Bất Yếu Bất Yếu Phóng Khai Ngã

Chương 6

Thấy hắn xoay người, tâm bỗng nhảy lên một cái. Chưa kịp chờ não bộ kịp nhận thức, chân tay đã phản ứng trước rồi, ta nhào tới, từ phía sau ôm chặt lấy lưng hắn. Từ trước tới giờ chưa từng nghĩ ta có thể có khí lực lớn như vậy, tốc độ cũng như sức lực quả thật có thể so sánh với tuyển thủ quốc gia nha.

Ôm ta a! Tên đáng ghét Khổng Văn ngươi!

Hắn không nghe thấy tiếng lòng ta, ngược lại còn động động thắt lưng, tựa hồ muốn đẩy ta ra.

Không được! Ta không cần!

Hai tay dùng sức còn chưa đủ, lại dùng cả hai chân bò lên người hắn. Cả người nhuyễn ra quấn chặt dán lên người hắn.

“Không phải chán ghét ta sao?” Thanh âm Khổng Văn lạnh băng, ta thực sợ hãi.

“Không được đi”

“Không đi? Không đi nhất định ta sẽ làm rất nhiều chuyện ngươi không thích.” Hắn khẽ quay đầu nhìn ta như con bạch tuộc dán trên người hắn, rầu rĩ nói. Dường như có hơi thở quỉ dịđang lưu động trong không khí.

Lúc ấy ta thực sự dại dột mất rồi, cư nhiên lại không do dự khảng khái trả lời: “Làm cái gì cũng được. Chỉ cần ngươi đừng bỏđi”

Hơn nữa, lại còn không sợ chết bồi thêm một câu: “Kể cả làm tình cũng không sao”

Giây tiếp theo, ta bị ném mạnh lên giường.

Nhắm mắt lại, ta thấy chết không sờn. Chỉ cần Khổng Văn không đi, chỉ cần Khổng Văn không đi tìm mấy tá bạn gái kia …

“Ngươi đây là cái thái độ gì? Là muốn ta lưu lại?” Thanh âm Khổng Văn dường như không hài lòng truyền xuống.

Ngươi còn muốn ta thái độ thế nào?

Ta mở to mắt, lại phát hiện âm thanh không hài lòng kia lại xuất hiện trên bộ mặt vừa giống hồ ly lại giống tiểu tặc hề hề tươi cười kia.

Ngươi! Ngươi … Ngươi gạt ta!

Ta thiếu chút nữa nhảy dựng lên cho hắn một cái tát, đáng tiếc bởi vì quá kích động, chỉ có thể nhũn người nằm trên giường thở dốc, phóng ánh mắt “sắc bén” về phía hắn.

“Như thế nào? Mất hứng sao?”

Ta còn cao hứng cái quỷ! Ngươi làđồ…….. làđồ……….———- chờđã, ta còn đang cố tìm ra từ hình dung cho đúng.

Hắn cư nhiên còn móc túi trước ra lấy cái lọ hôm qua suýt nữa phải dùng ra, ái muội thở dài:

“Ai, vốn buổi sáng lấy ra nghịch một chút, ta định ngày mai mới đến. Bất quá ngươi chờ không được, ta cũng đành miễn cưỡng đáp ứng….”

Ta không chịu chờ? Miễn cưỡng….

“Ngươi….. Ngươi ngươi ngươi……. câm miệng!” Ta ngồi dậy rống to.

Không nghĩ tới vẻ mặt tươi cười của hắn biến mất ngay lập tức, lập tức khôi phục lạnh băng như ban đầu, lãnh khốc vô tình hừ một tiếng: “Không muốn như vậy, ta đi”

Cư nhiên……….. cứ vậy lẳng cái lọ qua một bên, đứng dậy xoay người.

Không cần! Không cần đi!

Lần này ta lại nhảy dựng lên, ôm lấy chân hắn.

“Không cần đi” Ta đáng thương hề hề cầu hắn.

Hắn quay đầu liếc ta một cái, lãnh đạm nói:” Ta muốn cùng ngươi làm tình”

“Không thành vấn đề”

“Ta mỗi ngày đều phải làm. Mỗi ngày.”

“Có thể” Ta đáp không chút nghĩ ngợi, đương nhiên kết quả về sau sẽ lãnh đủ. Ô………….. Ta sao lại ngu ngốc như vậy…. Ôôô…

Hắn cư nhiên còn chưa vừa lòng, nhíu mày: “Ngươi nhất định về sau lại đổi ý, rung đùi đắc ý nói không muốn không muốn” Hắn nhái điệu bộ của ta lúc nói “Không muốn không muốn” quả thật rất giống.

“Sẽ không sẽ không” Ta tiếp tục phạm sai lầm ———— làm cho sau này hối hận không thôi “Ngươi làm thế nào cũng không sao”

Chỉ cần ngươi không đi tìm mấy tá bạn gái.

Khổng Văn lúc đó mới nhẹ nhàng mỉm cười. Hiện tại nhớđến, thực vô lại, thực hạ lưu, thực ti bỉ, nụ cười xấu xa tràn đầy *** ————- nhưng cư nhiên lúc ấy ta lại ngốc hồđồ tươi cười theo hắn.

Hắc hắc hắc cười, ta lúc ấy cười đến thực sáng lạn, hi vọng Khổng Văn thấy ta thực đáng yêu, sau đó….. không li khai nữa…..

Hắn không có rời đi, như hoàng đế ban thánh chỉ xuống: “Vậy ngươi chủđộng chút đi”

Chủđông? Chủđộng là như thế nào?

