Bầu Trời Đêm

Chương 109: Tự giới thiệu

Không nợ nần thân đều nhẹ, Sở Tư rất hài lòng với kết quả này.

Chính Tát Ách · Dương tiên sinh phải mất một hồi lâu mới tiêu hóa sự thật nực cười này, hơn nữa miễn cưỡng chấp nhận kiến nghị xé bỏ trang ghi sổ này.

Hệ thống Thiên Nhãn bên cạnh lặng lẽ đinh —— một tiếng nhắc thường lệ: “Quá trình nâng cấp đã hoàn thành 70%, đồng bộ hóa phần thân thứ cấp đã hoàn thành 30%.”

Sói xám Tái Đặc vừa vào trung tâm quản lý, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Đồng bộ cơ thể thứ cấp nghĩa là gì?”

Sở Tư chỉ vào màn hình trống rỗng nói: “Chính là bộ phận vừa rồi ông nhìn thấy, từ bộ phận Thái Không Giam Ngục rơi xuống, hệ thống Thiên Nhãn bên trong chính là cơ quan phụ trợ của bên này.”

Nghe thấy tiếng leng keng của chủ thể Thiên Nhãn bên này, cuối cùng họ cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra với bản nâng cấp không thể giải thích được của Thiên Nhãn lúc nãy, chính là vì được đồng bộ với bên này.

Chẳng qua chủ thể bên này là một quá trình liên tục, chỉ cần một giờ tập trung. Nhưng đối với phần thân thứ cấp, rất có thể ở trong một thời – không gian hoàn thành 10%, và ở một thời – không gian khác khi nó đã hoàn thành 20%, cho nên có vẻ đứt quãng, tựa hồ là trong bất tri bất giác trộm thăng cấp.

Sở Tư gõ vào lớp vỏ kim loại tấm lõi của chủ thể Thiên Nhãn với vẻ mặt phức tạp, nói, “Khi cơ thể thứ cấp được nâng cấp một cách khó hiểu trước đây, tôi gần như nghi ngờ rằng hệ thống thiểu năng này cũng là nằm vùng do Bạch Ngân Chi Thành gài vào.”

Tát Ách · Dương cười nhạo một tiếng, như thể cảm thấy rất khó tin, “Phái thứ ngu như vậy nằm vùng là ngại mình bị bại không đủ nhanh sao?”

Đinh ——

Thiên Nhãn: “Ta…… Nghe…… Thấy…………”

“Nâng cấp thật sự là khác biệt,” Sở Tư nói, “Có thể bắt chước giọng điệu này.”

Thiên Nhãn: “…”

Thấy hệ thống đã được nâng cấp trơn tru mà không gặp sự cố gì, Sở Tư quay đầu lại nói với Sói xám Tái Đặc: “Làm phiền giúp một chút.”

Rốt cuộc, Sói xám Tái Đặc đã là tù nhân trong tù nhiều năm, lần đầu tiên nghe thấy trưởng quan cấp trên quản giáo nói với giọng điệu này, tức khắc có chút không quen, một tráng hán cao lớn như voi ma mút có chút nhỏ bé gãi gãi má, nói: “Nói đi, nói đi.”

“Gọi người một nhà vào chuẩn bị chào đón người mới nhập bọn.” Sở Tư gật gật đầu, ý bảo có thể đi gọi người.

Sói xám vẫn có chút không phản ứng kịp, “Người mới nhập bọn? Ai?”

Sở Tư chỉ trên đỉnh đầu mình, “Lát nữa thả bọn họ xuống, bất quá các người hẳn là bạn cũ.”

Mất khoảng ba giây, Sói xám cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của anh, lập tức nhướng mày nói: “Được rồi, không thành vấn đề, nghênh đón đám Kim Ô Nha đúng không? Tôi bảo đảm, sẽ cho bọn hắn cảm nhận được sự ấm áp khi trở lại ngục giam.”

Khoảng ba phút sau, ông ta đưa khoảng 50 người mang theo nhiều khẩu pháo cầm tay khác nhau từ khoang chứa vũ khí, mọi thứ từ bom mất tích cho đến tấn công giảm kích thước cục bộ cái gì cần có đều có cả, mênh mông đứng thành một vòng tròn. Có một bộ phận cảnh ngục, một số tù nhân chìm, và một số ít là hậu cần, phụ trách phục vụ và duy trì Thái Không Giam Ngục.

Dù trong mắt Sở Tư hay trong mắt Tát Ách · Dương, những người này đều được coi là gương mặt quen thuộc, có thể thấy những năm tháng ẩn náu trong Thái Không Giam Ngục không hề ngắn.

