Đó là một cái bóng di chuyển cực nhanh, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người ta không thể thấy rõ tướng mạo, chỉ có thể mơ hồ nhận biết vóc dáng của nó không cao, hình như còn chưa tới một thước rưỡi, giống như quỷ mỵ chỉ chớp mắt một cái đã đến trước mặt.
Lữ Minh Dương kinh hãi trong lòng, hóc-môn tuyến thượng thận kích thíc mãnh liệt, hắn tung người nhảy về phía sau, không ngờ thân thể bay đi với một vận tốc mà bình thường tuyệt đối không thể đạt tới, chớp mắt bắn ngược về phía sau.
Nhưng rốt cục tốc độ của hắn vẫn không thể nhanh hơn thân ảnh quỷ mỵ của đứa trẻ kia, thân ảnh nó đuổi theo Lữ Minh Dương như hình với bóng, Lữ Minh Dương đột nhiên cảm thấy đầu vai truyền tới một lực tác động mạnh, thân hình giữa không trung không khỏi chao đảo một trận, lập tức nhắm hướng mặt đất lao xuống.
Thật may là nơi Lữ Minh Dương rơi xuống lại rất gần chỗ Hàn Di, cô dịch chuyển cước bộ về phía trước, đưa tay ra liền tiếp được Lữ Minh Dương, nhưng trên người Lữ Minh Dương lại truyền đến một lực lượng trùng kích khổng lồ khiến cho bộ pháp của Hàn Di mất đi thăng bằng, nhất thời hai người cuốn lấy nhau ngã xuống đất, lăn liên tục mấy vòng trên mặt tuyết dầy, đến lúc đó mới có thể ổn định lại thân hình.
Lộn đi mấy vòng để tiêu trừ lực trùng kích khổng lồ, Hàn Di thuận thế rút ra thanh tiểu nỏ, vừa nhanh chóng kéo dây lắp tên, vừa cảnh giác quét mắt dò xét.
Nhưng trước mắt lại không có gì cả.
Không có thân ảnh thấp lùn quỷ dị kia, thậm chí ngay cả thi thể vợ chồng Ngưu Nhị Xuyên – Lưu Thúy Hoa bị chế phục cũng đã thất tung.
Từ đầu vai Lữ Minh Dương truyền tới từng trận tê dại và lạnh buốt nhưng hắn vẫn cố nén cảm giác đau đớn, cắn răng nhặt lấy khẩu súng rơi gần đó, cau mày thật chặc quét mắt dò xét xung quanh. Xung quanh đã khôi phục sự tĩnh lặng, ngoại trừ dấu chân hỗn loạn trên mặt đất, đó slà thứ duy nhất chứng minh mới vừa rồi đã xảy ra một phen đại chiến.
Lữ Minh Dương và Hàn Di liếc mắt nhìn nhau một cái, hiện tượng quỷ dị trước mắt này đến tột cùng là chuyện gì? Thân hình thấp bé vừa rồi có khả năng là ai, hoặc là loại ác linh gì?
Nhình dấu chân, đoán chừng nó ắt phải là một đứa trẻ chừng mười tuổi, nhưng một chưởng mà nó đánh vào đầu vai Lữ Minh Dương, lực lượng lại lớn đến kinh người, chứng minh năng lượng của nó phải cực kỳ cường đại. Nhưng dấu chân trên mặt tuyết kia nên giải thích như thế nào mới đúng đây? Phải biết quỷ hồn tuyệt đối sẽ không thể nào lưu lại dấu chân nhé.
Chẳng lẽ nó cũng là một cỗ cương thi?
Nếu nói nó cùng phe với Ngưu Nhị Xuyên và Lưu Thúy Hoa, thì tại sao nó lại bỏ qua cho hai người bọn mình? Phải biết bằng vào năng lực của nó nếu muốn diệt gọn hai người mình, thì đơn giản chính là chuyện dễ như trở bàn tay.