Ta sửng sốt một lát. Sau đó làm ra cái điều mà cảđời đều phải hối hận. ———–Ôô——— mọi người trăm ngàn lần đừng học ta ———

Ta như sắc lang từ từđứng lên, luống cuống tay chân cởi dây thắt lưng của Khổng Văn, bởi vì khẩn trương, mấy ngón tay nhưđánh nhau, Khổng Văn lắc đầu, chính mình cởi ra.

Sau đó ta bắt đầu kéo khóa quần hắn xuống, lại kéo quần nhỏ xuống, làm cho tiểu đệđệđã ngẩng cao đầu của hắn hưng phấn nhảy ra ngoài. Nói thật nha ——- thực không phải “tiểu”đệđệ.

Ta xấu hổđến chết khiếp, thật muốn lao đầu ra cửa sổ nhảy xuống, nhưng là lúc ấy thần kinh bại hoại thế nào lại như con cún nhỏánh mắt tóe lửa ngẩng đầu nhìn Khổng Văn.

Thế nào? Sao không tiếp tục đi?

Khổng Văn, Khổng Văn, Khổng Văn đừng ném ta đi… Vì cái gì trong lúc ấy ta lại cóý nghĩ ngu xuẩn như thế, nhất định là bị Quỷ Hồn ám rồi.

Khổng Văn xem ra sắc mặt thực không tốt, làm cho ta nghĩ rằng mình biểu hiện không tốt, không đủ chủđộng————-hiện tại thìđương nhiên đầu óc hắn luôn bị *** cấp nghẹn.

Nhưng ta thật không nghĩ ra phương pháp nào chủđộng hơn, ánh mắt chạm đến cái lọ kia.

Ta vẫn còn một chút ý thức về phương diện này. Trời ạ! A! Vì cái gìở thời điểm này không ngược lại – ngu ngốc đi một chút. Đến giờ ta vẫn không hiểu ra.

Kết quả là ta nhặt cái lọ lên, mở nắp, bắt đầu đem chât lỏng bên trong liều mạng đổ lên phân thân Khổng Văn.

Ta đổ ta đổ ta đổ ta đổ ta đổ……

Toàn bộ chỗ nào đó của Khổng Văn dính đầy chất lỏng trơn trượt.

Trong ta còn đang cố gắng vắt óc tìm mưu kếđem giọt chất lỏng cuối cùng chảy ra ngoài, Khổng Văn túm lấy ta ném lại lên giường.

Cuối cùng cũng biết thời điểm thú tính nổi lên của nam nhân là như thế nào, hắn đang là bộ dáng này đây.

Ta bị hắn bất chấp tất cả xé tan nát quần áo, tay vẫn ngơ ngác cầm cái bình.

Sự tình phía sau, không hỏi cũng biết.

Hôn môi, vuốt ve, rên rỉ…. Khúc dạo đầu chẳng kéo dài được bao lâu….. sau này hắn mới giải thích là đã làm đủ trước đó rồi ——- bắt đầu đáng sợ sáp nhập.

Thời điểm vừa tiến lên, ta đã thất thanh khóc lên. Cho dù Khổng Văn không ngừng dọa hờ, nhưng lúc này Đoạn Thiên chết tiệt vẫn có thể tiến vào cứu ca ca nó mà. Đáng tiếc, nó không có.

Ô ô ô, ta muốn cùng nó đoạn tuyệt quan hệ anh em.

“ Đừng…. Không cần… Khổng…. đừng…. ô…ô”

Ta vừa khóc vừa nháo, lại bị Khổng Văn ấn xuống. Hắn ở bên trong của ta tới tới lui lui va chạm, khiến ta sợ chết khiếp.

“Cái gì không cần? Ngươi vừa nói gìđó? Ta thế nào cũng không có ác….”

Một bên liên tục tiết tấu, một bên cắn cắn vành tai ta. Người này! Như vậy ép ta, lại như vậy dùng thanh âm mị nhân nói chuyện bên tai ta.

Ta liều mạng lắc đầu, nước mắt dũng mãnh tuôn ra chảy xuống tận đầu gối:” Không tính toán gì hết! Không tính toán gì hết!” Ta hét lớn.

“Cái gì không tính toán gì hết?” Khổng Văn như trừng phạt dùng sức đâm sâu vào một chút khiến cả người ta run rẩy dựng lên.

Rốt cuộc khi nào thì lại có cảm giác? Ta không rõ lắm, dù sao chỉ có một chút cảm giác, không phải thực thoải mái, hơn nữa đau như muốn đòi mạng. Nhưng ta cũng biết, Khổng Văn cứ như thế mà dừng lại thì càng khó chịu hơn.

Tuy rằng miệng vẫn kêu oa oa không muốn không muốn, nhưng ta lại như gắt gao quấn chặt lấy Khổng Văn. Lúc sau lại đưa tay ra cào mấy vết trên lưng Khổng Văn mà sau đó sống chết thế nào ta cũng không chịu nhận là của ta.

…………………………

……………………………..

…………………………………………

…………….

……..

Luật động ngày càng nhanh lợi hại, sắc mặt Khổng Văn ngày càng ngưng trọng. Ta biết, hắn sắp lên đến đỉnh.

Rốt cục ta, duy nhất trong đời ta sắp làm ra chuyện cho Khổng Văn phải theo sau mà“thống khổ”, quả thật là thống khổ vô cùng ——————— phun ra cao trào trước hắn, lừng lẫy ngất đi.

Ô ô ô….. Sau đó liên tục mấy tháng liền, chuyện này vẫn là lý do Khổng Văn làm cho ta thống khổở trên giường. Ta chỉ biết khóc trong lòng.