Độc Cô Bại Thiên từ trong liên miên Vân Sơn đi tới một tòa trấn nhỏ vô danh trong Thanh Phong đế quốc, trên đường đi tới hắn lấy mặt nạ mà Huyên Huyên cho hăn mang vào, lập tức biến thành một đại hán thân hình khôi ngô. Nghĩ đến Huyên Huyên hắn liền cảm thán: "Tiểu ma nữ ở nơi nào nhĩ? Gặp lại nàng muốn hay không cùng ta đối đich, với ta có sát tuyệt không?"
Hắn vào một tòa tữu lâu, lựa một bàn vắng vẽ trong góc phòng rồi gọi một bàn rượu thịt. Hớp một ngụm rượu hắn không kiềm được tư lự: Vân Sơn đỉnh đại chiến rốt cuocj mình giết bao nhiêu người? Mỗi lần nhắm mắt trong lòng hắn đều hiện lên huyết lãng ngập trời, hơn nữa ẩn ẩn một cổ khoái cảm, một loại xúc động hủy diệt thả ra. Trong lòng hắn thầm than: Đây là ma tính! Nhưng tất cả đều do người bích bách, là thiên hạ mọi người bức bách!
Từ khi bả chủy thủ băng lạnh của Tư Đồ Minh Nguyệt cắm vào cơ thể thì tâm tính hắn đích thực là thê thảm, nháy mắt tan nát cỏi lòng, hắn bắt đầu hoài nghi nhân tính. Huyết vũ tán loạn sát khí lạnh lùng trùng trùng nổi lên ánh mắt cừu hận tuyệt nhìn quần hùng. Đối mặt với cảnh tình nhân hoàn toàn phản bội, đối mặt với những lời phỉ nhổ của thiên hạ quần hùng đích thực tâm tính hắn đã chết! Khoảng khắc hắn cảm giác trong lòng tràn ngập vô cùng hắc ám, không có một tia minh quang, không có một tia ấm áp! Khắc sau hắn cắt đức tất cả tình cảm loài người, trong lòng rốt cuộc không còn tia huy vọng, thầm nghĩ đến hũy diệt, hũy diệt cả thế giới! Hắn điên cuồng giết chóc, toàn thân tắm máu nhưng hắn cảm giác vô cùng vui sướng. Cũng thời khắc này mắt hắn nhỏ hai giọt huyết tinh lệ, trong lòng hắn rốt cuộc không còn chút huy vọng, không thấy được chút ánh sáng!
Khi hắn tiến vào sâu trong Vân Sơn đứng trên một đồi cao nhìn về hướng Hán Đường một ngày một đêm, xa xa hắn nhìn về hướng thân nhân, trong lòng yên lặng rơi lệ, tâm tình hắn đích thực giãy dụa một ngày một đêm, tại lúc cuối cùng hắn quyết định hoàn toàn nhập ma thì hắn cảm thấy một tia rung động mãnh liệt phát ra từ linh hồn.
Khi đó hắn thấy ông nội tại Thanh phong nhìn về phía này, lão nhân râu tóc bạc trắng đỉnh lập hét lớn: "Bại Thiên…" lập tức trong khuôn viên hơn mười dặm đều nghe được tiếng rống giận, như một đạo sét đánh, chu vi hơn mười dặm quang cảnh hổn loạn, đồng thời làm rung động các tu giả phu cận. Tại đây Độc Cô Bại Thiên liền hướng về phụ mẫu cùng gia gia, nãi nãi điều cảm giác được nổi tuyệt vọng bi ai, mẫu tử tình thâm, phụ tử thiên tính, bọn họ biết cổ tuyệt vọng bi ai đến từ Độc Cô Bại Thiên, Độc Cô Bại Thiên đang phải lựa chọn một lựa chọn sanh tử.
Cũng tại lúc này trong một u cốc tĩnh lặng, một người con gái thần sắc thê thảm mặt ngập tràng nước mắt, u buồn khôn tả vô cùng đau thương, " Bại Thiên ca ca, ta làm hết thẩy là vì người!" Cô gái thủ chặc hai giọt huyết lệ trong lòng nghẹn ngào: "Ta biết làm vậy là vô cùng thương tổn người, nhưng chỉ làm như vậy mới cứu người, chỉ cần người có thể sống sót, ta nguyện bị đầy xuống mười tám tần địa ngục, vĩnh viễn bị người ngược đãi, vĩnh viễn không siêu sinh…" cô gái nghẹn ngào lệ rơi, như Đỗ quyên (con chim quốc) than khóc mềm lòng chiến sĩ.
