Bắt Lấy Người Đàn Ông Lạnh Lùng

Chương 2

Sau khi kết thúc chương trình phát sóng, nhóm người Lê Nhã liền nhanh chóng rời khỏi đài truyền hình, đúng lúc đối diện với một đôi nam nữ đang đi vào.

"Anh Tích An, Tĩnh, chào hai người" không đợi Lưu Bảo nói, Lê Nhã tươi cười chào hỏi.

Nhẹ gật đầu một cái, coi như là chào hỏi

"Tích An, Lãnh Tĩnh, hai người cũng ở đây à!" Mặc dù là người quản lý và ca sĩ của công ty đối thủ, nhưng Lưu Bảo vẫn có thái độ chào hỏi đúng đắn.

"Đúng vậy! Đến tiết mục của chị Thượng Vương" Tích An có dáng người cao gầy đứng trước mặt Lưu Bảo, rõ ràng cao hơn hắn một đoạn đáng kể.

"Vậy không có dư ra một vài phút sao?" Lưu Bảo nói.

"Không có cách nào, bởi cấp trên thông báo muộn quá " Hắn nhún vai nói.

"Vậy thì không nói nhiều nữa, hai người mau vào đi thôi! Chị Vương cũng đang đợi hai người, chúng tôi cũng phải tiếp tục đi truyền bá nữa"

"Tĩnh, tạm biệt" Lê Nhã tươi cười vẫy tay nói

Cô nghĩ, Lãnh Tĩnh thật sự người cũng như tên, một khuôn mặt tươi đẹp như hoa đào, mái tóc dài mượt mà đen bóng như mực, dáng người đẹp tuyệt vời, làn da trắng mịn của cô thật hợp với áo vest màu đen cùng váy ngắn, lúc không cười làm cho người ta cảm giác thực lạnh lùng mà quyến rũ.

Không biết tại sao, Lê Nhã thực sự rất quý mến cô, cả hai người đều là người mới, lại đồng thời được giới thiệu hình ảnh tới công chúng, các cô cũng thường gặp nhau trong các hoạt động truyền thông, đáng tiếc không có cơ hội để ngồi xuống và nói chuyện với nhau, mỗi lần đều giống như bây giờ, chào hỏi xong mỗi người đều bận rộn với việc riêng của mình .

Lãnh Tĩnh không có trả lời, chẳng qua là nhìn cô một cái, liền cùng người quản lý vào đài truyền hình.

"Lê Nhã, đi thôi, thang máy không đợi chúng ta đâu!” Lưu Bảo và cô đi vào thang máy

Chỉ mấy phút tiếp xúc ngắn ngủi, Phong Thượng Trí nhìn ra được, Lê Nhã dường như rất muốn nói chuyện với người con gái gọi là Lãnh Tĩnh đó, đáng tiếc không có cơ hội; về phần người đàn ông tên gọi Tích An kia, trong lúc nói chuyện với Lưu Bảo, từng bốn mắt nhìn nhau với hắn, lại rất nhanh chóng rời đi, đôi mắt kia dường như thoáng qua điều gì đó, nhưng hắn không kịp nắm bắt

"Giám đốc Phong, thật ngại quá, còn không kịp giới thiệu anh nữa, hai người vừa rồi là quản lý Tích Ân và ca sĩ Lãnh Tĩnh của công ty đĩa nhạc S" Lưu Bảo chủ động giải thích

"Tôi biết" Hắn thản nhiên nói

"Giám đốc Phong, Lãnh Tĩnh rất xinh đẹp, đúng không?" không biết tại sao, Lê Nhã rất muốn biết cảm giác của hắn đối với Lãnh Tĩnh

"Cô ấy đúng là rất xinh đẹp, đáng tiếc lạnh lùng quá" Phong Thượng Trí nhìn cô nói, đưa ra ý kiến không có cảm xúc nào hết.

"Lạnh lùng? Đó hẳn chỉ là hình tượng được xây dựng bên ngoài! Nếu không thì đó chính là một loại dáng vẻ tự vệ. Giọng hát của cô ấy rất tuyệt vời! Tiếng hát cất lên vừa mộc mạc lại trầm lắng, làm cho người ta khó có thể mà quên được" Lê Nhã vẫn kiên trì giữ ý nghĩ của mình, dù mấy lần gặp mặt đều vội vã, nhưng cô luôn có thể nhìn thấy sự ấm áp trong đôi mắt bình tĩnh đó, cô tin rằng Lãnh Tĩnh không phải là người lạnh lùng.