Lữ Minh Dương và Hàn Di lồm cồm từ trên mặt tuyết bò dậy. Cất súng lục trở vào trong ngực, Lữ Minh Dương đưa tay vuốt lên đầu vai trái đã tê dại không còn một tia tri giác, lúc tay chạm vào thì lập tức cảm nhận được một trận hàn khí âm trầm, đây tuyệt đối là khí tức ác linh lưu lại. Hắn cắn răng dùng sức bóp mạnh mấy cái, nhất thời đau đến nhe răng toác miệng, bất quá trong lòng hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xương cốt không có bị gãy, cái này là do mới vừa rồi thân thể đã cấp tốc bay lùi về phía sau, vô tình tiêu trừ bớt không ít lực đạo, nếu không đoán chừng thương tích sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Nhưng điều này cũng rõ ràng cho thấy lực đạo của tiểu quỷ kia cường đại đến cỡ nào. Lữ Minh Dương không khỏi âm thầm thở dài một tiếng, nhìn Hàn Di bên cạnh một cái. Cô cũng không có bị thương tích gì, nhưng lực trùng kích khổng lồ đó cũng khiến cho cô cảm thấy lồng ngực nặng nề, hít thở khó khăn.
Hàn Di hít một hơi thật sâu, điều chỉnh hô hấp lại một cái, miễn cưỡng cất bước đi về phía trước.
Trên mặt tuyết vẫn còn bốc lên mùi xăng nồng nặc, nhưng hai cỗ cương thi tẩm xăng thì đã không còn bóng dáng, hai mũi nỏ tiễn màu bạc dùng để chế phục cương thi thì lại bị ném ở trên mặt tuyết.
Hàn Di nhặt nỏ tiễn lên, liếc mắt nhìn phù chú đã bị bôi bẩn trên đó, nhíu mày thật chặc.
Thân ảnh thấp nhỏ này tuyệt đối hiểu được cách hủy đi phù chú khắc chế cương thi, xem ra nó tuyệt đối không đơn giản. Nhưng còn một điểm làm cô nghi hoặc chính là, nó cũng không phải là địch nhân kinh khủng mà mình vốn đã dự đoán, nó cũng không phải cỗ cương thi trong truyền thuyết – Ngưu Cương Thi...
Hàn Di xoay đầu lại, thì thấy Lữ Minh Dương đang dùng một tay đỡ lấy vai trái, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm xuống đất, nơi đó có một hàng dài dấu chân rất nông, phương hướng chính là vị trí thôn trang...
Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi lo lắng. Hai cỗ cương thi cùng một sinh vật quỷ dị cường đại, chạy vào trong thôn trang đang mê ngủ, vậy sẽ phát sinh tình huống kinh khủng đến mức nào?
Lữ Minh Dương và Hàn Di cùng gật đầu, cất bước đuổi theo hàng dấu chân cạn kia, chạy về hướng thôn trang.
Lớp tuyết đọng dầy cộp bình thường cũng không tính là gì, nhưng hiện tại hai người bị dính đòn nghiêm trọng, trong lúc nhất thời hô hấp vẫn chưa ổn định, đi lại lập tức trở nên khó khăn hơn nhiều. Hai người tận lực truy theo dấu chân, khó khăn vượt qua sườn núi, ở cuối sườn núi, loáng thoáng đã có thể nhìn thấy hình ảnh thôn trang.
Trong thôn đèn đuốc sáng trưng.
Lữ Minh Dương và Hàn Di không khỏi quay qua nhìn nhau một cái, chẳng lẽ mấy thôn dân mê ngủ của thôn trang đều đồng loạt tỉnh dậy? Chẳng lẽ hai tiếng súng vừa rồi đã đánh thức toàn bộ bọn họ?
Nếu quả thật chính là như vậy, đoán chừng không mất bao nhiêu thời gian, bọn họ sẽ chạy tới đây dò xét. Nhưng trước mắt còn có một chuyện kinh khủng, chính là thân ảnh quỷ dị kia đang cõng hai cỗ thi thể phóng vào trong thôn, chẳng phải là hai bên nhất định sẽ đụng độ nhau sao?
Lữ Minh Dương và Hàn Di vội vàng tăng nhanh tốc độ, cẩn thận lần theo dấu chân cạn kia mà đuổi.