Tại đây Độc Cô Bại Thiên cảm nhận được tia rung động phát ra từ tầm hồn, hắn cảm giác có người luôn gọi hắn, phản phất trong bóng tối hắn thấy được nhiều điểm sáng, nhiều điểm sáng chỉ hướng dẫn hắn đi tới. Hắn không có nhập ma, hắn mạnh mẻ áp chế ma tính trong cơ thể, mạnh mẽ áp chế linh hồn tội ác dục vọng sâu trong cơ thể. Hắn cảm giác thật sâu thật rõ ràng tiếng gọi đến từ Hán Đường, đến từ nhà của hắn, đây chính là thân tình kêu gọi, còn có…
Trong khi hắn bình tỉnh xuống, hắn bắt đầu xuy nghĩ đến tương lai, tương lai hắn phải đạt cường đại vũ lực, không có võ công mạnh mẽ hắn mỗi ngày cũng phải chết hàn vạn lần. Nếu muốn đạt được võ học thượng đỉnh trước mắt hắn có hai đường. Một, hết tâm tu ma, hoàng toàn tuyệt tình thành tựu tà đạo vô thượng tuyệt học bất điệt ma công. Hai, thái thượng vong tình, vô vi gạt bỏ thất tình lục dục, mở lòng dung nhập tất cả ân oán tình cừu, mở rộng tâm tính đối mặt với nhân thế phù trần.. Nhưng cả hai hắn đều không thể làm được, dứt tình tu ma hắn phảiđi trên con đường này nhưng sát na cuối cùng hắn nghe được lời kêu gọi của người thân lập tức trong lòng tràn ngập ấy náy, tuyệt không thể vứt bỏ thân nhân, tuyệt không thể nhập ma. Thái thượng vong tình thì không thể làm được rồi, mình là một con người, là người thì phải có tình cảm, có dục vọng, đây là lí niệm tập võ tái với con người.
Cuối cùng hắn chọn chiến thiên quyết hoà cùng kinh thiên quyết từng nhắt tới một loại mật pháp không trọn vẹn, tại sơn cốc hắn trải qua vô tận thống khổ, vật lộn giữa sanh tử mấy ngày liền rốt cuộc hắn cũng hoàng thành bước đầu của bất diệt kim thân. Lúc này thân thể hắn trãi qua sự tẩy rữa của thiên địa linh khí đã biến hoá khác trước, mặc dù không thể bất diệt nhưng cũng có thể đạt được chín phần, chỉ cần còn một hơi thở, thân thể có bị thương nghiêm trọng cũng có thể nhanh chóng khôi phục. Nhưng hắn biết viễn cổ mật pháp này chỉ có thể tiến tới không thể lui được, khi nghĩ ngơi cũng không thể ngưng hẳn, nếu thời gian tưng ứng có điều sẽ không thể đột phá, hắn sẽ bị diệt.
Hắn không biết chính mình lựa chọn đúng hay sai, hắn thấy có lỗi với phụ mẫu, vô luận người trong thiên hạ có thái độ gì đối với tự thân tu tập mật pháp, chính mình đã bướt lên con đường không lối thoát. Ngày bất diệt kim thân công thành hắn hướng Hán Đường đế quốc cung kính dập đầu lạy ba cái.
Độc Cô Bại Thiên từ trong vạn ngàn trần tư trở về hiện thật, hắn ngồi trong một góc sáng sủa của tữu lầu trên miệng nốc rượu như uống nước. Tữu lâu rất náo nhiệt, khách nhân lui tới rất nhiều, hắn như vậy không bận tâm thả sức uống rượu tuyệt không liên quang mặc dù thỉnh thoảng có người nhìn chằm chằm hắn. Độc Cô Bại Thiên không thèm để ý trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vẫn cái kiểu uống nước như uống rượu.
