Phùng Điềm Thu là một cô nương thẳng thắng, lời nói không để trong lòng, nói bâng quơ vài ba câu là có thể bị ấn tượng của người không tệ này lừa gạt tâm sự.
Phùng Điềm Thu giao thiệp cả một buổi chiều với Hoa Diện, tin tưởng Hoa Diện nói khéo như rót là người tri kỷ.
Hoa Diện quỷ kế đa đoan từ trên người Phùng Điềm Thu biết không ít chuyện, nhất là chuyện có liên quan đến hái hoa tặc đêm qua.
Song Hoa bưng trà dâng nước ở một bên thầm sốt ruột, tiểu thư nhà nàng tuỳ tiện thổ lộ tâm tình với một nam tử xa lạ, rất có thể bị lừa nha! Mặt trắng nhỏ kia không phải là nam nhân ăn cơm bao* không có phẩm chất mà Phùng lão gia thường xuyên nhắc tới sao?
(* = trai bao)
Mắt thấy ngón tay thon dài của Hoa Diện đặt lên ngón tay mượt mà của Phùng Điềm Thu, Song Hoa ho mạnh ra tiếng.
"Ngươi làm sao vậy, bị nhiễm phong hàn sao?" Phùng Điềm Thu nghe tiếng quay đầu lại, vứt Hoa Diện ở đầu thuyền, "Ta dẫn ngươi đi xem đại phu nhé?"
Sự quan tâm của Phùng Điềm Thu không giống làm giả, Song Hoa ít nhiều cũng thấy yên tâm, "Tiểu thư, nô tỳ không sao, nhưng sắc trời đã muộn, muỗi cũng nhiều, hay là trở về khách điếm nghỉ ngơi đi, dù sao còn phải thẩm vấn nam nhân nghi ngờ là hái hoa tặc kia nữa!"
"A! Trăng lên cao rồi sao!" Lúc này Phùng Điềm Thu mới phát hiện mặt trời đã sớm xuống núi, nghĩ đến mình ở cùng với một nam nhân mới quen biết một ngày đàm tiếu trong đêm tối, không khỏi có chút ảo não dậm chân, nén giận nói: "Song Hoa, sao ngươi không nhắc nhở ta sớm một chút, muỗi cắn ta nhiều lắm đó!"
Song Hoa gánh chịu rất nhiều trách nhiệm sắp khóc rồi!
Một canh giờ trước khuyên người trở về khách điếm không dưới ba bốn lần, không phải mỗi lần đều bị Phùng Điềm Thu kiếm cớ ngăn lại hết hay sao?
Vừa rồi Song Hoa cũng miễn cưỡng nhắc nhở.
Không cần quan tâm đến quá trình quanh co thế nào, rốt cục cũng có thể bình an trở lại khách điếm.
Song Hoa cảm thấy mình công đức viên mãn rồi, không cần tiếp tục hốt hoảng lo sợ Phùng Điềm Thu sẽ xảy ra chuyện ở bên ngoài.
Nhưng làm một tỳ nữ ăn cơm của người ta, thích hợp thừa nhận sai lầm tiểu thư phạm phải!
"Dạ dạ dạ! Lần tới nô tỳ nhất định nhắc nhở tiểu thư!"
Sau đó, dưới ánh mắt đưa tiễn cười tủm tỉm của Hoa Diện, Phùng Điềm Thu dẫn đầu mang Song Hoa lên bờ.
Cùng lúc đó;
Khách điếm, phòng trên lầu;
Một bàn thức ăn sắc vị đều đủ hấp dẫn người ta chảy nước miếng.
Cá kho tàu tán phát lên vị tươi ngon của nó, Thư Hoàn ngồi bên cạnh nó thỉnh thoảng lơ đãng lườm nó một cái;
Nuốt nước miếng!
Không ăn, chúng ta kiên quyết không ăn!
Châm đèn nói chuyện đêm với ám vệ Lục, Thư Hoàn tổng kết ra vài điểm:
Nhị lão nhà Ám vệ Lục dùng bồ câu đưa tin nói đến tuổi rồi, con trai con mau về nhà thành thân!
