Bất Lộ Thanh Sắc

Chương 37: Chương 37


Mười ngón tay đan vào nhau
*
Một đêm đầy những giấc mơ hỗn độn.

Khương Chiếu Tuyết không nhớ được hướng phát triển cụ thể của cốt truyện, chỉ nhớ rằng trong giấc mơ, có một mảng lớn mạn châu sa hoa, còn Sầm Lộ Bạch đứng trong biển hoa, dáng người thánh thiện, quyến rũ như nữ thần Aphrodite trong thần thoại Hy Lạp cổ đại, đẹp đến nao lòng người nhìn.
Dường như đang thu phục và mời mọc, khiến nàng cầm lòng chẳng đặng muốn tiến đến gần, nhưng luôn bị chặn lại bởi biển mạn châu sa hoa trải dài, không thể làm gì khác.
"Lộ Bạch..." Nàng vuốt ve những cánh hoa bất tận, kêu lên đầy bất lực và đau đớn.
Sầm Lộ Bạch không đáp lại nàng, nhưng một tiếng chuông đinh tai xuyên thẳng vào đầu đã chia cắt bầu trời ma mị, đầy quyến rũ và nguy hiểm của nàng.
Khương Chiếu Tuyết giật mình tỉnh dậy.
Trời chưa hửng sáng, bóng đêm vẫn còn mờ mịt.

Sầm Lộ Bạch nằm trên chiếc gối gần trong gang tấc, nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt trong veo tựa như trăng như mây.
Quyến rũ hệt như trong giấc mơ.
Khương Chiếu Tuyết sững sờ.

Trong vài giây, nàng không thể phân biệt được đây là mơ hay thực.
Sầm Lộ Bạch hé môi, khẽ mỉm cười:" Ngủ có ngon không?"
Giọng cô hơi khàn, tựa như lười biếng lúc vừa mới tỉnh dậy.
Khương Chiếu Tuyết chậm chạp tỉnh táo, vành tai nàng lập tức nóng ran, nhẹ nhàng đáp:" Ổn ạ."
Nàng lợi dụng hành động tắt đồng hồ báo thức trên điện thoại di động để xoay người, tránh không nhìn Sầm Lộ Bạch nữa.

Gương mặt nhỏ nhăn lại, tự khiển trách chính mình.
Cũng may, mặc dù trong mơ Sầm Lô Bạch không mặc quần áo, nhưng dường như cô đã khoác một tấm sa mỏng, khiến nàng nhìn không rõ được.

Nếu không, nàng cũng không biết phải đối mặt với Sầm Lộ Bạch như thế nào.
Có vẻ như Sầm Lộ Bạch không hay biết gì, cô quan tâm:" Em gặp ác mộng sao? Trông em vẫn luôn căng thẳng."
Hành động tắt đồng hồ báo thức của Khương Chiếu Tuyết thoáng khựng lại, chột dạ.

Nàng cố gắng bình tĩnh lại, thản nhiên trả lời:" Hình như là vậy, em không nhớ rõ nữa."
"Em không nói gì kỳ quái và làm phiền đến chị chứ?" Nàng ngồi dậy, không nhìn Sầm Lộ Bạch, thản nhiên hỏi để xác nhận.

Sầm Lộ Bạch nằm nghiêng, chống cằm nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ như máu của nàng trong ánh sáng nhạt nhòa, không nói gì.
Khương Chiếu Tuyết căng thẳng, lo lắng ngoảnh lại.