"Lê Nhã, em cũng không kém nha! khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, giọng hát trong trẻo a!" không muốn cô liên tục khen ngợi đối thủ, Lưu Bảo nói.

"Anh Lưu Bảo - đâu có, anh đang khoa trương a!" Phong Thượng Trí vẫn còn đang ở trước mặt! Lê Nhã ngượng ngùng cúi đầu, khuôn mặt ửng đỏ.

"Anh không có khoa trương, trên cơ bản em và Lãnh Tĩnh có hình tượng ca sĩ không giống nhau, mỗi người có một đặc điểm riêng, không phân biệt hơn kém được nha!" Lưu Bảo không hề cảm thấy có vấn đề gì.

"Anh Lưu Bảo" cô không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Phong Thượng Trí.

"Nhưng giống như đã nói, em và Lãnh Tĩnh gần như là đồng thời được giới thiệu hình ảnh tới công chúng, nhưng có điều vận khí của em có vẻ tốt hơn, nhìn vào số lượng đĩa nhạc của em đã tiêu thụ được thì biết, số liệu từ các bản báo cáo doanh số kia không biết lừa người nha." Nói tới đây, Lưu Bảo không thể không có chút tự hào về khả năng nhìn người của mình lúc đó.

"Nhưng em cảm thấy Lãnh Tĩnh là ca sĩ rất có thực lực! Thời gian tuyên truyền chưa kết thúc, thì chưa xác định được kết quả nha!" Lê Nhã thực sự nghĩ như vậy.

"Lê Nhã, không lẽ em hi vọng, lượng đĩa nhạc của em bán được sẽ ít hơn so với của Lãnh Tĩnh sao? Nếu không tại sao luôn luôn đề cao chí khí người khác, hạ thấp uy phong của mình" Lưu Bảo nhíu mày nói, chỉ thiếu chút nữa đưa tay gõ lên đầu cô.

Không hiểu trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì, lại có thể luôn miệng nói tốt đẹp về người khác như vậy?

"Không có a!" Cô lúng ta lúng túng trả lời, "Anh Lưu Bảo, anh giận sao?"

"Không có! việc này em ngốc như vậy, tức giận làm gì!" Lưu Bảo lắc đầu một cái nói

"Hả!" Lê Nhã càu nhàu đi theo hắn ra khỏi thang máy.

Phong Thượng Trí vẫn đứng ở bên cạnh yên lặng nghe bọn họ nói chuyện. Thẳng thắn mà nói, về người phụ nữ Lãnh Tĩnh này, hắn và Lê Nhã không hẹn mà gặp có cùng một nhận định, chỉ có điều, Lê Nhã không chút nào che dấu sự khen ngợi, cho thấy cô thật sự rất thích Lãnh Tĩnh, điều này lại khiến hắn tò mò.

Rốt cuộc Lãnh Tĩnh có điều gì đặc biệt, đáng giá để Lê Nhã đánh giá cao như vậy?

Mà thái độ của Lưu Bảo, hắn có thể hiểu, dù sao cũng là người trong nhà mình tất nhiên phải tốt hơn.

Nhưng người gọi là quản lý Tích An kia, ngược lại hắn rất muốn hiểu rõ, ánh mắt kia rốt cục có ý gì?

Trước khi phát sóng các tin tức giải trí, nhóm người Lê Nhã đã đến trường quay, trên đường bọn họ đều chào hỏi với những nhân viên tới lui làm việc, nhưng đa số những nhân viên làm việc kia đều kinh ngạc đưa mắt nhìn Phong Thượng Trí đang đứng phía sau bọn họ.

Cuối cùng, khi hắn đang chuẩn bị đi khỏi phòng trang điểm để cho Lê Nhã thay quần áo, A Gia liền hỏi nghi vấn của mọi người.

"A Bảo, hắn là ai? không phải là bạn trai Lê Nhã chứ?"

" Chị à! Làm sao có thể chứ, Giám đốc Phong là do sếp chúng ta mời về đó!" Lưu Bảo vội vàng giải thích, chỉ sợ từ những lời nói đó lại xẩy ra xì căng đan

Nghĩ đến đây, hắn liền đau đầu, hi vọng sẽ không có điều gì để cánh phóng viên suy đoán lung tung.

