Bất Sát

Chương 7-1

Tập 7: Dị thế giới du ký

Chương 1: Nhờ vả của Lý quán chủ

Mắt thấy Bạch Thiên và chúng đạo sĩ trong Lý gia quán đã phóng đến phía trước quái vật, Leola cũng tập trung tinh thần lên chiến trường không xa, tránh cho Bạch Thiên sẽ không địch lại quái vật trước mắt mà bị thương.

"Gần đây, yêu nghiệt mọc lan tràn, chẳng lẽ là điềm báo trời sắp giáng đại họa?" Lý quán chủ vân vê râu, bộ dạng lo quốc lo dân.

"Ý của ông ta là nói, một năm gần đây, một đống quái vật linh tinh chạy khắp nơi, không biết mình có cần dọn Lý gia quán đến núi sâu tị nạn thì tốt hơn." Keisy quay đầu qua, vẻ mặt nghiêm túc giải thích với Leola.

Leola trầm tư một hồi: "Trước kia hình như không có những quái vật này."

"Vật này hình như không phải yêu ma quỷ vật, vừa không sợ kiếm gỗ đào, cũng không sợ bùa chú vân vân." Lý quán chủ đã lộ ra khuôn mặt có chút nhăn nhó, nếu không phải đúng lúc Bạch Thiên và Keisy (chủ yếu là người trước) đến, bằng không Lý gia quán sợ rằng chỉ là đối phó những quái vật này đã thương vong nặng nề rồi, đến đây, Lý quán chủ không khỏi cảm kích khả năng nhìn xa của con gái Tam Nương, mặc dù Tam Nương chủ yếu là bởi vì Bảo Lợi Long mà giữ lại đám người Keisy.

"Nghĩa là nói, bọn họ thực sự không có biện pháp ứng phó những quái vật này." Keisy bổ sung nói rõ.

"Trên giang hồ cũng dấy lên sóng lớn, minh chủ càng vì thế cử hành đại hội võ lâm, lấy ra tuyệt thế bảo kiếm làm phần thưởng, hi vọng có thể nhờ vào đó liên hợp mọi người, suy nghĩ biện pháp đối phó những yêu nghiệt này." Lý quán chủ thở dài, hết sức kính nể Minh Chủ.

"Cái Minh Chủ gì kia lấy ra thanh kiếm hỏng, liền khiến một đống người liều mạng đi thi đấu, liều xong còn phải nghĩ đến sứt đầu mẻ trán để đối phó những quái vật kia, chiêu này đúng là cảnh giới tối cao của thu hút lao công giá rẻ." Keisy khinh thường hừ một tiếng.

Leola gật đầu, mặc dù Keisy nói chuyện thô lỗ, nhưng là trực tiếp, hơn nữa thường thường đánh trúng trọng tâm, những lời trực tiếp này khiến Lý quán chủ cũng lộ ra biểu tình do dự, xem ra hình tượng cao khiết của võ lâm minh chủ ở trong lòng hắn đã có chút dao động rồi.

Mà ở xa xa, bởi vì quái vật giống như tảo lục cầu này thực sự có thể tích quá lớn, rất nhiều đạo sĩ đã được Bạch Thiên khuyên rời khỏi hiện trường chiến đấu, đang đứng ở bên cạnh quan sát, mà Bạch Thiên cũng để cho Liệt Diễm biến trở về dạng rồng lớn, giờ phút này đang cưỡi Liệt Diễm lượn vòng ở không trung, Bạch Thiên hình như đang nghĩ nên làm sao hạ thủ mới tốt, trước mắt quái vật giống như quả cầu da xanh biếc này, cũng không biết điểm yếu ở đâu, ngoại trừ lăn qua lăn lại, đè bẹp một đống tòa nhà, để lại một đống chất nhầy hình như có độc tính, thì cũng không có làm cái gì.

"Liệt Diễm, dùng ngọn lửa thử xem."