Ám vệ Lục đối với công chúa không có ý tốt có ý đồ xấu bị mỹ mạo của công chúa đại nhân mê hoặc thần hồn điên đảo khụ khụ... Lúc này hắn mới sực tỉnh còn có một nhân duyên với cô nương như hoa sen mới nở khác treo trên vai hắn! Xin thứ lỗi ký ức có liên quan đến một cô nương khác đã sớm bị hắn chôn sâu trong góc nào đó rồi!
Một trái một phải, "ưu ái" hai cô gái kia, ám vệ Lục cảm thấy rất có áp lực lớn!
Ám vệ Lục tuân theo đối nhân xử thế cần phải thẳng thắn vô tư, cưới vợ chỉ cưới một người, nhân sinh quan của nam nhân phải có trách nhiệm về trái tim. Hắn đau đớn hạ quyết tâm dùng phương thức có trước có sau để đối mặt với hai cô gái kia.
Vì vậy sau khi Thư Hoàn quen biết ám vệ Lục đã là bi kịch, nàng bị knock out bởi ám vệ Lục "vô tình lạnh lẽo" không tìm "hoa đào thối"!
Nghe nói cô nương có dáng vẻ như hoa sen mới nở kia thắng!
Bởi vì Phù Dung cô nương kia là cô dâu nhỏ của ám vệ Lục.
(phù dung = hoa sen)
Nhưng trong lòng ám vệ Lục không thể từ bỏ được công chúa đại nhân có thể mê hoặc người ta mất hồn mất vía cơm nuốt không trôi uống nước cũng có thể bị nghẹn!
Ám vệ Lục đau khổ quyết định để công chúa đại nhân chán ghét khinh thường lạnh nhạt với mình, kế tiếp biết rõ sự chênh lệch giữa chủ tử và cấp dưới, đây là sự trào phúng trần truồng của đẳng cấp!
Chỉ có công chúa đại nhân phản cảm, mới có thể tiến thêm một bước đẩy ám vệ Lục ra xa.
Ám vệ Lục mang theo nổi khổ chua chát kể từ đó đi lên con đường tùy hứng tự bôi đen mình không thể quay đầu lại!
Vì vậy sau toàn bộ mọi thứ liền thuận lý thành chương;
Ám vệ Lục mất mát trở về nhà, quyết định cưới vợ;
Không ngờ bắt gặp vị hôn thê nói chuyện cùng tỳ nữ, thì ra nàng ta đã sớm có người trong lòng, tâm hồn thiếu nữ ngầm trao cho người khác.
Ám vệ Lục cảm thấy sụp đổ, hắn vô cùng triệt để mơ tưởng viễn vong rồi! Nên nói sau khi nói dối lừa gạt công chúa đại nhân, lại đổi được kết cục bết bát thế này? Hay là nói ám vệ Lục may mắn phát hiện sớm?
Ngươi bất nhân đừng trách đừng trách bất nghĩa!
Nếu trên người đã không cần gánh trách nhiệm vị hôn thê, vậy ám vệ Lục dứt khoát quay đầu rời đi.
Ám vệ Lục quyết định đi tìm công chúa, tìm một đường sống quay về, mặc dù hắn đã từng thề thốt son sắt nói với công chúa: Cho dù vị hôn thê có xấu xí, cũng thích...
Mấy điểm trên, Thư Hoàn tổng kết xong.
Oa, Thư Hoàn vừa mệt vừa đói, thức ăn trên bàn cũng nguội rồi, nàng gắp cá kho tàu nhớ thương đã lâu lên.
Ám vệ Lục nói chuyện cả buổi miệng đắng lưỡi khô, "Nàng hẳn nên nói cái gì đó đi."
Thư Hoàn lắc đầu, lúc trước nhìn thấy cá kho tàu thì không được tự nhiên, còn giờ thì thản nhiên ăn nó, thịt cá tươi mới, nàng cho là mình biểu hiện đủ rồi, nhưng ám vệ Lục cố chấp muốn nàng cho một lời hứa, xin thứ cho nàng không làm được. Thư Hoàn có thể hiểu được cách làm lúc trước của ám vệ Lục, nhưng rất khó nói nàng sẽ không chán ghét mà đáp lại.