Lúc này, sóng mắt của Sầm Lộ Bạch mới thoáng gợn, khẽ mỉm cười:" Không."
Khương Chiếu Tuyết do dự, Sầm Lộ Bạch lảng sang chuyện khác:" Không biết Dao Dao đã dậy chưa nữa." Cô cũng ngồi dậy và thu xếp:" Tôi gọi điện thoại hỏi một chút, em rửa mặt trước đi nhé?"
Thấy cô không mấy bận tâm, Khương Chiếu Tuyết nghĩ rằng mình thực sự không làm hành động kỳ quái nào, yên lòng đồng ý:" Vâng."
Nàng bật đèn trần, bước xuống giường, lấy bộ quần áo định thay hôm nay ra, bước vào phòng tắm để tắm rửa.
Lúc này, Sầm Lộ Bạch mới nhấc tấm chăn mỏng lên, nhìn xuống chiếc váy ngủ đã bị kéo đến nửa thắt lưng vào ban đêm và đôi chân bị quấn chặt của bản thân, ánh mắt sâu thăm thẳm, bất đắc dĩ cong môi.
Cô xuống giường, bước đến bên vali và lấy một chiếc quần lót sạch sẽ, che dưới chiếc áo khoác và quần dài mà mình định thay hôm nay, sau đó gọi điện để xác nhận xem Sầm Dao đã dậy chưa.
Sầm Dao ngáp liên hồi, nhưng không chậm trễ, cô ấy đang đánh răng.
Động tác của ba người rất nhanh, cũng đã sớm chuẩn bị xong xuôi.

Họ đến quầy lễ tân của khách sạn để trả phòng, theo hành trình thì hôm nay họ sẽ ngồi xe đến địa điểm du lịch đầu tiên—— Hệ Hà cổ trấn.
Xem như đã chính thức bước vào chuyến du lịch tự túc.
Vầng trăng treo trên bầu trời, muôn nơi đều yên ắng.

Sầm Dao mơ màng gật gù tại ghế phụ, còn Khương Chiếu Tuyết nằm mơ cả đêm, không ngủ đủ, nên cũng có chút buồn ngủ.
"Ngủ một chút đi." Sầm Lộ Bạch ấm áp nói:" Phải mất hơn hai tiếng mới có thể đến thị trấn."
Thần sắc cô tươi sáng, như thể lúc nào cũng tỉnh táo và trầm tĩnh, là bộ dáng luôn khiến người khác yên tâm.
Khương Chiếu Tuyết quan tâm:" Chị không ngủ sao?"
Sầm Lô Bạch lắc đầu:" Tôi không buồn ngủ." Cô dành cho nàng ánh mắt trấn an, ý bảo không cần lo lắng, cô sẽ chú ý đường đi.
Khương Chiếu Tuyết hiểu ý, nhưng lại muốn sẻ chia cùng cô.

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, dùng khẩu hình miệng để nói: Chị ngủ đi.
Sầm Lộ Bạch mỉm cười, giằng co vài giây rồi nâng tay lên, che khuất mi mắt nàng lại.
Như đang lặng thầm dỗ dành.
Nhịp tương Khương Chiếu Tuyết đột nhiên đập không theo quy luật, nàng ngửi thấy vị ngọt ngào ẩn mình trong hương thơm lành lạnh, không biết chúng phát ra từ cổ tay Sầm Lộ Bạch, hay là từ hồ nước trong lòng mình.
Nàng cắn môi, không phụ lòng tốt của Sầm Lộ Bạch, nhắm mắt lại và không mở ra ngay cả khi tay của Sầm Lộ Bạch rời đi.
Sầm Lộ Bạch khẽ bật cười, như thể đang khen ngợi.
Khương Chiếu Tuyết kháng cự rồi lại trầm luân.


Trong lúc miên man suy nghĩ, cơn buồn ngủ trong nàng càng trở nên nặng nề hơn.
Đường núi quanh co, ngoằn ngoèo, dù xe có êm ái đến đâu cũng phải nghiêng theo từng khúc cua trái phải.

