Bầu Bạn Cùng Mặt Trăng

Chương 59: Tỉnh lại.



Suốt những ngày mưa rả rích, ta đã trèo lấy toàn bộ tổ chim tổ ong trong chu vi mười dặm sơn động, ngoài ra còn bắt được nhiều động vật muông thú, có gà núi, có hươu, có thỏ rừng, có hoẵng, thậm chí cả một con tê tê, một con nhím, và cả một con gấu đen. Da gấu thì lột, tay nghề không tốt bằng Yêu Nguyệt, lột trông rách lắm, tuy nhiên vẫn dùng làm đồ giữ ấm được.
Ta bắc hai đống lửa trong hang núi, dùng đá vây một vòng. Trước mặt Yêu Nguyệt là bó củi, là nhánh cây ta đi nhặt nhạnh xung quanh. Cành ướt quá, hơi khói dày đặc, ta đột nhiên nghĩ ra cách, lấy thỏ, gà, cá, lợn rừng xé ra thành những mảnh thịt nhỏ hơ trên đống lửa.
Nồi gỗ lại hỏng. Ta thu nội lực vào đầu ngón tay, tay không đục đá, phải thử sáu lần mới thành công chế ra hai cái nồi đá một lớn một nhỏ, nồi lớn đun nước, gác lên đống lửa trước mặt Yêu Nguyệt, nồi nhỏ dùng nấu canh.
Ta sợ Yêu Nguyệt nghẹn nên không lấy mật gấu ra, mấy ngày nay đều cho nàng ăn thịt heo với canh cá, xen lẫn trái cây rừng cùng mật ong.
Thi thoảng mắt Yêu Nguyệt sẽ hơi rung động, gọi nàng, nàng không trả lời.
Không lo cơm áo, ngày nào ta cũng ngồi xếp bằng. Trước kia cũng chưa từng luyện công chăm chỉ như lúc này, bây giờ thì đầu tiên là muốn báo thù, tiếp đó ta luôn cảm thấy trong thế giới này, cao thủ võ lâm thường thường đi đôi với khả năng chữa bệnh, nếu võ công ta cao hơn một chút, ít nhiều cũng truyền nội lực cho Yêu Nguyệt được để giúp nàng cảm thấy tốt hơn.
Khả năng ăn của Yêu Nguyệt đang ngày càng tốt hơn, lúc đút thức ăn cũng đã có chút đáp lại, thỉnh thoảng có thấy thấy mắt nàng nửa nhắm nửa mở, có một hôm, ta vẫn đút nàng mật ong như mọi khi, ai dè nàng mút lấy mút để, tay ôm eo ta, ta toàn thân nóng bức, nghĩ bụng hôn hôn một chút cũng không tệ, thế nên cũng không khước từ, đâu ngờ hôn được một nửa thì Yêu Nguyệt mở mắt nhìn ta, chúng ta bốn mắt nhìn nhau chừng một lúc, sau đó Yêu Nguyệt lại như đang gặp phải ác mộng, cơ thể giần giật, vất vả lắm mới trấn an được nàng, ta lại nghe thấy nàng nhẹ giọng bảo, "Tinh Nhi, ta là tỷ tỷ ngươi."
Nhìn kỹ lại, nàng vẫn ngủ, có lẽ ban nãy là do mê sảng. Trong lòng ta khẽ lay động, nhớ về quãng thời gian trước, lúc mà chúng ta sắp sửa lên giường, nước mắt của nàng.
Đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã mắc lỗi.
Sao ta có thể cứ ngây thơ như thế, cho rằng chỉ việc uốn éo đôi ba hôm là có thể thuyết phục cung chủ Yêu Nguyệt kiêu ngạo cố chấp ư? Sao lại cứ thế cho rằng một cổ nhân như vậy mà có thể dễ dàng chấp nhận thứ tình yêu cấm kỵ đây? Mỗi khi chúng ta giao hoan, trong mắt nàng luôn đượm ưu sầu, không phải là ta không trông thấy. Nửa đêm ôm nhau, giữa nửa tỉnh nửa mê, bên tai luôn nghe thấy tiếng thở dài, cũng không phải là ta không nghe thấy. Nhưng sao ta có thể ích kỷ như vậy, chỉ vì dục vọng cá nhân của mình mà để nàng tiến thoái lưỡng nan?
Ta xoa tay Yêu Nguyệt, cánh tay nàng trở nên gầy gò không phải chỉ mới một tháng qua, từ giây phút ta bày tỏ với nàng, sức ăn của nàng lập tức kém đi nhiều. Có lẽ ta đã không để ý.
Ước chừng bây giờ mới hiểu được rằng rõ ràng nàng quan tâm tới ta, chăm sóc cho ta một tháng, nhưng khi ta tỉnh lại, nàng lại vứt bỏ ta trong rừng. Cũng là nhờ ta tự do phóng khoáng ép nàng hiện thân, cưỡng cầu sự thân cận của nàng.
