Bất Khả Kháng Lực - Uncontrolled Love

Chương 12

Tuy đã nhắc đi nhắc lại bản thân không nên suy nghĩ bậy bạ, nhưng vừa nhìn thấy Thư

Niệm thay đồ xong bước ra, hắn vẫn thừ người một lúc.

“Ưm Tiểu Niệm, rất là hợp nha.”

“Thật sao?” Thư Niệm cũng rất phối hợp, cậu mỉm cười, xoay người một vòng. Đối với

y phục, cậu không quá lưu tâm hay có hứng thú đặc biệt gì, chỉ cần gọn gàng tươm tất không cầu kì là được.

“Ừ, thật chứ” Tạ Viêm ngắm nghía mãi vòng eo thon nhỏ săn chắc của cậu, thật lâu

sau mới ho khan hai tiếng, rời mắt đi.

Rõ tệ, chẳng nhớ trước kia ai đã nói với hắn, đồng tính luyến ái là để chỉ bọn Lan Hoa

Chỉ*, không thì ít nhất cũng là mấy tên ẻo lả, dáng đi õng ẹo như rắn nước, mỗi khi cười hai tay đều uốn éo như thế, muốn bao nhiêu kỳ quái thì có đủ bấy nhiêu. Đúng là nói hươu nói vượn, Tiểu Niệm của hắn hoàn toàn đâu phải thế, sao có thể dùng cái nhìn soi mói đó để trông lên ngó xuống, mà nào thấy Thư Niệm và loại đàn ông bình thường có gì khác biệt đâu, quá lắm chỉ là trong lòng hay e thẹn chút thôi.

Nhìn thế nào cũng vẫn là một người đàn ông hiền hòa, thanh tú, trong sáng, chẳng

có chỗ nào không tốt cả.

Dĩ nhiên rồi, Tiểu Niệm của hắn mà, sao lại không tốt được! Từ đầu đến chân, từ trong

ra ngoài, điểm nào hắn cũng vô cùng thích.

Nhìn mãi hình bóng ôn hòa, bình thản bên cạnh, do dự cả buổi, hắn vẫn không cầm

lòng được, vươn tay ôm lấy cậu, siết chặt vòng eo thon nhỏ mềm mại đằng sau lớp âu phục đen.

Thư Niệm lại bị dọa mất hồn, cố đẩy tay hắn ra, nhanh chân lùi hẳn về sau.

Đứng lặng nhìn nét mặt cứng đờ của Tạ Viêm, thấy mình đã thất lễ, cậu cuống quít

xin lỗi: “Thật, thật có lỗi, thiếu gia.”

Cậu nào muốn chọc Tạ Viêm nổi cáu, hoàn toàn chỉ là phản xạ có điều kiện thôi.

Ba lần bốn lượt bị cự tuyệt, kẻ xưa nay muốn mưa được mưa muốn gió được gió như

Tạ Viêm, sao tiêu hóa nổi cơn giận này, lạnh lùng hừ một tiếng, bỏ cậu lại một mình, quay người dời gót. Thư Niệm đành phải gượng cười, lẽo đẽo theo sau.

Riêng mặt này, Tạ Viêm mãi là cậu thiếu gia tính nết trẻ con. Cho dù theo hắn mười

mấy năm, cũng khó lòng thấu đáo được phải làm cách nào để vừa lòng đại thiếu gia sớm nắng chiều mưa, vui buồn bất chợt này.

Suốt buổi tiệc rượu, dường như Tạ Viêm hãy còn giận dỗi, nét mặt khó đăm đăm, gặp

ai cũng bày ra một vẻ cộc cằn, nhất là với cái kẻ đang ở bên cạnh. Thư Niệm chỉ còn biết chạy bén gót theo hắn, cẩn thận cảnh giác, phòng hắn cùng ai đó nói chuyện bất hòa, ở chốn này sinh sự đắc tội với người ta.

Đám đông đột nhiên nổi trận xôn xao, Thư Niệm cũng đưa mắt nhìn cậu trai đã gây

nên cuộc náo động kia.

Cao cao gầy gầy, gương mặt đẹp đẽ xán lạn, biểu tình lãnh đạm, trông thấy sự phô

trương hoa lệ trong đại sảnh, y tựa như có chút kinh ngạc, nhưng lập tức khôi phục lại vẻ bất cần.