Sau khi đám người này tụ tập, bọn họ hiển nhiên nhìn thấy Tát Ách · Dương đã cởi bỏ mặt nạ, trong nháy mắt khuôn mặt nào cũng giống như làm lễ truy điệu, sắc mặt thay đổi trở nên xuất sắc ngoạn mục. Nhìn thấy Tát Ách · Dương cười nhạo một tiếng, dựa vào bàn điều khiển, lười biếng giơ tay lên nói: “Đã lâu không gặp.”

Bằng mắt thường có thể thấy được môi mọi người đều giật giật, không ai phát ra tiếng động, nhưng Sở Tư lại thấy mỗi người đều như treo một hàng chữ lủng lẳng trên mặt: Cút mẹ nó chứ lâu không gặp!

Rõ ràng oán khí không nhỏ, nhân số đông đảo, lại còn phải thành thật nghẹn, có thể thấy được Tát Ách · Dương tiên sinh là một đại ác dù ở trong Thái Không Giam Ngục.

Nhưng trước mắt Tát Ách · Dương đã trở thành người của họ, không thể trực tiếp bắn ra cơn tức giận của mình, vì vậy Sói xám Tái Đặc dẫn đầu, trút oán khí phát tiết vào vũ khí trong tay, nghiến răng nghiến lợi mà hung hăng mở bảo hiểm của khẩu pháo cầm tay, máy móc bên trong lò xo cùng băng đạn lập tức phát ra một tiếng giòn vang, rất có điểm thị uy.

Những người khác sôi nổi làm theo, trong lúc nhất thời hơn năm mươi người mở bảo hiểm cùng một lúc, tiếng lò xo dội một mảnh, có thể làm cho bất kỳ phần tử hiếu chiến nào cũng nhiệt huyết sôi trào, cũng có thể làm bất luận người nào không thường thấy đao thật kiếm thật dọa cho mềm chân.

Tát Ách · Dương tự nhiên rất dễ thích ứng với loại cảnh tượng này, xét cho cùng ở một mức độ nào đó, hắn trông giống như một người nên mang theo một khẩu đại bác gây sát thương. Mà từ trước đến nay áo mũ chỉnh tề Sở Tư cũng thích ứng rất tốt trước loại cảnh tượng này, cư nhiên không có nửa điểm cảm giác không khoẻ.

Anh đối với loại trận chiến này khá hài lòng, quay đầu gõ gõ Thiên Nhãn, ngữ khí bình thản nói: “Bên trên thả những cái lồng kia xuống.”

Đinh ——

Thiên Nhãn: “Lối vào trên cùng đã mở.”

Trên đỉnh của toàn bộ trung tâm quản lý, vô số tấm kim loại giống như răng nhọn lùi về phía sau, mở ra một lối vào hình tròn. Ngay sau đó hết lồng kim loại này đến lồng kim loại khác bị dây kéo thả xuống.

Lúc trước Sở Tư không đếm, nhưng bây giờ, không hơn, không kém, chính xác là mười hai lồng.

Tất cả bán thành phẩm đều ở đây.

Bọn Kim Ô Nha đáng thương tích cóp một bụng tức rơi xuống đất, vừa định chửi ầm lên, không kêu được tiếng nào còn chưa tính, vừa nhìn lên đã thấy một vòng người vây quanh, mỗi người cầm trong tay khẩo pháo cầm tay, họng súng chĩa vào bọn họ, một bên híp mắt làm bộ làm tịch nhắm chuẩn, một bên nở một nụ cười hung thần ác sát nói: “Hoan nghênh trở về.”

Bọn Kim Ô Nha: “……………………”

Lúc lắp thiết bị hút âm đã không có tiếng động, giờ lại càng là một mảnh tĩnh mịch.

May mà buổi chào đón cảm động này không kéo dài lâu, nếu muốn kéo đám Kim Ô Nha nhập bọn, Sói xám Tái Đặc và những người tương tự sẽ không thực sự nổ súng vào người một nhà, chỉ là một biểu hiện xúc động phẫn nộ nhiều năm mà thôi.

Sở Tư nhấc chân đi đến trước lồng sắt, hướng Kim Ô Nha chào hỏi: “Rất vui được gặp lại”.

Kim Ô Nha hơi hơi hé miệng, không phát ra âm thanh, nhưng có thể đọc ra môi ngữ: “Tao một chút cũng không vui.”