Chính tay ta đã kéo nàng xuống đáy vực sâu.
Lại một đêm không ngủ.
Từ khi Yêu Nguyệt hôn mê do thương tổn, giấc ngủ của ta trở nên rất nông, thường xuyên ngủ được chút thì lại bật dậy từ cơn mơ, có hôm đang ngủ thì lại suy nghĩ, nghĩ đến khi ta ở bên Yêu Nguyệt, lòng lại đau đến tỉnh, đêm hôm nay, ta không nhắm mắt mà ngẩn người nhìn thẳng lên bầu trời.
Nghe nói bất kể gặp phải chuyện như thế nào, chỉ cần buổi tối bỏ ra sáu tiếng ép mình không ngủ không nghỉ không ăn không uống để suy nghĩ thì nhất định sẽ tìm ra một con đường, cho nên lúc trời hửng sáng, ta quyết định, chờ nàng hoàn toàn khỏe mạnh, ta sẽ chia tay nàng.
Hôm đó ta dùng gỗ tạo ra một cái thìa, dùng cái thìa này để giúp Yêu Nguyệt uống canh, quả nhiên nàng cũng uống được.
Cho nên miệng đối miệng không phải cách duy nhất, đó chỉ là phương pháp ta thích dùng mà thôi.
Ta quả đúng là một tiểu nhân hèn hạ.
Những ngày kế tiếp ta đều dùng cái thìa gỗ ấy cho Yêu Nguyệt.
Trong đoạn thời gian này có một con hươu mẹ ngây ngốc cứ lảng vảng, ta phát hiện ra bộ vú của nó thì tức thì bắt nó lại để nuôi, ngày nào cũng vắt sữa cho Yêu Nguyệt.
Vì muốn chữa khỏi cho nàng, không thể bỏ qua bất kỳ thứ thực phẩm dinh dưỡng nào.
Con hươu mẹ hết sức bắt bẻ, ngày nào cũng đòi cỏ xanh, ta đành phải đi nhổ hết cỏ ở khu vực kế cận hầu nó. Sau đợt mưa này, ta đốn cây dựng một hàng rào, nhốt con hươu cũng đám động vật sống ở gần cửa hang.
Có một hôm, khi ta đang đầu đầy mồ hôi vắt sữa thì chợt nghe thấy đằng sau vang lên tiếng quát to, "Tinh Nhi, ngươi đang làm trò gì vậy?" Mừng rỡ quay đầu, liền bắt gặp ánh mắt Yêu Nguyệt. Nàng gầy lắm, ánh mắt vốn cũng không nhỏ nay lại trợn trừng, một đôi con ngươi đen nháy nhìn thẳng trực diện ta, tràn đầy tức giận.
Ngày nào ta cũng mong nàng tỉnh lại, đến lúc nàng tỉnh thật rồi, lại thấy lòng đắng chát, sửng sốt hồi lâu, cho đến khi Yêu Nguyệt khàn giọng nói, "Liên Tinh, ngươi đang làm gì với súc sinh kia?" mới hoàn hồn, cảm thấy trên mặt lành lạnh, đưa ta sờ thử mới thấy tay ướt nước mắt. Yêu Nguyệt ngẩn người, lập tức ngậm miệng.
Chúng ta nhất thời không ai nói gì, ta đi tới theo thói quen, nâng sữa hươu đến bên môi nàng, Yêu Nguyệt thắc mắc hỏi ta, "Đây là cái gì?"
Ta đáp, "Là cái ta làm với súc sinh kia."
Yêu Nguyệt giống như con mèo bị giẫm lên đuôi, "Cái gì?! Ngươi với súc sinh kia... kết quả làm ra cái gì?"
Ta rất bình tĩnh, "Tỷ tỷ thấy ta đang làm gì?"
Yêu Nguyệt nói, "Sao ta biết ngươi ở đó làm gì? Quỳ xuống đất, hai tay sờ chỗ đấy..." Nàng chợt ngộ ra, lắp bắp, "Hươu... sữa hươu... sữa... ngươi ngươi ngươi ngươi vắt sữa?"
Tỷ tỷ thân yêu của ta lại hoài nghi ta với một con hươu... Ta có nên tức giận không? Hẳn là nên tức giận chứ, sao có thể hài hước như vậy? Thế tại sao ta lại không cười nổi?
Ta gật đầu, sắc mặt không đổi, đưa bát sữa hươu tới, toàn bộ gương mặt Yêu Nguyệt đỏ như con tôm luộc, lớn tiếng nói, "Không uống."
Ta nhìn nàng chằm chằm, không nói gì.
Nàng bị ta nhìn thì ngày càng ngượng ngùng, cuối cùng dựa lên vách núi phía sau, hai chân không ngừng cái gập lại duỗi, khiến cho mặt đất cũng nổi một lớp bụi trắng rồi - tiếc thay phí công, vốn dĩ nàng đã dựa vào vách núi, dù cho có dùng sức thế nào đi chăng nữa cũng không thể lùi lại thêm, trừ phi nàng khôi phục nội lực, cưỡng ép nhét mình vào trong đá, với một cao thủ hóa cảnh, chắc việc ấy cũng không khó lắm.