"Chị à, anh ta không chỉ là vệ sĩ đâu nha! em giới thiệu với chị một chút, vị này là Phong Thượng Trí - tổng giám đốc của tập đoàn bảo vệ Quốc Vệ, hôm nay đi theo em chẳng qua là muốn hiểu rõ một chút về quá trình hoạt động truyền thông" Lưu Bảo quay đầu nhìn Phong Thượng Trí giới thiệu, "Giám đốc Phong, vì này là người chủ trì nổi tiếng nhất giới giải trí hiện nay - Gia Huệ"

"Cái gì nổi tiếng nhất! A Bảo, anh nói như vậy, tôi thật không dám nhận a!" A Gia khiêm tốn phẩy tay một cái, "Ngược lại tôi cảm thấy Giám đốc Phong mới là rồng trong biển người, tuổi còn trẻ đã là Tổng giám đốc tập đoàn bảo vệ, thật không đơn giản"

"Chị quá khen" Phong Thượng Trí khiêm tốn nói, thái độ lạnh nhạt như cũ

"Chị à! Đợi lát nữa, xin chị quan tâm Lê Nhã nhà chúng em nhiều một chút" Sợ tình cảnh đột nhiên trở nên lạnh nhạt, Lưu Bảo vội vàng nói sang chuyện khác .

"Điều này là tất nhiên, đây cũng không phải là lần đầu tiên hợp tác, huống chi, Lê Nhã nhà cậu đáng yêu như thế" A Gia cười nói.

"Cảm ơn chị đã khen"

"Không cần khách khí" Đột nhiên, có người đi vào đem tiết mục mở màn đưa cho A Gia. "Được rồi, không nói nữa, tôi phải ra ngoài trước chuẩn bị tiết mục mở màn, Lê Nhã, đợi lát nữa gặp a"

"Vâng, chị Gia" Lê Nhã đang để cho chuyên gia trang điểm, trang điểm cho, nghe được A Gia nói vội vàng ngẩng đầu lên trả lời, đưa mắt nhìn một người khác đi đến từ cửa khác.

Cô ở một bên, lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện từ đầu tới cuối, thỉnh thoảng từ trong gương len lén nhìn vẻ mặt Phong Thượng Trí, phát hiện hắn cũng sẽ không vui vẻ vì được khen ngợi, trên mặt vẫn không có biểu hiện gì.

Hắn thật sự rất kỳ lạ nha! Mà lúc này Lê Nhã còn không biết ánh mắt của cô nhìn hắn rất không bình thường.

"Lê Nhã, cái này đưa cho em, đợi lát nữa chương trình kết thúc, nhớ giao CD này cho chị A Gia, nhớ không?" Lưu Bảo lấy ra một CD của Lê Nhã từ trong túi đeo lưng của mình đặt lên bàn trang điểm,

"Em biết" Cô gật đầu một cái

"Còn điều này nữa! Đợi lát nữa khi trả lời câu hỏi, nhớ phải chú ý đừng cúi đầu xuống, như thế máy quay sẽ không quay tới em" Mặc dù đã trải qua không ít chương trình, nhưng cô vẫn có thói quen này, Lưu Bảo luôn luôn không ngừng nhắc nhở.

"Vâng"

"Còn nữa, ngoài chuyện tuyên truyền bài hát ra, còn phải nhớ chuyện tuyên bố một tháng sau, em sẽ tổ chức buổi biểu diễn ca nhạc ở cảng Nam 101, anh sẽ giao thời gian và địa điểm cho đơn vị chế tác, để cho bọn họ viết vào màn hình, đến lúc đó em chỉ cần đọc theo là được rồi"

"Cái gì? tổ chức buổi biểu diễn ca nhạc?" Lê Nhã vừa nghe xong, thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên

Chuyện tổ chức buổi biểu diễn ca nhạc này như thế nào, cô lại không biết? Quyết định lúc nào?