Khương Chiếu Tuyết buồn ngủ đến mức mất thăng bằng, cơ thể cũng vô thức lắc lư theo xe.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng cảm nhận được có một đôi tay đang nhẹ nhàng đỡ lấy vai mình, sau đó, đầu nàng được đặt lên một nơi rất vững chãi.
Là đôi vai của Sầm Lộ Bạch.
Đáy lòng Khương Chiếu Tuyết bỗng sinh ra lưu luyến.
Cứ xem như là đang chiêm bao đi.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ý chí nàng trở nên bạc nhược, mê muội trộm lấy một giấc ngủ an yên trên đôi vai của Sầm Lộ Bạch.
*
Lúc thức dậy, tia nắng ban mai ấm áp đã xuất hiện, bầu trời cũng dần sáng.
Chiếc xe đã đậu trước sân lớn vắng vẻ trong thị trấn tự bao giờ.
Khương Chiếu Tuyết mở mắt ra, nhìn thấy bản thân đang dựa vào vai Sầm Lộ Bạch, lý trí bỗng quay về, tràn đầy hối hận.
Nàng ngồi thẳng dậy, hai má nóng lên, ngượng ngùng xin lỗi:" Thực xin lỗi, em ngủ sâu quá."
Sầm Lộ Bạch mỉm cười ấm áp:" Không sao, tôi cũng ngủ một lúc."
Khương Chiếu Tuyết nửa tin nửa ngờ, lẳng lặng đánh giá bờ vai cô.
Sầm Lộ Bạch gỡ dây an toàn ra, hỏi:" Đói bụng không?"
Khương Chiếu Tuyết thấy cô thoải mái cử động, có lẽ cũng không cảm thấy tê mỏi nên thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cũng tháo dây an toàn và trả lời: " Vẫn ổn ạ?"
"Vậy thì ra khỏi xe, đi dạo một vòng rồi tìm chỗ ăn sáng nhé?"
Khương Chiếu Tuyết không ý kiến, muốn hỏi:" Tiểu Dao thì sao?", nhưng lúc nhìn sang để hỏi han, Sầm Dao đã không còn trong xe nữa.
"Dao Dao không ngồi yên được nên đi chụp ảnh rồi." Sầm Lộ Bạch giải thích.
Khương Chiếu Tuyết ngượng ngùng, đoán rằng bản thân đã ngủ một lúc lâu.
Quả nhiên, lúc nàng và Sầm Lộ Bạch cùng nhau bước xuống xe, Sầm Dao nghe được tiếng đóng cửa, bèn quay lại nhìn cả hai.

Cô ấy lập tức nhoẻn miệng cười, giơ máy ảnh DSLR lên và nhấn nút chụp hai lần, trêu chọc:" Yo, để em xem nào, cặp đôi thần tiên ngủ say đã thức dậy rồi nè."
Nhiệt độ vừa mới hạ xuống trên má Khương Chiếu Tuyết lại bắt đầu nóng lên.


Sầm Lộ Bạch cau mày nhìn Sầm Dao, Sầm Dao lập tức đứng yên tại chỗ, hít sâu một hơi, làm động tác kéo khóa miệng lại.
Khương Chiếu Tuyết bật cười.
Cả ba không cần tài xế đi theo.

Họ để hành lý trên xe, nhẹ nhàng, thong dong đi về phía sâu trong cổ trấn.
Thị trấn cổ xứng với tên gọi là thị trấn lưu giữ trọn vẹn nhất những nét nguyên sơ của văn hóa trà ngựa xưa, mức độ thương mại hóa rất thấp.
Vào giờ phút này, mặt trời vừa ló rạng không lâu, toàn bộ thị trấn cổ đều thưa thớt dân cư, ngoại trừ sương mù dâng lên trên mặt nước, những cây thủy sam khẽ đung đưa bên bờ hồ, vài người chăn ngựa lướt qua trên cây cầu cổ ra, thì mọi thứ dường như được bảo bọc trong sự yên bình đầy lặng lẽ.
Hệt như cảnh giới Đào Nguyên dưới bàn tay của những người họa sĩ giỏi và tỉ mỉ nhất.
Khiến người khác thoải mái, không dám tạo tiếng động ồn ào.
Khương Chiếu Tuyết, Sầm Lộ Bạch và Sầm Dao bước đi chậm rãi, dường như có dòng thời gian đang chảy ngược, không biết là vào năm nào, và cũng chẳng quan tâm mấy.
Ba người vừa đi vừa chụp ảnh, khảo cổ, nhỏ giọng giao tiếp đầy vui vẻ.
Không biết đã đi bao lâu và đi đâu, lúc nhìn thấy một hiệu sách cà phê mở tấm cửa lốm đốm ra và bắt đầu kinh doanh, cuối cùng họ mới nhận ra rằng mình chưa ăn sáng.
Ba người bước vào nghỉ ngơi, gọi đồ uống nóng và bánh ngọt, ngẫu nhiên chọn ra một vài cuốn sách rồi ngồi đọc, nhìn làn sương sớm đang chậm rãi bốc hơi dưới ánh mặt trời, chìm vào một giấc mộng mơ hồ.
Sầm Dao cảm khái:" Quả nhiên cần phải ra ngoài và nhìn nhận rất nhiều điều, không thể chỉ sống tạm bợ và thiếu trải nghiệm được.