Chính lúc này không khí tữu quán phản phất như trầm xuống, không một tiếng động. Độc Cô Bại Thiên ngẩng đầu nhìn lên, hai mỹ nhân cùng nhau bước vào cửa tữu lâu, là hai tuyệt đại giai nhân, là năm đại thánh địa đệ tử Lí Thi cùng Thuỷ Tinh. Hai người nhìn khắp tữu lâu một vòng thoáng chốc dừng lại trên người Độc Cô Bại Thiên. Trước mọi ánh mắt si mê của mọi người Lí Thi kéo tay Thuỷ Tinh đi lại hướng Độc Cô Bại Thiên, lập tức mọi ánh mắt trên tữu lầu đều dồn về một người đều có ý nghĩ: cái gã đại hồ tử chỉ biết uống rượu đúng là phế vật.
Độc Cô Bại Thiên ngước lên vừa thấy hai nàng vào tữu lầu, hắn thanh sắc bất động buông chén rượu xuống rồi điên cuồn dùng bửa, không cần đẻ ý đến tôn dung, điên cuồn uống rượu, điên cuồn dùng bửa tỏ vẽ rất thô lổ.
Cảm thấy xấu hổ nhất chính là Thủy Tinh, người trước mắt này đối với nàng mà nói quả thật là "Khắc cốt minh tâm". Lúc trước nàng cùng Độc Cô Bại Thiên có một đoạn thân mật tiếp xúc, Độc Cô Bại Thiên chính mang cái mặt nạ này. Nàng như phát hảo nhưng lại đích thực không rõ nguyên nhân, nàng rất đồng tình với nam tử trước mắt này, chứng kiếm nam tử đối mặt bị tình nhân phản bội, đối mặt với quần hùng thiên hạ truy sát… khiến nàng cảm thấy bất bình thay hắn. Nàng biết như thế có thể có thể đi trên con đường nguy hiểm, ma, thánh thế bất lưỡng lập, nàng không biết từ bắt từ khi nào lại đồng tình với nam tử trước mắt đã từng vũ nhục nàng, chuyển biến này khiến nàng khủng hoảng, thông tuệ như nàng nhất thời cũng không có chủ ý. Nàng biết bởi vì nàng cùng với nam tử trước mắt đã từng thân mật tiếp xúc rồi sau đó xãy ra biết bao sự kiện để lại trong lòng nàng ấn tượng không thể nào phai được. Lí Thi kéo tay nàng tiến lại gần bàn, trong lòng nàng vô cùng bối rối, nàng không biết Lí Thi có hay không phát giác được trước mắt đó là Độc Cô Bại Thiên, Thủy Tinh thật sự huy vọng nàng không biết, nàng huy vọng hai người nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Bởi vì đối với người này nàng dù công hay tư thì đều là đich, thế nhưng lại không có một tia sát ý, nàng sấu hổ vô cùng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện
Không biết là Lí Thi có phát hiện được nam tử trước mắt chính là Độc Cô Bại Thiên hay không, dù sao vừa lên lầu nàng liền kéo Thủy Tinh hướng bàn Độc Cô Bại Thiên đi tới.
Hai tuyệt sắc giai nhân ngồi bên cạnh Độc Cô Bại Thiên gọi vài món thanh đạm bắt đầu ăn cơm. Người trong tữu lâu đích thực hâm mộ Độc Cô Bại Thiên được hai mỹ nữ ngồi cùng bàn mắt mọi người như phát hỏa. Cùng lúc đó bọn họ cảm giác tư thế mỹ nhân ăn cơm đích thực là ưu mỹ, nhìn mỹ nhân ăn cơm như một sự hưởng thụ, phần đông ánh mắt đều tập trung tại bàn này. Trước mọi ánh mắt thô thiển hai tuyệt sắc mỹ nữ không có chút để tâm tựa hồ không xem bọn họ ra gì.
Trước sự chú ý của mọi người, Độc Cô Bại Thiên ăn xong hắn tiện tay bỏ lại một nén bạc sau đó nhắm hướng dưới lầu đi ra. Mọi người thử ra một hơi tên gai mắt cuối cùng cũng đi. Nhưng không lâu hai tuyệt sắc mỹ nữ cũng ăn xong để lại một ít bạc rồi xoay người rời đi. Mọi người không khỏi thất vọng những người này cũng bắt đầu chuẩn bị theo đuôi hai đại mỹ nhân. Nhưng bên cạnh có người hừ lạnh nói: "Các ngươi làm gì, cháng sống rồi à, nên bỏ chủ ý đó đi, các ngươi biết hai người vừa rồi là ai không? Đó là đệ tử kiệt xuất của năm đại thánh địa." Những người muốn đuổi theo nhất loạt dừng cước bộ.