Dáng vẻ y thoạt nhìn không có gì đặc biệt, chỉ là một cậu học sinh trung học vô cùng

bình thường. Mũ lưỡi trai và quần jean hơi nhem nhuốc, rõ ràng là bộ dạng lấm mồ hôi và bụi bẩn sau khi vừa tham gia các hoạt động đội nhóm. Sẽ chẳng có gì khác lạ nếu y xuất hiện tại sân bóng chày, song ở một nơi mà phục vụ viên cũng ăn mặc trang trọng thế này, trông thật lạc lõng.

Thiếu niên chẳng buồn kiêng dè, vượt qua đám đông, chẳng nhìn ngang liếc dọc mà

tiến thẳng phía trước, thần tình lạnh lùng dửng dưng.

Thư Niệm loáng thoáng nghe thấy những người bên cạnh xì xào bàn tán: “Thằng nhãi

đó là ai vậy?” “Còn ai vào đây. Ngoài tiểu thiếu gia nhà họ Kha ra, ai dám làm càn như vậy.”

“Vậy ra kia là”

Thiếu niên bỗng nhiên liếc mắt về phía này, ánh mắt cực kỳ bình thản, khiến cho

những tiếng râm ran bình luận trong thoáng chốc liền ngưng bặt. Cảm thấy có chút khôi hài, Thư Niệm nhếch môi cười. Ánh mắt thiếu niên khẽ chựng lại khi lướt qua cậu, rồi mới dời sang hướng khác.

Những người kia có vẻ rất kiêng kị y, nói sao thì đây cũng là bữa tiệc được tổ chức tại

Kha gia. Tiểu thiếu gia của Kha gia, trong suy nghĩ của mọi người là một tên quỷ nhỏ (nghe nói điều này hoàn toàn đúng về mặt huyết thống, mặc dù chẳng người nào có thể xác định cha y là ai), nhưng hôm nay lần đầu diện kiến, cậu thấy bất quá cũng chỉ là một cậu nhóc rất đỗi bình thường, lại có phần khả ái nữa.

“Sao ngươi lại ăn mặc như vầy?” Một người đàn ông trung niên chạy đến đón đường

y, thấp giọng khiển trách: “Có phải định đến làm loạn không? Tiêu hết thể diện họ Kha chúng

ta rồi!”

“Cậu hai,” thiếu niên thờ ơ nói, “Thật ngại quá, anh họ có bảo tối nay ăn bữa cơm gia

đình thôi, còn ân cần dặn tôi đánh bóng xong khỏi cần tới. Vậy ra bây giờ tôi lại nhầm chỗ rồi

sao?”

“Kha Lạc, ngươi đừng có lí sự,” người trung niên có hơi xấu hổ, “Mau đi thay quần áo

rồi hãy ra.”

Kha Lạc phớt lờ ông: “Tôi đói rồi, đồ ăn ở đâu vậy?”

Không chờ Kha Dung kịp mở miệng, y chỉ chăm chăm đảo mắt nhìn khắp xung quanh

một lượt, thản nhiên cầm một đĩa lớn chạy đến bên cạnh một chiếc bàn dài xếp đầy những món điểm tâm nhẹ, chất vào cơ man là thức ăn, cũng chẳng thiết tìm chỗ ngồi, tùy tiện dựa lưng vào tường, chúi đầu chúi mũi xuống ăn.

Mọi người hơi khó xử mà nín lặng như tờ cả một lúc, sau đó lại tiếp tục những mẩu

chuyện vừa nãy bị gián đoạn, khách sáo giữ lễ, chỉ nói những lời vô vị. Theo những câu chuyện nhàn tản đó, bầu không khí chung liền nhanh chóng được hâm nóng lại.

-77-

Nhưng lắm kẻ hay giả vờ vô ý ném những cái nhìn lấp lửng về hướng bức tường, nơi

cậu thiếu niên kia đang nghiêng thấp mũ, ăn uống khoa trương. Khéo sao, nơi y đứng lại rất gần Thư Niệm.

Mũ lưỡi trai sụp xuống, che khuất nửa khuôn mặt y, phải nhìn nghiêng mới thấy đôi

môi đang nhâm nhi từ tốn, chưa kể yết hầu đang chuyển động đơn điệu trên vùng cổ thanh thanh, trên người vương chút bụi, ươn ướt mồ hôi, lại không hề hôi hám.

“Không có ai dạy dỗ, thành ra thiếu gia giáo như vậy đấy.”

Thư Niệm giật thót người, cổ họng nghẹn lại nhìn thật kỹ Kha Lạc, bất động cả một

hồi lâu.

Tự dưng, cậu có đôi chút thương cảm cho cậu thiếu niên ấy.