Sở Tư nhướng mày: “Nói ngắn gọn, lần này mời các người tới đây vì một chuyện.”

Bọn Kim Ô Nha bị giam giữ trong một thời gian dài, rất bất bình, không ai trong số họ tỏ ra hợp tác, nhướng mi thờ ơ, trông như Sở Tư không nói gì.

Nhưng danh từ mà Sở Tư thốt ra ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả bọn họ ——

“Thí nghiệm thời gian.”

“Nếu chúng tôi đoán không nhầm, các vị đều là những người bị ép buộc tham gia thí nghiệm thời gian, đã bị tra tấn bởi cái gọi là kế hoạch giảm thời gian và khoang thực nghiệm trong một thời gian rất dài, ba năm? Năm năm? Mười năm? Tôi tin trong số các người biết rất nhiều về thí nghiệm thời gian này, chẳng hạn như Kim Ô Nha Kha Đốn · Lai Tư Đặc tiên sinh. Theo như tôi biết, tất cả mọi người liên quan sâu sắc đến thí nghiệm, không phải là ngẫu nhiên.”

Sở Tư dừng một chút nói, “Nhưng tôi cũng biết rằng kiến ​​thức của một số người về thí nghiệm này chỉ là bề ngoài hoặc giới hạn trong những phần họ đã tiếp xúc, vì vậy tôi vẫn muốn nói về thí nghiệm này mà các người đã phải chịu đựng sâu sắc…”

Anh đem những hiểu biết của mình về thí nghiệm thời gian trong khoảng thời gian này giải thích cho mười hai “Bán thành phẩm” ——

Bao gồm tên của Kế hoạch ma quỷ, các sản phẩm thất bại và thành công của cuộc thử nghiệm, lực lượng ba bên tham gia và Bạch Ngân Chi Thành sau lưng;

Cũng bao gồm mục đích sâu xa của họ, sự phá hủy và thiệt hại cho Thiên Ưng γ Tinh, và những hậu quả khác có thể đạt được thông qua Long Trụ;

Thậm chí còn bao gồm những người đã tham gia vào kế hoạch này trong nhiều năm.

Một số điều thực sự rất cần kiên nhẫn để lặp đi lặp lại nhiều lần. Khi gặp phải tình huống này, Sở Tư có xu hướng giản lược hơn một chút, đến cuối cùng dăm ba câu hoặc thậm chí một câu duy nhất đã có thể nói đại khái, đến nỗi đối phương có nghe hay không, anh có rất nhiều thủ đoạn khác để ứng phó. Tựa như việc giải thích danh tính của Tát Ách · Dương cho Thiệu Hành và mấy người Tề Nhĩ Đức · Phùng

Nhưng khi giải thích về thí nghiệm thời gian cho mười hai bán thành phẩm, anh không tiết kiệm một lời.

Bởi vì một lời nói ở đây có thể là cuộc đời của một ai đó.

Tưởng Kỳ, Ai Tư Đặc những người hy sinh cả đời, hoặc Mai Đức Lạp, lão Thiệu, Phí Cách Tư những người chịu sức nặng cả đời, hoặc trung tướng Hạ Tu Văn, trung tướng Kiều Y Tư, Sói xám những người phải nhẫn nhục cả đời…

Họ đã trải qua bao nhiêu năm trong cuộc đời, làm sao có thể không nhắc tới một chữ.

Nói xong tất cả, Sở Tư lại nói: “Làm quen lại lần nữa đi.”

Anh xòe tay về phía Tát Ách · Dương nói: “Vị Tát Ách · Dương tiên sinh này, cùng các vị, tổng cộng 13 người, được gọi là thành quả của Kế hoạch ma quỷ, loại trải nghiệm trở thành thành quả này là gì, tôi nghĩ các người có thể hiểu được. Còn về nhóm bạn đang cầm súng đùa giỡn với các người, họ vốn có nhiệm vụ riêng, lý do tại sao họ lại ở đây với vai trò cảnh ngục hay giả thành phạm nhân, tôi nghĩ không cần giải thích ——”

Sở Tư giương mắt quét một vòng, nói: “Nếu không phiền các vị có thể tự giới thiệu lại bản thân, tôi cũng hy vọng chính thức làm quen một chút.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, Sói xám Tái Đặc dẫn đầu đứng thẳng thân thể, gót chân chạm nhau, ngón tay chạm xương lông mày: “Tư Thác Ân · Tái Đặc, nguyên đội trưởng đội 172 thuộc quân đoàn ba Quân bộ, ở Thái Không Giam Ngục nằm vùng 16 năm, trước mắt…… Không hay chào kiểu quân nhân nữa”

Những người khác nghe vậy tràn đầy thể hội, một bên cảm khái một bên ép ra một nụ cười.

