm một câu, “Tất nhiên, có thể nói hoặc không.”
Mọi người liếc nhau một cái, cuối cùng vẫn là Đường mở miệng: “Thật ra, trong tình huống này, không có gì không thể nói.”
Lặc Bàng “ừm” một tiếng, nói: “Chúng tôi đồng thời nhận được một nhiệm vụ, đến Ba Ni Bảo bí mật dọn dẹp tầng 16 và hai tầng ngầm tòa tháp phía đông. Yêu cầu về thời gian rất chặt chẽ, nói rằng trong vòng năm ngày phải thanh trừ hoàn tất.”
Sự cố ban đầu của Ba Ni Bảo diễn ra vào năm 5667, dây dẫn nổ là một mệnh lệnh mã hóa sai lầm do Ba Ni Bảo gửi tới, bị rò rỉ ra ngoài, dẫn đến một nhóm phiến quân từ Quân bộ và Tổng Lĩnh Chính phủ cấu kết với các ngôi sao khác.
Nguyên soái Quân bộ và các lãnh đạo Tổng Lĩnh Chính phủ phản ứng nhanh chóng ngay lập tức phong tỏa toàn bộ Pháo đài Ba Ni Bảo, mất năm ngày bốn đêm để kiểm tra mọi thứ từ trên xuống dưới, cho dù là những người công tác trong đó, hay tất cả các loại thông tin lịch sử và mệnh lệnh, một chút cũng không buông tha.
Tất cả nhân viên bị nghi ngờ đều bị giam tại chỗ, các dự án thử nghiệm và dự án nghiên cứu khác nhau liên quan đều bị đình chỉ.
Kết quả là phiến quân chó cùng rứt giậu(*), mang vũ khí ra.
(*)Chó cùng rứt giậu, một thành ngữ Trung Quốc, là hình ảnh ẩn dụ để chỉ những kẻ khi cùng đường sẽ gây sự.
Có ba điểm hỏa hoạn lớn nhất, một là căn cứ nghiên cứu của Quân bộ, nơi cha nuôi của Sở Tư là Tưởng Kỳ lúc đó đang ở bên trong. Phòng thí nghiệm đặc biệt của ông ở tầng cao nhất, có thể khi đang theo dõi dữ liệu, có thể khi dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, phe nổi loạn dùng một khẩu pháo N11, để ông ở lại với phòng thí nghiệm mãi mãi, ngay cả tro cốt cũng không còn.
Và hai nơi còn lại, một là Tòa nhà Hội nghị Bạch Ưng, chỗ còn lại chính là tòa tháp phía đông của Ba Ni Bảo.
Lúc đầu, tòa tháp phía đông chịu đựng hỏa lực phân nhiều mảnh nhất, cho nên từ trên xuống dưới là một mớ lộn xộn, sau đó hỗn loạn được dọn sạch, đội kiểm kê làm việc cả tháng mới thu thập được hết các mẫu quan trọng.
Sau đó, Ba Ni Bảo bị cấm vĩnh viễn.
Tại sao một nơi bị cấm vĩnh viễn đột nhiên lại cử người đi dọn dẹp bí mật sau 46 năm? Dọn dẹp cái gì?
“Thật kỳ lạ phải không?” Đường nhìn vào biểu hiện của anh, nói: “Lúc đó chúng tôi cũng nghĩ nó rất kỳ quặc, nhưng đây là nhiệm vụ mã hóa cấp S nên không dễ hỏi. Trưởng quan, ngài không biết đâu, khi tới tòa tháp phía đông, chúng tôi mới phát hiện ra nhiệm vụ vô nghĩa thế nào.”
Đường xì một tiếng khinh miệt, khoa tay múa chân nói: “Vốn tưởng phải dọn dẹp một số thứ bí mật, hoặc giấu một số thứ cao cấp, kết quả……Mẹ nó toàn bộ là mảnh vỡ, mảnh kim loại lớn, còn một số bảng điều khiển bị sập, màn hình kính vỡ, dây cáp đứt… Chúng tôi mẹ nó chính là đi quét rác! “
“Năm ngày sau, khi chúng tôi dọn đến tầng cuối cùng, chúng tôi nhận được chỉ thị phải sơ tán ngay lập tức.” Lặc Bàng nói, “Nói thật, tôi luôn thấy vấn đề này rất kỳ lạ, Chỉ thị đặc biệt nhấn mạnh rằng chúng tôi nên đi bộ từ những ngọn đồi về phía đông. Dọc theo sông Cổ Lạp đến đầm lầy, có máy bay đến đón chúng tôi, cũng may lúc đó tạm thời có chuyện, chúng tôi trì hoãn thêm hai tiếng nữa, nếu không thì… “
“Nếu không thì thời điểm hành tinh nổ tung, đừng nói là khoang thuyền đông lạnh, chúng tôi thậm chí còn không tìm thấy một hầm ngầm, bên kia nổ thì trực tiếp thăng thiên luôn.” Đường nghĩ nghĩ lại nói, “Nhưng đấy không phải là thú vị nhất, nơi này làm cho chúng tôi cảm thấy kỳ quái. “
Sở Tư: “Ồ? Còn gì nữa”
“Kỳ lạ nhất là sau khi chúng tôi tỉnh dậy.” Đường giải thích, “À, chúng tôi tỉnh dậy cách đây hai tháng trước. Lúc đầu, chúng tôi ở dưới tòa tháp phía đông Ba Ni Bảo, đã gặp phải một số…”
Khi cậu nói, khoa trương mà rùng mình một cái, nói: “Một số chuyện rất kỳ quái không thể ở đó nữa, cho nên phải mất rất nhiều công sức để di chuyển đến đây.”