Cảm giác như lần cuối em được thư giãn như vậy là khi câu lạc bộ của trường Đại học tổ chức một chuyến du lịch vào mùa thu vậy.

"
"Chị, chị cũng vậy đúng không?" Cô ấy tìm kiếm đồng minh.
Sầm Lộ Bạch nhã nhặn nhấp một ngụm cà phê, nhẹ nhàng nói:" Không phải."
Sầm Dao ngạc nhiên:" Hả?" Cô ấy giả vờ bất mãn ngay:" Chị lẻn ra ngoài thư giãn khi nào đấy?"
Sầm Lộ Bach chỉ mỉm cười, không nói gì.
Sầm Dao bắt đầu biểu diễn:" Tại sao lại như vậy, vậy chỉ có em là người duy nhất làm việc chăm chỉ, cực cực khổ khổ vì tương lai của chúng ta thôi đấy hả? Xem ra sai người rồi thì phải."
Cô ấy vô cùng đau khổ, mặc dù Sầm Lộ Bạch bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn cô ấy diễn, đợi đến khi cô ấy tự biên tự diễn đến sắp không cầm được nước mắt mới mở miệng nói:" Khi chị tan tầm và có thể trở về nhà thì đã rất thư giãn rồi."
Sầm Dao:" Hả? Chị như vậy mà cũng tính là thả lỏng à?"
Khương Chiếu Tuyết cũng nghiêng người nhìn cô.
Sầm Lộ Bạch thâm thúy nhìn nàng, nói:" Không phải." Ngay sau đó, cô mím môi, quay đầu lại, rũ mi mắt, tiếp tục lật từng trang sách trong tay, không giải thích gì thêm.
Trái tim Khương Chiếu Tuyết bùng cháy trong nháy mắt.
Sầm Lộ Bạch có ý gì đấy?
Tại sao lại nhìn mình?
Sầm Dao công khai phỏng đoán của bản thân:" Ôi, em...!em..." Cô ấy không ngờ Sầm Lộ Bạch lại bộc lộ những lời yêu thương gần như thẳng thắn như vậy.

Cô ấy sốc đến mức suýt thốt nên những lời kém văn minh:" Em biết rồi, chị, chị đang nói là chị cảm thấy thoải mái khi gặp chị dâu mỗi khi đi làm về có đúng không?"
"Mùi hương dịu dàng là chốn yên vui hả?"
Sầm Lộ Bạch không nói tiếng nào, chỉ nhấp một ngụm cà phê, như thể đang ngầm đồng ý.

Khương Chiếu Tuyết vốn luôn im lặng bỗng nhìn sang, rồi lại phát hiện ra vành tai Sầm Lộ Bạch dường như đã trở nên hồng hơn.
Sợi dây nào đấy trong lòng nàng chợt giống như bị thứ gì đó gảy lên.
Sầm Lộ Bạch đang thẹn thùng sao?
Tại sao Sầm Lộ Bạch lại cảm thấy ngại thế?
Nàng hoảng sợ quay lại, không hề nghe thấy Sầm Dao vẫn luôn trêu chọc cả hai thành dạng gì.