Thư Hoàn thích sạch sẽ, đồ của nàng không thể dính chút xíu hạt cát nào;
Một loạt quyết định lúc trước của ám vệ Lục đã có chút xúc phạm đến ranh giới thích sạch sẽ của nàng, đây là điều không được phép.
Không nên trông cậy vào nàng đáp ứng ám vệ Lục bao nhiêu, trái tim từ nóng đến lạnh, cho tới bây giờ đều không phải tuỳ tiện là có thể được ủ nóng lần nữa.
Nhất thời im lặng, trong phòng lập tức yên tĩnh, chỉ có tiếng nhấm nuốt thức ăn không ngừng.
Ám vệ Lục không nhận được thái độ của Thư Hoàn càng tiến thêm một bước, không khỏi có chút lo lắng;
Thư Hoàn mắng cũng được đánh cũng được, cho dù nổi giận thế nào ám vệ Lục đều có thể chịu đựng, cũng có thể ứng đối, nhưng chỉ riêng thái độ không nói không rằng khiến người ta mờ mịt này, ám vệ Lục có chút mất chính xác.
Nhưng hai người cũng không thể ngồi miết bên bàn trừ ăn cơm ra cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, như vậy sau này càng khó hơn.
Ám vệ Lục đợi sau khi Thư Hoàn buông bát đũa xuống, uống trà lau miệng xong, lại bắt đầu tìm lời nói.
"Ngón tay công chúa còn đau không?" Điều này đại biểu cho quan tâm.
Thư Hoàn gật đầu, suy nghĩ như vậy cũng không đúng lại lắc đầu.
Ám vệ Lục suy nghĩ, cho dù là ai ngon tay bị thương đều sẽ đau, Thư Hoàn gật đầu lại lắc là sợ hắn mượn chủ đề này nói đến nhưng chuyện khác?
Nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, ám vệ Lục khó tránh khỏi ấm ức, cũng vội vàng ăn cơm, sau đó gọi tiểu nhị lên lầu dọn dẹp canh cặn thịt thừa.
Trên tay tiểu nhị ngoại trừ tiền lương mỗi tháng chưởng quầy phát, còn có của khách thưởng;
Nhìn mặt mà nói chuyện là thứ cần dùng của mỗi tiểu nhị;
Tiểu nhị vừa lau bàn vừa nói với hai người đứng hai góc ở trong phòng: "Khách quan, buổi chiều hôm nay vị Phùng cô nương kia đi du thuyền với Hoa Diện công tử, đến giờ vẫn chưa thấy quay về!"
Thư Hoàn bất ngờ nhíu mày, khó trách Hoa Diện kia không chạy tới quấy rầy nàng, vốn tưởng rằng là do ám vệ Lục đàn áp, hóa ra là có Phùng Điềm Thu chặn lại, đây coi như là họa thủy đông dẫn nhỉ?
Ám vệ Lục suy tính so với Thư Hoàn toàn diện hơn một chút, lúc này thân phận Phùng Điềm Thu có chút đặc biệt, ra cửa quá lâu không trở về, chẳng lẽ tiếp tục gây thêm rắc rối. Ám vệ Lục gây ra hiểu lầm gây ra sai lầm một lần, cũng thiếu chút chịu oan ức gánh danh hái hoa tặc trên lưng, cho nên hắn cũng lo lắng cho an toàn của Phùng Điềm Thu không kém, nhất là Phùng Điềm Thu đi du thuyền cùng Hoa Diện có vẻ mặt gian giảo.
Ám vệ Lục tiện tay đưa cho tiểu nhị một thỏi bạc, gật đầu nói: "Ta ra ngoài tìm thử xem!"
Tiểu nhị nhận bạc vui mừng bưng khay ra ngoài.
"Công chúa!" Ám vệ Lục quay người lại.
Thư Hoàn vội vàng xoay đầu nhìn ngoài cửa sổ, làm bộ như điềm nhiên như không nói: "Gọi ta có chuyện gì?"