Băng bó vết thương thật tốt một lần nữa, không có tóc vừa dày vừa nặng che đậy, gáy của Thư Hoàn lạnh lẽo, cả người cũng nhẹ nhàng không ít, dựa vào gối uống thuốc, đến mí mắt Thư Hoàn cũng chẳng muốn giương lên, thờ ơ với việc bên cạnh tiểu nhị hô to gọi nhỏ nói cái gì mà chết người chết người.
Không thể nói là tốt bung, nhưng sau khi đập ngất nữ nhân thôi Nhạn Liễu kia còn mặc y phục cho đối phương, dù sao người ta là một công chúa, đến Ngu quốc hòa thân, Thư Hoàn không nhìn ra ý định của phụ hoàng, ngộ nhỡ Nhạn Liễu thực sự thành phi tử trong hậu cung Ngu quốc, lại từng vô ý bị tiểu nhị và một số nam nhân nhìn thấy thân thể, vậy thì... Ha ha!
Thư Hoàn vẫn không có can đảm hãm hại phụ hoàng nàng, trừ phi nàng không muốn xuất cung chơi.
Phòng bên cạnh tiểu nhị rất nhanh đã phát hiện Nhạn Liễu còn thở, tiểu nhị hô to xui xẻo, cps rất nhiều khách điếm không dám để khách chết trong điếm, vội vàng đi mời đại phu, đương nhiên, đầu sỏ dẫn Nhạn Liễu nghỉ lại là Lưu Chỉ Hàn cũng bị trưởng quỹ gọi đến, Thư Hoàn suy đoán Lưu Chỉ Hàn quyết định tiêu bao nhiêu bạc để dọn dẹp chuyện này.
Đại phu vốn băng bó vết thương qua loa cho Nhạn Liễu, sau đó bắt mạch, kê thuốc, không biết là trùng hợp hay là đại phu trong thành này quá ít, lão đầu râu bạc khám cho Nhạn Liễu cũng là đại phu khám gáy cho Thư Hoàn, có thể lão đầu râu bạc này ở gần đây, vẻ mặt hắn bí hiểm tướng mạo cũng có thể lừa dối người tin phục.
Thư Hoàn bĩu môi ăn bánh bao.
Nhưng lão đầu râu bạc cũng buồn bực gần đây cô nương bị thương đầu có hơi nhiều, chẳng lẽ là liên tiếp gây án?
Lão đầu râu bạc lại vừa thấy hai lần liên tiếp Lưu Chỉ Hàn đều xuất hiện với tư cách người nhà... Xương cốt toàn thân chấn động!
Chân tướng chỉ có một!
Lão đầu râu bạc che miệng, chân tướng là hung thủ đả thương người là ngụy quân tử có dáng vẻ đường đường trong sạch tuấn dật ngang nhiên có thể làm cho người ta sinh hảo cảm, nhưng ta không dám nói!
Chân lão đầu râu bạc run run đi ra khỏi khách điếm.
Lưu Chỉ Hàn gặp vô số người, sao có thể không đoán ra e ngại trong lòng lão đại phu, nhưng hắn cũng không có ý định giải thích, chỉ cho nhiều ngân lượng chút.
Khi Lưu Chỉ Hàn trở về phòng Thư Hoàn đã ăn hơn nửa đĩa bánh bao, trên đĩa còn có sườn chua xếp hàng chờ giải quyết, Lưu Chỉ Hàn từng nói uống thuốc xong không thể ăn cơm ngay nàng cũng chỉ coi là gió thoảng bên tai, cần ăn thì ăn cần uống thì uống, còn mời đối phương cùng ăn.
Không có chút ý thức lo sợ đến vết thương, Lưu Chỉ Hàn rất không thích điểm này của Thư Hoàn, ăn bậy không ăn kiêng lúc nào mới có thể dưỡng thương tốt được.
Thư Hoàn cười lấy lòng, quẹt miệng giả bộ ngủ.
Nhưng ăn cơm xong không di chuyển mà nằm xuống liền thật là không ổn, dễ bị đau bao tử, Lưu Chỉ Hàn xoa xoa mi tâm đỡ người ngồi dậy, "Xuống giường đi một chút!"