“Khang Nạp · Vương, đội viên sư đoàn 12 của quân đoàn tinh tế đơn binh bộ một thuộc cựu Quân bộ, ở Thái Không Giam Ngục nằm vùng 11 năm.”

“Tây Mông · Bách Kim Sâm, đội cứu hộ nguyên quân đoàn đặc công…”

“Lộ Dịch · Lai Nhĩ, nguyên…”



Vừa mới bắt đầu ánh mắt bọn Kim Ô Nha vẫn còn tàn lưu một ít kháng cự cùng mâu thuẫn, các cạnh góc sắc nhọn hình thành qua năm tháng không dễ dàng mài nhẵn, có lẽ không bao giờ nhẵn. Nhưng khi nhìn hơn 50 người từng là đối đầu, tử địch, sơ giao, người qua đường đã quen biết nhiều năm, ánh mắt bọn họ dần dần im lặng.

Sở Tư cũng không vội vàng để bọn họ lựa chọn hay đồng ý cái gì, mà sau đó mở lồng, tháo dây hút âm trên cổ bọn họ rồi dẫn đi tắm, ăn gì đó.

Cho đến khi lần lượt bước ra khỏi trung tâm quản lý, hầu hết bọn họ vẫn im lặng không biết đang nghĩ gì.

Chỉ có Kim Ô Nha đi ở cuối, đột nhiên quay lại nhìn về phía Sở Tư bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, quay đầu lại rời khỏi trung tâm quản lý.

“Không vội à?” Tát Ách · Dương hỏi Sở Tư sau khi mọi người đã rời đi.

“Luôn phải cho bọn họ một quá trình tiêu hóa.”

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng đinh ——

Thiên Nhãn lại mở miệng: “Quá trình nâng cấp đã hoàn thành, đồng bộ hóa phần thân thứ cấp đã hoàn thành 80%, chương trình đã được ẩn trong nền.”

Sở Tư quay đầu lại liếc nhìn màn hình, thử hạ mệnh lệnh: “Nếu nâng cấp xong rồi, bây giờ có thể thiết kế một phương án để kích thích khoang đông lạnh được không?”

Đinh ——

Thiên Nhãn nói: “Tất nhiên.”

Sở Tư gật đầu, “Chúng ta đến khoang y tế chờ kết quả của ngươi.”

Đinh ——

Thiên Nhãn giọng điệu không biết xấu hổ nói: “Vậy các ngươi phải chạy nhanh lên.”

Sở Tư: “…”

Mặc dù hệ thống khuyết tật tâm thần được nâng cấp, vẫn như cũ muốn tìm đánh. Tất nhiên, Sở Tư và Tát Ách · Dương không thực sự nghe những lời vô nghĩa của nó, chạy vội đến khoang y tế, cũng không có ý trì hoãn.

Cũng may Thiên Nhãn không phóng đại khả năng của mình, khi hai người họ bước đến cửa khoang y tế, khoang đông lạnh đầy dây điện đang dần mờ đi vì sương giá dưới lớp vỏ trong suốt, bác sĩ Mễ Lặc đã ngủ một giấc thật lâu, động hai cái, rồi từ từ mở mắt ra.

Tốc độ này hơi vượt quá mong đợi của cả hai, nhưng quả thực là một kết quả hài lòng.

Bác sĩ Mễ Lặc, người vừa mới thoát khỏi trạng thái tê liệt, có chút không thể thích ứng với môi trường thực tế, nằm ngây người trong cái khoang hai phút, sau đó mở nắp trong suốt từ bên trong như thể từ trong mơ tỉnh lại, ngồi dậy.

“Trưởng quan?” Bởi vì đã lâu không nói chuyện, giọng nói của hắn trở nên rất khàn khàn, âm đầu tiên gần như không phát ra được.

“Cảm thấy thế nào rồi?” Sở Tư hỏi “Cần nước hay thức ăn không?”

Mễ Lặc ngồi tự mình xoa ấn hai chân một hồi, sau đó chậm rãi dời chân ra khỏi khoang, giọng khàn khàn nói: “Đã quá lâu không ăn, không thể ăn nhiều, nếu có dung dịch dinh dưỡng, làm phiền một chút.”

“Cái này đã sớm chuẩn bị xong rồi.” Sở Tư đưa một chén nhỏ dung dịch dinh dưỡng đã điều chỉnh từ trước.