Bạch Thiên hạ chỉ thị với Liệt Diễm dưới thân, mà Liệt Diễm cũng lượn vòng một cái, đến gần lục cầu tảo khổng lồ, trong miệng lập tức liền phun ra một ngọn lửa nóng cháy, trực tiếp phun lên người lục cầu tảo, đợt phun này, lục cầu tảo không có bao nhiêu phản ứng, vẫn lăn qua lăn lại, nhưng thân thể hình cầu của nó lại bắt đầu xuất hiện dị trạng, nơi ngọn lửa phun đến vậy mà chậm rãi tan chảy đi, mà ở lỗ hổng cũng chảy ra một đống chất nhầy màu lục.

Bạch Thiên ra hiệu Liệt Diễm dừng ngọn lửa, cẩn thận quan sát trạng huống của lục cầu tảo, chỉ thấy nó giống nhưng quả táo bị cắn một miếng, "nước quả dồi dào" còn chảy loạn khắp nơi, đầy đường phố đều bị thứ chất nhầy màu lục này bao phủ, những đạo sĩ vốn cách gần nhất cũng không thể không liên tục lùi lại.

Bạch Thiên nhíu mày nhìn chất nhầy kinh khủng này, mặc dù quái vật này rất dễ ứng phó, chẳng qua vừa đánh, nó liền chảy chất nhầy khắp nơi, mới đánh một cái lỗ đã làm ngập một con phố, nếu làm tan cả cái lục cầu tảo này, sợ rằng phải làm ngập mười mấy con phố rồi.

Chủ nhân!

Bạch Thiên ngẩn người, cũng dùng tâm linh cảm ứng hồi ứng Liệt Diễm, chuyện gì?

Bảo Lợi Long điện hạ nói, chủ nhân của ngài ấy muốn ngài ấy và tôi cùng bắt quái vật này lại, ném ra ngoài thành rồi nung chảy.

Nghe thấy lời này, Bạch Thiên nhìn về phía Leola, chỉ thấy một con Bạch Long to lớn từ phía sau Lý gia quán bay ra, đang bay về phía Bạch Thiên, đã có phương án giải quyết xác thiết, Bạch Thiên lập tức phấn chấn tinh thần, sau khi chỉ huy Liệt Diễm và Bảo Lợi Long tụ họp lại, hai rồng bốn móng vuốt cùng nhau túm lấy lục cầu tảo khổng lồ, bốn phiến cánh rồng cũng bạt mạng vỗ lên.

Dân thành, những đạo sĩ đều mở to mắt nhìn màn không thể tưởng tượng trước mắt, mặc dù sớm đã nhìn thấy yêu nghiệt được Hải Lam Thương Hiệp sai khiến, nhưng hôm nay lại có thể xuất hiện thêm một con yêu nghiệt càng khiến người chú ý, mọi người không khỏi nổi lên tán thán, đương nhiên tán là nhiều nhất, vẫn là Hải Lam Thương Hiệp quả thật danh bất hư truyền gì gì đó.

Dưới nỗ lực của Bảo Lợi Long và Liệt Diễm, thân thể của lục cầu tảo khổng lồ chầm chậm rời khỏi mặt đất, cuối cùng, bốn phiến cánh rồng ra sức vỗ một cái, hai con rồng liền mang theo lục cầu tảo bay vọt lên trời, bay một mạch về phía ngoại thành, dân thành và đạo sĩ cũng đều hoan hô cả lên, người toàn thành xếp thành một hàng đội ngũ đưa tiễn thật dài, theo ở phía sau đuôi hai rồng.

Mãi đến sau khi khối lục cầu tảo kia bị Liệt Diễm đốt thành một đống chất nhầy, Bạch Thiên lúc này mới hài lòng để cho Liệt Diễm bay trở về thành, tại đây, những dân thành trong thành đều tụ tập ở cửa thành, vừa nhìn thấy Bạch Thiên cưỡi theo Liệt Diễm đi tới, mọi người đều cao giọng hoan hô: "Hải Lam Thương Hiệp, Hải Lam Thương Hiệp!"

