Bất Ly Bất Khí: Ai Là Nương Tử của Ngươi?

Chương 23: Truy thê đại pháp

Chạy vù ra ngoài, Bạch Vũ Diệp Y che tít mặt với gương mặt đỏ ửng, vù chạy tìm đường về Bạch Vương Phủ với suy nghĩ như sắp có chuyện lớn gì xảy ra.

"Hàn muội muội đâu rồi! Tỷ cần được cứu trợ tinh thần!"

Do che mặt nàng sơ ý tông thẳng vào thân cây làm trán sưng lên một cụt u to tướng. Người thì ngã ra sau đến ê cả mông. Nàng như muốn hét lên giải tỏa cảm xúc ức chế lúc này. Tự hỏi ngày hôm nay là ngày quái đảng gì vậy? Giơ tay xoa trán lồm cồm bò dậy xoa mông. Chẳng có dáng vẻ gì của thục nữ, chỉ tô thêm một hình ảnh của tiểu nha đầu lém lỉnh thôi!

Trên cành cây đằng xa... hơn chục cái đầu chen chúc, nhốn nháo thò ra mong muốn tận mắt chứng kiến vị Chủ mẫu mấy Vạn năm có một của bọn họ. Một phe thì chỉ lo cãi vã, đánh đầu nhau về chỗ ngồi đến phát mệt.

Một phe siêu cấp mặt dày mày dạn giành chỗ quan sát.

"Này! Ngươi né đầu ra coi!"

"Ngươi né mới đúng!"

"Tránh ra! Chỗ này ta đã tuyên bố chủ quyền rồi!"

"Dẹp cái chân ngươi cho ta! Cản chỗ dựa hoàn hảo của ta!"

Một phe chỉ lo tám chuyện, hóng hớt yêu với đương.

"Ôi! Chủ mẫu cuối cùng người cũng trở lại vì tình yêu to lớn của chủ thượng!"

"Ừ! Cầu trời cho hai người mãi mãi không xa rời!"

Phe trung lập còn lại gan to đập đầu tất cả các tên nhiều chuyện trước.

"Im đi!!! Các ngươi không biết Chủ Mẫu và Chủ Thượng là ai hay sao? Xem chừng đó! Nhỏ tiếng thôi! Người sẽ nghe thấy đó!!!"

Phe cực đoan: "Xem gì chứ! Ngươi im thì có! Dám đánh ta! Các ngươi tới số muốn ăn "tương cà" rồi đúng không???!!!"

Phe thường dân: "Xem chừng gì! Chủ mẫu dù dáng vóc có hơi... à ừm... có hơi nhỏ... nhưng dù sao vẫn xinh đẹp vạn phần hơn xưa! Thật đáng là hâm mộ Chủ Thượng ở đâu tìm ra một mỹ nhân như thế! Chậc chậc..."

Bạch Vũ Diệp Y dù vẫn đang xoa trán cộng bàn tọa yêu quý cũng đã phát hiện ra bọn họ từ lâu. Trốn cái gì mà lộ liễu thế không biết! Nàng phủi phủi bụi đất trên váy dài thườn thượt đã lấm lem bùn đất, chỉnh lại mái tóc được cẩn thận búi lên giờ đã hơi xốc xếch vương vài chiếc lá vàng. Bắt đầu tiến tới gốc cây đó giả vờ tìm kiếm thứ gì. Tay thầm phẩy nhẹ tức khắc ném cả nắm phi tiêu vào đám ông Tám trên cành cây.

Chỉ nghe được tiếng la của tên nào đó hét ầm lên. 

Rắc rắc hai tiếng.

Chục tên rơi lịch bịch xuống đất cùng cành cây to lớn họ đã âm thầm ngồi trốn. Lá cây phủ dính rải rác lên đầu tóc, quần áo họ vô cùng tức cười. Bạch Vũ Diệp Y mỉm cười nhìn thành quả, xoa tay. Vốn không muốn sát hại ai nên có vẻ trình độ phóng tiêu cũng không lụt lội nghề lắm, cốt yếu chỉ muốn cảnh cáo một chút! Nhìn họ thêm lần nữa, nàng phất vạt áo bỏ đi không nói câu nào. Để lại bọn họ mắt tròn mắt dẹt cười cười như điên nhìn thân ảnh trắng muốt dần li khai.

Một tên phe thường dân hai mắt sáng rực đứng phắt dậy hô to:

"Oa! Chủ mẫu thật uy vũ nha! Nghe đồn rằng Chủ Mẫu trước kia vô cùng dịu dàng, đỉnh đạc. Giờ đổi lại có hơi phúc hắc một chút nhưng ta cực thích nha!"

Một tên phe trung lập liền đập đầu hắn một cái đau điếng nhắc nhở:

"Nhìn cho lắm vào là Chủ Thượng cho bọn ngươi nhừ xương bây giờ!"

Cả đám nhìn hắn phóng đao, nhào lên một lượt nói: "Làm như ngươi không nhìn! Chết đi! Đồ lắm lời!"

Bụp.

Bụp.

Chát.

Chát.

Tội nghiệp. Nhắc nhở cho họ cũng bị tác dụng ngược là bị vùi dập ăn đấm.

Bạch Vũ Diệp Y không thèm quan tâm họ là ai và nàng đang ở nơi nào, phóng ngay vào phòng nghỉ trống, không người định thay y phục. Tinh thần hiện đã ổn định hơn, chuẩn bị thay đi bộ y phục đã bị bẩn và ẩm ướt. Nàng đi ra sau tấm bình phong bắt đầu cởi từng kiện y phục, loay hoay rồi lại loay hoay với những kiện đồ nhiều lớp rắc rối.

