Vương phu nhân dẫn đầu một đám người đông đúc tìm đến nhà họ Lâm, hùng hùng hổ hổ, một vài người đi ngang qua xì xào bàn tán.
Ám vệ Lục chạy ra cửa sân không nhìn thấy Thư Hoàn chui vào đám người, ngược lại bị một đám ô hợp ngăn lại.
“Cút!” Giọng điệu vô cùng rét lạnh.
“Tiểu tử ngươi không biết trời cao đất rộng!” Vương phu nhân trách mắng.
“Ta không có hứng thú với trời cao, bà lùn là được rồi!” Ám vệ Lục nhìn những người này tựa như nhìn heo được nuôi dưỡng chờ cho mập ra rồi làm thịt. Buổi sáng hắn ra cửa đương nhiên nghe ngóng được diện mạo Vương phu nhân - mẹ của Vương Lai Dân, cũng hiểu rõ những ngững người này đến tìm hắn, nhưng bọn họ ngàn không nên vạn không nên tìm tới cửa sau khi tiểu công chúa bị làm cho tức giận chạy ra ngoài, càng đáng hận chính là ngăn cản hắn. Như vậy chỉ chốc lát là tiểu công chúa sớm đã chạy mất dạng.
“Khá khen cho một tiểu tử cuồng vọng!” Vương phu nhân tức giận nở nụ cười, phấn trên mặt cũng bởi vì diễn cảm vặn vẹo mà rơi rụng, “Xem ra hôm nay không để cho ngươi nới lỏng gân cốt, ngươi sẽ không biết cách làm người!”
“Vậy Lục tử ca ca có thể bị nguy hiểm hay không!” Con trai cả nhịn không được lo lắng hỏi, dù sao tiểu hài tử thấy có người có thể nghĩ kế cho mình ăn móng heo chung quy tốt hơn Vương phu nhân không quen biết lại hung dữ ở bên ngoài.
Lâm Sinh đang cùng thê tử thương lượng làm sao ứng đối Vương phu nhân về sau có thể tránh phiền phức, mặt ủ mày chau, nghe vậy lại cười ha ha nói: “Lục tử ca ca của con có bản lĩnh giỏi, không cần bận tâm đến hắn!”
Ánh mắt của con trai cả sáng ngời, cực kỳ hứng thú chạy tới kéo cánh tay cha cậu lắc lắc hỏi, “Chính là kiểu đánh nhau rất lợi hại kia sao? Con nghe thấy bên ngoài có rất nhiều người kêu la thảm thiết!”
“Con cao hứng với mấy chuyện như thế này?” Lâm Sinh có dự cảm xấu.
Quả nhiên chợt nghe thấy con trai cực kì dương dương đắc ý nói: “Từ nay về sau con trai của người cũng muốn trở thành cao thủ hạng nhất đương thời!”
“Tiểu tử thối học ai lại nói mê sản vậy hả!” Lâm Sinh cười mắng vỗ ót con trai cả, nhưng không hề dùng lực.
Con trai cả uất ức ôm đầu, làm nũng, “Mẹ ơi!”
“Ngoan đi gặm móng heo đi, mẹ và cha con có chính sự phải làm!” Lâm phu nhân cho con tra một nụ cười an ủi.
“Được!” Có móng heo ăn nên con trai cả cũng không náo loạn, cùng tiểu muội chơi đùa.
Cao thủ võ công giải quyết một đám người tay chân yếu ớt mềm nhũn hoàn toàn không cần lãng phí bao nhiêu thời gian, chân chính ghiền bóp!
Chưa tới thời gian một nén nhang, Vương phu nhân dẫn tới một đám mặt hàng miệng hùm gan sứa đã bị ám vệ Lục đánh cho nằm úp hết trên đất, kêu cha gọi mẹ vô cùng thảm thiết!
Thật dọa người mà!
Nhất là Vương phu nhân còn bị ám vệ Lục xách cổ áo lên giống như chó chết!
Nhưng cho dù Vương phu nhân thành tù nhân ngoại trừ vừa mới bắt đầu sắc mặt đại biến ra, sau đó trấn định như thường, còn dám lấy tư thế người trên uy hiếp nói: “Ta chính là Vương gia Diện thành...”