Yêu Nguyệt thấy ta quyết không buông tha, cuối cũng cùng từ bỏ việc chống cự, uống lấy một hớp xong nhìn ta một cái, có lẽ do thấy vẻ mặt ta không nổi giận nên bĩu môi bảo, "Mùi vị tanh hôi như thế, ta không muốn uống."
Ta tiếp tục nhìn nàng. Nàng nhăn nhó mặt mũi, cúi đầu, "... Ta uống hết thì ngươi uống gì?"
"Ta không bị thương, tỷ uống là được."
Yêu Nguyệt nhếch mép, "...Đút ta", Làm nũng gì thì cũng phải uống cho hết, hơn nữa mới ban nãy chẳng phải là ta đút tỷ hay sao?
Ta trầm mặc lấy cái thìa gỗ, múc một thìa sữa, tay nhất thời không yên, vẩy sữa lên vạt áo nàng, Yêu Nguyệt lại giật khóe miệng, ta đoán nàng muốn bảo 'vô dụng', cuối cùng lời ra khỏi miệng lại là "Ngươi bưng là được rồi."
Ta đặt cái bát đến bên miệng nàng, nàng nhắm mắt ngửa đầu uống ừng ực từng hớp lớn như uống thuốc, uống xong mày đã nhíu lại, hỏi ta, "Ta nhớ mang máng hình như có đường mà đúng không? Đường mềm mềm."
Khi đó nàng lại có tri giác! Ta hơi hoảng hốt, làm bộ bình tĩnh bảo, "Hết đường rồi, chỉ còn mật ong, ta lấy cho tỷ nhé?" Yêu Nguyệt đáp, "Cũng được."
Ta lấy một ly nước mật ong cho nàng, nàng uống trông dễ chịu hơn rồi, đại để chắc thấy sắc mặt ta nhu hòa, còn giẫm chân xuống đất lệnh cho ta đi vào trong lấy thêm hai muỗng mật ong lớn. Ta nể tình nàng là bệnh nhân, nhịn.
Đúng lúc canh cá cũng chín, ta múc cho nàng một bát, nàng cười khổ, "Ngươi nói xem ta có thể uống được bao nhiêu nước đây?"
Ta đã quên, bèn coi như không có gì. Hỏi nàng, "Ngồi có mệt không?" Nàng gật đầu, giùng giằng muốn cử động, ta đổi tư thế cho nàng, để nàng dựa bên đá, lại thêm chút củi vào lửa.
Yêu Nguyệt muốn nói lại thôi hồi lâu, cuối cùng yếu ớt bảo, "Tinh Nhi, ta muốn đi tiểu."
Lại một lần nữa ta và nàng đều không nói gì.
Lúc nàng hôn mê, hình như ta cũng không nghĩ đến việc đi tiêu, nhưng bây giờ nàng đã tỉnh...
Yêu Nguyệt nhìn ta một cách vô tội, một lúc mới nói, "Tinh Nhi, ta không nhịn nổi..." Ta nhanh chóng cõng nàng ra ngoài, đỡ nàng đến sau một thân cây, cởi xiêm y cho nàng.
Yêu Nguyệt một tay vịn người ta, một tay vịn thân cây, tự giải quyết.
Sau đó ta lại cõng nàng đến bên dòng suối rửa tay.
Dọc đường Yêu Nguyệt hỏi ta, "Tinh Nhi, lúc ta đổ bệnh, ngươi... đã rửa tay chưa?"
Ta run người một cái, suýt chút nữa đã đánh rơi nàng, nàng ôm cổ ta thật chặt, uy hiếp, "Dám để ta ngã, hừ!"
Ta siết chặt chân nàng, coi như không biết gì hết.
Trở lại hang núi, Yêu Nguyệt nhìn vẻ quẫn bách của ta, đột nhiên bật cười, "Tinh Nhi không cần xấu hổ, lúc ngươi hôn mê, cũng là do ta phục vụ mà."
Mặt ta đỏ bừng.
Yêu Nguyệt bảo, "Nói đến chuyện chăm sóc ngươi, cũng đâu có phải lần đầu."
Nhớ ngày xưa lúc nàng nói dối ta bị phế liệt, ta bèn trợn mắt nhìn nàng một cái.
Yêu Nguyệt lại hỏi, "Cho nên rốt cuộc là ngươi có rửa tay hay không?"
"... Trong lúc tắm..."
"Lúc rửa thì rửa bao nhiêu lần?"
"... Không tắm..."
"Vậy lúc ngươi cõng ta hôn mê... Lúc đó nữa? Cũng không rửa tay ư?"
"..."
"Nói gì đi, thật ra từ lúc ta chăm sóc ngươi đến giờ ta cũng chưa tắm."
Ta chợt bỗng dưng rất muốn ném nàng đi, có được hay không?