Thư Hoàn quyết định rời khỏi Diện thành, hiếm khi nàng dậy sớm, nhưng nàng đã đánh giá thấp Giản Nguyệt Doanh phiền chán kia, cô nương kia không mời mà tới cười tủm tỉm vung tay áo dùng bữa, Thư Hoàn đau răng, khẩu vị đều mất sạch.
Có người mời khách, Giản Nguyệt Doanh gọi tiểu nhị một tiếng, gọi vài món ăn nổi tiếng thêm một ấm rượu ấm nhỏ.
Giản Nguyệt Doanh không phát hiện ra mình mặt dạn mày dày, cho dù nàng như chủ nhà gọi món ăn; giúp người xua đuổi nam cặn bã là sáng suốt, làm việc tốn công tốn sức, vậy ăn một bàn ăn cao lương mỹ vị của Thư Hoàn cô nương thì có làm sao? Còn ngại ăn uống thiếu thốn đó!
Nếu Thư Hoàn biết Giản Nguyệt Doanh tự nhận mình có tâm tính tốt đẹp, nói cái gì cũng sẽ bất chấp lễ nghi tạt nước trà vào mặt cô nương này.
Một bữa cơm, hai người ám vệ Lục và Thư Hoàn không ăn bao nhiêu, cơ hồ toàn bộ đều vào bụng của Giản Nguyệt Doanh, Giản Nguyệt Doanh coi như thoả mãn với lần này, dùng lời của nàng mà nói thì đêm qua Thư Hoàn cô nương hiếm khi tự hỏi cuộc sống tự hỏi tình yêu, sáng sớm không tỉnh ngủ có thể ăn no mới là lạ! Còn ám vệ Lục ăn không vô rất rõ ràng là trong lòng trống rỗng, sợ Giản Nguyệt Doanh nói ra sự thật, làm hại hắn mất mặt mũi tôn nghiêm trước mặt Thư Hoàn!
“Lời nói của ta có thể sẽ đả thương trái tim Thư Hoàn cô nương, nhưng đau dài không bằng đau ngắn!” Giản Nguyệt Doanh trịnh trọng nói chuyện.
Trong mắt ám vệ Lục lóe lên sát khí rồi biến mất.
Thư Hoàn cũng không có thiện cảm với cô nương ngăn cản nhân duyên của người khác, cho dù Giản Nguyệt Doanh xuất phát từ lập trường giúp người, nhưng đừng quên người đời sợ nhất là ngụy quân tử, Thư Hoàn cũng sợ, sợ người có dáng vẻ tâm hoài quỷ thai giả bộ chính nghĩa nghiêm nghị để nhúng tay vào chuyện của nàng và ám vệ Lục, nhưng những người này có lập trường gì chứ!
Mà kiểu người không có lập trường bắt đầu khoa tay múa chân.
Giản Nguyệt Doanh ba lạp ba lạp...
Tóm lại một câu: Trước ngày thành thân đối với nam nhân động tay động chân với nữ chân không có cái gì là tốt cả, đều là người xấu chiếm hết tiện nghi liền rời đi.
Lúc này Thư Hoàn mới sực tỉnh, rốt cuộc hiểu rõ vì sao Giản Nguyệt Doanh dây dưa với hai người không dứt rồi, vốn là ở trong đại lao thị trấn Trương gia, hành động ám vệ Lục chiếm địa bàn cắn cằm chọc giận Giản Nguyệt Doanh. Thư Hoàn nhấp một ngụm trà, nhưng cái này cũng chả thể trách ám vệ Lục được nhỉ? Nếu Thư Hoàn là ám vệ Lục, nhìn thấy một quỷ lôi thôi ở bên cạnh tựa như ngấp nghé nữ nhân của mình, nàng cũng sẽ làm ra cử chỉ không tốt để tuyên thệ chủ quyền, nhưng so với cắn cằm còn quá đáng hơn đấy.
Khụ!
