Chương 17. Phiên ngoại về quá trình trưởng thành của nữ vương thụ: Dạo phố.
Thời điểm nói ra từ 'dạo phố', trong lòng ta vô cùng mâu thuẫn.
Kể từ khi suy đoán ra khát vọng với thế giới bên ngoài của Tinh Nhi từ Vạn Xuân Lưu, ta vừa sốt ruột, lại vừa sợ hãi.
Ta sợ một khi Tinh Nhi đã tiếp xúc với thế giới bên ngoài, con bé sẽ bị mê hoặc, sau đó không bao giờ trở lại nữa.
Nhưng ta cũng sợ nếu hạn chế sự tự do của nó, sẽ càng đẩy nó rời xa khỏi ta hơn.
Cuối cùng ta quyết định, dù con bé có ra ngoài, thì cũng phải ra ngoài dưới sự kiểm soát của ta.
Trùng hợp là gần đây Tinh Nhi luôn buồn bực không vui, dẫn con bé ra ngoài, hẳn sẽ giúp nó vui vẻ.
Có điều, ta không ngờ chỉ mỗi việc dạo phố lại lắm thứ phải học hỏi thêm như vậy.
Tỷ dụ như việc dạo phố lại vô cùng tốn sức, nếu quả thực muốn dạo phố, thì phải tĩnh tâm tiết kiệm sức lực để hành trình thuận lợi.
Tỷ dụ như dạo phố không đơn thuần chỉ là đi từ đầu đường đến cuối đường, mà còn phải chọn lựa mua một vài thứ (phiền phức quá!)
Tỷ dụ như cánh lái buôn lại dám can đảm, hét giá giữa ban ngày ban mặt.
Tỷ dụ như Tinh Nhi... từ đầu chí cuối vô cùng thuần thục, tựa như chiến sĩ đã từng trải qua chiến trường.
Tỷ dụ như ngàn vạn lần đừng nên chọc ghẹo cô gái nào đang hưng phấn, nếu không cô ta sẽ kể ngươi nghe dã sử.
...
Ta chưa từng nghĩ rằng, chỉ tùy tiện đi tới đi lui trong thị trấn mà cũng phiền toái như vậy.
May thay sau bao nhiêu rắc rối, khi trở về, trên mặt Tinh Nhi lại hiện lên một nụ cười hài lòng.
Nếu đã thế, học hỏi một ít kinh nghiệm dạo phố cũng không sao.