Nàng nhấp một ngụm cà phê, tim đập như trống, không dám nghĩ đến giọng điệu và biểu cảm qua những lời mà Sầm Lộ Bạch vừa nói, mà chỉ tự nhắc nhở bản thân: Đừng nghe, đừng tin, đừng để ý.

Đây chỉ là mánh khóe gặp dịp thì chơi của Sầm Lộ Bạch thôi.
Nhưng cuối cùng vẫn lọt vào tai, rơi vào tim, khiến khóe môi nàng bất giác nhếch lên suốt cả buổi sáng.
*
Sau khi tham quan chùa Lôi Ân, nghiên cứu các chữ tượng hình độc đáo của địa phương, kiểm tra các bức tranh tường và cưỡi ngựa, cả ba di chuyển đến điểm dừng cuối cùng của thành phố cổ Mân Hải —— hồ Thương Di nổi tiếng.
Hồ Thương Di bắt nguồn từ những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, xung quanh là nhiều di tích của đồng bào dân tộc thiểu số, không chỉ có cảnh đẹp mà còn chứa đựng nhiều giá trị lịch sử và nhân văn phong phú.
Trên thượng nguồn tại phía Tây của hồ, có một cây cầu dài bắc ngang phía Đông và phía Tây nối liền hai bên bờ.

Đây là cây cầu mà người dân địa phương phải đi qua khi hai họ cầu hôn và kết hôn thời xưa, thường được gọi là cây cầu Thánh tình yêu.

Theo truyền thuyết, chỉ cần các cặp đôi cùng nắm tay nhau bước qua cây cầu dài này, họ sẽ có thể gặt hái được tình yêu vĩnh hằng, không bao giờ thay đổi.
Cả ba người thản nhiên ngắm cảnh dọc bờ hồ, không có ý định hành hương, chỉ vô tình bước đến đây.
Những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng phía cuối cầu đầy hùng vĩ, hồ nước hai bên lấp lánh, trong vắt như gương, áng mây trời vô tư uốn lượn ở giữa, đẹp đến không tài nào tả xiết, không thể không khiến người đời tin rằng khung cảnh này chỉ có trong giấc mộng, nên dẫn theo người mà mình yêu bước qua để có thể có được thứ tình yêu kiên trinh như mơ.
Sầm Dao hào hứng:" Đều đến đây rồi, chúng ta cùng nhau đi nhé?"
Sầm Lộ Bạch sao cũng được, Khương Chiếu Tuyết cũng không ngại.
Hai người đang định theo bước Sầm Dao để lên cầu, Sầm Dao bỗng dưng nhớ ra gì đó, quay đầu nhắc nhở:" Phải nắm tay chứ."
Khương Chiếu Tuyết sững sờ, Sầm Lộ Bạch thoáng dừng lại.

Cả hai đều nhìn Sầm Dao, không khí im lặng vài giây.
Khương Chiếu Tuyết cảm thấy mất mát, nàng đoán rằng cuối cùng Sầm Lộ Bạch cũng có người mà bản thân thực sự thích.

Có lẽ cô không muốn đi trên cây cầu thần thánh này với người yêu giả dối của mình.

Ngay khi đang cố gắng bỏ qua nỗi buồn không đáng có và định tìm lời lẽ qua loa lấy lệ với Sầm Dao, thì mu bàn tay của Sầm Lộ Bạch bỗng chạm vào mu bàn tay nàng, mang theo luồng điện như muốn nổ tung.
Nhịp tim đập thình thịch, Sầm Lộ Bạch áp vào lòng bàn tay nàng, nhẹ nhàng xuyên qua năm ngón tay, khiến mười ngón tay đan vào nhau.
"Cùng cầu phúc nào." Vẻ mặt cô vẫn như nước, như thể cả hai thực sự là một cặp đôi yêu nhau đầy sùng đạo.
- -.