Thư Hoàn ho khan hai tiếng, Giản Nguyệt Doanh rõ ràng đã hiểu lầm, tất cả nam nhân trên đời này không phải ai cũng là kẻ bạc tình, vậy không công bằng. Nhưng Thư Hoàn lại có tư tưởng xấu không nhắc nhở Giản Nguyệt Doanh, bởi vì cô nương này lại nói:
“Nếu Thư Hoàn cô nương không tin lời ta nói, vậy chúng ta thử chút xem, từ hôm nay trở đi ta sẽ dụ dỗ gã sai vặt nhà cô, hắn tuyệt đối sẽ từ bỏ cô mà yêu ta!” Giản Nguyệt Doanh đã tính trước.
Ngay cả lời nói cậy góc tường cũng có thể nói đến đúng lý hợp tình như vậy, không biết cô nương cô không biết liêm sỉ cỡ nào!
Cô nương không biết liêm sỉ cô cố tình muốn so sức quyến rũ với công chúa đại nhân có thể nói thẳng, quanh co lòng vòng khiến người ta nôn khan đấy!
Thư Hoàn hơi nhức đầu, hắc tuyến trên trán nhỏ giọt vào ly trà, “Nam nhân của ta, không cần nữ nhân khác tới giám định trung trinh!”
“Vậy là cô không đúng rồi!” Giản Nguyệt Doanh vỗ bàn đứng lên.
Ám vệ Lục dùng sức ho khan, mắt thấy Thư Hoàn bị thái độ lên mặt nạt người của Giản Nguyệt Doanh làm cho tức đến mức suýt chút nữa lật bàn, hắn nhanh chóng vỗ vỗ vai Thư Hoàn, đè nén tiếng cười nói: “Về phòng trước đi, sau này bàn lại!”
“Được!” Thư Hoàn trừng mắt nhìn nam nhân trêu hoa ghẹo nguyệt một cái, vội vàng lên lầu, không thèm nhìn Giản Nguyệt Doanh khiêu lửa, nhưng ám vệ Lục sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện bới móc tìm lỗi.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Giết ngươi!” Nụ cười của ám vệ Lục đối với Thư Hoàn đã sớm biến mất, sắc mặt âm trầm đáng sợ, đột nhiên ra tay bẻ gãy một cánh tay của Giản Nguyệt Doanh. Lúc đầu ám vệ Lục cho rằng sẽ không thành công, dù sao Giản Nguyệt Doanh cả gan gây sự khắp nơi, nói dám cả gan không có vài cái bàn chải hắn sẽ không tin, nhưng lần này ám vệ Lục đoán sai rồi, Giản Nguyệt Doanh giống như nữ nhân bình thường không có chút công phu ngăn cản, cho nên hắn bẻ gãy cánh tay nàng vô cùng dễ dàng!
“A!” Giản Nguyệt Doanh kêu đau, rưng rưng nước mắt, nhưng lại quật cường không hề oán giận; ám vệ Lục cảm thấy phiền muộn, đối với cô nương không học võ mà nói, hắn ra tay hơi nặng.
Nhưng khiến ám vệ Lục lòng mang áy náy gì gì đó rồi nói xin lỗi rõ ràng không có khả năng, giáo huấn Giản Nguyệt Doanh đau đớn một trận cũng tốt, miễn cho nàng lên cơn điên xen vào việc của người khác.
Hành tẩu giang hồ lại thích xen vào việc của người khác, không có công phu trong người sớm muộn gì cũng bị đao chém!
Giản Nguyệt Doanh khóc sướt mướt đưa mắt nhìn ám vệ Lục rời đi, nói nàng không biết công phu?
Có thể sao?
Đương thời truyền lưu rộng nhất chính là “khổ nhục kế”!
Giản Nguyệt Doanh muốn gieo một hạt giống tên là “đáng thương” ở trong lòng ám vệ Lục, đợi nó chầm chậm mọc rể nẩy mầm.
U thành.
Trước đại môn Lý phủ dừng một chiếc xe ngựa nào đó, Bội Hương dìu Lý Nhược Mai ngồi lên, “Tiểu thư, áo choàng của cô!”
“Đặt vào bên trong trước đi, ta không lạnh!”
Con gái có thể hiểu rõ nó không quấn lấy Tiếu Cảnh Thăng nữa, được cha thả ra khỏi phòng củi, Lý phu nhân cực kì vui mừng, chỉ là nghĩ đến con gái muốn đến Vương gia ở Diện thành, Lý phu nhân lại có chút không vui, trước khi đi khuyên bảo lần nữa, “Ở nhà với mẹ thêu hoa xem sổ sách đi, đến Diện thành đường xá xa xôi, mẹ không yên tâm!”