Bạch Thiên vừa nhìn thấy trận trượng này, nhất thời có chút ngẩn ra, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, nhìn mọi người không ngừng reo hò, Bạch Thiên mặc dù lúng túng cũng chỉ có thể ngây ngốc để Liệt Diễm đậu ở cửa thành, sau đó bị mọi người xông đến làm cho luống cuống tay chân, chỉ có thể ngây ngốc lộ ra tươi cười thẹn thùng, vừa hồi ứng mọi người: "Đây là chuyện tôi nên làm..."

"... Duy trì chính nghĩa là chuyện tôi nên làm, mọi người không cần cảm tạ tôi." Keisy ưỡn ngực, giọng ra vẻ chững chạc.

Leola không khỏi nghiêng mắt nhìn động tác của Keisy.

"Xì!" Vừa nói xong, Keisy lập tức bĩu môi: "Vừa nhìn đã biết tên kia đang nói cái gì."

Cẳng chân của Leola đột nhiên bị xiết, cúi đầu nhìn, Bảo Lợi Long đã chạy về rồi, đang bám chặt ở trên chân hắn, mà Bạch Long trên bầu trời đương nhiên cũng sớm đã biến mất tăm, mọi người đều vây quanh Bạch Thiên, hình như không làm sao chú ý đến đã thiếu đi một con "yêu nghiệt".

Bạch Thiên sau lưng kéo theo một chuỗi người dài cũng mang theo Liệt Diễm thu nhỏ trở về Lý gia quán, vẻ mặt bất đắc dĩ, xem ra là không làm gì được quần người phía sau, nhất là mấy người mặc màu đỏ thẫm, trang điểm dày đến cả khuôn mặt như là một cái bánh mochi, trên tay không hẹn mà cùng cầm mười mấy bức họa cô gái, miệng chưa từng ngập lại, một giây có thể phun ra mười mấy câu, nghề nghiệp gọi là bà mối.

Nhìn thấy tràng cảnh vạn người đổ xô ra đường này, Keisy thong dong cầm lấy súng lớn ở hông, giơ lên cao, nổ súng "BANG" một cái, thành công khiến những bà mối giống như vĩnh viễn sẽ không ngừng nói kia đóng lại miệng, hiện trường là một mảnh trầm tĩnh, Keisy cũng hài lòng thổi thổi khói súng, lưu manh tuyên bố: "Chân Không, đóng cửa!"

Chân Không ngẩn người, ngoan ngoãn đi đến cửa đạo quán, đem cửa gỗ nặng nề chầm chậm đóng lại, mà Bạch Thiên cũng kịp thời lách người vào đạo quán, bà mối gần Bạch Thiên nhất phía sau vốn còn muốn đi vào theo, chẳng qua Keisy lại chậm rãi lộ ra tươi cười như ma vương, vũ khí không rõ trên tay cũng chỉa thẳng về phía bà mối, dọa cho người sau vội vàng thu chân lại, chỉ sợ tiếng bang tiếp theo sẽ kèm theo tiếng la hét của mình.

Khi cửa đạo quán rầm một tiếng đóng lại, Bạch Thiên cuối cùng cũng thở phào, mặc dù hắn không phải rất tán đồng thủ đoạn của Keisy, chẳng qua lại không nhịn được cảm kích cậu đã giải vây thay cho mình.

"Bạch thiếu hiệp quả nhiên là nhân nghĩa hơn người." Lý quán chủ tán thán, đồng thời vừa lại lo lắng nói: "Chỉ là nguồn gốc của yêu nghiệt này chưa làm rõ, Bạch thiếu hiệp vừa lại sắp đi xa, không biết đệ tử nhà ta có thể ngăn cản được bao nhiêu yêu nghiệt, cũng không biết những thành khác có gặp phải rất nhiều yêu nghiệt này, bọn họ cũng không may mắn như Thắng Thiên Thành, có thể gặp được đoàn người Bạch Thiếu Hiệp."