Trên đường ngoại trấn Độc Cô Bại Thiên không nhanh không châm dạo bước, trong tay nắm chặc khấp huyết thần kiếm, hắn sớm chuẩn bị tốt cho chiến đấu. Hắn không nghĩ đến chuyện tại địa phương này có thể gặp được người quen, có thể thấy võ lâm chánh đạo đối với mình vô cùng trọng thị, ngay cả địa phương nhỏ này cũng không bỏ qua. Quả nhiên như hắn sở liệu, chốc lát hai tuyệt sắc mỹ nữ từ sau vọt tới. Lúc này trong lòng hắn một chút cũng không khẩn trương, mặc dù các nàng cùng với hắn đều ở cảnh giới thư vương nhưng hắn tin tưởng mình tuyệt đối là chí tôn trong thứ vương cấp, hơn nữa khấp huyết thần kiếm cùng bất diệt kim thân cho dù cùng hai người đại chiến hắn cũng không hề sợ hãi.
Hai người tới phía sau hắn rồi thả chậm cước bộ, chỉ nghe Lí Thi nói: "từ xưa tới nay thánh, ma thế bất lưỡng lập, đã qua biết bao tuế nguyệt qua biết bao năm tháng có biết bao nhiêu tiền bối xả thân vì nghĩa, không ngại ma đạo lớn mạnh, quyết tâm tru ma, vì thế mọi người đều huy vọng vĩnh viễn là như vậy không có điểm dừng không cho phép dừng lại. Hôm nay bất tử chi ma tái hiện mặc dù quá khứ hắn đã vì võ lâm xuất lực nhưng xớm muộn gì ma tính trong người cũng có ngày trổi dậy. Chỉ có thể cùng đứng lên trừ khử hắn đây là lựa chọn duy nhất. Dù không có ân oán cá nhân chỉ biết vì võ lâm chính mình phải ứng tận nghĩa vụ trừ ma."
Lí Thi để lại trong đầu Độc Cô Bại Thiên là một cảm giác phứt tạp. Tại ngoại ô Trường Phong trấn khi nhìn thấy nàng tất cả là cảm giác kinh sợ. Sau khi làm hàng loạt chuyện khinh bạc nàng khiến hắn phát thiện cô gái này tuy bê ngoài lạnh lẽ nhưng cũng có cái gì đó đáng yêu của một nữ nhân, ở chung với nhau vài ngày về Lí Thi hắn cũng có chút hiểu. Không thể phủ nhận lúc này hắn vô cung thống khổ, lúc đó đối mặt với người con gái xinh đẹp vô song này hắn vô cùng động tâm, ẩn ẩn hiểu được tình cảm ký thác hoặc là qua những cuộc đàm luận. Song khi hắn nhìn thấy nàng tại Vụ Ẩn phong, hắn phát hiện nữ tử xinh đẹp vô song này công lực tịnh tiến vượt hắn càng ngày càng xa. Nữ nhân này càng ngày càng băng lạnh, ẩn ẩn một cảm giác xuất trần.
Đối với phản ứng lúc này của Lí Thi, Độc Cô Bại Thiên cảm thấy ngoài ý muốn, hắn không nghĩ đến Lí Thi lần này buông tha hắn, chỉ ám chỉ lần sau gặp quyết không ta.
Lúc này Thủy Tinh thanh tiết, thanh âm ngọt ngào rót vào tai hắn, mặc dù nàng chỉ tự lẫm bẫm nhưng Độc Cô Bại Thiên biết là đang nói với chính mình: "Có lẽ thế giới này đều không phải xinh đẹp như chúng ta tưởng tượng, nhưng xinh đẹp hay không ngươi phải dụng tâm mà nhìn. Không nên để cừu hận che mờ hai mắt, trong chốn võ lâm vô cùng phức tạp có thể tràn ngập những điều bất đắc dĩ, nhưng không nên nhất thời oán phẫn cả võ lâm, đợi cho gió êm biễn lặng, trời quang mưa tạnh hết thẫy đều phá lệ xinh đẹp…"
Độc Cô Bại Thiên ngơ ngác nhìn hái bóng người đi xa phía trước nhất thời không nói gì, qua một lúc lâu mới hồi phục: "Đó thật sự là một thiên sử nhưng ta bất quá chỉ là một con người."