"Mặc cái nào trước đây ta?" Bạch Vũ Diệp Y tay xoa cằm, tay chống hông suy tư tự hỏi.

"Đây này!" Một bàn tay cầm một cái yếm đỏ từ đống y phục nàng mới lôi ra từ vòng không gian.

Nàng mỉm cười không khách khí nhận lấy và... nhận ra... hình như có điều gì đó nó sai sai. Bạch Vũ Diệp Y liền quơ ngay bộ váy che trước đi thân thể rồi lùi ra sau, chẳng nói nên lời với người đang đứng cách mình chỉ nửa bước chân.

"Ngươi... ngươi..."

Huyền Dạ Mặc thân vận bạch y mỉm cười gian manh nhìn nàng.

"Nàng cũng không thay đổi gì cả! Với dáng vóc "trước sau như một" này thì chỉ có một mình ta yêu thích nàng thôi!"

Nàng đỏ mắt nhìn tên biếи ŧɦái phía trước. Dám ngang nhiên vào đây vì trả thù khi nãy nàng thấy hình ảnh nửa nude của hắn đây mà.

Không màng gì cả, Bạch Vũ Diệp Y xé luôn tấm mành trướng quấn vào người như một bộ váy body ngắn. Nàng xông thẳng đến định đấm hắn một cú cho hả giận thì ngay sau đó... tay nàng đã bị tóm, kéo ngược về phía hắn khiến nàng phải mặt đối mặt với gương mặt yêu mị kia.

"Biếи ŧɦái! Thả ta ra!"

"Diệp Y! Đã bảo với nàng rồi! Ta đây là phu quân của nàng! Nàng nên phải ngọt ngào, dịu dàng một chút với vi phu ta chứ!"

"Phu quân con khỉ mốc nhà ngươi!"

Không chịu yếu thế, nàng co chân nhắm ngay hạ bộ đá trực tiếp thì hắn ta đã gọn ơ tóm lấy càng khiến tư thế hai người càng thêm mập mờ trông thấy.

"Nương tử! Nàng thật đáng yêu nha... vi phu thật thích! Nhớ ngày xưa nàng truy phu... giờ chắc vi phu phải đích thân truy thê rồi! Ông trời đúng trêu người."

"Thích cái đầu nhà ngươi! Mau! Buông!"

"Vi phu không buông! Mãi mãi không buông!"

Từng làn hơi nóng phả lên gương mặt nhỏ nhắn của nàng man mát. Nàng chỉ biết trợn mắt lên nhìn tên bá đạo này cứ tự xưng vi phu này vi phu nọ... thật khiến nàng đau hết cả đầu.

Nhân cơ hội ngàn vàng, gương mặt của tên sắc lang nào đó đang dần kề sát mặt mình hôn một cái. Chết tiệt! Lại bị người ta ăn đậu hủ miễn phí mà không thể chống trả.

Cánh cửa phòng lại bật mở thêm lần nữa. Sắp giải cứu Bạch Vũ Diệp Y ra khỏi tình cảnh khốn đốn trong gang tất.

"Vũ tỷ tỷ. Là giọng của tỷ đúng không?"

Bạch Hàn vô tri vô giác mở cửa, ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng của vị tỷ tỷ sắp mang danh xưng Chủ Thượng phu nhân mà y không hề hay biết. 

Quái! Rõ ràng nàng nghe tiếng Vũ tỷ tỷ ở bên trong mà.

"Này! Ngươi tránh ra! Hàn muội... à không Hàn đệ đệ thấy rồi thì sao?" 

Bạch Vũ Diệp Y nhỏ giọng nói nhỏ càng khiến Huyền Dạ Mặc thêm thích thú với vẻ mặt lúc này của nàng. Hắn càng không bỏ nàng ra mà càng kéo người nàng áp sát về phía mình. Nàng vì mất đà lao thẳng về hắn cắm đầu lên khuôn ngực vững chãi ấm áp kia.

Dù lúc này đang rất muốn chống cự mà cũng phải cố nhịn mặc cho Huyền Dạ Mặc của chúng ta lại thêm một lần ăn đậu hủ no nê. Nếu trong tình trạng này mà để Hàn muội thấy chỉ có việc mất mặt đến chui vào lỗ nẻ nào trốn thôi!

Bạch Hàn hơi thất vọng khi vẫn không thấy chủ nhân giọng nói khi nãy có phải Bạch Vũ Diệp Y hay không. Tuy bây giờ trong đầu hàng trăm câu hỏi đang quay mòng mòng trong đầu mà không thể giải quyết rồi! Aaa... nổ tung mất thôi! Bạch Hàn quay đi, sắp xếp lại các tin tức từ hội buôn dưa lê và mối nghi ngờ trong lòng.

"Này! Buông ra!"

Bạch Vũ Diệp Y lạnh lùng ngẩng mặt lên nhìn hắn. Hắn thì đã thỏa mãn sau khi đã ăn đậu phụ no nê cũng buông nàng ra, xoa đầu. Đừng hỏi tại sao hắn có động tác này! Một ngươi cao lớn đỉnh đạc thì như thế nào với một cô nhóc 15 tuổi nhỉ?

Không nói không rằng nàng kéo góc áo hắn tống ngay ra cửa và chỉ tặng nửa con mắt!

Công cuộc truy thê của Dạ Mặc Thần Quân đã chính thức bắt đầu.