Mễ Lặc nhấp vài ngụm rồi uống từ từ, lúc này mới có chút sức lực, cổ họng đã hồi phục một ít. Anh ta quét xung quanh trái phải một lượt, nghi hoặc nói: “Thảm họa đã qua rồi?”

“Còn chưa đâu, nhưng cũng sắp rồi.” Sở Tư đi thẳng vào vấn đề nói, “Kỳ thực chúng tôi đã áp dụng một chút thủ đoạn cưỡng chế đánh thức, nếu không anh còn có thể ngủ một lâu hơn nữa, có thể thật sự ngủ cho đến khi tai họa kết thúc luôn đấy.”

Mễ Lặc là người thông minh, vừa nghe lời này đã hiểu được tình hình chung, lập tức mỉm cười hỏi: “Trưởng quan đụng phải chuyện gì, muốn đào tôi ra hỗ trợ sao? Không phải là ——”

Anh ta liếc nhìn Tát Ách · Dương ngừng nói đúng lúc.

Sở Tư thản nhiên nói: “Không phải là vấn đề đếm ngược, mà là vấn đề của lão Thiệu.”

“Thầy?” Mễ Lặc sửng sốt, “Thầy xảy ra chuyện gì sao?

“Nói ngắn gọn, sau khi thảm họa xảy ra, một số kẻ có ác ý đã nhìn chằm chằm lão Thiệu, dường như muốn lấy một chút… Tin tức từ ông ấy?” Nói đến đây, Sở Tư cũng có một chút chần chờ, rốt cuộc họ nhất thời cũng không có kết luận, “Cũng may ông ấy còn tỉnh táo, không để cho bọn họ tìm được, cho nên bọn họ đổi mục tiêu thành anh.”

Mễ Lặc sửng sốt, “Cái gì? Tôi?”

“Tất nhiên, những người đó hiện đã bị kiểm soát, cái này không cần lo lắng. Nhưng chúng tôi muốn biết tại sao những người đó lại nhìn chằm chằm vào lão Thiệu. Hơn nữa, khi chúng tôi tìm thấy và xác nhận rằng ông ấy đã an toàn, thì phát hiện ông ấy đã tự mình cắt ký ức.” Sở Tư cau mày hỏi,” Mễ Lặc, anh có thể nghĩ ra gì đó có thể liên quan đến chuyện này không? Chẳng hạn như ông ấy đã cố tình tránh chủ đề nào trong những năm này? Hoặc những việc tương tự như vậy.”

Tát Ách · Dương vẫn luôn ôm cánh tay dựa cửa, suy nghĩ một lúc rồi bổ sung, “Hay ông ấy có từng đối xử đặc biệt với ai không?”

Sở Tư quay đầu lại nhìn hắn, Tát Ách · Dương lấy trong túi ra một chiếc đĩa kim loại, kẹp giữa ngón tay quơ quơ với anh.

Không gì khác, đó là “Tang vật” chặn được từ Mông Đức · Hoắc Lợi Tư và phó viện trưởng.

Sở Tư ngay lập tức hiểu ý hắn ——

Nhóm thí nghiệm thời gian đã theo đuổi điều gì trong nhiều năm mà vẫn không bỏ cuộc? Rõ ràng bọn họ đã cấu kết Bạch Ngân Chi Thành, bao vây khu vực giải cứu, bao phủ thành công hành tinh bằng Long Trụ, thậm chí còn thành công đợi đến khi Long Trụ chính thức khởi động. Bọn họ còn muốn gì nữa?

Đánh giá từ tất cả thông tin họ đã biết, có ít nhất một việc nữa, nhóm thí nghiệm thời gian vẫn luôn chưa thu được kết quả.

Chính cái gọi là “Đứa trẻ chưa từng có phản ứng bài xích”, có thể là sản phẩm “Thần” hoàn hảo nhất trong mắt nhóm thực nghiệm.

Vì thế Sở Tư đã làm theo lời Tát Ách · Dương, đặt câu hỏi cụ thể hơn một chút, “Lão Thiệu có đề cập qua người nào có thể chất đặc thù không? Hay có tình huống như vậy trong số những bệnh nhân mà các người đã tiếp xúc?”

Mễ Lặc ngồi trên mép khoang đông lạnh trầm tư suy nghĩ một lát, chần chờ lắc lắc đầu, “Chắc là… Không.”

Tác giả có lời muốn nói: Dự kiến ​​cốt truyện sẽ có thêm một chương, nhiều nhất là hai chương.