Bất Tử Bất Diệt

Chương 144: Thần công ma luyện

Thoáng cái Độc Cô Bại Thiên đã ở Thiên Ma cốc ba tháng, trong cốc ai cũng biết đến cuồng nhân như hắn, đầu tiên đã đại phá Phong ma ấn, cứu đích thánh cấp cao thủ Huyết Ma lão tổ bị phong ấn ngàn năm rồi dùng Ma Ngọc thủ quán thông thiên địa, tử sắc ma diễm uy chấn cửu thiên thập địa. Bốn chữ Độc Cô Bại Thiên vang vọng trong ma giáo, đồng nghĩa với sức mạnh, với ma vương.

"Vì sao? Vì sao võ công của ta đình trệ, không tiến thêm tí nào?" Hắn ngửa mặt hú vang.

Từ khi Huyên Huyên đi rồi, hắn không ngừng nghỉ tu luyện võ công, nhưng không tiến bộ được nửa phần, tu vi chỉ dừng ở cảnh giới vương cấp đại thừa, Tiểu viện hắn cư trú trở thành cấm địa, đệ tử ma giáo đều đi vòng thật xa, sợ rằng nhỡ may không cẩn thận sẽ bị cuồng nhân khát võ bắt vào thí nghiệm, một tháng trước có mấy chục vị đệ tử vì bất cẩn mà trở thành đối thủ luyện võ của hắn, tới giờ vẫn chưa bò dậy được.

Trước đây, các nam đệ tử vì nguyên nhân thánh nữ Hoa Vân Tiên mà luôn tỏ địch ý với hắn, luôn tìm cơ hội giáo huấn, nhưng giờ chỉ mong ma vương không tìm tới làm phiền là may lắm rồi.

"Ngay cả đế cấp cảnh giới mà không dột phá nổi thì khi nào ta mới tiến vào thánh cấp lĩnh vực?" Hắn đấm mạnh, đánh tan một gốc cổ thụ.

"Muốn biết gì sao ngươi không thể đột phá chăng?" Không hiểu từ lúc nào Huyết Ma đến sau lưng hắn.

"Vì sao, lẽ nào ta không có thiên phận đó."

Huyết Ma đáp: "Sai, không phairn gươi không có thiên phận đó mà thiên phận của ngươi chấn cổ thước kim, cảnh giới vương cấp đại thừa là mục tiêu cả dời của người khác, nhưng ngươi mười tám tuổi mới tập võ, chưa đầy hai năm đã đạt tới, thật sự là kỳ tích không tưởng tượng nổi. Thời gian gần đây đình trệ vì trong lòng người có quá nhiều thứ tối tăm, tâm ma đã ngăn cản ngươi tiến lên."

Độc Cô Bại Thiên lẩm bẩm: "Tâm ma? Ta có tâm ma gì?"

Huyết Ma nói: "Còn cần ta nhắc ư? Nghĩ ngợi lắm nên sinh ra tâm ma, ngươi không quên được Tư Đồ Minh Nguyệt, lòng đâm oán hận Vong Tình ma quân, vì muốn báo thù cho nàng ta mà nộ oán vô tận ngập tâm cảnh như khu rừng lặng, duệ trí của ngươi bị che kín, linh đài tối tăm, cuồng bạo và giết chóc khống chế ngươi khiến trái tim thanh tịnh đã mất, trong tình cảnh này ngươi đột phá được mới là lạ."

Hắn im lặng hồi lâu.

Huyết Ma tiếp lời: "Huyên Huyên chưa biết sống chết thế nào, ngươi hoang mang nên tâm ma thêm mạnh, còn nhớ lúc trước ngươi hét lên "Thiên đáng tru sát" chăng?" Đoạn nhìn hắn đầy thâm ý: "Đó là khát vọng trong tiềm thức của ngươi, xem ra ngươi gánh vác quá nhiều thứ."

Hắn ngẩn ra hồi lâu rồi đột nhiên bật cười: "Ha ha ha...hoang đường, đúng là hoang đường. Ngươi nói ta bị cừu hận che lấp tâm trí? Theo ngươi thì mặc cho việc bi thảm thế nào phát sinh cũng phải thản nhiên như thường? Thế còn là ngươi ư, đó là thần, Độc Cô Bại Thiên ta chỉ là kẻ trần tục, không phải là thần không có cảm tình, không bằng cả súc sinh đó."

Huyết Ma nhìn hắn đầy thương xót: "Ngươi quá kích động, trên đời có nhiều việc chúng ta không thể thay đổi được, vì thế nên thay đổi chính mình, quên cái gì nên quên, nhớ cái gì nên nhớ."