"Thật ngại quá, Lê Nhã, anh cũng mới được biết quyết định này của công ty mấy ngày trước, mà mấy ngày nay chúng ta lại bận rộn đi truyền bá, nên mới không kịp nói với em. Đây cũng là một tin mừng a! em suy nghĩ một chút xem, có rất ít ca sĩ trong lần ra phát hành đĩa nhạc đầu tiên lại có cơ hội tổ chức buổi biểu diễn ca nhạc!" sự ngạc nhiên của cô hoàn toàn nằm trong suy nghĩ của Lưu Bảo.

Vui mừng? Là hoảng sợ thì có! Cô căn bản không có chuẩn bị tinh thần, nghe chị đồng nghiệp nói, đào tạo và chuẩn bị trước buổi biểu diễn là rất nghiêm ngặt, chặt chẽ, quả thực người bình thường không thể sống được, nghĩ đến đây cô liền cảm thấy nổi lên ba đường màu đen ở trên trán.

Cũng không thể nói không vui mừng, nhưng cô vẫn còn là người mới nha! Làm sao công ty lại muốn cô làm một buổi biểu diễn ca nhạc a?

A....... Lê Nhã chỉ muốn kêu to.

"Được rồi! Thời gian không còn nhiều, em nhanh đến bên kia chuẩn bị đi, anh vào phòng rửa tay cái đã, đợi lát nữa trở lại" Lưu Bảo nói xong, liền xoay người đi, bỏ lại Lê Nhã vẫn đang khiếp sợ trong lòng ở phía sau.

"Lê Nhã, đến đây" Sau khi nhà tạo mẫu tóc đã chỉnh sửa lần cuối cho Lê Nhã, một gã nhân viên làm việc đến gần bảo cô đến vị trí liền

Buổi biểu diễn ca nhạc? Phong Thượng Trí nghe Lưu Bảo nói xong, chân mày lập tức nhíu lại

Bọn họ rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? thật là ưu tiên lợi ích hàng đầu, không để ý đến tính mạng của ca sĩ sao? Thông thường quảng cáo trên truyền hình, đài phát thanh còn có nhân viên kiểm soát ra vào, tất cả đều có một mức độ an toàn nhất định, nhưng tổ chức buổi biểu diễn ca nhạc? Chẳng khác nào là mời kẻ đe dọa, có thể công khai trà trộn vào buổi biểu diễn ca nhạc để tấn công?

Còn nữa, tại sao chuyện lớn như vậy, lúc ký hợp đồng Giám đốc Diêu không có nói với hắn, xem ra, hắn cần phải nói chuyện một chút với Giám đốc Diêu , một loạt các suy nghĩ hiện lên trong đầu hắn.

"Làm phiền anh, tôi muốn đến trường quay ghi hình xem một chút" Phong Thượng Trí kéo một vị nhân viên làm việc nói

"Đươc, mời đi theo tôi" Nhân viên làm việc dẫn hắn đến một cửa khác vào đến trường quay

Hắn quan sát bốn phía xung quanh, trường quay lớn ại tập trung rất nhiều nhân viên làm việc, nhóm người A Gia và Lê Nhã vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở trên ghế salon, còng có ba máy quay đối diện với họ.

Hắn chọn một góc nhỏ, nhìn mọi người làm việc, cũng xuyên thấu qua màn hình, nhìn Lê Nhã ở các góc độ khác nhau

Thẳng thắn nói, mặc dù hiện tại cô là một nghệ sĩ, nhưng ở với nhau nửa ngày, hắn cảm thấy cô ở phương diện nào đó, vẫn giống như năm đó, giống như một cô gái nhỏ

Nhưng kỳ lạ chính là, thời điểm đang làm việc, dáng vẻ nghiêm túc của cô lại làm cho người ta cảm thấy tươi đẹp kiềm diễm, phát ra bốn phía ánh sáng óng ánh rực rỡ

Đột nhiên, hắn nhớ tới khi nãy, Lê Nhã nghe Lưu Bảo nói muốn tổ chức buổi biểu diễn ca nhạc, khuôn mặt sợ hãi bị mây đen che phủ, khóe miệng hắn bất giác nâng lên

Cô ấy bị dọa không nhẹ a!

"Này! anh có nghe nói gì không, tối nay Lãnh Tĩnh sẽ đến ghi lại chương trình?"

"Không nghe nói điều này sao? Cái này ghi ở dòng thông báo hôm nay a!"