Bạch Thiên vừa nghe, lập tức cũng lộ ra thần tình lo lắng: "Cũng phải, sau khi tôi đi, liền không có ai có thể bảo hộ Thắng Thiên Thành nữa, nếu sau này quái vật lại tới, mọi người nên làm sao đây?" Vừa nói, ánh mắt của Bạch Thiên không ngừng phiêu về phía Keisy, hắn hình như cũng đã nhiễm thói quen giống như Leola, gặp phải chuyện tổn thương đầu óc liền bắt đầu nhìn hướng Keisy cái người nhiều mưu ma chước quỷ nhất này.

Keisy lườm nguýt Bạch Thiên mấy cái, đáng tiếc Bạch Thiên giữ vững tinh thần bất khuất không từ bỏ của kỵ sĩ, vẫn cứ trực tiếp nhìn Keisy không tha, rất nhiều hàm ý 'cậu không nghĩ biện pháp tôi liền không đi' ở bên trong.

Keisy bị Bạch Thiên nhìn đến không chịu nổi, trực tiếp phát nộ khí lên thân người khác: "Lão già chết tiệt! Ông muốn chúng tôi làm gì cứ trực tiếp nói, bớt ở bên đó giả vờ giả vịt!"

Lý quán chủ vân vê râu tiêu sái cười một cái, người khác thoạt nhìn là nụ cười trí tuệ, ở trong mắt của Keisy, đó căn bản chính là cười gian của lão hồ ly sau khi đạt được ý đồ!

"Ta tin tưởng sau khi Bạch thiếu hiệp rời khỏi, Lý quán gia hẳn là vẫn có biện pháp ngăn cản một thời gian, chỉ là hi vọng Bạch thiếu hiệp có thể tìm ra nguồn gốc của yêu nghiệt, chỉ cần giải quyết nguồn gốc của yêu nghiệt, dân thành tự nhiên có thể trở về cuộc sống yên bình."

"Thì ra như thế, tôi biết rồi." Bạch Thiên gật đầu, vốn Bạch Thiên đã có ý định như thế, lúc này Lý quán chủ đề xuất cũng đúng lúc.

Tên này làm lao công miễn phí làm nghiện luôn rồi sao? Keisy nổi gân xanh, nhưng cậu cũng biết, lấy tính tình cứng rắn của Bạch Thiên để xem, chuyện này chẳng khác nào không thoát được rồi, Keisy chỉ hi vọng hành trình tìm kiếm yêu nghiệt này sẽ không dính đến phiền toái khác là được, ma vương Gre đại nhân, ngài thế nhưng phải phù hộ con cháu Keisy quý báu nhất của ngài có thể bình bình an an sống ở thế giới mới đấy!

"Ngoài ra, hi vọng các người có thể mang theo Chân Không, một mặt giúp ta rèn luyện thằng nhóc này một chút, mặt khác, nếu là giải quyết yêu nghiệt rồi, có thể để cho Chân Không về bẩm báo một tiếng."

Lý quán chủ vừa nói, mà Chân Không bên cạnh cũng lộ ra thần tình chờ mong, một năm qua, hắn đã kiến thức được sự mạnh mẽ của Bạch Thiên, nếu không phải đã có sư phụ rồi, Chân Không vẫn thật muốn quỳ đến trước mặt Bạch Thiên gọi tiếng sư phụ... mặc dù tuổi của Bạch Thiên còn nhỏ hơn Chân Không hai tuổi.

"Cái gì! Muốn tôi làm lao công miễn phí còn chưa tính! Còn muốn nuôi một tên ăn không?" Keisy hô lớn: "Miễn bàn! Nói cái gì cũng miễn bàn!"