Hắn cười lạnh: "Vì sao phải chịu nhún, phải khuất phục vận mệnh đáng chết đó, vận mệnh của ta không phải do trời định đoạt." Trong lúc đó, sâu thẳm hồn hắn như có gì đó thức tỉnh, cực độ bất cam trước vận mệnh mà nảy ra xung động muốn chà đạp thần linh.

Huyết Ma nói: "Người ta rồi có lúc cạn lực, mạnh hơn nữa thì sao, cải biến được nhiều vận mệnh hơn chăng? Thánh cấp cao thủ đã vượt qua được cực hạn thể năng, sức mạnh có thể di sơn điền hải, ngăn song cắt suốt, thậm chí vĩnh sinh cùng thiên địa, nhưng thế thì sao, nếu họ có thể bất chấp mọi pháp tắc, làm sao đến nỗi bị người ta phong ấn trong hắc ám vô tận, thậm chí hình thần đều bị diệt."

Độc Cô Bại Thiên nói: "Hắc hắc thế có nghĩa là gì? Chỉ là họ đủ mạnh, dù là Thiên Vũ đại lục hay nơi trong truyền thuyết —Bỉ Ngạn, đều là thế giới cường giả làm vua. Chỉ cần có đủ sức mạnh là sẽ chế định được quy tắc, như kiểu hoàng triều ở Thiên Vũ đại lục "khắp dưới gầm trời, đều là đất vua; khắp nơi bến nước, đều là bề tôi của vua". Mọi pháp quy đều là công cụ của cường giả thống trị, lấy đâu ra công bằng? Có quy tắc nào không phục vụ cường giả, nếu ta đủ sức mạnh vượt ra thì ai làm gì được tâ? Ai chế ước được ta?"

"Trong thế giới kẻ mạnh thống trị, sức mạnh quyết định tất cả, cái gì mà vận mệnh, vận mệnh vì sao lại biến đổi liên tục? Vì sao nhiều thánh giả mất tự do, thậm chí liên lụy cả đệ tử đời sau? Chẳng phải vì họ không đủ mạnh, không thể thay đổi được hiện thực sỉ nhục này ư?"

Huyết Ma thấy toàn thân hắn bùng phát sức mạnh, u oán thở dài: "Sức mạnh đến đâu mới là chí cường, như võ thành cũng không thể chạm đến vô hình pháp tắc đó, nếu Võ thánh nào đạt đến cảnh giới thần linh, vượt lên mọi sức mạnh trần thế, nếu gặp phải pháp tắc vô hình đó chưa chắc họ đã không cố kị, rõ ràng trong chốn u minh có đôi tay nào đó thay đổi vận mệnh con người, là thiên đạo. Thiên đạo duy trì cân bằng cho thế gian, thiện ác thưởng phạt đều từ đó mà ra, không ai thoát được."

Tóc Độc Cô Bại Thiên dựng lên, hai mắt đỏ ngầu, lạnh giọng: "Thiên là cái gì? Đạo là gì? Lòng ta tức là là Thiên, là Đạo. Thuận thiên cũng được, nghịch thiên cũng được, ta phải đi con đường riêng, thần ngăn giết thần, phật chặn thì giết Phật, ngay cả thiên đạo hư vô phiêu diêu ngăn cản thì ta cũng dám nói – ta sẽ diệt thiên đạo."

Cả hai không nhắc đến pháp tắc vô hình đó đại biểu cho cái gì, nhưng Huyết Ma cảm giác hắn đã biết chân tướng việc thánh giả vạn năm nay đều bị phpng ấn, thậm chí còn biết nhiều hơn thị. Kỳ thật lúc này trong lòng hắn đang bị tìm cảm đột ngột ảnh hưởng, càng thêm căm ghét thiên đạo hư vô.

Hắn nhìn tượng Thiên Ma ngoài xa, nói: "Ta hiểu rõ nguyên nhân võ công của mình ngừng lại rồi, ta đã biết nên làm gì."

Huyết Ma: "Ngươi…"

"Tâm ma? Vì sao ta phải ức chế cảm thụ chân thật trong lòng? Hắc hắc, cứ để tâm ma càng mạnh hơn, thần công sẽ được mài giũa."

"Cái gì? Thần công mài giũa? Ngươi muốn cố gắng vượt ải? Ngươi không sợ tẩu hỏa nhập ma, sa vào cảnh vạn kiếp bất phục ư?"

"Có gì đáng sợ, không mạo hiểm sao thu được thành quả. Ta chỉ là người phàm, không thể và không muốn khắc chế vui buồn trong lòng, càng không thể đtạ đến cảnh giói rắm chó vô hỉ vô ưu, vô cảm tình đó. Xem ra chỉ có ma là thích hợp với ta nhất, tùy tâm sở dục, ta sẽ lấy ma tính trong lòng để tu luyện thần công."