Lướt qua bãi tha ma, xuyên qua một mảnh dất trống, thôn trang đã gần ngay tước mắt, đã có thể loáng thoáng nghe được âm thanh ồn ào huyên náo trong thôn, bất quá trong thứ thanh âm ồn ào kia lại không hề có tiếng kêu la thảm thiết như dự đoán.
Lữ Minh Dương và Hàn Di liếc nhau một cái, hít sâu một hơi, theo dấu chân từ một con đường nhỏ mé đông tiến vào trong thôn, nhưng trong thôn sớm đã loạn xạ dấu chân, không còn cách nào phân biệt dấu chân nho nhỏ đó rốt cục đã đi về phương nào.
Hai cỗ cương thi cùng với một sinh vật không biết là cương thi hay ác linh đã tiến vào thôn, điểm này tuyệt đối không thể nghi ngờ, hơn nữa hiện tại cơ hồ cả thôn đều đã tỉnh dậy, nếu như thôn dân và bọn chúng đụng độ nhau, như vậy... Hậu quả đúng là không dám tưởng tượng.
Lữ Minh Dương và Hàn Di đều treo ngược quả tim lên rồi, chợt trong con hẻm nhỏ phía trước lóe lên một ánh lửa, tựa hồ đang hướng về phía bên này đi tới, Lữ Minh Dương và Hàn Di vội vàng lắc mình trốn ra phía sau một đám bụi rậm.
Quả nhiên là mấy thôn dân đang cầm đuốc đi về hướng này, bọn họ vừa đi vừa thét tên Ngưu Nhị Xuyên, xem ra bọn họ đã phát hiện Ngưu Nhị Xuyên không còn bên trong linh đường, lúc này mới phát động thôn dân cả thôn đi ra ngoài tìm “thi thể” đây.
Bọn họ dần dần đi xa, Lữ Minh Dương và Hàn Di thầm thở phào nhẹ nhõm, từ phía sau bụi rậm đi ra ngoài, rồi lại cảm thấy thật phiền, hiện tại toàn bộ dân trong thôn đều đi lại khắp nơi, dấu chân trên đất đã vô cùng hỗn loạn, vậy làm sao mới có thể tìm được hai cỗ cương thi kia cùng với thân ảnh thấp bé quỷ dị đó đây?
Lữ Minh Dương chợt phập phồng hai cánh mũi, khóe miệng ẩn hiện một nụ cười nhàn nhạt.
Hàn Di nhìn hắn một cái, cũng khẽ mỉm cười. Lưu Thúy Hoa và Ngưu Nhị Xuyên đều bị Lữ Minh Dương tẩm xăng lên người, mặc dù trong đêm tuyết rơi rét buốt thế này mùi vị cũng sẽ trở nên rất nhạt, nhưng chỉ cần cẩn thận phân biệt, đây đúng là cách hữ hiệu để tìm bọn họ. Cô nhẹ nhàng theo sau Lữ Minh Dương, đi vào trong thôn.
Trong thôn sớm đã đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng có thể thấy ánh đuốc lập lòe, Lữ Minh Dương và Hàn Di cẩn thận dựa sát vào vách tường chậm rãi di chuyển bên trong thôn, tìm kiếm mùi vị nhàn nhạt của khí xăng.
Chợt một cơn gió nhẹ thổi qua, Lữ Minh Dương cau mày chặc lại, trong không khí vậy mà không còn chút mùi vị nào của xăng, ngược lại tràn ngập một mùi thơm thoang thoảng của thịt nướng...
Hàn Di hiển nhiên cũng đã ngửi thấy cái mùi lạ này, nửa đêm canh ba nhà ai lại đi nướng thịt? Hơn nữa hiện tại cả thôn đều đang vội vàng tìm kiếm thi thể không cánh mà bay của Ngưu Nhị Xuyên kia, vậy thì người nào lại rãnh rỗi có tâm hồn ăn uống thế này?
Hai người liếc mắt nhìn nhau, mùi thơm của thịt nướng càng lúc càng nồng, loáng thoáng có thể xác định là từ giữa thôn trang truyền đến.
Trong này nhất định có cổ quái.