Ám vệ Lục mất kiên nhẫn nghe lão bà này nói nhãm, tự động giúp bà ta lược bớt một ngàn chữ, lại vung tay lên, ném Vương phu nhân như ném đồ bẩn lên mặt đất, lạnh lùng nói, “Dẫn người của bà biến đi, nếu không đừng trách hôm nay ta mở sát giới!”
Trên đường người đến người đi, rất nhiều người dừng bước quan sát, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Vương phu nhân chỉ cảm thấy mất sạch thể diện, nổi giận khó chịu, bà hung hăng liếc mắt nhìn ám vệ Lục, bảo một đám nhân sĩ bệnh tàn đuổi theo sau lưng bà ta cút đi!
Ám vệ Lục vội vã đi tìm Thư Hoàn, cho nên cũng không giải thích nhiều với người Lâm gia, chỉ nói đừng lo lắng, Vương gia sẽ không trở lại tìm phiền toái, hắn liền xoay người rời đi, lưu lại vợ chồng Lâm gia hai mặt nhìn nhau.
Đương nhiên ám vệ Lục nói được làm được, không gây thêm phiền toái cho người không liên quan, cho nên sau khi rời khỏi Lâm gia hắn liền đến nha môn một chuyến, thân phận quang minh, để quan lão gia nhúng tay vào chuyện Vương gia, nếu Vương gia dám cả gan đem chuyện nhục nhã trước mặt mọi người ngày hôm nay giận lây sang Lâm gia, vậy thì bảo bọn họ cút ra Diện thành, một thỏi bạc cũng đừng mong mang đi!
Quan lớn thì có quyền đè chết quan nhỏ!
Đương nhiên mọi chuyện quan lão gia đều lấy ám vệ Lục làm đầu, sẽ không tiếp tục bảo vệ giao tình ngày thường với Vương gia nữa, hắn vỗ ngực bảo đảm từ nay về sau tuyệt đối bảo vệ Lâm gia, không cho Vương phu nhân làm mưa làm gió tùy ý ức hiếp lương dân!
Ám vệ Lục còn tính hài lòng với thái độ thức thời của quan lão gia, nói mấy lời linh tinh như nếu không tìm được có thể sẽ đến làm phiền nha dịch lần nữa.
Quan lão gia nghe xong sao có thể không biết cái gọi là người đồng hành cùng vị trước mặt bọn họ náo loạn khác nhau, nhưng quan lão gia không dám buôn dưa lê, chỉ nói mình là hễ kêu là tới, đại nhân ngài cứ yên tâm!
Ám vệ Lục nhìu chặt mày gật gật đầu, không ngồi ở nha môn lâu, đi đến nơi có thể Thư Hoàn đi qua tìm người.
Diện thành rất phồn hoa, lễ Trường Diện cũng nhiều người, muốn tìm một người cố tình trốn không khác nào mò kim đáy bể.
Nhưng ám vệ Lục có một nguyên tắc tìm phương hướng, ví dụ như đi ngủ phải đến khách điếm, thắp hương bái Phật thì tự miếu, mấy nơi kỳ quái hiếm lạ như loại người giúp người viết sách viết thư; cho ăn mày bánh màn thầu vâng vâng hắn cũng đều chạy qua. Bởi vì Thư Hoàn có một cái dở hơi không thể không nói, đau lòng khổ sở thì thích làm chuyện tốt, nhìn ánh mắt sùng bái người khác, để cho người khác nói nàng là chúa cứu thế, thích người khác mở to mắt trong lòng đều là nàng...
Bên kia Vương phu nhân trở về tới nhà.
Đều nói không đánh trên người mình thì không đau, không đánh trên người mình thì không nhớ, Vương phu nhân không đau không tai trở về nhà liền chửi bới không ngừng, nô bộc trong nhà nơm nớp lo sợ, sợ chọc phải phu nhân có tính tình nóng nảy.
Còn Vương phu nhân tính xấu không đổi hoàn toàn không nghe lời cảnh cáo của ám vệ Lục, dưới sự đề nghị của mấy quân sư quạt mo còn đánh chủ ý lên người Thư Hoàn. Đương nhiên Vương phu nhân không biết Thư Hoàn ở đâu, nhưng bà có thể tiết lộ tin tức giả cho ám vệ Lục, ám vệ Lục sốt ruột tìm người tất nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ tin tức nào về Thư Hoàn, Vương phu nhân liền lợi dụng điểm này để kiềm chế chân ám vệ Lục! Vương phu nhân gọi chuyến này là dắt chó đi dạo!