Hắn đi về khu rừng cách đó không xa.

Huyết Ma nhìn theo bóng hắn, lẩm bẩm: "Thần công mài giũa… Kinh Thiên quyết, Chiến Thiên quyết, Khiếu Thiên quyết, thần quyết cuối cùng biến thành ma quyết...phá thần thành ma..."

Độc Cô Bại Thiên vào rừng, hít sâu một hơi quát to: "Vong Tình ma quân, ngươi chết đi." Tay phải xuất ra một đạo kiếm khí phát na một hàng cây, tiếng động ầm ầm vang lên, cát bụi mù mịt.

Hắn phát tiết oán khí trong lòng, nghịch chuyển ý nghĩa của mấy thần quyết, không còn cưỡng cầu tĩnh tâm tu luyện nữa mà tùy tâm sở dục, thậm chí cố xông qua chướng ngại. Đọc Truyện Online Tại Trà Truyện

Từ hôm đó người ma giáo không dám bước vào vạt rừng đó nửa bước, bởi còn cách rất xa họ đã cảm nhận được ma khí kinh nhân.

Đệ tử ma giáo bàn luận nhi nhao:

"Ta khinh, Độc Cô Bại Thiên đó sao còn chưa đi?"

"Ngất mất thôi, nếu ngươi để giáo chủ và thái thượng trưởng lão nghe được, họ không rút gân ngươi mới là lạ. Hắn là hi vọng giải cứu cao thủ các đời của bản giáo bị phong ấn, chúng ta phải phí bao công lao mới mời đến đấy."

"Nhưng hắn quá đáng sợ, bên ngoài tiểu viện của hắn, cả khu rừng suốt ngày ngập ma khí, cách xa đã tim đập chân run, hắn đúng là còn ma hơn cả người ma giáo chúng ta."

"Đúng, trước kia còn không nhận ra đấy, chỉ biết hắn sắc lớn bằng trời, khinh nhờn thánh nữ." Nói đoạn, đệ tử đó nhìn quanh, sợ thánh nữ đột nhiên xuất hiện trước mắt.

"Yên tâm, thánh nữ vẫn chưa quay về, bất quá nghe nói hai ngày nữa người sẽ về Thiên Ma cốc."

"À." Đệ tử đó tựa hồ yên lòng, "không ngờ hắn không chỉ hiếu sắc, còn là ma vương, mang bản chất của ác ma."

"Đúng, vốn tưởng tiểu ma nữ đi rồi thì Thiên Ma cốc sẽ yên tĩnh, không ngờ ma vương chân chính lại xuất hiện."

"Ma tổ che chở, nguyện là hắn đi nhanh cho."

Độc Cô Bại Thiên rèn giũa thần công, khu rừng rậm rạp bị biến thành bình địa, chỉ mấy mười mấy ngài mà khí chất của hắn biến háo hẳn, cười thì vui vẻ nhưng nổi ginạ là như ma vương giáng thế, bá khí hiển hiện. Phong cách của các thần công tuyệt kỹ Kinh Thiên quyết, Chiến Thiên quyết, Khiếu Thiên quyết khác hẳn trước kia, chiêu thức không đổi, pháp quyết vẫn thế, nhưng ý cảnh đã triệt để cải biến. Tuy kiếm khí vẫn sáng, phong mang vẫn rực nhưng ma khí ràn rạt khiến người ta không nghi ngờ gì đó là vô thượng tuyệt học của ma đạo.

"Tùy tâm sở dục không ngờ lại có hiệu quả, sắp đột phá vương cấp hạn chế, tiến vào đế cảnh ròi." Nhìn kiếm khí phát ra từ tay mình, hắn lại cười nhạo: "Ma khí mạnh thế này, hắc hắc, không ngờ cửu đại thần quyết vào tay ta lại biến thành ma công. Xem ra thật sự có tiềm chất thành ma, lúc trước bị người ta coi là Bất tử chi ma cũng không oan."

Thời gian trôi đi, nháy mắt, hắn đã ở Thiên Ma cốc được bốn tháng.

Bên ngoài Thiên Ma cốc phơi phới hoa tuyết nhưng trong cố xanh rờn cây cối, hoa thơm nưng nức. Thiên Ma cốc bốn mùa là xuân, công lao chủ yếu do Thiên Ma tỏa thần đại trận, thiên địa tinh khí vô tận tận từ bốn phương tám hướng tràn về, sinh cơ rào rạt, biến cốc địa thành thánh địa tu luyện võ công, tu luyện một ngày ở đây bằng ba ngày bên ngoài. Hiện giờ Độc Cô Bại Thiên công thâm lực hậu, thân thể đầy ma tính, hoàn toàn biến thần quyết thành ma quyết.