Lòng Thư Hoàn tự nhủ đi một chút hẳn cũng trong phạm vi chỗ ngồi đến giường, cũng không bao nhiêu, dịch chuyển cái ổ tiếp tục mốc meo không bằng đi ngủ thoải mái hơn. Trong lòng nghĩ vậy, Thư Hoàn sẽ không che giấu biểu hiện ra ngoài, ỉu xìu dựa vào người Lưu Chỉ Hàn, Lưu Chỉ Hàn liên tiếp nhíu mày, "Không có xương à!"
Thư Hoàn ngượng ngập, "Chàng không phải là xương của ta sao!" Sau đó còn cọ cọ vào ngực Lưu Chỉ Hàn, cuộc sống ăn ngủ ngủ ăn này đã vài năm không được hưởng thụ, thật là nhớ, không muốn bị vứt bỏ, hơn nữa nam nhân chăm sóc nàng còn có tướng mạo võ công đều thuộc hạng nhất.
Lời tương tự này Lưu Chỉ Hàn đã nghe nhiều, thờ ơ, chỉ chống hai tay nàng trên đất hoạt động. Đi vòng quanh cái bàn khoảng một nén nhang, Thư Hoàn mới về giường ngồi, uống nước trà Lưu Chỉ Hàn đưa tới, thuận miệng hỏi vài câu về tình hình của Nhạn Liễu.
Lưu Chỉ Hàn lắc đầu nói thương thế của Nhạn Liễu không nặng.
Khuôn mặt Thư Hoàn lập tức suy sụp, vậy là không cần phải cạo trọc sao? Một mình đầu trọc không bằng nhiều người đầu trọc! Hai tay nàng cọ cọ lại có xúc động muốn chạy qua đập Nhạn Liễu một bình hoa nữa.
Sao không nhìn ra tâm tư nhỏ này của Thư Hoàn, Lưu Chỉ Hàn giội một thau nước lã, "Dẫn một vị ni cô bỏ trốn bình thường, dẫn hai vị ni cô thì coi là gì hả!"
Thư Hoàn lúng túng, nhưng không quên ảo não, vì sao phải dẫn Nhạn Liễu đi cùng, loại nữ nhân không có việc gì lại đị gây sự này chỉ thêm phiền toái.
Lưu Chỉ Hàn giải thích nói Khương Cừu Thiên đang tìm kiếm trong thành ngoài thành, bắt được Nhạn Liễu cũng là bắt được nhược điểm của Nhạn quốc, nếu như sau này mấy nước thật sự khai chiến, Nhạn Liễu cũng có thể trở thành lợi thế, thay vì tặng cho Khương Cừu Thiên, không bằng thuận tay mang đi.
Rất có lý rất có lý!
Thư Hoàn huýt sáo.
Hai người cũng không phải là đại thù sống chết, không phải đến mức "có ta không có cô", vì quốc gia đại sự Thư Hoàn cũng có thể kiềm chế chuyện mang theo Nhạn Liễu cùng lên đường, hơn nữa, bên người Nhạn Liễu không có hộ vệ, Thư Hoàn nàng muốn ức hiếp thế nào thì ức hiếp thế nấy, không hề áp lực!
Nghĩ thông suốt Thư Hoàn liền cười tít mắt, cân nhắc âm mưu thủ đoạn nhỏ; Lưu Chỉ Hàn còn hý hoáy mua về dụng cụ dịch dung, một bàn đầy chai lọ.
Thời gian nhạt nhẽo không có gì lạ như vậy qua hơn nửa tháng.
Thương thế của Thư Hoàn đã tốt, có thể chịu đựng lặn lội đường xa mới đi theo Lưu Chỉ Hàn lên đường, ăn gió nằm sương vài ngày, vùng lân cận không hề có thành trấn, lại gặp phải mấy người Khương quốc, may mắn đều đã hữu kinh vô hiểm*.
(* có kinh sợ nhưng không nguy hiểm)
Thư Hoàn ngồi trên xe ngựa cũng không an phận, trái xoay phải xoay xem sẹo trên gáy, nhưng gương đồng nhìn người không rõ, gáy cũng không có mắt, cổ nàng vặn gãy cũng không nhìn thấy vết xẹo xấu xí ở sau gáy, nhưng không nhìn thấy cũng có thể đoán được. Thư Hoàn nghiến răng, xúc động muốn ăn sống nuốt tươi Nhạn Liễu càng mãnh liệt, lúc trước nàng còn choáng váng hay đầu bị nước vào, không hung hăng đập Nhạn Liễu vài cái.