Tiếng nói chuyện cách đó không xa, cắt đứt suy nghĩ của Phong Thượng Trí, cũng thu hút sự chú ý của hắn

"Hả! vậy không phải cô ấy có thể sẽ chạm mặt với Lê Nhã sao?

"Cũng không phải là không thể! Đừng quên, mấy ngày trước không phải là có một tạp chí nói bọn họ nhìn nhau không vừa mắt, không phải lát nữa là có thể thấy được sao?

" Oái! Sao cậu lại như vậy, mà cậu cũng là người làm truyền thông, cậu cũng không phải không biết, một số báo chí căn bản chỉ là viết lung tung bừa bãi"

"Tôi xin cậu - tin đồn cũng có lúc là thật nha! Cậu không thấy các cô ấy đến quảng cáo không phải luôn luôn một trước một sau sao, hơn nữa chưa bao giờ ngồi trên cùng một bàn, không có vấn đề, có quỷ mới tin"

"Ở công ty khác nhau nên việc ghi hình là do công ty sắp sếp! Quên đi quên đi, chẳng muốn nói với cậu nữa, tôi đi trước chuẩn bị những thứ chương trình sau cần dùng đến"

"Này! Chờ tôi đã..." Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, cứ như vậy rời khỏi trường quay

Lê Nhã và Lãnh Tĩnh không hợp nhau? Tin đồn này cuối cùng là từ đâu truyền ra? Công ty đĩa nhạc cố ý đưa tin đồn? hoặc là khuyến khích những người khác lan truyền tin đồn? Phong Thượng Trí thầm nghĩ trong lòng

Biết đâu, hắn nếu tìm ra tất cả những tin tức gì có liên quan đến Lê Nhã, lại có thể tìm thấy một số manh mối Lúc buổi phỏng vấn kết thúc thuận lợi, đã là bảy giờ tối, mọi người bình thường đã sớm hết giờ làm, về nhà ăn cơm, nhưng công việc vủa Lê Nhã vẫn chưa kết thúc, sau khi ở trên xe tranh thủ ăn bữa tối, bọn họ lại phải đến trường quay nổi tiếng ở phía bắc, để chuẩn bị quay MTV thứ năm.

Lê Nhã mất một tiếng để hóa trang, cô thay một bộ trang phục thời phong kiến, cả người giống như một bức tranh mỹ nữ đến từ thời trung cổ. Khuôn mặt vui tươi càng làm tăng thêm phần khí chất thanh cao.

Phong Thượng Trí vẫn đứng ở một góc lặng lẽ quan sát.

Hiện tại, đạo diễn có khuôn mặt râu ria đang cùng Lê Nhã thảo luận, chút nữa diễn xuất như thế nào, mà Lưu Bảo và nhân viên làm việc đang nói chuyện thời tiết.

Cả một ngày, ghi hình chương trình ở đài truyền hình, hiện giờ lại phải vội vàng đi quay MTV.... có thể nói là vô cùng bận rộn, hắn nghĩ, cơ bản không phải người bình thường có thể chịu được, Nhưng ngoại trừ Lê Nhã đang trong quá trình xây dựng sự nghiệp, thi thoảng nụ cười có biến mất, phần lớn thời gian còn lại đều là dáng vẻ hoạt bát sôi nổi, luôn nở nụ cười má lúm đồng tiền thật ngọt ngào đối diện mọi người.

Nhưng cô ấy lấy đây ra nhiều tinh lực chống đỡ chứ? Ba bữa của cô ấy lại ăn uống thất thường.

Không biết MTV này quay mất bao lâu? Sức khỏe của cô ấy có thể chịu được không? Phong Thượng Trí có chút bận tâm.

Đạo diễn ra lệnh, tất cả mọi người đều vào vị trí và bắt đầu công việc của mình, Lê Nhã cũng bắt đầu theo âm nhạc được phát ra tại trường quay, xoay người đi lại xung quanh bối cảnh đã được dàn dựng sẵn, vẻ mặt khẽ nhíu mày một lát, trong chốc lát lại mỉm cười, biểu hiện sự mong đợi đối với tình yêu đầu đời.

Hắn đang nhìn cô

Hắn thích cô mặc trang phục này sao? Lê Nhã ngồi bên cạnh một cái hồ nhân tạo nhẹ nhàng chơi đùa mặt nước, ánh mắt đặt ở trong hồ nước, nhưng vẫn tâm trí lại để ý đến Phong Thượng Trí .