Hai người tiếp tục cất bước, hướng phía giữa thôn đi tới.
Vượt qua một trang viện, xuyên qua con hẻm nhỏ đã thấy được ánh lửa hồng bập bùng, tựa hồ nơi đó đang tụ tập rất nhiều thôn dân. Lữ Minh Dương và Hàn Di sửa sang lại y phục, làm bộ như vô tình đi ngang qua.
Đó là một ngôi nhà lớn, Hàn Di biết nơi đó được gọi là nhà Tổ, đồng thời là nhà của Ngưu tam gia, cũng là tòa nhà hoành tráng nhất trong thôn. Giờ phút này mảnh đất trống nho nhỏ trước căn nhà tổ kia có hơn mấy mươi thôn dân tụ tập, trẻ có già có, nữ có nam có, có thể nói là gần như toàn bộ thôn dân đều tập trung ở chỗ này.
Ngưu Tam gia đang ngồi trên một cái ghế thái sư đặt ở bậc tam cấp trước nhà tổ, cái đầu trọc dưới ánh lửa tỏa ra một tầng hoa quang chói mắt, ánh lửa đỏ hồng soi rõ gương mặt tái nhợt của lão.
Ánh lửa là phát ra từ ngọn đuốc, nhưng trong mảnh đất trống lại còn có một ngọn lửa khác, đó là một ngọn lửa khổng lồ, phía trên ngọn lửa đó còn xiên một khối thịt bò cực lớn. Mà mùi thơm thịt nướng kia chính là từ nơi này lan tỏa ra đấy.
Lữ Minh Dương quay đầu trao đổi ánh mắt với Hàn Di, tình hình trước mắt không khỏi khiến cho người ta nảy sinh nghi ngờ, đến tột cùng là nguyên nhân gì khiến cho toàn bộ thôn dân vô cớ tụ tập một chỗ, đêm hôm khuya khoắc đi đốt lửa nướng thịt? Hơn nữa thật trùng hợp chính là hiện tại mình lại đang dựa vào mùi khí xăng để tìm hai cỗ cương thi và thân ảnh thấp bé thần bí kia...
Giữa hai chuyện này đến tột cùng có sợi dây liên lạc nào không?
Lữ Minh Dương cau chặc hai đầu mày, lúc này bên cạnh đống lửa đã có thôn dân thấy được thân ảnh hai người, vội vàng quay đầu nhìn qua.
Lữ Minh Dương ha ha một tiếng cười to, sau đó bước nhanh về phía đống lửa, vừa đi vừa cười nói:” Là thịt nướng, chả trách sao tôi lại thấy thơm như vậy...”
Bọn họ lần lượt nhìn về phía hai người, từng người từng người đều có ánh mắt đờ đẫn, gương mặt thì không có gì thay đổi, tựa hồ thứ bọn họ nhìn thấy chẳng qua là hai luồng không khí vô hình mà thôi.
“ Ha ha, là hai đứa nhỏ thành phố đây mà.” Ngưu Tam gia bất âm bất dương cười khan một tiếng, nói:” Các người sao lại chạy đến đây?”
“ Là vì nghe mùi thịt nên tới được đó, ha ha.” Lữ Minh Dương cười lớn,” Tam gia, đây là chuyện gì, nửa đêm nướng thịt cũng không gọi tôi một tiếng.”
Ngưu Tam gia trừng mắt nhìn Lữ Minh Dương một cái, ánh lửa bắn ra từ đôi mắt của lão làm cho người ta không khỏi cảm thấy có chút gì đó quỷ dị, lão nhàn nhạt thở dài một tiếng nói:” Trong thôn xảy ra chút chuyện, cũng không thể để mọi người nửa đêm đói bụng mà đi làm việc đúng không? Hai người các ngươi mau trở về đi thôi.”
“ Đã xảy ra chuyện? Chuyện gì? Có muốn tôi hỗ trợ hay không?” Lữ Minh Dương làm bộ như quan tâm hỏi, nhưng trong lòng thì lại nâng cao cảnh giác, cước bộ trầm ổn hướng về phía đống lửa tiến tới.