Nhạn Liễu người ở dưới mái hiên, cho dù nhận thấy được nụ cười âm lãnh có ý xấu của Thư Hoàn cũng không dám lên tiếng, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, hận không thể lúc nào cũng có Lưu Chỉ Hàn ở bên, như vậy Thư Hoàn cũng có thể thu liễm lại chút.
Ở chung lâu, sao Thư Hoàn có thể không rõ tính toán nhỏ nhặt của Nhạn Liễu, chung sống tự mình ác tâm, mạng nhỏ khó bảo toàn còn có tâm tư muốn Lưu Chỉ Hàn thương cảm, quyến rũ người cũng không phải chơi đùa như thế? Thư Hoàn lộ ra nụ cười tàn nhẫn, phá vỡ mộng đẹp của xú nữ nhân, "Cô muốn vào hậu cung Ngu quốc, nạp cho phụ hoàng ta à!"
Nhạn Liễu đỏ mắt.
Thư Hoàn thoải mái, ra vẻ hài lòng giơ lan hoa chỉ lên, "Ta chính là nữ nhân trộm cái ghế vị hôn thê của Lưu Chỉ Hàn!"
Nhạn Liễu buồn bã... Nàng ta có thể nói sao? Công chúa Ngu quốc là một bình dấm chua, cả ngày hoài nghi nàng có tâm hồn thiếu nữ với Lưu Chỉ Hàn, dù nàng ta có tặc tâm cũng không có tặc đảm! Lưu Chỉ Hàn càng tuyệt tình hơn, dùng sói đói uy hiếp nàng ta lúc nào cũng bày ra vẻ mặt sùng bái!
Cùng đi với hai người điên, Nhạn Liễu cảm thấy tương lai vô vọng.
Khụ khụ!
Lưu Chỉ Hàn ở ngoài màn xe không nhịn được ho khan vài tiếng, thu hút sự chú ý củahai vị cô nương trong xe ngựa, cũng phá vỡ không khí giương cung bạt kiếm, người đầu tiên chui ra từ sau màn xe là Thư Hoàn, "Có chuyện gì?"
Dưới ánh mắt uy hiếp lườm tới của Lưu Chỉ Hàn. Nhạn Liễu yếu ớt thở dài, "Lưu đại ca!"
Phụt!
Thư Hoàn nghiên người giả bộ muốn ói, nhưng vì so kỹ năng cao vớiNhạn Liễu, nàng nghiến răng kèn kẹt, giọng nói uyển chuyển thê lương, "Lưu lang~~!"
Người kéo xe làm ngựa kêu hí một tiếng, thiếu chút nữa lăn xuống sườn núi dọc theo đường núi.
Khuôn mặt Thư Hoàn vô tội, nàng muốn chọc cười một phen!
Lòng Lưu Chỉ Hàn nói nàng doạ ta còn chưa tính, còn làm ngựa sợ hãi, vậy hôm nay quãng đường còn lại không thể đi tiếp, lại ăn ngủ hoang dã.
Nhạn Liễu lẫn trốn thật xa, không tham gia vào chuyện của hai người họ.
Thư Hoàn chọc chọc hai ngón tay vào nhau, cam chịu số phận gõ mõ đi nhặt cành khô, còn Lưu Chỉ Hàn đi bắt món ăn dân dã, còn Nhạn Liễu không chịu khổ được cũng không dám ăn không ngồi một chỗ, cầm túi nước đi tìm nước.
Sắc trời dần tối, ba người ngồi ở bên cạnh xe ngựa ăn gà nướng, Thư Hoàn không muốn ăn nữa, lại lười phải đi tới đi lui sau bữa ăn, trực tiếp đến nằm lên đùi Lưu Chỉ Hàn cho tiêu thực.
Mùa này muỗi thành đàn, lều mua trước đó vài ngày đã hỏng rồi, bên ngoài không đủ sức trụ, ba người đành phải vào trong xe ngựa. Không gian này quá nhỏ, tay và chân không thể duỗi ra thẳng, Thư Hoàn dứt khoát ngồi trong lòng Lưu Chỉ Hàn, nàng thoải mái lại cọ tới cọ lui, khổ Lưu Chỉ Hàn tê mỏi hai chân.