Mặc dù hắn vẫn đứng ở bên tường, giống như muốn ẩn thân đứng đó quan sát tất cả mọi người, nhưng là, cảm giác sự hiện diện của hắn lại không thể nào xóa đi được, lúc ở chương trình trước, hắn cũng giống như bây giờ đứng ở một góc, lại làm cô cũng như lúc này không thể nào không chú ý, muốn biết những suy nghĩ và cảm giác của hắn đối với cô.

Thật kỳ lạ a! Tại sao cô lại để ý đến hắn như vậy chứ? Hay là bởi vì cô không quen có một người không quen biết luôn đi theo bên cạnh mình........

"Cắt!" Đạo diễn kêu một tiếng, trong nháy mắt đem những suy nghĩ bay xa của Lê Nhã trở về.

A - thảm rồi! Cô vừa mới làm cái gì vậy? Sao có thể trong lúc quay MTV lại suy nghĩ thất thần, Lê Nhã vẻ mặt hối lỗi chớp mắt nhìn, thấy đạo diễn khoanh tay ngồi nhìn, không dám nói lời nào.

"Lê Nhã, vừa rồi biểu hiện rất tốt, nhưng xin cô chuyên tâm chút!" Đạo diễn nghiêm túc nói: " Bây giờ mời cô đứng ở cửa sổ phía bên kia, làm ra vẻ chờ đợi"

"Thật xin lỗi, tôi sẽ cố gắng" Cô vội vàng nhìn mọi người nói xin lỗi, đứng dậy đi tới vị trí.

Lê Nhã, đừng phân tâm nữa! Trong lòng cô tự nói với mình.

"Tiếp tục!" Đạo diễn ra hiệu bảo thư ký trường quay đi đến. "Năm, bốn, ba, hai, một, máy quay!"

Âm nhạc lại vang lên một lần nữa, cô thử đưa mắt nhìn xa săm, lại đúng lúc đối diện với mắt Phong Thượng Trí, mà hắn cũng đang đưa mắt nhìn cô.

Điều này làm cho cô đỏ mặt, không chịu được cúi đầu xuống.

Trời ạ! Biểu hiện thất thần vừa rồi, hắn nhất định là nhìn thấy, thật xấu hổ a!

"Cắt!" Vào lúc này đạo diễn đã nhíu mày

Thảm rồi!

Nghe tiếng động, Lê Nhã vội vàng ngẩng đầu lên, cúi đầu khom lưng áy náy nói "Đạo diễn, thật xin lỗi!"

"Đạo diễn, tôi nghĩ Lê Nhã là quá mệt mỏi rồi, trước hết có thể nghỉ ngơi mười phút lấy sức rồi lại tiếp tục quay được không? Hai lần liên tục bị thất thần, Lưu Bảo cảm thấy cần phải kêu ngừng lại.

"Được rồi! Nghỉ mười phút " Đạo diễn suy nghĩ một chút, tuyên bố mạnh mẽ.

"Cảm ơn! Cảm ơn đạo diễn" Lưu Bảo vừa cúi đầu vừa khom lưng nói, sau đó chạy đến bên cạnh Lê Nhã

"Thế nào? Mệt lắm không"

" Có một chút" Cô khẽ gật đầu, không dám nói là do liên quan đến Phong Thượng Trí "Anh Lưu Bảo, thật xin lỗi, khiến anh phải lo lắng"

" Đến đây, uống chút nước trước đi đã!" Ai - cả ngày đi tới đi lui, cũng khổ cho cô ấy. Lưu Bảo không suy nghĩ nhiều, liền kéo cô ngồi xuống bên cạnh bàn trang điểm

"Cảm ơn anh!" Lê Nhã ngoan ngoãn nhận lấy cốc nước suối, khóe mắt lại không tự chủ nhìn Phong Thượng Trí ở đằng xa kia.

Không biết đối với diễn xuất vừa rồi của cô, hắn có cảm thấy rất đáng trách mắng hay không? Không hiểu làm sao khi nhìn thấy hắn, liền cúi đầu. Đáng tiếc khoảng cách quá xa, hơn nữa không dám nhìn thẳng vào hắn, cho nên cô không thấy rõ được vẻ mặt của hắn.