Cậu cũng nghe qua không ít chuyện ngồi lê đôi mách, qua đấy mà biết Kha Lạc được

đón về từ cô nhi viện. Cô con gái được các bậc trưởng bối nhà họ Kha yêu quý nhất đã bỏ nhà đi, không lâu sau khi sinh ra một cậu con trai thì tự sát, thậm chí ông bố là ai vẫn luôn là một đề tài bị cấm kỵ trong các cuộc trà dư tửu hậu.

Đối với những tin đồn thất thiệt được kín đáo rỉ tai nhau này, Thư Niệm vốn không

hứng thú, chẳng qua nhắc đến cô nhi viện, cậu liền không thể không dõi mắt nhìn Kha Lạc lần nữa.

Khi Kha đại lão gia qua đời, đã để lại phần lớn tài sản cho y. Thế nên, người nhà họ

Kha đối với cái kẻ đột nhiên đút mặt vào đoạt gia sản này đều chẳng có tí ti thiện cảm, lại e ngại một khi y trưởng thành sẽ thừa kế hai mươi phần trăm cổ phần công ty, đâm ra thù y không ít. Thỉnh thoảng cũng có người ngoài mặt không tiếc lời nịnh nọt, nhưng thật tâm đối tốt với y, chỉ sợ có tìm mãi cũng chẳng ra.

Thư Niệm cầm lòng không được, đưa mắt nhìn bốn phía, muốn giúp Kha Lạc đang

trầm mặc trong cảnh ngượng nghịu tìm ra cái tên ác mồm kia, nhưng mãi chẳng dò ra, trên mặt mọi người đều là một vẻ thản nhiên đến lãnh đạm.

Bỗng nhiên Kha Lạc bỏ đĩa xuống, cố ý tùy tiện đưa tay áo lau khóe miệng, nói to

“Khát quá”, rồi lại bất chấp vẻ lúng túng của tay phục vụ, vói tay chụp lấy chai rượu, ngồi đại một góc, xem đấy không khác gì nước lã mà ngửa cổ ra uống.

Thư Niệm thoáng nhìn qua Tạ đại thiếu gia nhà mình đang bị vây chặt giữa những cô

nàng thượng lưu xinh đẹp yêu kiều, tin rằng phải một lúc lâu cũng chẳng có việc cần đến mình, nên chậm rãi tiến về phía Kha Lạc.

Cậu cũng không định bắt chuyện cùng Kha Lạc. Điệu bộ trầm lặng kiêu ngạo kia thoạt

nhìn hoàn toàn không hoan nghênh kẻ khác quấy rầy, cậu cũng không cần phải tự mình rước nhục, chẳng qua có phần lo lắng Kha Lạc còn nhỏ mà lại nốc rượu ừng ực như vậy, nhỡ đâu lại có chuyện bất ổn.

“Khụ”

Quả nhiên, bị sặc rồi kìa.

Theo bản năng, Thư Niệm đưa tay vỗ lưng y, “Này, cậu không sao chứ?”

Kha Lạc hiển nhiên có chút giật mình, ngẩng đầu nhìn cậu.

Hoàn toàn chẳng có ánh mắt sắc nhọn như dao trong đồn đại, chỉ là không nhiều biểu

cảm, có tí kinh ngạc mà thôi, “Không việc gì, cảm ơn.”

Trái lại, Thư Niệm trở nên xấu hổ, cậu không muốn bị người khác xem như một ông

chú trung niên bất lương, lòng đầy mưu mô mà tiếp cận.

“Không sao thì tốt rồi”

Sắc mặt Kha Lạc bỗng nhiên trở nên rất khó coi, Thư Niệm đứng đờ người đỡ y vài

phút, đột nhiên nghe thấy tiếng “Ọe”.

“” Thư Niệm ngây ra nhìn bộ âu phục của mình bị nôn đầy cả, nhất thời không nghĩ

được nên nói thế nào.

“A, xin lỗi,” Kha Lạc đỏ mặt, “Bình, bình thường tôi không có như vậy Tôi Tôi không

say đâu Tại dạ dày hơi khó chịu Xin lỗi anh”

“À” Thư Niệm thì thào, ” Không, không sao đâu”

Đùa kiểu gì đây chứ Cái này có thể giặt ra không?

“Tôi, tôi đền lại cho anh.” Mặt Kha Lạc cứ đỏ hồng cả lên, bối rối tràn dâng.

“A, không sao, không cần đâu.” Thật ra thì có vẻ rất đắt tiền

“Anh lưu số điện thoại của tôi đi,” Kha Lạc hơi lắp bắp, đỏ lừ mặt nhìn cậu, dường

như bất chợt nhớ ra điều gì, liền mỉm cười, “Tôi trả được mà Tôi có nhiều tiền lắm.”