Lý Nhược Mai chỉ bực dọc nóng nảy sau khi mang thai, cho nên áp chế không kiên nhẫn nói: “Mẹ à, thanh danh của con ở U thành đã sớm bị tiểu nhân Lưu phủ phá sạch rồi, việc hôn nhân chỉ có thể tìm ở xa, mẹ cũng đừng lo cho con, con tự có chừng mực, Bội Hương lên xe, phải ra khỏi thành!”
“Vâng, tiểu thư!” Bội Hương đáp, lại nhìn về phía Lý phu nhân nói: “Phu nhân mau trở về phòng đi, đừng ở bên ngoài bị gió thổi lạnh!”
Lý phu nhân gật đầu, con gái lạnh nhạt cùng tỳ nữ ân cần khiến bà nóng giận.
Xe ngựa chậm rãi ra khỏi U thành.
Trong xe có rất nhiều điểm tâm, cũng có trái cây, Lý Nhược Mai chọn đồ chua ăn.
Lý Nhược Mai mang người đến Diện thành không nhiều lắm, một Bội Hương hầu hạ, một phu xe.
Nàng quyết định rất tốt, ỷ vào sự yêu mến của biểu ca Vương Lại Dân, nàng làm cho biểu ca say đắm không thay đổi ngoan ngoãn làm cha đứa bé trong bụng nàng, có lẽ Vương Lại Dân ăn mày đòi ăn xôi gấc kia sẽ không cự tuyệt, dù sao mỹ mạo của nàng, người bình thường không thể so sánh được, Tiếu Cảnh Thăng đá nàng có lẽ hai mắt mọc trên người chó!
Chuyến đến Diện thành này, Lý Nhược Mai đã tính trước.
Bội Hương còn đang ưu sầu vì tiểu thư nhà mình, nhưng vừa thấy dáng vẻ không hoảng hốt không vội vàng của tiểu thư, đột nhiên nàng có loại ảo giác hoàng thượng không vội thái giám cấp bách rồi.
Sau khi Thư Hoàn trở về phòng cũng không vội rời khỏi Diện thành, dù sao cũng cần phải giải quyết tình địch đột nhiên khó hiểu xuất hiện, ý chí chiến đấu của nàng rất cao đấy! Nhưng có mấy lời muốn hỏi ám vệ Lục, thái độ của ám vệ Lục nhìn kiểu gì cũng là tác phong đục khoét nền tảng “lời nói hùng hồn” của Giản Nguyệt Doanh.
“Không ăn được nho liền nói nho còn xanh!” Ngón tay ám vệ Lục xoa xoa cái mũi của nàng.
Thư Hoàn hơi hiểu ra, nắm lấy tay không lớn chất phát của ám vệ Lục, “Ngươi nói xem có phải nàng ta muốn nam nhân không?”
Ám vệ Lục: “...”
Công chúa đại nhân nàng có thể đừng nói ra lời thô tục như vậy được không!
Xen lẫn vào phố phường nhiều năm, công chúa nàng đã quên thân phận của mình rồi sao?
Thư Hoàn không phát hiện ám vệ Lục quỷ dị im lặng, còn giống như sói đói vồ mồi dùng sức cọ cọ vào ngực hắn, thẹn thùng xấu hổ nói: “Kỹ xảo quyến rũ của ta so với Giản Nguyệt Doanh thấy thế nào! Có say lòng người hơn nàng ta không?”
Ám vệ Lục bất ngờ không cảnh giác, thuận tiện ôm lấy eo Thư Hoàn, “Ngược lại ta hy vọng mấy nữ nhân tính tình giống Giản Nguyệt Doanh!”
Thư Hoàn mài răng.
Ám vệ Lục cười nói: “Số lần nàng ôm ấp yêu thương cũng nhiều hơn chút!”
Thư Hoàn sửng sốt.
Ám vệ Lục còn cười nói: “Bánh màn thầu vừa rồi vừa thơm lại còn mềm!”