"Lê Nhã, em nhất định phải phấn chấn tinh thần lên, đây là công việc cuối cùng hôm nay của chúng ta, sau khi kết thúc là có thể nghỉ ngơi" Lưu Bảo lảm nhảm ở bên tai cô nói

"Dạ...." Cô gật đầu một cái

" Tốt hơn em nên yên tĩnh, suy nghĩ lại một chút về tình cảm mà đạo diễn muốn thể hiện là như thế nào" Lưu Bảo vỗ vỗ vai cô nói

"Vâng" Lê Nhã trả lời, nhưng tâm tư vẫn còn đặt ở trên người Phong Thượng trí

Tại sao anh ta luôn luôn lấy một vẻ mặt để nói chuyện với mọi người vậy? Cô chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười của hắn, bình thường hắn cũng như vậy sao? Hay là bởi vì không thích cùng cô đi đi lại lại khắp nơi?

"Được rồi! Còn có năm phút nữa thôi, em nghỉ ngơi một chút đi" Cúi đầu xem đồng hồ đeo trên tay một chút, Vì vậy Lưu Bảo cùng dừng câu chuyện lại, xoay người rời đi

Bốn phía lại trở nên yên tĩnh, Lê Nhã thở dài một hơi, lại đem ánh mắt nhìn Phong Thượng Trí, cũng giống như trước, hắn cũng đang nhìn cô

Lần này cô không có tránh né, ngược lại đối diện với hắn mỉm cười, cho đến khi xoay người nhìn vào trong gương, cô mới biết tim mình đập thật là nhanh nha.

Cô đang khẩn trương cái gì a? Lê Nhã nhìn mình trong gương tự hỏi

Nhưng chỉ là nhìn một cái thôi mà, cô làm sao có thể trở nên kỳ lạ như thế? Cô nhíu mày cẩn thận suy nghĩ, những là suy đi nghĩ lại vẫn không hiểu cảm giác của mình

"Lê Nhã, Đạo diễn đang gọi cô" Nhân viên làm việc nói, gọi suy nghĩ bay xa của cô trở về

"Được rồi" Cô hít sâu một cái, lấy lại tinh thần, mới đứng dậy trước hết phải chuyên tâm vào công việc chưa hoàn thành xong đã

"Lê Nhã, có thể diễn không?” Đạo diễn hỏi

" Được ạ" Cô gật đầu một cái, cố gắng phấn chấn lại

Cố gắng lên a! không thể bị ảnh hưởng nữa, nếu lại bị ảnh hưởng, công việc hôm nay liền không có làm xong. Cô ở trong lòng tự nói với mình

"Như vậy chúng ta bắt đầu a!” Đạo diễn để cho thư ký trường quay cầm kịch bản đi đến, sau khi đọc xong bắt đầu tiến hành quay phim

Âm nhạc vang lên, lần này, cô thông minh hơn, cố ý đem tầm mắt nhìn về một phía, không muốn lại bị ảnh hưởng bởi Phong Thượng Trí

Cô thử cố gắng suy nghĩ như đạo diễn muốn, sự mong đợi của một cô gái khi chờ người yêu đi tới tâm tình, đáng tiếc, cô lớn như vậy nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ yêu đương, cũng không hiểu tâm tình là cái gì, chỉ có thể dùng sự tưởng tượng, tưởng tượng ra cảm giác khi đọc một cuốn tiểu thuyết, hãy thử tưởng tượng cảm giác của tình yêu.........

"Cắt! Lê Nhã, mong đợi người yêu đến tâm tình là như vậy sao? Từ màn hình sáng thấy đôi mắt thất thần của cô, đạo diễn lập tức nói ngừng, lớn tiếng quát

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi" Lê Nhã bị tiếng quát hù dọa, theo phản xạ áy náy nói

"Lê Nhã! Cô bây giờ là như thế nào, không muốn kết thúc công việc sao?" Đạo diễn nghiêm nghị lớn tiếng quát

"Thật xin lỗi, Xin quay lại một lần nữa" Lê Nhã tần ngần nói xin lỗi, trong lòng bắt đầu quýnh quáng

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cô nghiền ngẫm xem đạo diễn muốn cô thể hiện tình cảm như thế nào? Cô không nghĩ ra được a?