Chân Không vừa nghe, hoảng lên, lập tức lộ ra thần tình cầu khẩn nhìn hướng Bạch Thiên, chỉ là Bạch Thiên cũng lộ ra dáng vẻ không làm gì được, Chân Không có chút do dự nhìn Leola, nhưng vừa lại không xác định người sau có thể giúp hắn giải quyết hay không... Ngay cả Bạch Thiên thân là đại sư huynh cũng là dáng vẻ không làm gì được Keisy, vậy nhị sư huynh Leola thì lại có biện pháp gì đây? Ba sư huynh đệ này cũng thật là kỳ quái, hoàn toàn không có quan niệm tôn trưởng, Bạch Thiên thân là đại sư huynh cũng nghe lời Keisy răm rắp, mặc dù Bạch Thiên ở phương diện duy trì chính nghĩa này thì hoàn toàn không nghe lời của Keisy.

Chỉ là Leola nhíu mày một chút, mở miệng hỏi Chân Không: "Cậu có quen thuộc đối với đường xá và trạng huống giang hồ không?"

Nghe thấy câu hỏi này, Chân Không ngẩn người, sau đó dưới tiếng ho khan nhắc nhở của Lý quán chủ, vội vàng mở miệng hồi ứng: "Quen, rất quen, tôi thường thường đi lại trên giang hồ, hơn một năm trước mới về đến đạo quán."

Leola nhìn hướng Keisy, mở miệng nói: "Chúng ta không quen nơi đây, có người dẫn đường sẽ tốt hơn."

Nghe thấy Leola nói như thế, Keisy suýt nữa muốn dần hắn một trận, cậu và Bạch Thiên không quen "nơi đây" là đạo lý hiển nhiên, trước mắt cái gã sống ở thế giới này hết hai mươi mấy năm lại có thể cũng nói không quen nơi đây... chẳng qua Keisy đều không hề hoài nghi cách nói này, người băng giá như Leola đích xác rất có khả năng sau khi sống ở nơi nào đó hai mươi mấy năm, vẫn không biết bầu trời nơi đó là màu lam.

"Biết rồi, mang hắn đi là được." Keisy không tình nguyện trả lời.

Nghe thấy lời này, Chân Không suýt nữa cao hứng đến nhảy lên, vạn phần cảm kích nhìn "nhị sư huynh", còn dùng ngữ khí tôn kính nhất hỏi: "Dám hỏi nhị sư huynh ý hướng nơi nào?"

"Nơi có tiền kiếm."

"Nơi có cao thủ."

Chân Không có chút khó xử nhìn hai người lên tiếng, Keisy hai mắt biến thành $$ và Bạch Thiên tuyệt thế võ si, trái lại người được hỏi là Leola thì không có bất cứ phản ứng nào, Chân Không suy nghĩ yêu cầu của hai người một chút, đành đề xuất kiến nghị: "Võ lâm đại hội cao thủ tụ tập, vừa lại có tiền thưởng và phần thường kếch xù."

"Vậy chính là võ lâm đại hội rồi!" Bạch Thiên và Keisy hết sức ăn ý, hiếm thấy ý kiến tương đồng, đồng thời sau khi nói xong, đồng loạt lâm vào trong huyễn tưởng của mình, đương nhiên, một người là huyễn tưởng mình và đông đúc cao thủ so đấu, người kia thì huyễn tưởng mình có thể bị tiền đè chết.

Leola thì bắt đầu nghĩ mình phải dùng lý do gì để Keisy bỏ đi ý định bức hắn tham gia võ lâm đại hội, lên đài thi đấu luôn là sẽ gia tăng cơ hội bị nhận ra, mặc dù hắn cho rằng trong chính đạo hẳn là không có ai nhận biết hắn, nhưng khó đảm bảo tổ chức sát thủ sẽ không phái người trà trộn vào.

Để bắt kịp võ lâm đại hội, Bạch Thiên hảo võ và Keisy ái tiền ngay hôm đó liền vội vàng thu thập hành lý, sáng sớm hôm sau hai người liền hết sức ăn ý đứng ở trước cửa của sát thủ, lập tức ra sức gõ cửa, Keisy còn lớn giọng hô hoán, tạp âm này chẳng những lập tức đánh thức Leola, còn thuận tiện khiến toàn đạo quán đều không được ngủ.