"Được rồi, chúng ta thử lại lần nữa, nhớ là tôi muốn chính là cảm giác mong đợi, mà không phải là sự thất thần!" Đạo diễn nhắc nhở lần nữa

"Vâng"

Đạo diễn ra lệnh một tiếng, quay lại MTV lần nữa, Lê Nhã thử nhắm mắt lại, vận dụng sức tưởng tượng, tưởng tượng cách đó không xa có một người con trai đang chạy đến bên cô, mà cô lòng tràn đầy vui mừng mong đợi, mở mắt ra, đưa ánh mắt nhìn ở một chỗ.............

Đến đây! Người con trai đó phải tới, có một bóng người mơ hồ không rõ mặt chạy thẳng đến bên cô

Dần dần, người con trai đó càng ngày càng gần cô, người con trai đó có hình dánh như thế nào đây? khóe miệng của cô nở ra nụ cười ngọt ngào, trong lòng thật sự mong đợi

Đột nhiên, khuôn mặt của Phong Thượng Trí xuất hiện trong đầu cô, thay thế bóng người mơ hồ không rõ mặt kia, điều này làm cho hô hấp của cô có chút khó khăn, nhịp tim đập dồn dập

A! Người cô nghĩ đến làm sao có thể là hắn!?

" Cắt! Công việc kết thúc" Bắt được vẻ mặt hắn muốn, đạo diễn vui vẻ thoái mái kêu ngừng. "Lê Nhã, cô thể hiện rất tốt, bây giờ cô có thể về nhà nghi ngơi, sáng mai sáu giờ chuẩn bị quay ngoại cảnh"

"Vâng" Cô theo bản năng rời khỏi cửa sổ, tim vẫn còn đập thình thịch

Cô làm sao lại có thể đem người kia trở thành là hắn?

" Lê Nhã, bên này! Sao em lại ngẩn người như vậy? Lưu Bảo vội vàng chạy đến bên cô

"Tốt lắm, anh biết em rất mệt mỏi, thay quần áo nhanh lên một chút, chúng ta có thể về nhà" Hắn ra hiệu để chuyên gia trang phục đưa cô đi tới phòng thay quần áo".

"Cảm ơn đạo diễn, cảm ơn mọi người hôm nay đã giúp đỡ, cảm ơn!" Hắn lớn tiếng cảm ơn mọi người

" Anh Lưu Bảo, đừng quên, sáng mai sáu giờ tập hợp ở đây" Sau khi phó đạo diễn vôi vàng đi đến dặn dò, lại vội vàng đi về chỉ đạo mọi người dọn dẹp đạo cụ

" Anh biết rồi"

Không tới mấy phút sau, Lê Nhã đã đổi lại trang phục lúc đầu đi truyền thông trở về, cùng Lưu Bảo, Phong Thượng Trí lên ô tô rời khỏi trường quay

Bên trong xe hoàn toàn yên lặng, Lê Nhã không dám nhìn Phong Thượng Trí, vẫn đem ánh mắt đặt ở bên ngoài cửa sổ lái xe truyền thông; Lưu Bảo ngồi bên cạnh dường như đang ngủ; Phong Thượng Trí thì ngồi ngay ngắn, cặp mắt nhìn thẳng phía trước.

Cô vẫn không nghĩ ra, tại sao người mình tưởng tượng đi đến lại là Phong Thượng Trí? Rõ ràng bọn họ một chút cũng không quen biết, chứ đừng nhắc đến những thứ tình cảm gì khác

Hay là bởi vì xung quanh cô không có nhiều người đàng ông trưởng thành chín chắn, cho nên lấy hắn làm mẫu?

Không thể nào a, vậy tìm anh Lưu Bảo không phải là thích hợp hơn hay sao? Dù sao bọn họ cũng tương đối thân quen.......... Lúc này trong đầu Lê Nhã tự nhiên hiện lên khuôn mặt hòa nhã dễ gần của Lưu Bảo..............

Hì hì - Cô khẽ cười trộm. Không được! Không được! Bây giờ cô không có cách nào đem anh Lưu Bảo trở thành người yêu được , buồn cười quá

Nếu như anh Lưu Bảo không được, vậy thì hãy tưởng tượng người yêu của cô là Phong Thượng Trí đi, vì vậy suy nghĩ của cô trở nên thông suốt - Nghĩ như vậy, Lê Nhã cũng không phiền não nữa, tâm tình thỏa mái hơn rất nhiều.