Nghe thấy giọng nói lớn của Keisy, Leola đột ngột bừng tỉnh, không tỉnh giấc ở lúc hai người Keisy và Bạch Thiên đến trước cửa hắn, đây đối với Leola mà nói, thế nhưng là chuyện rất ít xảy ra, đồng thời Leola cũng phát giác thân thể của mình vẫn có chút vô lực, mặc dù đối với một người nằm cả một năm mà nói, tác dụng phụ duy nhất là thân thể vô lực, đây đã coi là rất tốt rồi.

Leola bất chấp kháng nghị của thân thể, vẫn đứng lên để sơ tẩy, từ người bình thường để xem, căn bản nhìn không ra thân thể của hắn có bất cứ dị trạng nào.

Leola sơ tẩy được dở chừng, Keisy đã chờ không nổi rồi, một cước đạp tung cửa gỗ, ở ngay cửa nhíu mày nhìn Leola sơ tẩy, chân còn không kiên nhẫn nhón nhón đất, đáng tiếc Leola hoàn toàn không bị ảnh hưởng, động tác vẫn không nhanh không chậm, mãi đến khi Leola cuối cùng chầm chậm lau tay, Keisy rốt cuộc không chịu nổi, một phát kéo lấy Leola liền phóng ra ngoài.

"Bữa sáng, bữa sáng." Keisy vừa phóng còn vừa lẩm nhẩm, có vội, cũng phải ăn sáng trước rồi nói!

Đợi đến lúc Keisy phóng đến nhà ăn, Lý Tam Nương cũng đúng lúc đang bưng một khay bữa sáng bước vào nhà ăn, kỳ thực còn chưa đến thời gian bữa sáng, nhìn sắc trời mới hơi hơi sáng mà thôi, nếu không phải Lý Tam Nương đã trải qua một năm chung sống, biết rõ Keisy mặc dù bình thường rất biếng nhác, nhưng gặp ăn và tiền thì tuyệt đối là vọt trước mọi người, cho nên cô đặc biệt dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, nếu không cho dù là Keisy dậy sớm, cũng không có bữa sáng để ăn.

Nhìn bánh bao màn thầu nóng hổi và một đống món ăn được làm đặc biệt trong tay Lý Tam Nương, Keisy không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, sau đó một phát túm lại Bảo Lợi Long đang bám ở trên lưng Leola, cũng chảy nước miếng như thế còn làm ra động tác phi thân, nếu không những món ăn này sợ rằng nếu bị Bảo Lợi Long lật đổ xuống đất, sau đó hưởng thụ một mình... rồng thế nhưng là không quan tâm đồ ăn có để ở trong khay hay không.

Lý Tam Nương nhìn Bảo Lợi Long tức giận kéo tóc lục của Keisy, Keisy cũng kêu hét A A muốn giật lại tóc của mình, hành động của một lớn một nhỏ này khiến Lý Tam Nương không nhịn được cười, đồng thời trong miệng cũng khuyên hai người: "Được rồi được rồi, đừng nháo nữa, mau ngồi xuống chuẩn bị dùng bữa thôi."

Keisy trong miệng nói được, nhưng tay lại vẫn hung hăng kéo da mặt của Bảo Lợi Long một cái, mới nghênh ngang đi đến bên bàn ngồi xuống, mà Bảo Lợi Long da mặt bị kéo đến biến thành màu hồng đậm cũng bĩu môi nước mắt lưng tròng, quay người liền nhào vào trong lòng của Leola.

Đợi đến khi Leola và Bạch Thiên cũng ngồi xuống, Keisy luôn luôn không hiểu cũng không quản lễ nghi lập tức bắt đầu ăn ngấu nghiến, tay trái màn thầu tay phải bánh bao, thỉnh thoảng hớp một ngụm sữa đậu nành lớn, Bảo Lợi Long sau khi ở trong lòng papa làm nũng một chút, cũng lập tức bò lên bàn bắt đầu giành ăn với Keisy, một lớn một nhỏ ăn đến ly chén bừa bãi.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau